Hoàng đế không nói lời nào, thế thì ta cũng im lặng không nói.
Hoàng quý phi vì vậy mà biểu diễn càng nhập tâm: “Hoặc là ta nên hỏi ngươi, là vị phế thái tử nào đã bố trí cho ngươi vào chùa An Nguyên ở, sắp đặt cuộc gặp gỡ của ngươi và hoàng thượng, ngươi đến cùng là có mục đích gì, ngươi đối với hoàng thượng, rốt cuộc đang ấp ủ mưu mô gì đây?”
Ta hận nàng ta, không chỉ bởi nàng ta đã đoạt mất thứ đồ vốn thuộc về cha ta dù mấy tờ giấy viết chữ nguệch ngoạc qua loa kia có thể không thông hành dưới địa phủ lắm, mà hơn cả là vì nàng ta đã xé rách tấm lá chắn tự vệ của ta. Ta còn nhớ rất rõ cái hôm gia yến hoàng đế ném ly rượu vào người Nhu sung nghi, một người mà trong tích tắc bị lột xuống tấm mặt nạ mình đang đeo bao nhiêu lâu nhất định sẽ căm hận đến tột cùng, chỉ hận không thể bóp nghẹt cổ đối phương ép người đó phải nuốt hết những lời chết tiệt vào bụng!
Hoàng đế vẫn im lặng chẳng nói chẳng rằng, thậm chí còn ngừng động tác phê duyệt tấu chương, hoàn toàn tiến vào trạng thái xem kịch.
Ta không thể nào áp chế được lửa giận trong bụng, đanh thép đáp trả: “Vừa nãy nương nương cũng đã nói, mười ngày sau khi bại trận tiền phế thái tử quyết định uống rượu độc bỏ mình, nếu ta muốn tế bái thái tử thì tại sao ngày hôm trước lại đi hóa vàng mã làm gì? Đợi đến mồng một tháng sau chẳng phải tốt hơn ư? Giả sử người mà ta tế bái không phải thái tử, mà là vị tướng… tướng sĩ chết trận vào ngày ấy…”
Ta biết mình vụng về, trước giờ ít khi nói lời cay độc, ta vốn phải gọi bọn họ là bọn nghịch tặc, hoặc phản quân, nhưng ta làm sao có thể gọi cha mình bằng cái danh xưng nhục nhã như thế đây, vì thế lúc này điều duy nhất ta làm được là gắng gượng giả vờ cây ngay không sợ chết đứng: “Có ai thần thông quảng đại đến như mức đấy, gia quyến bè đảng không những tránh khỏi kiếp tru diệt lưu đày, mà còn may mắn được gặp và kết thân với Lâm hoàng quý phi quyền cao chức trọng nhất trong cung, hơn nữa còn bồi dưỡng ta trở thành một phiên bản giống nàng đến tám, chín phần? Lợi hại đến thế, thứ cho kiến thức ta hạn hẹp, cũng chỉ nghĩ được hai người là Hải đại nhân và Hầu lão thượng thư mà thôi!”
Hoàng quý phi định lên tiếng bẻ lại ta nhưng hoàng đế đã mở miệng trước: “Chuyện này đích xác là hoàng quý phi lo lắng nhiều rồi.”
Nghe vậy nàng ta trợn trừng mắt.
“Sáng nay Uyển phi có tới tìm trẫm nói mấy ngày trước sức khỏe không tốt, không tham dự lễ tế bái thái hậu được nên trong lòng bất an, vì thế đã xin đến chỗ Diệp đáp ứng cùng đốt chút tiền giấy. Tuy tấm lòng đáng quý nhưng quả thật không phù hợp với lễ nghĩa. Trẫm đã phạt nàng ấy vì thái hậu chép Kinh Thập Thiên, Diệp đáp ứng… cũng làm vậy đi.”
Hoàng quý phi vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tranh cãi tiếp, hoàng đế ngẩng đầu bễ nghễ nhìn nàng ta bằng ánh mắt ẩn chứa ý vị sâu xa: “Nhưng mà Diệp đáp ứng có nói câu rất đúng, nàng và Hầu thượng thư quả là bản lĩnh cao cường, phi tần của trẫm vào ở chùa An Nguyên lúc nào đến trẫm cũng không biết mà các ngươi đã nắm rõ trong lòng bàn tay.”
