Sau Khi Biến Thành Husky Của Tình Địch Lạnh Lùng

Chương 49: Ngày thứ tư trở lại thành người



Úc Đinh cứng đờ, đóa hoa hồng giấu đằng sau lưng “Bộp” một tiếng rơi xuống đất.

Đèn cảm ứng chỗ huyền quan theo đó mà sáng lên.

Cảm giác này hoàn toàn không giống được hôn khi còn là chó.

Như thể tình cảm bấy lâu nay bị dồn nén đột nhiên bùng phát, Cố Kinh Giới cứ như vậy đẩy Úc Đinh hôn cho đến khi hắn loạng choạng lùi lại, dựa vào tủ giày trên tường.

Úc Đinh chưa bao giờ có một nụ hôn nồng nàn và sâu sắc như vậy trong đời.

Không, phải nói là khốc liệt.

Vì quá gần nên Úc Đinh buộc phải bất giác ngả người ra sau, tấm lưng rộng đè phải giá giày không bằng phẳng. Hắn cao lớn đến mức chiếc tủ giày bằng gỗ nguyên khối, được làm bằng chất liệu mịn, bắt đầu rung chuyển nhẹ.

(Thật ra chỉ là hôn thôi…)

Úc Đinh không chịu nhượng bộ, đảo khách thành chủ.

Dù đây là nụ hôn đầu tiên của họ nhưng từng tế bào DNA đã in sâu vào tâm hồn trở thành một bản năng.

Có lẽ bởi vì trở thành thú nhân nên lưỡi của Úc Đinh giống như chó, dài hơn con người.

Cố Kinh Giới thở hổn hển, giống như bị thiếu dưỡng khí.

Làm sao có thể hôn như thế này?

(Review: Nhìn rõ chỉ có hôn phía trên cổ thôi)

Úc Đinh mở mắt nhìn trộm, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trắng nõn nhuộm màu đỏ ửng của đối phương, hắn mới chợt nhận ra Cố Kinh Giới dường như không bình tĩnh như mình nghĩ.

Quả nhiên.

Giây tiếp theo Cố Kinh Giới cắn vào lưỡi hắn.

“Đau đau đau…” Úc Đinh nhăn mặt.

Dù không còn là con người thuần túy nhưng lưỡi của hắn vẫn rất yếu ớt.

“Để anh nhìn xem.” Cố Kinh Giới lùi lại, đưa ngón trỏ vào, nhẹ nhàng chạm vào lưỡi hắn: “Phải chỗ này không?”

Úc Đinh “shh” hít một hơi khí lạnh.

Cố Kinh Giới nhìn chằm chằm đầu ngón tay dính màu đỏ tươi liền ngơ người ra.

Lần đầu tiên hôn nhau mà lại đổ máu sao?

“Thầy Cố, anh quên túi…”

Kế Xuân Lam vội vã từ gara ngầm chạy tới, chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Úc Đinh.

Không phải cậu ấy đang mất tích sao?

Tại sao cậu ấy lại xuất hiện ở nhà thầy Cố với tư thế khó hiểu như vậy!

Khóe mắt liếc nhìn, cô thoáng thấy một bó hoa hồng xanh lớn nằm rải rác trên mặt đất, ngọn lửa nhiều chuyện trong Kế Xuân Lam bùng cháy rực rỡ.

Nhưng bản năng làm công khiến cô nhanh chóng đặt túi xách trước cửa rút lui: “Ừm thì, thầy Cố, em đi trước nhé. Nếu anh có việc gì thì cứ gọi cho em bất cứ lúc nào.”

“Đợi một chút.”

Kế Xuân Lam quay người lại.

Cố Kinh Giới gọi cô lại, nói: “Giúp anh đến hiệu thuốc gần đây mua thuốc trị chảy máu lưỡi.”

Chảy máu lưỡi??

Kế Xuân Lam vô thức cho rằng Cố Kinh Giới bị thương ở đâu đó, khẩn trương nói: “Anh bị loét miệng hay là sao? Sao không đến bệnh viện…”

Cố Kinh Giới ho nhẹ một tiếng, “Anh chỉ là vô ý cắn vào lưỡi, không cần đến bệnh viện, em cứ đi mua trước xem có mua được không.”

