Kỳ Tham khinh thường hừ một tiếng: “Cậu quản nhiều chuyện quá rồi đó.” Cô căn bản không có ý định chào hỏi Vệ Linh, trực tiếp kéo Trương Hoắc Tưởng đi về phía bãi đậu xe, nhưng bất ngờ từ đâu lao ra một chiếc xe đạp thể thao, thiếu chút nữa là tông vào hai người rồi.
“Ui chao, còn trẻ mà tính khí đã nóng nảy như vậy, sẽ ảnh hưởng đến tương lai phát triển sau này đó nha!” Trương Hoắc Tưởng một chân dễ dàng đạp lên trên bánh xe, trên mặt là nụ cười giảo hoạt nghiền ngẫm. “Cậu bạn nhỏ, mẹ của em không dạy em chạy xe trên đường phải cẩn thận một chút sao? Gặp được chị là em xui rồi nha!”
Bé trai cưỡi xe đạp mở miệng trách móc: “Dì kì quái!”
“Tiểu Khác!” Đằng sau chạy đến một bé gái buộc tóc đuôi ngựa đang thở hồng hộc, đầy đầu mồ hôi: “Không cho phép em tông vào người khác.”
“Đúng là ồn ào chết đi được!” Vệ Khác không nhịn được mà nhảy xuống xe, Trương Hoắc Tưởng thả chân xuống, huơ huơ cây kẹo mút trong tay, nói: “Lại vô tình gặp được đôi song sinh trai gái này rồi à?”
Lúc này Vệ Linh và người đàn ông bên kia đã nghe được tiếng ồn ào bên này, thấy vậy không hẹn mà cùng đi lại, một tay của Vệ Linh đặt lên đỉnh đầu Vệ Khác, ôn hòa hỏi: “Tiểu Khác, lại nghịch ngợm gì đó, hửm?”
Vệ Khác chỉ chỉ xe đạp: “Là phanh của xe đạp bị hỏng.”
“Phanh xe không có hỏng!” Vệ Duyệt dựng xe đạp lên, bóp bóp phanh xe cho em trai nhìn. “Là em cố ý tông vào người ta!”
“Em nói chị nhiều chuyện quá rồi đó!” Vệ Khác bị vạch trần nên khó chịu trừng mắt với chị gái. Người đàn ông cao lớn sau lưng nghe được đối thoại của hai đứa nhỏ thì dửng dưng lên tiếng: “Tiểu Khác, đây là em không đúng, xin lỗi đi.”
“Tại sao chứ?!” Vệ Khác nhất thời không dám phách lối trước mặt hắn, nhưng vẫn vịt chết mạnh miệng: “Rõ ràng là vừa rồi tay phanh có vấn đề mà.”
Trương Hoắc Tưởng nhậm que kẹo, rất rộng lượng phất tay: “Ai nha, trẻ con nghịch ngợm thôi mà.”
“Tiểu Khác?” Giọng nói của Vệ Linh rất nhẹ nhàng nhưng kiên định, bàn tay hiền lành xoa xoa mái đầu của Vệ Khác. “Phải nghe lời anh cả.”
Vệ Khác ngẩng đầu nhìn nhìn người đàn ông cao lớn kia, cảm nhận được kiên quyết trong mắt hắn thì liền nản chí ủ rủ đi đến trước mặt Trương Hoắc Tưởng và Kỳ Tham, ngửa đầu nói với hai người: “Vừa nãy là cháu làm sai, thật xin lỗi, dì!”
“Phải gọi là chị, là chị! Rõ ràng chúng tôi còn không lớn hơn chị họ của em mà.” Trương Hoắc Tưởng không ngại phiền phức mà mở miệng uốn nắn, Kỳ Tham vỗ vỗ đầu vai của cô, lãnh đạm nói: “Được rồi, người ra cũng để cậu chiếm tiện nghi bối phận rồi cậu còn tích cực như vậy làm gì.”
Vệ Duyệt đứng sau lưng Vệ Khác vừa nghe cô nói vậy thì liền chạy đến ngăn trước mặt em trai, lớn tiếng hô lên với Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng: “Chị ơi!”
