Úc Ngạn vác theo cô Bạc chạy về phòng X quang, nhóm nhân viên vệ sinh trên đường rối rít tránh lui, không dám làm loạn trước mặt bà chủ.
Tay phải đang khổ sở chống đỡ hai bác sĩ dị thể, thấy Úc Ngạn phá cửa quay lại cứu mình, cảm động rơi cả nước mắt.
“Đừng nhúc nhích! Bà chủ mấy người đang ở trong tay tôi.” Úc Ngạn nắm chặt cô Bạc bị gấp lại như tấm bìa các-tông, vung về phía hai bác sĩ như xua chó.
Nữ bác sĩ nghiêng đầu, máu phần nướu chảy ra ngoài, nhỏ xuống qua những chiếc răng nhọn, từng bước tiến lại gần Úc Ngạn. Nam bác sĩ lê chân kéo chiếc rìu xương, tập tễnh cùng vợ bao vây Úc Ngạn.
“…” Úc Ngạn cau mày nhìn kỹ cô Bạc trong tay.
“Nhà thiết kế thời trang có thể khiến ma-nơ-canh sợ hãi, nhưng bác sĩ thì không… Ha ha, thật hợp lý.” Úc Ngạn nhanh chóng vượt qua hai con quái vật, trượt một đường tớimáy X-quang. Y lấy tua vít trong hộp công cụ ra, bắt đầu tháo các bộ phận trên máy.
Y dùng sức lau sạch lớp gỉ trên nhãn hiệu, bên dưới lớp bẩn lộ ra dòng chữ gốc—”Hongli Breeding base (Cơ sở nuôi dưỡng thành phố Hồng Ly)”
Nó là nguồn gốc sản sinh ra dị thể. Sau khi cơ sở nuôi dưỡng bị sét đánh nổ, chất thải thí nghiệm tiếp xúc với không khí, phóng xạ khuếch tán, khiến các vật thể biến dạng và đột biến.
Nếu chiếc máy này được vận chuyển từ cơ sở nuôi dưỡng đến đây, bức xạ của nó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ tòa nhà văn phòng.
“Người anh em, chống đỡ thêm năm phút nữa.” Úc Ngạn vội vàng quay đầu nói với tay phải, y quỳ gối lên mặt cô Bạc, hai tay nhanh chóng luồn lách giữa những bộ phận rỉ sét.
Cô Bạc giận dữ gào thét, Úc Ngạn mặc kệ.
“Dời máy chụp X-quang từ căn cứ nuôi dưỡng bị phong tỏa đến đây, tội của cô đáng chết trăm lần, muốn tôi tìm máy hủy giấy bỏ cô vào ngay bây giờ không?” Úc Ngạn tập trung tháo rời tấm thép nặng.
“Không phải tôi chuyển!” Cô Bạc gào lên thảm thiết, “Bọn họ nhốt tôi trong thẩm mỹ viện, bắt tôi trông chừng chiếc máy này!”
Cấu trúc bên trong của máy chụp X-quang rất phức tạp, chỉ cần sơ ý sẽ chạm vào dây cáp cao áp, Úc Ngạn quay đầu liếc nhìn bộ quần áo chì trên sàn, cách mình khoảng năm mét, y sau đó quay đầu nhìn tay phải đầy vết thương do chiến đấu gian khổ với hai bác sĩ dị thể.
Đầu óc y đột nhiên trở nên trống rỗng, dòng chữ trên trang nhật ký xé rời hiện lên trong ký ức: “Đừng làm một kẻ xấu, hãy làm một anh hùng.” Sự can đảm không thể giải thích đã thôi thúc y đặt cả cánh tay phải của mình vào chiếc máy, cố gắng lần mò.
Tìm được rồi.
Úc Ngạn nắm lấy tâm hạch hình cầu, giật mạnh ra ngoài.
Ùm một tiếng, mạch điện cháy nổ, Úc Ngạn lôi ra một dị hạch màu đỏ sẫm ở bên trong máy X-quang.