“Ồ.”

Kế Xuân Lan quay lại thang máy, vẫn đang suy nghĩ.

Những người cắn phải lưỡi thường nói ngọng.

Nhưng thầy Cố lại nói chuyện rất rõ ràng. Tuy nhiên, Úc Đinh bên cạnh cứ che miệng lại với vẻ mặt kỳ lạ…

Và làm sao có ai vừa đi vào nhà đã cắn phải lưỡi?

Trừ khi……

Kế Xuân Lam run rẩy.

Cô cảm thấy dường như mình đã phát hiện ra sự thật.

Trong phòng.

Cố Kinh Giới cúi người thay dép.

Chú ý đến bó hoa hồng xanh trên sàn, anh vô thức hỏi: “Đây là cho anh phải không?”

“Ừm!”

Úc Đinh nhanh chóng nhặt nó lên, lén lút giấu những cánh hoa rơi bỏ vào túi.

Sau đó, hắn cầm bó hoa bằng hai tay đưa cho Cố Kinh Giới, có chút xấu hổ nói: “Không biết anh có thích hay không. Vốn là em định tặng hoa tulip, nhưng bông hoa đó có độc.”

Chủ yếu là suy nghĩ của thẳng nam.

Úc Đinh không thể nghĩ ra món quà nào có thể bày tỏ cảm xúc của mình tốt hơn việc tặng hoa.

“Anh rất thích.” Cố Kinh Giới nhận đóa hoa, nhẹ nhàng mỉm cười.

Thời tiết hôm nay rất đẹp.

Cửa sổ phòng khách mở to đón gió mát ùa vào.

Gió mang theo hương hoa.

Úc Đinh ngơ ngác nhìn anh mỉm cười, cảm thấy trên đời không có bất cứ ai đẹp hơn Cố Kinh Giới.

“Xin lỗi, vừa nãy lỡ cắn em…” Cố Kinh Giới dừng lại ở đây, ánh mắt đảo quanh.

Có lẽ anh cũng thấy xấu hổ.

Úc Đinh lập tức nói: “Không sao đâu, bây giờ em không thấy đau nữa.”

Nói xong, Úc Đinh thậm chí còn thở thè lưỡi ra, chứng minh mình có khả năng hồi phục rất mạnh.

Cố Kinh Giới liếc hắn một cái, đi vào phòng khách, đặt hoa lên bàn ăn.

“Xịt một ít thuốc vẫn tốt hơn.”

Chỉ là hộp thuốc trong nhà không có loại thuốc nào có thể chữa lành vết thương ở lưỡi.

Không nên nuốt phải povidone iốt hoặc tương tự.

“Ồ.” Úc Đinh đi theo Cố Tĩnh Kiệt nói: “Đúng rồi, chiếc bánh mà người giao hàng mang đến vừa rồi em đã để tủ lạnh vì sợ nó chảy.”

Cố Kinh Giới đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, quay người hỏi hắn: “Em có đói không? Muốn ăn bánh ngọt trước không?”

“Em không đói.” Úc Đinh gãi đầu, “Nhưng hôm nay là ngày lễ đặc biệt gì sao?”

Trong khi nói, Úc Đinh vẫn dán mắt vào Cố Kinh Giới. Cố Kinh Giới đóng tủ lạnh lại, từ trong tủ lấy ra một chiếc bình thủy tinh miệng rộng, đổ đầy nước vào bồn rửa. Vòi nước kêu róc rách, nhỏ giọt từ kẽ ngón tay anh, bật nước quá nhiều, vài giọt nước bắn lên mặt và cổ nên Cố Kinh Giới giơ tay lau.

Không hiểu sao nhìn thấy động tác lơ đãng ấy, Úc Đinh bỗng khát khô cả cổ.

Cố Kinh Giới xắn tay áo nói: “Em có thể tự tìm trên mạng.”

Úc Đinh thật sự không nghĩ đến chuyện này?

Lúc đầu hắn tưởng là một ngày có ý nghĩa đặc biệt giữa họ.

Úc Đinh lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại di động mới mua ở cửa hàng liên lạc ở bên dưới, bấm vào thấy:…Ngày quốc tế cún con?

