Chờ đến lúc trong phòng chỉ còn lại hai chị em, Trâu Giai Giai cầm một phong thư trên bàn vi tính đến đưa cho Kỳ Tham: “Chiều nay lúc em vừa đến đây thì chú gác cổng đưa cho em, nói là thư gửi cho chị.”
“Hửm? Thư của chị?” Kỳ Tham ôm cô bé ngồi lên sofa, nhìn nhìn phong thư trong tay, thấy bên trên chỉ viết duy nhất một chữ “Mời”, sau đó mở phong thư, lấy thứ ở trong ra. Là một lá thư mời, nội dung rất đơn giản, chính là mời Kỳ Tham tham gia buổi họp lớp các sinh viên cùng lớp của hệ pháp luật năm đó. Chẳng qua người khởi xướng buổi họp mặt này lại không phải là lớp trưởng mà là một người thầy năm đó dạy bọn họ được một đoạn thời gian thì đã từ chức ra nước ngoài du học. Nhìn ý tứ trong này thì có vẻ bây giờ du học xong rồi, nhớ đến lớp bọn họ năm đó bị vứt bỏ giữa đường nên muốn mọi người tụ tập lại vui chơi náo nhiệt một chút.
“Họp mặt, có vẻ không có gì thú vị.” Kỳ Tham lẩm bẩm, quay đầu nhìn cô em gái nhà mình đang chăm chú xem cảnh hai nhân vật chính hôn nhau trên màn hình tivi, đôi chân mày nhất thời chau lại, bình tĩnh nói: “Đây không phải là hình ảnh phù hợp với thiếu nhi đâu, Giai Giai.”
Trâu Giai Giai quay đầu sang nhìn lại cô: “Cũng chỉ là hôn môi thôi mà.”
Cũng chỉ là hôn môi thôi mà…. Lời này nghe thế nào cũng thấy không đúng lắm, Kỳ Tham cười khẽ: “Em còn nhỏ, tốt nhất là không nên xem những hình ảnh như thế này.”
“Hai ngày trước trong lớp của em cũng có bạn nam làm như vậy với một bạn nữ đó.”Trâu Giai Giai rất hồn nhiên đơn thuần nói: “Hai bạn đó cũng bằng tuổi em.”
“Ai vậy? Yêu sớm như thế. Cô giáo mặc kệ sao?”
Trâu Giai Giai chột dạ thè lưỡi: “Lúc em đi vệ sinh thì vô tình nhìn thấy, hai người họ ở trong rừng cây nhỏ đằng sau nhà vệ sinh….”
Kỳ Tham cảm thấy có chút nhức đầu: “Là như vậy à…. Vậy bây giờ Giai Giai có bạn trai chưa?”
“Em còn nhỏ, không vội tìm bạn trai.” Trâu Giai Giai lập tức lộ ra dáng vẻ tiểu quỷ. “Chị hai cứ yên tâm về em đi.”
Kỳ Tham không biết làm sao mà lắc đầu cười cười.
*****
Sau khi giúp Tô Oánh thắng vụ kiện kia chưa đầy hai ngày thì trên trang nhất các tờ báo giải trí liền xuất hiện những suy đoán về kết quả cuối cùng của phiên toà này. Kỳ Tham không quan tâm đến mấy chuyện như vậy, chỉ là có vẻ như đứa bé Giai Giai này thật sự rất thích Tô Oánh, hơn nữa còn học ở đâu cái trò dùng kéo cắt hình ảnh của Tô Oánh trên báo xuống, dán đầy lên mấy tờ giấy trắng khổ lớn mà mẹ của cô bé mua cho. Sau đó không biết từ chỗ nào mà thấy được ảnh chụp Tô Oánh lúc ở tòa án, giơ cao trước mặt Kỳ Tham, nói: “Chị hai, người đứng phía sau trong tấm ảnh này là chị sao?”
Kỳ Tham nhìn hai lần, trong ảnh Tô Oánh là trung tâm của sự chú ý, còn mình thì lại là dáng vẻ mơ hồ không rõ đang đứng đằng sau cô ta. “À, đúng vậy.”