Tên: Hạch công năng – Con mắt tia Rơn-ghen
Nguồn gốc: Máy chụp X quang
Chủng loại: Loại bình thường
Đánh giá cấp bậc: Đỏ cấp ba (đỏ burgundy)
Khả năng cơ bản: Thấu thị
Giới hạn sử dụng: Sử dụng cộng dồn 100 lần
Giới thiệu vắn tắt: Tôi nhìn thấu bạn.
Điều kiện cộng hưởng: Không xác định
Xanh tím đỏ bạc vàng, năm màu sắp xếp theo độ hiếm, cấp bậc dị hạch này cao tới đỏ cấp ba, không hổ là tâm hạch năng lượng chống đỡ cả tòa nhà văn phòng.
Úc Ngạn cắn răng, nhét con mắt tia Rơn-ghen vào hốc mắt mình.
Cảm giác thiết lập liên kết rất khác với dị hạch màu tím, bên ngoài dị hạch giống như mọc gai nhọn, mạnh mẽ xuyên qua hốc mắt, một luồng năng lượng mạnh mẽ ngang ngược gần như làm nứt vỡ xương sọ.
Úc Ngạn chống tay xuống đất, mỗi lần khớp nối ma sát đều khiến y vô cùng đau đớn. Nhưng dòng năng lượng lưu thông cũng đang chữa trị những vết nứt trên xương ức và vết rách trên da thịt.
Y chậm rãi ngẩng đầu, mắt trái phát ra tia sáng đỏ sẫm, nhìn về phía hai bác sĩ.
Trong tầm nhìn của mắt trái, chỉ có hai bộ xương đang di chuyển ở phía đối diện, ẩn sau hai bộ xương ấy là một hạch màu đỏ nhạt nằm trong cổ tay phải của nữ bác sĩ, hạch màu tím còn lại nằm trong hộp sọ của nam bác sĩ.
Nằm ở vị trí hiểm hóc như vậy, bảo sao thử bao nhiêu lần cũng không tìm thấy.
“Giết nữ bác sĩ trước!” Úc Ngạn hét lớn.
Tay phải nghe thấy mệnh lênh, lập tức quay hướng giữa không trung, chộp lấy cổ nữ bác sĩ sau đó nện mạnh cô ta vào tường.
Mạng sống quan trọng hơn, Úc Ngạn dự định phá bỏ dị hạch của bác sĩ dị thể nên liền rút dao găm lao tới.
Nữ bác sĩ rút xương tay trái ra để làm kiếm, cánh tay trái bị mất xương chỉ có thể thả xuống nên bên trái trở thành điểm yếu, Úc Ngạn phán đoán phạm vi tấn công của cô ta, đợi khi cô ta đâm tới, Úc Ngạn ngay lập tức tấn công vào điểm yếu bên trái, nữ bác sĩ phải lùi lại đỡ đòn, nhưng đúng lúc ấy lại trúng kế, bị Úc Ngạn đâm vào xương cổ tay.
Mũi dao đâm chính xác vào dị hạch phát ra tiếng kêu như kính mỏng vỡ, cơ thể nữ bác sĩ cứng đờ tức khắc đổ gục xuống.
Nam bác sĩ thấy vợ bị thương, điên cuồng vung rìu xương chân bổ tới, Úc Ngạn nằm sát xuống đất thoát chết trong gang tấc, lưỡi rìu bổ mạnh vào tường, trên tường lập tức xuất hiện một đường rãnh sắc bén.
Cảnh tượng tiếp theo càng khiến Úc Ngạn kinh ngạc hơn.
Nam bác sĩ cầm bàn tay liên tục chảy máu của vợ, vết thương bị dao cắt nhanh chóng lành lại, hơn nữa dị hạch ẩn giấu trong máu thịt cũng phục hồi nhanh chóng.
Nữ bác sĩ vặn vẹo khớp xương, đứng lên lần nữa, há cái miệng đầy máu, nở nụ cười kinh hãi, nhét xương về lại cánh tay trái, sau đó cướp lấy rìu chân của nam bác sĩ, nắm chặt trong tay.
Gắn lại xương cánh tay trái. nữ bác sĩ giờ đã trở thành chiến binh lục giác không có điểm yếu, cười gặn lao thẳng tới Úc Ngạn.