Quá rõ ràng, lời này ý đang nhắc nhở cánh tay Hầu gia vươn quá dài vượt mức cho phép rồi.
Ta liếc mắt nhìn Thục Nghi hoàng quý phi luôn luôn ung dung rộng lượng đức độ tôn quý, mà vầng trán nõn nà của nàng ta giờ đây rịn một lớp mồ hôi như thể đang chế nhạo mưu kế thất bại trong gang tấc của chính mình. Xem ra Vinh quý phi ương ngạnh độc ác, Thục Nghi hoàng quý phi đa mưu túc trí, nhưng gộp vào thì vẫn chẳng thể đấu lại “con châu chấu” Uyển phi, kéo theo thân thể bệnh tật ốm yếu, hết sức bình tĩnh bảo vệ đồng mình của mình là “con châu chấu bùn loãng không trát nổi lên tường”.
Sau khi hoàng quý phi rời đi ta cũng định tiếp bước trốn lẹ nhưng hoàng đế đột nhiên gọi ta lại, nói giọng hờ hững: “Mấy người hầu hạ bên cạnh nàng đã bị đưa đến Hình cung, loại phản chủ cầu vinh thế này không thể giữ lại. Nàng mềm lòng, hai tay cũng sạch sẽ, không được để máu vấy bẩn, trẫm sẽ thay nàng xử lý.”
“Ai mượn ngươi thay ta xử lý!”
Ta vừa thốt lên mà chính bản thân cũng phải khiếp sợ, Vệ công công lại càng kinh hãi há hốc mồm nhìn ta, ông vội vàng quát khẽ: “Đáp ứng vô lễ!”
Không có Dẫn Diên bên cạnh là tính nết tùy tiện của ta lại được dịp bùng phát, ngay cả nguồn động lực giúp ta kiềm chế cũng bị quẳng hết ra sau đầu.
Hoàng đế hơi lắc đầu ý bảo ông đừng lo rồi ra hiệu cho Vệ công công lui ra ngoài. Cửa cung đóng lại hoàng đế mới thong thả nói: “Trẫm không hiểu nàng đang bực dọc cái gì.”
“Ta cũng không hiểu, sao ta không được thấy máu cơ chứ?” Ta đứng thẳng, nhếch môi cười lạnh, từ lúc bị lấy đi tấm chắn mình tự tạo ra là ta đã không còn sợ gì nữa, kẻ đi chân đất không bao giờ sợ xỏ giày, ta nhìn hoàng đế với con mắt trịch thượng: “Ta thấy máu còn ít ư? Máu trong cung, máu ngoài cung, máu từ con dao sắc bén nhỏ xuống từng giọt, rượu độc chảy vào bụng hóa thành máu tươi, máu của những người chúng ta yên thương nhất, ta và ngươi thấy máu còn ít hay sao?”
Hắn né tránh ánh mắt sáng quắc của ta: “Bảy năm, đều đã qua rồi…”
“Làm sao mà qua được.”
Ta nhớ về mỗi độ xuân thu đi qua trong chùa, nhớ những đêm dài khắc khoải thao thức không yên, ngọn đèn lay lắt dập dờn chiếu lên cái bóng trằn trọc không ngủ. Không lúc nào ta không buộc mình phải quên đi nỗi đau trong quá khứ, nhưng cho đến tận bây giờ ta vẫn chẳng thể làm được, đó cũng là chuyện vô dụng nhất suốt bảy năm qua của ta.
Ta và Lý Thừa Mục từng nghĩ cứ giấu giếm thật kỹ rồi tự lừa dối mình, ít ra còn có thể làm đôi bên cảm thấy dễ chịu hơn. Vậy mà lại xuất hiện Thục Nghi hoàng quý phi tàn nhẫn đâm thủng nát tấm màng che của cả ta và hắn.
Nghĩ như vậy thì lẽ ra ta không nên hận nàng ta mà nên hận chính bản thân hai chúng ta mới phải, hận ranh giới ngăn cách khiến hai ta không bao giờ có thể nói chuyện với đối phương một cách thoải mái không ngượng nghịu.
Đi ra khỏi Trường Tín điện, ta vội vàng tới Hình cung đón Dẫn Diên.