Kỳ Tham sửng sốt một chút, nhưng cũng không muốn tranh luận với một bé gái mười tuổi, chỉ giả bộ người lớn cong môi cười, vô cùng kiên nhẫn cúi người sờ đầu của cô bé, nhẹ giọng nói: “Ừm, ngoan.” Vệ Duyệt bị phản ứng này của cô khiến cho không biết nên làm sao, gò má xinh xắn ửng đỏ một mảnh.
“Kỳ luật sư Kỳ Tham phải không? Chào cô, tôi là Vệ Tân, là anh họ của Vệ Linh và hai đứa nhỏ phá phách này.” Người đàn ông cao gầy tự giới thiệu, vươn bàn tay to lớn về phía Kỳ Tham. Kỳ Tham thản nhiên bắt tay với hắn: “Hạnh ngộ, Vệ tiên sinh.”
Vệ Tân rất lịch sự nói: “Hôm nay tôi có xem quá trình thẩm tra xử lí vụ án, biểu hiện của Kỳ luật sư trên tòa rất trấn tĩnh, cũng rất xuất sắc.”
“Hả? À…. Thật đáng tiếc, biểu hiện đặc sắc như vậy nhưng tôi lại không phải là một diễn viên.” Kỳ Tham không chút khách khí nào trả lời, “Vụ án đã kết thúc rồi, tôi xin cáo từ trước.” Cô lười nhìn đến vẻ mặt của Vệ Linh và Vệ Tân, trực tiếp xoay người rời đi.
Trương Hoắc Tưởng đuổi đến, giảo hoạt nói: “Ai nha, cậu chú ý thấy không, cô bé Vệ Duyệt đó đỏ mặt đưa mắt nhìn cậu bỏ đi đó.”
Kỳ Tham nhìn cô một cái: “Bác sĩ tâm lý nào cũng có lúc mất trí như cậu vậy à?”
Trương Hoắc Tưởng rút một điếu thuốc nữ trong bao thuốc màu tím, thuần thục châm lửa, thản nhiên nhả ra một làn khói xanh, sau đó nói: “Cậu nói vậy là sai rồi, trên phương diện tâm lý học, cô bé này nha, chính là vừa mới bước vào giai đoạn biết yêu, đối tượng yêu thích cũng không phân biệt giới tính, tuổi tác, thậm chí là chủng tộc!
“Không phân biệt chủng tộc…. nghe thật buồn nôn.” Kỳ Tham dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn vẻ mặt cà chớn của cô, “Thật ra thì bác sĩ tâm lý như cậu mới là người biến thái nhỉ.”
“Mình cũng không phủ nhận điều này.” Trương Hoắc Tưởng cười cười xấu xa, “Bác sĩ tâm lý trời sinh đã có phần biến thái. Cho nên những người làm nghiên cứu tâm lý như bọn mình, trong mắt người thường chính là tiếp cận với biến thái.”
Kỳ Tham hừ lạnh một tiếng: “Thật không hiểu tại sao ban đầu lại làm bạn với cậu.”
“Này này này, hai chúng ta là bạn sao? Đúng không?” Trương Hoắc Tưởng rất tự nhiên lôi kéo cánh tay Kỳ Tham, “Nếu cậu dám nói không phải, mình lập tức giết cậu.”
Kỳ Tham xoay cổ tay, vươn tay ra trước mặt cô, để cô nhìn rõ đồng hồ trên tay mình: “Nếu bây giờ cậu có thể im lặng thì mình lái xe đưa cậu đến một quán ăn ngon mời cậu một bữa.”
“Very ok!” Trương Hoắc Tưởng ngậm điếm thuốc hô to.
Nửa giờ sau xe dừng lại ở trước một quán ăn không lớn cũng không nổi bật lắm. Trương Hoắc Tưởng nhịn không nổi mà vọt xuống xe trước tiên, vén rèm châu trước cửa chui vào trong quán. Mấy giây sau, còn chưa chờ Kỳ Tham khóa kỹ cửa xe thì cô đã chui ra, bóp cổ Kỳ Tham, sắc mặt phiền muộn đủ loại. “Này nha! Tiểu Tham Tham, đây là quán ăn quỷ gì vậy! Cậu muốn lừa bà đây đến chỗ này mổ nội tạng hả?”
Kỳ Tham gỡ tay của cô xuống, vừa đi vào vừa nói: “Bây giờ đã qua giờ cơm trưa, nếu là ngày thường thì khách hàng có thể xếp thành một trung đội đó, chẳng qua nói mới nhớ lâu rồi mình chưa đến đây ăn cơm, bởi vì không thích xếp hàng.”