“Giết một cũng vô ích… Rút lui trước.” Úc Ngạn nhặt cô Bạc xếp trên đất lên, àn tay phải vẫn đang nhảy tưng tưng chuẩn bị chiến đấu, bị Úc Ngạn vớt đi nhét vào túi.
“Trời sắp sáng rồi, chắc cảnh sát Diệp cũng đã tới!” Úc Ngạn đeo túi đeo vai, tay xách cô Bạc chạy ra phòng X-Quang, đi về con đường cũ theo trí nhớ, chạy về lối vào ban đầu.
Y chạy băng qua hành lang, đi qua phòng thẩm mỹ 704, đẩy cánh cửa màu trắng bị khóa, cầm cô Bạc xông thẳng vào đám chuyên viên tư vấn cười giả đang chặn hành lang.
Chuyên gia tư vấn vừa thấy bà chủ, tất cả rối rít lùi xa Úc Ngạn.
Nữ bác sĩ hai tay vung cây rìu xương cán dài dọn chướng ngại vật đuổi theo không ngừng, nam bác sĩ chân tay vặn vẹo, khập khiễng bám sát phía sau.
Y vừa chạy vừa đập vỡ đèn hành lang, hy vọng sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn của bác sĩ dị thể, ánh sáng mờ đi từng chút một, hành lang dần dần túi om, Úc Ngạn hoàn toàn dựa vào trí nhớ quay lại con đường cũ.
Thang máy mà y đi vẫn dừng ở tầng bảy, Úc Ngạn liên tục bấm nút xuống, như thể làm vậy có thể thúc đẩy thang máy mở cửa nhanh hơn.
Y vừa bấm nút vừa quay đầu nhìn lại, đôi vợ chồng bác sĩ đang đuổi theo trong bóng tối của hành lang, nghe tiếng bước chân có thể phán đoán khoảng cách chỉ còn hai mươi đến ba mươi mét, những bước chân lớn khiến sàn nhà rung chuyển.
Thang máy mở cửa, phát ra tiếng ting.
Tiếng vang này cũng để lộ vị trí của Úc Ngạn, nhịp chân bác sĩ đột nhiên tăng tốc, chỉ trong vài giây, khoảng cách giữa họ đã thu hẹp chỉ còn năm mét.
Úc Ngạn bất chấp lao vào cửa thang máy.
Giữa mùi hôi thối trong thẩm mỹ viện u ám xuất hiện mùi gỗ thoang thoảng. Đầu Úc Ngạn va vào thứ gì đó cứng rắn, ngay sau đó được một đôi cánh tay ôm chặt vào lòng.
“Đóng cửa!” Úc Ngạn quát.
Đối phương bị y đụng trúng, một tay ôm lấy y, tay kia thong thả nhấn nút đóng cửa, cánh cửa thang máy rỉ sét từ từ đóng lại, kịp thời ngăn cản quái vật chỉ còn một bước chân nữa.
Úc Ngạn cảnh giác thoát ra khỏi vòng tay, cầm gậy bóng chày dựa vào đầu kia của thang máy. Cho đến khi y nhướng mi lên, y mới nhìn rõ khuôn mặt người kia trong ánh đèn lờ mờ.
“Người phỏng vấn.” Môi y mấp máy, từ từ hạ gậy bóng chày, buông thõng tay.
Đầu gối đột nhiên mềm nhũn, thần kinh căng thẳng quá lâu đột nhiên thả lỏng, đầu óc choáng váng ngã về phía trước.
“Ôi.” Chiêu Nhiên vội vàng đỡ lấy vai y, cùng y ngồi xuống, dùng mu bàn tay vuốt ve sống lưng Úc Ngạn, vuốt lại mái tóc rối tung.
“Không Đáng Tin đâu.” Chiêu Nhiên nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng tay phải, nhẹ giọng mắng một tiếng, “Mày chạy đi đâu rồi, đồ vô dụng, để lát nữa tao xử mày.”