Cố Kinh Giới mang bình hoa đi ra phòng khách trưng.

99 bông hoa quá nhiều nên anh chỉ chọn vài bông đẹp nhất bỏ vào bình để trang trí.

Úc Đinh bước đến đằng sau anh tìm gì để nói: “Tối nay mình nên ăn gì?”

Cố Kinh Giới: “Tùy em.”

Nhìn thấy mấy cái gai còn trên đóa hoa, Úc Đinh bước lên cúi người bẻ từng cái gai vì sợ người nọ bị thương. “Lúc nào cũng gọi đồ ăn về, để em nấu anh ăn nhé??”

Hơi thở nóng hổi phả vào cổ anh, động tác của Cố Kinh Giới đang chăm sóc những bông hoa đột nhiên trở nên lộn xộn.

Anh biết rằng Úc Đinh biết nấu ăn, trước đây khi tham gia một chương trình tạp kỹ Úc Đinh đã nấu ăn cho các khách mời, ai cũng khen ngon.

Chỉ là anh cảm thấy giống như mình đang mơ.

Người mà anh thầm yêu hơn mười năm tặng hoa cho anh, còn nấu ăn cho anh.

Cố Kinh Giới: “Được, nhưng ở nhà không có đồ ăn, phải mua thì có chút phiền toái.”

“Vậy chỉ cần sử dụng những nguyên liệu có sẵn là được.”

Úc Đinh phải gọi là hiểu rất rõ tủ lạnh của Cố Kinh Giới. Có trứng, mì, một ít rau xà lách còn sót lại từ món lẩu…

Úc Đinh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em chia cho em ăn một ít nhé?”

Vì đang ở nhà của mình nên âm lượng lúc nói chuyện của hắn không nhỏ.

Nhưng hắn quên mất, vừa rồi Cố Kinh Giới không khóa cửa.

Kế Xuân Lam mới đi tới cửa nhà: “…”

Khuôn mặt nhỏ màu vàng.

Sợ nghe được điều gì đó kích thích hơn, cô không dám ở lại lâu nữa, vội vàng đặt túi ở cửa, đóng cửa lại hét lên: “Thầy Cố, em mang đồ đến rồi, em đi trước nha!”

Úc Đinh đã sớm nghe thấy tiếng nữ trợ lý quay lại.

“Cô ấy vội vã tan làm đi về nhà à?” Hắn cười.

Cố Kinh Giới nhẹ giọng nói: “Có khả năng là do cô ấy hiểu lầm lời anh nói không?”

“Hiểu lầm? Hiểu lầm gì?” Úc Đinh có vẻ bối rối.

Cố Kinh Giới: “…”

Cố Kinh Giới quyết định im lặng.

Úc Đinh quá ngây thơ, anh không muốn kéo hắn xuống.

Cố Kinh Giới đi tới cửa lấy thuốc.

Úc Đinh vẫn đứng yên tại chỗ, sau đó từ từ nhận ra, ngón chân điên cuồng cào sàn nhà vì quá ngại.

Lỡ như Cố Kinh Giới hiểu lầm hắn thì sao!

Hắn thực sự không phải là loại người như vậy đâu.

Buổi tối, Úc Đinh nấu hai bát súp có trứng, rau diếp và mì.

Ăn xong, cả hai ngồi trên ghế sofa xem TV và trò chuyện về những chuyện đã qua.

Có lẽ thực sự thấu hiểu nhau, dù đã xa cách nhau nhiều năm nhưng họ vẫn có rất nhiều điều để nói.

Để tạo ra một bầu không khí.

Cố Kinh Giới đã mở một chai rượu vang đỏ rất đắt tiền, hai kẻ vốn có tửu lượng cực kém nhanh chóng say.

Úc Đinh: “Vậy là anh nhảy một lớp ở nước ngoài để lấy bằng thạc sĩ kiến ​​trúc, sau đó quay trở lại Trung Quốc để tham gia cuộc thi tuyển nghệ sĩ TUER?”

Cố Kinh Giới gật đầu.

TUER là công ty đào tạo nhóm nhạc nam trong nước cùng với Truyền Thông Khải Á.