“Chị hai thật lợi hại! Được chụp hình chung với Tô Oánh luôn!” Đôi mắt to tròn của Trâu Giai Giai sáng rực lên, Kỳ Tham chỉ cười một tiếng, trong đầu nghĩ em gái nhà mình thật đúng là nhỏ tuổi đơn thuần, cũng may là bây giờ con bé chưa nhận dạng được mặt chữ, xem không hiểu những gì trên báo viết, nếu không sẽ lại hỏi cô tại sao cô làm luật sư cho Tô Oánh mà không dẫn con bé đi theo.
Thư mời do giáo sư gởi đến, vốn dĩ Kỳ Tham không có hứng thú, định làm bộ như không biết mà không tham gia, nhưng không ngờ lớp trưởng quá nhiệt tình, một tuần trước buổi họp mặt thì gọi điện thoại cho từng người trong lớp, nói cái gì mà Tôn giáo sư người ta từng là ân sư thụ nghiệp, đã gởi giấy mời thì phải nể mặt mũi mà tham gia…. Điều này khiến cho Kỳ Tham muốn cự tuyệt cũng không tiện, nên không thể làm gì khác mà đồng ý. Sáng sớm cuối tuần, Kỳ Tham xách theo một chai rượu đỏ đắt giá đi về phía gara, ở ngay lối rẽ trong hoa viên thì nhìn thấy em gái Trâu Giai Giai ăn mặc phong phanh. Cô gái nhỏ ôm thú bông hình con khỉ lớn mà mình thích nhất, đứng ở trong bụi hoa, dùng chiếc bình thủy tinh nho nhỏ để hứng sương sớm trên lá cây. Vẻ mặt tập trung tinh thần làm việc chăm chỉ hệt như người lớn. Kỳ Tham vốn định kêu cô bé quay về phòng mặc thêm quần áo, nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện cô bé vì sức khỏe không tốt mà không có đêm nào ngủ yên ổn, buổi sáng dậy rất sớm, vì không muốn quấy rầy đến người lớn đang nghỉ ngơi nên vẫn luôn im lặng chơi đùa một mình, thì cô lại thấy ảm đạm, nghĩ nghĩ một chút liền đặt chai rượu xuống, vừa cởi áo khoác vừa bước lại gần, nhẹ nhàng phủ áo lên thân thể gầy ốm của em gái, nói: “Như vậy sẽ bị cảm, Giai Giai.”
“Chị hai dậy thật sớm nha.” Trên mặt Trâu Giai Giai dính chút bùn đất, quay đầu cười rất vui vẻ. “Hôm nay là thứ bảy đó! Không phải chị hai thích ngủ nướng nhất sao?”
“Hôm nay phải tham gia một buổi họp mặt.” Kỳ Tham trả lời, sau đó nhìn mấy giọt sương trong chiếc bình thủy tinh nhỏ, hỏi: “Đây là đang làm gì vậy?”
Trâu Giai Giai trả lời: “Không phải hôm trước cô có nói là người cổ đại thích dùng nước sương buổi sáng để pha trà sao? Nhất là sương trên cánh hoa, trà pha được sẽ rất thơm….”
“À.” Kỳ Tham suy nghĩ một chút, khẽ mỉm cười. “Như vậy thì cần phải thu thập nhiều một chút mới được một ly trà đó.”
“Ngày nào em cũng có thể đi hứng, sau đó sẽ có rất nhiều!” Trâu Giai Giai cười đơn thuần, “Chị hai cũng có thể được uống trà thơm, rất tốt cho sức khỏe đó!”
Kỳ Tham không biết nên nói gì với cô bé, cuối cùng cũng chỉ biết cười trừ, “Ừm, cố lên. Chờ đến lúc mặt trời lên cao thì sẽ không còn sương nữa, đến lúc đó Giai Giai nhất định đậy kín nắp bình, sau đó thì đem về phòng cất cho kỹ, nếu không sương trong bình sẽ bay hơi hết đấy.”
“A, hóa ra là vậy! Em biết rồi.” Trâu Giai Giai vội vàng nghiêm túc gật đầu, lúc này Kỳ Tham mới đứng dậy, đi về cầm chai rượu đỏ kia, nhanh chân tiến về phía gara. Lúc xe chạy ngang qua hoa viên cũng là lúc mặt trời đang bắt đầu lên cao, Trâu Giai Giai đang khoác áo choàng trắng của cô, ôm chiếc bình thủy tinh nhỏ trong ngực, rất cẩn thận bảo vệ nó. Kỳ Tham dừng xe, ngồi trong xe nói vọng ra: “Giai Giai, tối nay bạn học của em sẽ đến nhà chúc mừng sinh nhật đúng không?”