“…” Tay phải nhảy tới nhảy lui trong túi Úc Ngạn, bị cô Bạc vừa nhét vào đè xuống, không nhảy ra được.
Úc Ngạn giãy giụa, vặn vẹo lung tung trong ngực Chiêu Nhiên: “Buông tôi ra, anh có súng không? Tôi phải bắn đầu hắn ta thành vòi hoa sen…”
“Được rồi, làm tốt lắm, thực tập sinh tự mình phá phòng ảo ngoài cậu ra không còn ai nữa, khiến tôi nở mặt nở mày.” Chiêu Nhiên cười thành tiếng, cởi chiếc mũ trùm đen nhánh trên đầu y xuống, áp cổ tay lên mắt trái nóng hổi để hạ nhiệt, “Mấy ngày nữa là tới kỳ thực tập sinh chuyển lên chính thức rồi, tôi phải khoe khoang một trận mới được.”
Cuối cùng Úc Ngạn cũng chịu yên tĩnh một chút.
“Phòng ảo?”
“Đúng vậy, căn phòng nơi dị thể nuốt chửng con người đều khả năng hình thành phòng ảo, tức là không gian méo mó, trong không gian này cậu sẽ nhìn thấy rất nhiều chuyện không thể xảy ra trong thực tế. Để phá vỡ phòng ảo cậu cần phải làm hai điều. Một là phá giải quy luật vận hành của phòng ảo, hai là tiêu diệt dị thể canh giữ căn phòng.”
“Máy chụp X Quang là quy luật vận hành của thẩm mỹ viện sao.”
“Phải.”
Việc thay đổi dị hạch thường xuyên khiến hốc mắt Úc Ngạn bị quá tải, Úc Ngạn đau đớn móc hạch thấu thị ra, nhắm chặt mắt để giảm bớt cơn đau dữ dội.
Máu nơi vết thương nhỏ trong hốc mắt từ từ chảy ra, cuối cùng lăn xuống, để lại một vệt nước mắt đỏ tươi trên má.
Nhìn thấy y như vậy, nụ cười nhạt trên mặt Chiêu Nhiên biến mất. Trong tay không có băng y tế, anh đành phải cởi áo sơ mi để lau máu trên mặt Úc Ngạn.
Úc Ngạn khẽ nheo mắt phải, ánh mắt rơi vào nửa thân trên không mặc gì của người phỏng vấn dưới lớp áo khoác.
Thừa dịp sờ loạn một chút, chắc không ai để ý đâu.
Cảm giác rất mịn, không có lỗ chân lông, thế làm sao ra mồ hôi? Hình như chưa từng thấy anh đổ mồ hôi.
Da bụng mỏng, có thể véo lên, à, có cảm giác dùng đèn pin soi có thể xuyên qua, thật sự rất trắng.
Chiêu Nhiên vừa lau máu cho Úc Ngạn, vừa đẩy bàn tay đang làm loạn trên người mình sang một bên, quen thuộc mắng một câu: “Đứng lên, đừng làm loạn.”
Úc Ngạn đành phải bỏ cuộc, nhưng ánh mắt vẫn không thể dời đi, làn da vừa bị y véo đã đỏ ửng lên, giống như thân rễ của một bông hồng trắng cắm vào mực đỏ, cánh hoa trắng như tuyết đỏ lên từng chút một, càng ngày càng đậm.
Anh có đi massage không, có bị thợ ấn đến đỏ không? Sau khi kết thúc anh sẽ trả tiền cho tiệm massage hay tiệm massage sẽ trả tiền cho anh?
“Cảnh sát Diệp nhận được lệnh khám xét chưa?” Úc Ngạn lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ này.
“Nghe cô ấy nói là không được phê duyệt.” Chiêu Nhiên để y tự mình ấn cầm máu, “Nhưng cô ấy vẫn đến, mặc thường phục, cậu ở lại trong thang máy, lát nữa xuống đón họ.”
“Anh đi đâu đấy?” Úc Ngạn nắm lấy góc áo anh.
Ra ngoài xem ai đánh thực tập sinh của tôi thành thế này. Chiêu Nhiên dỗ dành: “Không có gì, chỉ ra xem sơ thôi.”