Không gian quán ăn không rộng lắm, chỉ chừng mấy chục mét vuông, đặt bảy tám cái bàn nhỏ, nhưng nhìn tổng thể thì rất sạch sẽ, khiến cho người ta không có cảm giác chán ghét mùi dầu mỡ. Có một cô bé phục vụ rất trẻ đi đến chào hai người, sau đó đưa một tờ ra thực đơn. Trương Hoắc Tưởng liếc nhìn tên món ăn và hình ảnh trên đó, sau đó nghi ngờ hỏi Kỳ Tham: “Đây là quán ăn gì vậy a? Sao lại vừa bán sushi, bán ma lạt thang, bán điểm tâm phương tây, rồi còn có cơm trộn… Thật kì quái nha!”
“Tạp nham thứ gì cũng có.” Kỳ Tham cười nói, “Cơ bản những món ăn giới trẻ yêu thích thì nhà bọn họ đều bán, cậu không đói bụng sao? Chọn món nhanh một chút đi!”
“Thế là cậu mời khách đúng không? Vậy thì, hai mươi xiên gân bò, hai mươi xiên thịt dê, một phần salad trái cây, một phần cơm trộn thịt ba chỉ, à chờ một chút…. một phần sushi cá hồi, hai phần bánh ngọt vị trà xanh! Còn thêm một tô mỳ lạnh, không bỏ cà chua, cảm ơn!”
“Gọi nhiều như vậy, ăn không hết thì mình sẽ đè đầu cậu nhét sạch đồ ăn thừa vào đó!” Kỳ Tham chỉ gọi một phần cơm trộn thịt bò, sau đó tính tiền với nhân viện phục vụ.
“Chỉ cần đồ ăn của họ ngon thì bụng của mình chứa hết.” Trương Hoắc Tưởng không có chút thục nữ nào vỗ vỗ cái bụng bằng phẳng của mình. “Mình chính là ăn bao nhiêu cũng không mập nha! Sao vậy? Muốn so thử không? So với mình?”
Kỳ Tham một tay chống cằm, một tay khác không kiên nhẫn mà gõ gõ trên mặt bàn: “Đồ đàn bà xấu xa.”
Trương Hoắc Tưởng đắc ý cười toét miệng với Kỳ Tham, hiếm khi đang trên cơ mà lại không thừa thắng xông lên. Đồ ăn lần lượt được dọn lên, Trương Hoắc Tưởng dùng muỗng nhỏ nếm thử mỗi món một ít, hô một tiếng ngon quá thì cắm đầu ăn ngấu nghiến. Kỳ Tham cười nhạo lối ăn uống của cô, cầm đũa gắp một miếng cơm trộn bỏ vào miệng. Nhưng lúc miếng cơm trộn với nước sốt vừa vào đến miệng thì đầu lưỡi cảm nhận được một mùi nồng sặc, cô lập tức nhíu mày, không thèm nhai mà trực tiếp nhả ra.
“Cậu thật ghê tởm quá đi!” Trương Hoắc Tưởng miệng đầy thức ăn lên án cô, “Ăn vào rồi lại nhả ra!”
Kỳ Tham gọi một nhân viên đến, chỉ tô cơm trộn trước mặt, nói: “Điểu chỉnh cách pha chế nước sốt rồi sao? Sao mùi vị lại kém như vậy?”
“À…. Gần đây bà chủ không có ở trong tiệm cho nên nước sốt…. Có thể là chúng tôi cho tỷ lệ không đúng rồi.” Nhân viên phục vụ lúng túng giải thích.
“Cả hai bà chủ đều không ở đây?” Kỳ Tham hỏi.
Cô nhân viên lại lúng túng gãi đầu: “Bà chủ Lưu của chúng tôi…. không còn. Bà chủ Vương cũng đã lâu rồi không đến đây.”
Trương Hoắc Tưởng nghe vậy thì liền ngừng ăn: “Không còn, là ý gì?”
“Trước đó có nghe nói bà chủ Lưu bị bệnh ung thư. Nhưng không phải nói chỉ giai đoạn đầu, có thể khống chế được sao?” Kỳ Tham nhíu mày hỏi, nhân viện phục vụ lắc đầu một cái: “Chuyện này chúng tôi không rõ, nhưng cũng đã hơn một tháng rồi. Hình như gần đây bà chủ Vương cãi nhau với người nhà bà chủ Lưu, không thể giảng hòa, sợ rằng quán ăn này của chúng tôi cũng không chống đỡ được bao lâu nữa. Gần đây đã rất ít khách rồi….”