Úc Đinh biết rất rõ về Cố Kinh Giới, nhưng hắn không hiểu tại sao anh lại từ bỏ tương lai đầy hứa hẹn trong ngành kiến trúc rồi trở về Trung Quốc làm thực tập sinh.

Vào thời điểm đó, việc đào tạo nghệ sĩ để ra mắt không hề dễ dàng.

Úc Đinh đã chịu đựng mấy năm, đến bây giờ khi nhớ lại, hắn chỉ nghĩ khoảng thời gian đó là địa ngục.

“Tại sao ban đầu anh lại muốn gia nhập nhóm nhạc nam?” Úc Đinh không nhịn được hỏi.

Cố Kinh Giới từng thích vẽ tranh và diễn xuất.

Anh mắc bệnh tim bẩm sinh, không thích hợp để tập luyện vất vả.

Rốt cuộc điều gì đã thay đổi suy nghĩ của anh? Úc Đinh muốn biết.

Trong lòng Cố Kinh Giới nói, vì em.

Xem đi xem lại các video tập luyện do Úc Đinh gửi khiến anh có niềm yêu thích mãnh liệt với ngành này.

Nhưng sau này khi thực sự bước vào ngành giải trí, Cố Kinh Giới mới nhận ra mình không giỏi việc này.

Điều anh thích từ đầu đến cuối không phải là ca hát và nhảy múa, mà là Úc Đinh đang tỏa sáng lộng lẫy như ánh sao trên sân khấu.

Nhưng điều này Cố Kinh Giới không nói.

“Chỉ muốn thử thôi.” Anh hàm hồ nói.

Úc Đinh: “Vậy bây giờ anh có còn muốn vẽ kiến trúc nữa không? Em thấy tài khoản của anh đã lâu rồi không cập nhật.”

Cố Kinh Giới gật đầu, nói: “Nếu có thể thì sẽ vẽ, anh dự định lúc có thời gian sẽ ra nước ngoài.”

Chỉ là bây giờ anh vẫn còn do dự.

Nếu Úc Đinh một lần nữa quay về làm nghệ sĩ, chắc chắn sẽ rất bận.

Đến lúc đó bọn họ nói không chừng cũng chỉ có thể yêu xa.

Úc Đinh lập tức nói: “Em đi với anh!”

Cố Kinh Giới nghiêng đầu nhìn hắn, “Em không đi làm sao?”

Đến mấy năm nữa, lịch trình của Úc Đinh sẽ vô cùng dày đặc.

Hắn thuộc về một chiến sĩ thi đua chuyên nghiệp có thể làm việc 360 ngày trên 365 ngày một năm.

Cố Kinh Giới nghĩ chắc hẳn hắn rất yêu thích ngành công nghiệp idol này.

“Không, em không tính làm nữa.”

Úc Đinh cầm điều khiển TV lên và chuyển sang kênh giải trí.

Người dẫn chương trình cầm micro say sưa nói trước ống kính: “Có tin Úc Đinh, cựu thành viên nhóm nhạc nam FIVE ASTEROID mất tích nhiều ngày, đã trở về thành phố H trong tình trạng sức khỏe tốt…. Anh ấy bị một nhóm buôn người bắt cóc ra nước ngoài trải qua nhiều thăng trầm. Giờ đây may mắn trốn thoát, Truyền Thông Khải Á thông báo anh sắp giã từ làng giải trí…”

Cố Kinh Giới kinh ngạc: “Em tính rời khỏi giới trải trí sao?”

“Ừ.” Úc Đinh quay mặt lại, lắc lắc chân nói: “Sau này em dự định mở công ty của riêng mình.”

Làm một nhân viên sao có thể tốt hơn là trở thành một ông chủ.

Cố Kinh Giới tôn trọng quyết định của Úc Đinh. Chỉ là anh, người chú ý đến Úc Đinh quanh năm, cũng biết rất rõ tình hình tài chính của đối phương.

“Em định mở công ty gì? Có cần anh giúp không? Thật ra cho dù em mở công ty cũng không cần phải rời khỏi giới giải trí, bên anh có thể giới thiệu cho em các tài nguyên.” Cố Kinh Giới thử nói chuyện một cách khéo léo vì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Úc Đinh.

Úc Đinh xua tay, “Không sao đâu, chỉ sau một đêm em đã giàu có.”