“Cứu con tin trước, ông Chu đang ở…”
Chiêu Nhiên đã đứng dậy, siết chặt khóa găng tay, bấm nút mở cửa thang máy. Lúc đến cảnh sát Diệp cố ý cảnh cáo anh, không được xé xác cả con tin, nếu không sẽ không để yên cho anh.
“Con tin? Đó không phải là trách nhiệm của tôi.”
*
Hai bác sĩ dị thể đang rình rập gần thang máy, nam bác sĩ vặn vẹo tay chân đi lang thang trong hành lang, nữ bác sĩ nghiêng đầu tay cầm cây rìu xương, xương ngón chân kéo lê trên mặt đất, tóe ra tia lửa.
Bọn họ biết Úc Ngạn không thể thoát khỏi thang máy nên thong thả chờ đợi.
Không biết đã đợi bao lâu, cửa thang máy kêu lên một tiếng mở ra hai bên, hai bác sĩ bị tiếng động thu hút, vặn vẹo cơ thể tiến về phía cửa thang máy.
Nhưng không ngờ, người chạy vào là Úc Ngạn, người bước ra là Chiêu Nhiên.
Cửa thang máy sau lưng Chiêu Nhiên chậm rãi đóng lại, anh thoải mái xoay cổ tay, đôi mắt đỏ ngầu, khóe miệng nứt ra để lộ một hàng răng nhọn, ân cần hỏi: “Ai là người ra tay trước?”
Hơi thở trên người anh im lặng lan rộng trong hành lang tối tăm, mùi gỗ cố chấp hoang vu khiến người ta nhớ tới cây gỗ chết khô chằng chịt trong vùng đất hoang, cây leo đã chết khô nuốt chửng cả tòa nhà, thậm chí còn có cả những ngôi mộ ẩn sâu trong núi.
Vợ chồng bác sĩ sợ hãi lùi lại.
Nam bác sĩ bị mất một xương chân chỉ có thể đi khập khiễng đột nhiên hét lên thảm thiết, chiếc chân chống đỡ cơ thể như bị một bàn tay nắm lấy, khiến hắn ta mất thăng bằng nặng nề ngã xuống đất.
Hắn ta thẹn quá hóa giận, gào thét đứng dậy, vừa định vươn tay, cổ tay đã bị một bàn tay khác giữ chặt.
Nam bác sĩ nhìn quanh, nỗi sợ hãi dâng trào.
Trên những bức tường màu hồng nhạt của thẩm mỹ viện, vô số cánh tay mọc ra từ hư vô, làn da tái nhợt, đầu ngón tay thon dài sắc nhọn, bao phủ khắp mặt tường, sàn nhà, thậm chí cả trần nhà, những cánh tay dày đặc như những sợi tóc bồng bềnh trong nước.
Một cánh tay dẫn đầu không kìm nén được, đầu ngón tay đâm thẳng xuống, xuyên qua lồng ngực nam bác sĩ, người đàn ông ngửa mặt lên trời gào thét, một tay khác thì thọc vào miệng hắn ta, thọc sâu vào cổ họng nam bác sĩ, chúng không để sót bất kỳ lỗ hổng nào, không gì không phá, giống như con đỉa hút máu, càng quấn càng chặt.
“A ——!” Nhìn thấy chồng mình bị vây hãm, nữ bác sĩ phát ra loạt tiếng kêu thảm thiết, mắt ngập tràn tia máu, hai tay vung rìu xương một vòng, chém thẳng vào mặt Chiêu Nhiên.
Chiêu Nhiên đứng tại chỗ, không trốn không né, thậm chí hai tay còn không rút ra khỏi túi.
Lưỡi rìu sắc bén mang theo lực gió mạnh mẽ tiến tới, khi nó chỉ còn cách mặt Chiêu Nhiên mười centimet, đột nhiên không thể tiến thêm chút nào nữa.
Nửa bàn tay trái với các đốt xương rõ ràng chắn trước mặt Chiêu Nhiên, hai ngón tay giơ lên, vững vàng kẹp chặt lưỡi rìu khổng lồ.
–