Hôm nay cô ấy phải chịu khổ rồi, thấy ta mà nước mắt tuôn trào liên miệng khóc lóc kể lể: “Chủ tử, nô tỳ không làm, nô tỳ thật sự không làm vậy…”
Ta nói ta biết, sau đó dắt cô ấy quay về Thái Bình điện.
Hai mươi lăm tháng mười, ta muốn đi thăm hỏi vị Mậu tần trong lời đồn nhưng không được.
Nơi ở của nàng không có dáng vẻ nào là thâm cung của phi tần cả, ngược lại giống nhà giam hơn, chẳng người vào cũng chẳng người ra, hỏi thị vệ canh ngoài cửa thì bị từ chối không chịu nói chuyện.
Quả nhiên, không phải ai cũng giống như cô nàng Dẫn Diên mồm miệng liến thoắng, chẳng những lẻo mép mà còn có tài kể chuyện vô cùng hấp dẫn.
Hoàng đế thiên vị ta trước mặt Thục Nghi hoàng quý phi, những tưởng nàng ta sẽ làm ầm lên tuy nhiên có vẻ lần này tự biết mình biết ta rồi, không còn tìm ta gây phiền phức nữa, có điều nàng ta lại chuyển đối tượng mà mình muốn chỉnh đốn sang Uyển phi -người trước giờ không hề mang đến giác tồn tại. Mỗi ngày nàng đều phải giữ tinh thần tỉnh táo đi thỉnh an, tối đến thì tới Phật đường túc trực bên linh cữu thái hậu, kẻ hầu người hạ sau lưng nàng ngấm ngầm bị loại bỏ, ngay cả than lửa cũng không được phát.
Mà Uyển phi nào phải người bình thường, nàng là con ma ốm đấy. Ta nghe tin thì lập tức lấy lò than nhỏ trong cung của mình ra đưa cho nàng, buổi tối cũng cùng nàng vào Phật đường quỳ.
Ngày giỗ thái hậu, ta còn nhớ mỹ nhân ốm yếu này nhất quyết không thèm giả bộ đau buồn tiếc thương, vậy mà lúc này đây lại vô cùng thành thật quỳ trước tượng Phật, chắp tay trước ngực, vẻ mặt kiên nghị, miệng lẩm bà lẩm bẩm như một tín đồ thánh kính.
Ta quỳ cạnh Uyển phi, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Sao tỷ có thể giả vờ giống như thật thế nhỉ?”
Nàng niệm xong chuỗi kinh dài mới đáp lại ta: “Hôm nay vừa khéo là hai mươi lăm.”
“Ngày lành gì sao?”
“Cũng coi như canh giữ cho hắn trước bảy ngày. Ta sẽ quỳ ở đây đợi cho tới khi hắn đến, rồi lại quỳ bảy ngày để tiễn hắn đi.” Uyển phi ngơ ngác nhìn Phật tổ từ bi trước mặt, “Nhưng trong hoàng cung đâu đâu cũng nhuốm máu này, sợ là một bước hắn cũng không muốn vào.”
Tình cảm của nàng dành cho vị cố nhân kia đã quá rõ ràng, chẳng chút kiêng dè thẳng thắn thể hiện với ta. Sự ngay thẳng của nàng như một cái tát lên mặt ta, lưu lại dấu vết năm ngón tay rõ mồn một, lên án tâm tư lúc nào cũng giấu kín của ta. Nàng tựa như một người quân tử, mà ta chỉ là kẻ tiểu nhân.
Ta biết người mà nàng nói là ai nên cũng không định hỏi sâu hơn.
Nhưng Uyển phi ngược lại càng muốn nói: “Bảy ngày sau, muội cũng sẽ hóa vàng cho hắn sao?”
“Ta không dám.” Ta nhắm mắt lại, thế nhưng chẳng thể khống chế được hàng lông mi đang run lên, “Hoàng quý phi ra đòn quá khó, ta hết năng lực biện giải rồi.”
Im lặng lúc lâu sau ta hít một hơi thật sâu, hỏi: “Chuyện hóa vàng vào đêm giỗ thái hậu là tỷ che đậy giúp ta, nhưng thực ra chính tỷ là người đã nói ra tất cả đúng không?”