Khoản thanh toán xuyên biên giới trong tộc đã đến.

Hắh bấm vào số dư tài khoản, đưa cho Cố Kinh Giới xem, không giấu được vẻ hưng phấn: “Hiện tại em có tiền, sau này để em nuôi anh!”

Cố Kinh Giới bỗng nhiên được bao nuôi: “…”

Hạnh phúc là hạnh phúc.

Nhưng như nghĩ tới điều gì, anh có chút thất vọng.

Úc Đinh lại gần nhéo nhéo mặt anh, “Sao vậy?”

Cố Kinh Giới mím môi: “Chỉ là có chút tiếc nuối, sau này sẽ không nhìn thấy em đứng trên sân khấu nữa.”

Hóa ra là vì điều này.

Úc Đinh vỗ ngực mình, “Em có thể nhảy cho anh xem, chỉ một mình anh thôi. Những người hâm mộ khác không thể nhìn thấy.”

“Và tất cả đều ở nhà, mọi lúc, mọi nơi.”

Vừa nói, hắn vừa đứng giữa phòng khách thực hiện một động tác lộn nhào.

Cố Kinh Giới xì một tiếng bật cười.

“Anh không ích kỷ đến thế.”

Úc Đinh: “Nếu muốn người khác xem thì cứ phát sóng trực tiếp thôi.”

Cố Kinh Giới: “Vậy thì thôi quên đi.”

“Sao mà thôi quên đi được?” Úc Đinh trêu chọc anh, “Không phải anh nói anh không phải là người ích kỷ sao?”

Cố Kinh Giới cầm ly rượu trên bàn uống một ngụm, nghiêm túc nói: “Bạn trai vốn không thể chia sẻ cho người khác, đây không phải là ích kỷ.”

Úc Đinh ngẩn ra.

Lúc này hắn mới nhớ ra mối quan hệ của mình và Cố Kinh Giới vẫn chưa được xác địch đàng hoàng.

“Vậy từ hôm nay em là bạn trai của anh?” Hắn ngây ngốc hỏi.

“Ừm.”

Cố Kinh Giới đặt ly xuống, vẫy tay với hắn nói: “Lại đây.”

Úc Đinh ngoan ngoãn bước đến gần Cố Kinh Giới.

Ánh mắt họ va phải nhau, yết hầu của hắn khẽ chuyển động.

Ánh nhìn Cố Kinh Giới hơi hạ xuống, dừng lại trên môi hắn: “Em có biết bạn trai cần phải thực hiện nghĩa vụ gì không?”

Úc Đinh thành thật lắc đầu.

Đây là lần đầu tiên hắn yêu, làm sao hắn có thể biết được.

“Lại đây nữa anh kể cho em nghe.”

Úc Đinh cúi người ghé vào tai Cố Kinh Giới. Anh ngửi thấy mùi thơm quyến rũ của rượu và theo bản năng muốn liếm. Nhưng sợ bị hiểu lầm là biến thái nên đã kìm lại.

Cố Kinh Giới có vẻ hơi say.

Đôi mắt mờ mịt, anh tiến lại gần Úc Đinh, nhẹ nhàng liếm mép tai Úc Đinh và nói: “Mỗi ngày… đều phải bị anh hôn.”

Quy tắc 1 ngày quốc tế cún con: Hôn chó con của bạn mỗi ngày.

Một tiếng nổ vang lên trong đầu Úc Đinh.

Giống như một trận động đất.

Hắn không nhịn được nữa hôn lên cằm Cố Kinh Giới rồi đến đôi môi mềm mại của anh.

Cố Kinh Giới chống tay lui về phía sau: “Đừng lè lưỡi.” Anh đụng phải vết thương của Úc Đinh.

“Không sao, anh ổn rồi.” Úc Đinh mơ hồ nói xong, ôm Cố Kinh Giới, tiếp tục hôn nh thật sâu.

Mùi rượu vang êm dịu và có vị rất ngọt.

Đây có phải là nghĩa vụ mà một người bạn trai nên làm không?

Úc Đinh vừa hôn vừa nghĩ, nếu đúng như vậy, hắn nhất định sẽ trở thành người bạn trai tận tâm nhất thế giới.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.