“Chị hai, đã đổi thành buổi trưa rồi.” Trâu Giai Giai cười cười, vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé với cô, “Vì mẹ của em nói buổi tối để cho các bạn một mình về nhà sẽ không yên tâm.”
“Như vậy….” Kỳ Tham cười một tiếng, “Được rồi, giữa trưa chị sẽ về, nhớ để phần cho chị một miếng bánh ngọt đó.”
“Yeah! Chị hai thật tốt!” Trâu Giai Giai cười càng vui vẻ hơn.
Kỳ Tham tạm biệt cô bé, sau đó lái xe hướng về phía biệt thự ngoại thành của Tôn giáo sư. Trong ấn tượng của Kỳ Tham, Tôn giáo sư là một người đàn ông trung niên khá hiền lành, chẳng qua kí ức cũng chỉ dừng lại ở năm nhất đại học. Đến năm thứ hai đại học thì ông đã ra nước ngoài. Nhưng thanh danh của ông với các khóa sinh viên năm trước hay trong chuyên ngành luật của trường đại học vẫn rất cao, có lẽ là vì ông thường xuyên đưa ra những nhận xét độc đáo về pháp luật. Tôn giáo sư rất giàu, nếu không sẽ không thể tự mình mua một căn biệt thự có sân vườn rộng rãi ở ngoại thành như vậy, rồi lại trang trí nó thành thế ngoại đào nguyên. Cây đại thụ mùa thu đầy lá vàng, nước chảy dưới chân cầu gỗ, hoa dại bên hàng rào trúc, ngược lại rất có cảm giác “Thái Cúc đông ly hạ, du nhiên kiến Nam Sơn.”
Xe hơi đậu dưới táng cây, Kỳ Tham đi dọc theo cầu gỗ tiến về phía sân vườn bên trong, vừa mới đến cái cổng bên ngoài vườn, nhìn quanh không tìm thấy chuông cửa, không thể làm gì khác là lớn tiếng hô lên: “Thầy Tôn, ngài có ở đây không?”
Từ trong căn nhà hai tầng lầu mang phong cách cổ xưa xuất hiện hai người chạy ra mở cổng, một người là lớp trưởng, một người hình như là một người bạn học không thân thiết lắm. “Kỳ Tham, hình như lâu lắm rồi mới gặp lại cậu?”
Tôn giáo sư tinh thần phấn chấn xách theo một cái nồi đất nhỏ, đi ra hỏi: “Kỳ Tham phải không? Ai nha, dáng dấp so với mấy năm trước dễ nhìn hơn nhiều.”
Lớp trưởng còn chưa chờ Kỳ Tham trả lời thì đã nói: “Bây giờ cậu ấy là luật sư có tiếng, mấy ngày trước còn giúp đại minh tinh Tô oánh đánh thắng một vụ kiện, nhân khí rất cao đó!”
Kỳ Tham qua loa cười hai tiếng, trước tiên thăm hỏi sức khỏe Tôn giáo sư, sau đó đi vào trong nhà đem chai rượu đỏ đưa cho sư mẫu. Tôn giáo sư ở bên ngoài cùng mấy người bạn học bắt gà, mổ cá, nghe nói đều là đồ nhà nuôi, còn có rau củ xanh tươi an toàn nữa. Kỳ Tham thì giúp sư mẫu ra sau vườn hái rau, một bên làm một bên trò chuyện về cuộc sống ở nước ngoài mấy năm gần đây của hai người già. Nửa tiếng sau, những bạn học khác cũng bắt đầu lần lượt đến, khoảng chừng hai mươi người, khiến cho bầu không khí trong vườn náo nhiệt hẳn lên. Công việc trong tay Kỳ Tham cũng bị giành mất, vì thế cô vui vẻ an nhàn đi vào nhà tìm một cái ghế cổ xưa, thu mình ngồi trên đó, lấy điện thoại ra bắt đầu gửi tin nhắn. Cho đến khi số người đến lúc càng đông, tiếng nói chuyện huyên náo cơ hồ có thể lật ngược nóc nhà thì Kỳ Tham cũng gởi xong tin nhắn, ngáp một cái, đứng dậy đi đến bàn cơm dưới nhà, tìm được Tôn giáo sư, cung kính nói: “Thầy Tôn, hôm nay trong nhà của em còn có chuyện, trưa nay không thể ở đây ăn cơm, em đi trước một bước. Hôm khác sẽ đến thăm thầy và sư mẫu.”