Kỳ Tham lấy điện thoại di động ra, nói: “Cho tôi số điện thoại của bà chủ Vương đi.” Sau đó trực tiếp gọi điện thoại cho bà chủ Vương đó, nói mình là luật sư có tiếng, có lẽ có thể giúp được cô ta một chút, sau đó hẹn gặp nhau ở quán ăn dưới lầu nhà cô ta. Chờ Trương Hoắc Tưởng miễn cưỡng ăn no nguyện ý đứng dậy thì Kỳ Tham lập tức lái xe dẫn theo cô đến chỗ hẹn.
Trên đường đi Kỳ Tham đơn giản kể lại câu chuyện của hai chủ nhân quán ăn đó, cho dù cô không quen hai người họ nhưng bởi vì trước đó từng ăn cơm ở quán, bị tay nghề của họ thuyết phục nên khó tránh khỏi thăm hỏi nhiều hơn chuyện liên quan đến hai người kia.
Đầu tiên, hai chủ nhân của quán ăn đều là nữ, một người họ Lưu, một người họ Vương. Thứ hai, hai người họ là quan hệ người yêu, hơn nữa đã yêu nhau hơn hai năm rồi. Cuối cùng hai người đều nấu ăn rất tốt, sau khi yêu nhau thì mở quán ăn đó, nấu ra rất nhiều món đặc sản ở những vùng đất khác nhau, vẫn luôn buôn bán rất đắt. Nhưng mà sau đó nghe nói cô gái họ Lưu mắc bệnh ung thư, lần cuối cùng Kỳ Tham đến ăn thì nghe cô chủ Vương cười nói với khách hàng cũ quan tâm đến họ rằng mọi chuyện không sao cả, bệnh của cô gái kia là ung thư giai đoạn đầu, bác sĩ nói có thể chữa hết, ung dung không hề có áp lực, cảm ơn mọi người đã quan tâm.
“Ai, đời người thật vô thường. Đúng không?” Trương Hoắc Tưởng nghe Kỳ Tham kể xong thì thở dài cảm thán.
Kỳ Tham không nói gì cả, chỉ chuyên tâm lái xe. Cho đến lúc điểm hẹn, vừa thấy dáng dấp xinh đẹp của Vương tiểu thư, Trương Hoắc Tưởng vừa mới ngồi xuống thì Vương tiểu thư đã lên tiếng: “Tôi nghĩ tôi không cần luật sư, chỉ là muốn cảm ơn sự quan tâm của hai người với Lưu nhi. Chuyện hậu sự của Lưu nhi, tôi có thể cùng xử lí với người nhà của cô ấy. Chuyện tôi muốn nói chỉ có vậy.”
Kỳ Tham không lên tiếng, ngược lại Trương Hoắc Tưởng lại nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện hậu sự của cô ấy, người nhà của cô ấy sẽ đồng ý cho cô nhúng tay sao?”
“Cô có ý gì?”
Trương Hoắc Tưởng thản nhiên châm một điếu thuốc: “Nếu như tôi đoán không sai…. À, không đúng, phải nói là nếu như tôi nhìn không nhầm thì người nhà của cô ấy cũng không thích cô. Dù sao chuyện hai người phụ nữ yêu nhau sẽ có bao nhiêu người thân có thể thản nhiên tiếp nhận. Nhất là bây giờ cô ấy đã không còn. Người nhà của cô ấy cũng chỉ mong cô có thể biến mất mãi mãi trong tầm mắt của họ.”
Vương tiểu thư nhìn chằm chằm Trương Hoắc Tưởng một hồi, hỏi: “Cô cũng là luật sư?”
“Ai nha, tôi là bác sĩ tâm lý, tên tôi là Trương Hoắc Tưởng.” Một tấm danh thiếp màu vàng nhạt rất tùy ý được đặt lên bàn, Vương tiểu thư nhìn tấm danh thiếp hồi lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn hai người: “Hai người có thể gọi tôi là Tiểu Vương…. Dù sao thì trước kia Lưu nhi đều gọi tôi như vậy.”