Uyển phi ngẩn người, không sợ hãi lại càng không hoảng hốt, nghiêng đầu nở nụ cười khó hiểu đánh giá ta: “Đã nghe trong cung đồn rằng Diệp đáp ứng của Thái Bình điện chính trực đơn thuần, nói năng không kiêng kỵ, không biết lấy lòng hoàng thượng, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Nhưng không ngờ hôm nay, người sáng suốt trong mọi chuyện nhất lại chính là muội.”
“Mọi thứ trong cung này chẳng phải đều là giả dối sao?” Ta mỉm cười mà miệng đắng chát, “Thục Nghi hoàng quý phi cao quý coi trọng thể diện nhất, nhưng thực chất lại nhờ vào mua danh chuộc tiếng cả, là một cái thùng rỗng thích phô trương thanh thế, ngay cả đệ đệ ruột thịt của mình cũng không bảo vệ được. Lâm hoàng quý phi nhất ở chỗ nhận được ba ngàn sủng ái, kết quả vẫn là từ biệt thế gian từ rất sớm đấy thôi. Giang dung hoa tuy không thoát khỏi can hệ nhưng vẫn được thăng vị liên tục, nháy mắt đã trở thành Vinh quý phi nổi bật độc nhất vô nhị. Còn có Uyển phi nương nương người…”
“Đúng vậy, là ta nói đó.” Uyển phi thoải mái thừa nhận, “Ta cũng không muốn hại ngươi đâu, ta chỉ muốn biết, ngươi rốt cuộc có phải người…” Câu nói kế tiếp của nàng ác độc tới nỗi ta không tin người nói lại chính là một Uyển phi luôn luôn dịu dàng nhu nhược, “…có phải người đã ép chết Lâm hoàng quý phi hay không.”
Lời này vô cùng tàn nhẫn, tội danh quá nặng khiến ta gần như chẳng quỳ nổi nữa mà đứng phắt dậy.
“Vậy bây giờ ngươi biết rồi chứ?” Ta hỏi.
“Năm đó trong hậu cung người biết Lâm hoàng quý phi chết ngoài hoàng thượng thì cũng chỉ có Vinh quý phi.” Nàng thu lại thái độ công kích quá đột ngột vừa rồi, quay lại dáng vẻ tinh tế và sắc sảo như trước đây, “Vinh phi tính tình ngang ngược, nhưng trước nay chưa từng giở thủ đoạn thực sự để đối phó với ngươi, hoặc là nàng ta chưa kịp động thủ. Nhưng Vinh quý phi biết rõ Lâm hoàng quý phi thật sự vì ngươi mà chết, thế nên chắc là không dám xuống tay.”
Ở trước Phật tổ mà toàn nói cái gì mà sinh tử tội nghiệt, ta nghe cứ cảm thấy cực kỳ vi diệu.
Uyển phi dường như cũng thấy thế, nàng quay lưng lại để lòng từ bi của Phật ở phía sau: “Vì vậy ta mới nói cho Vinh phi chuyện ngươi hóa vàng. Nếu như Vinh quý phi quả thật không biết gì thì dựa theo tính cách của nàng ta chắc chắn sẽ “rèn sắt khi còn nóng” loại ngươi khỏi cuộc chơi. Nhưng nàng ta không làm vậy mà chuyển hướng sang bẩm báo cho Thục Nghi hoàng quý phi. Ngoài mặt thì là muốn hợp lục với hoàng quý phi đối phó ngươi, trên thực tế người bị đối phó chỉ có mình hoàng quý phi mà thôi…”
Trời ạ, tóm lại là ta đã xem thường con châu chấu đậu cùng sợi dây thừng với mình rồi, vị ma ốm này quả thực rất thành thạo chút thủ đoạn vặt vãnh của nữ nhân, cẩn thận thì chắc chắn sẽ không có sơ sót.
Uyển phi bên này nói với Vinh phi, bên kia lại tới kể hết cho hoàng đế, bảo vệ chính mình cũng là bảo vệ ta. Cho dù Vinh phi có cáo trạng với hoàng đế đi chăng nữa thì Uyển phi cũng đã chuẩn bị sẵn lời khai có thể xoay chuyển vấn đề, vừa xây dựng được hình ảnh con dâu thảo hiền cùng ta bái tế Dung Hòa thái hậu, vừa biến sự việc trở thành “vụ án không đầu không đuôi”.