“Trong nhà có chuyện? Rất gấp sao? Không gấp thì ở lại ăn xong cơm trưa rồi hẵng đi, đi xa một chuyến như vậy cũng không dễ dàng.” Tôn giáo sư hòa ái nhìn cô, nói.
“Em họ nhà em hôm nay mở party sinh nhật, đổi từ buổi tối thành buổi trưa rồi. Em đã đồng ý với con bé là phải về chúc mừng sinh nhật nó.”
Bên cạnh có một cậu bạn học đang ăn trái cây, nghe vậy liền nói: “Ôi trời, chẳng qua chỉ là tiệc sinh nhật của con nít thôi mà, Tôn giáo sư bên này mới quan trọng, vả lại cậu cũng đã đến rồi, còn chạy về làm gì nữa. Không đáng đâu….”
Kỳ Tham không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái. Người bạn kia thấy cô như vậy thì có chút sợ hãi, nhưng làm bộ như không thấy ánh mắt của cô, mất tự nhiên xoay đầu lúng túng ăn trái cây chứ không nói gì nữa. Tôn giáo sư cũng rất thân thiện nói: “Coi trọng người nhà là tốt, nhất là chuyện đã hứa với trẻ con thì nhất định phải làm được. Vậy em về đi…. À, để sư mẫu của em gói cho em chút cá kho vừa nấu xong, để con trẻ nếm thử một chút!”
“Cảm ơn thầy.” Kỳ Tham hòa hoãn sắc mặt, gật đầu nói, “Không thể bồi thầy ăn cơm, thật xin lỗi.”
Tôn giáo sư khoát khoát tay: “À, không sao cả, vốn dĩ thầy là muốn những sinh viên mà thầy từng dạy gặp gỡ nhau để trao đổi kinh nghiệm, dù sao các em cũng vừa mới vào nghề chưa được hai năm, thầy còn cố ý mời một đàn chị của các em đến ăn cơm chung. Con bé rất có địa vị trong giới luật và xã hội, thầy nghĩ nhất định sẽ giúp đỡ được mấy đứa rất nhiều.”
Lớp trưởng cười nói: “Chắc là Kỳ Tham không cần đâu, cậu ấy đã đứng vững gót chân trong cái nghề này rồi.”
Kỳ Tham xua tay: “Lớp trưởng bớt tâng bốc tôi đi. Tôi không có cách nào so với người có cha là luật sư nổi danh như cậu. Thầy Tôn, vậy em đi trước, cảm ơn sự quan tâm của thầy.”
Lúc này sư mẫu cũng vừa vặn đưa túi cá kho cho cô, nhớ đến Giai Giai rất thích ăn cá thì cô cũng không từ chối làm gì, sau khi nói lời tạm biệt với các bạn học trong phòng, vừa ra khỏi căn nhà nhỏ thì liền thấy có chút oi bức. Kéo cánh cổng bằng gỗ, cô giơ tay tháo nút áo thứ hai để mát mẻ một chút, chân phải vừa mới giẫm lên cầu gỗ thì từ phía đối diện đã truyền đến rung động nhè nhẹ. Kỳ Tham ngẩng đầu, sau đó bị người phụ nữ xinh đẹp đối diện làm cho cả bước chân và hô hấp đều ngưng lại.
Người phụ nữ kia cho Kỳ Tham cảm giác giống hệt như làn suối chảy róc rách đầu thu, vừa thánh khiết vừa thanh cao tao nhã, ngũ quan đoan trang xinh đẹp, rực rỡ nhưng không mị hoặc, trong suốt nhưng không lạnh lẽo. Nàng từ bên kia cầu gỗ đi đến, cả người như hòa trong cảnh trí trữ tình này, nhưng lại giống như vừa bước ra từ trong tranh. Chờ đến lúc nàng đến gần hơn, dung nhan chân thật đó in lên đáy mắt Kỳ Tham, lúc này ánh mắt Kỳ Tham liền hóa thành một luồng ý lạnh, giọng nói không lớn không nhỏ: “Là người của…. Vệ gia nha.”
———–
Vệ ngự tỷ của tui xuất hiện dzồi ~~~