Xem ra chỉ có mỗi ta là châu chấu, còn nàng căn bản chỉ đang cầm ngọn cỏ chơi đùa với con người một năm hồ đồ hết ba mùa là ta thôi.
Ta có hơi tức giận, xẵng giọng nói: “Ngươi có biết việc này suýt nữa đã lấy mạng Dẫn Diên không?”
“Thì sao hả?” Uyển phi khinh thường cười yếu ớt: “Trong cung này có bao nhiêu nữ nhân vì ngươi, nhẹ thì cô độc cả đời chết già trong cung, nặng thì một dải lụa trắng thắt cổ tự vẫn, một xác hai mạng?”
Ẩn ý trong lời nói của Uyển phi khiến tim ta run lên.
“Mạng của họ thì không coi ra gì sao? Dẫn Diên đương nhiên cũng vậy, nhưng Oanh thường tại thì làm gì sai, Trần tiệp dư thất sủng, Phương dung hoa, Ân quý nhân, Lưu mỹ nhân làm gì sai, Lâm hoàng quý phi làm gì sai? Là vì họ có vài phần giống ngươi nên bị hoàng thượng nhốt vào hậu cung, chẳng được hai ba ngày sau, người thì để lộ điểm không giống với ngươi, người thì chọc phải Vinh quý phi, vì vậy đáng đời bị mất hết ân sủng u sầu mà chết sao? Thậm chí nếu Lâm hoàng quý phi có nhiều điểm tương đồng với ngươi hơn một chút là có thể sống cả đời chẳng cần hay biết gì, ở mãi trong ảo tưởng bản thân được thương tiếc được sủng ái, đợi đến khi nhìn rõ chân tướng, trừ tự sát ra thì quay đầu là cùng đường bí lối rồi sao?”
Lời buộc tội bất thình lình của Uyển phi như thanh kiếm sắc nhọn cứa từng nhát vào tim ta, sau khi đâm thẳng vào chỗ chí mạng thì bắt đầu ra sức chọc ngoáy cho đến khi máu tươi đầm đìa.
“Điều này nằm ngoài tầm kiểm soát của ta.” Ta vờ như không quan tâm.
Nàng không hài lòng với câu trả lời này vì thế đứng dậy từng bước ép sát lại gần ta: “Trường Ninh, à không, cái tên này thật mỉa mai làm sao.” Uyển phi hừ lạnh, “Đã nhiều năm trôi qua, ngươi tưởng mình sẽ thật sự có được một ngày sống bình an ư? Sau khi vào cung, biết được những việc này, ngươi nghĩ số phận của mình sẽ giống như cái tên “Trường Ninh” đó sao? Tên này hẳn là do hắn đã đặt cho ngươi nhỉ, ta mãi mãi cũng chẳng thể hiểu nổi hoàng đế của chúng ta đấy, rốt cuộc hắn yêu ngươi, hay là đang nguyền rủa ngươi?”
“Ngươi biết hết rồi?”
“Cũng không phải, ta từng nghĩ rằng ngươi đã chết, giống như những người khác vậy, thật sự nghĩ ngươi đã chết!” Nàng nhìn ta chằm chằm, “Đến tận khi ta tình cờ gặp ngươi trong cung, chỉ một cái liếc mắt thoáng qua thôi ta đã nhận ra ngươi.”
Ta bối rối hỏi lại: “Chúng ta từng gặp nhau ư?”
“Từng gặp rồi, rất nhiều năm về trước, ngày mà ngươi gả cho hắn.” Nàng nghiến răng gằn từng chữ, “Ta chen chúc trong đám cưới náo nhiệt, mong chờ muốn diện kiến tân nương của hắn. Nghe đồn đó chính là đứa con gái duy nhất của đô hộ Đồng đại nhân, chẳng biết mặt mũi ra sao méo mó thế nào. Chợt, lúc ấy có ngọn gió lướt qua thổi bay khăn voan của ngươi, ta thấy hắn kéo ngươi lại nói với ngươi rằng: Dục nhi, hôm nay nàng rất xinh đẹp…”