Vào đêm cuối cùng ở Chicago, Quý Du Nhiên quyết định xuống bếp làm vài món ăn cho đám đàn ông đã ở lại nơi này suốt hai tháng với cô.
“Hàn Đình, cho nhiêu nước tương như thế này là đủ chưa?”
“Hàn Đình, ở chỗ này nói là dùng một muỗng gia vị rượu, vậy phải dùng loại muỗng nào?”
“A! Hàn Đình, sao tôi nấu caramen lại thành màu đen như thế này!
Trong phòng bếp, cô gái mặc trên mình chiếc tạp dề, đầu cô đã lấm tấm mồ hôi, một tay cô cầm lọ chai bình vại, một tay cầm vá xẻng, đầu nghiêng nghiêng sang một bên nghiên cứu xem bản thân đã thực hiện đúng các bước được hướng dẫn chưa.
Người đàn ông mang gọng kính vàng bị kêu thứ N lần đang tiến vào phòng bếp.
Vừa đi vào, hắn đã ngửi được một thứ mùi khó nói thành lời từ trong nồi bay ra, hắn nhanh chân tiến đến tắt bếp lửa, rồi tiếp nhận cái sạn trong tay cô gái , múc hết toàn bộ cái thứ đen đen trong nồi ra ngoài, động tác lưu loát liền mach.
“Vẫn là để tôi làm thôi, tránh cho lãng phí nguyên liệu nấu nướng.” Hàn Đình vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn cô gái với vẻ mặt tôi biết làm sao được, một lần nữa rửa sạch nồi, chuẩn bị nấu nướng lại.
Quý Du Nhiên ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi.
Chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy không phải sao? Lúc trước cô đã thấy mẹ Quý nấu ăn rất nhiều lần rồi, tổng cảm thấy bản thân cũng có thể làm được như vậy, nào ngờ đến lúc thực sự nấu nướng thì mới biết bản thân cỏi đến cỡ nào!
Xem ra đôi tay này của cô chỉ có thể dùng để vẽ vời thiết kế, chứ không chạm vào được chuyện nồi niêu xoong chảo rồi.
Suy xét đến việc chỉ dựa vào chính mình thì có khả năng đến sáng hôm sau mọi người vẫn chưa có gì để ăn, Quý Du Nhiên không từ chối đề nghị của Hàn Đình, ngoan ngoãn đứng một bên làm chân chạy vặt.
Tài nấu nướng của Hàn Đình, cô hiểu rất rõ, thời gian lúc trước khi hai người sống chung với nhau, chính là hắn xuống bếp mỗi ngày, biến đổi rất nhiều hình thức nấu nướng, dưỡng cho cô bản tính kén ăn, ngẫm lại thì chuyện đã qua hơn một năm rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nhoáng cái đã qua hơn một năm rồi.
Quý Du Nhiên nhìn không chớp mắt vào hành động xử lý các nguyên liệu nấu ăn một cách thành thạo của Hàn Đình, rồi lại ngay ngắn trật tự biến các nguyên liệu ấy thành những món ăn đầy đủ màu sắc hương vị, điều này khiến cô đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian hai người sống chung với nhau.
Khi đó, hai người họ cũng giống như bây giờ, hắn xuống bếp, cô ở bên cạnh hỗ trợ, nếu nổi lên hứng thú thì sẽ “làm” một lần ngay tại phòng bếp.
“Em…” Thân thể đang đứng thẳng để chiên món bò bít tết đột nhiên cứng đờ.
Quý Du Nhiên ỷ vào sự dẻo dai của cơ thể, cô chen vào không gian giữa Hàn Đình và tủ bếp, thành thạo kéo khóa quần của hắn, sờ soạng vị “cậu nhỏ” đang ngủ say của hắn.
À mà không, phải là “anh lớn” mới đúng.
“Anh lớn” trong tay cô nháy mắt đã thức tỉnh, vươn mình lớn mạnh, lúc đầu lưỡi cô lướt qua nó, đã thẳng tắp dựng đứng.
Từ khi đám đàn ông quyết định ở lại Chicago với cô, thì Quý Du Nhiên liền dời ra khỏi ký túc xá, cùng sống với bọn họ ở một biệt thự lớn .
Nhưng cô vẫn không hề lơi lỏng việc học của mình, toàn bộ tinh lực đều dồn vào học tập, dĩ nhiên sẽ không có thời gian cho việc túng dục, chỉ ngẫu nhiên vào một vài ngày nghỉ thì sẽ thỏa mãn đám đàn ông đã nghẹn lâu ngày, cũng là thỏa mãn cho chính cô.
Vì để tiết kiệm thời gian, rất nhiều thời điểm cô sẽ để bọn họ cùng “làm” với mình, dù sao thì không phải là chưa từng chơi NP với nhau, nên quá trình này diễn ra vô cùng thông thuận.
Nhưng Cảnh Tông và Hàn Đình lại là ngoại lệ.
Cảnh Tông thì còn đỡ, có khi hắn từ Detroit đến thăm cô, tuy hắn không gia nhập với mấy người còn lại để lên giường với cô, nhưng ít ra hắn có thể tiếp thu việc hoan ái cùng cô với Cảnh Hách Phàm.
Nhưng Hàn Đình lại chưa bao giờ cùng với những đàn ông khác lên giường với cô, khi gặp phải tình huống như vậy, hắn thường sẽ tìm một cái cớ để lưu lại trong phòng mình, không quấy rầy bọn họ, nhưng cũng không gia nhập vào cuộc vui.
Quý Du Nhiên có thể hiểu được điểm này của hắn, rốt cuộc thì với việc hoan ái, mỗi người đều có một sở thích riêng của mình, nếu bọn họ có thể chấp nhận được việc cô có nhiều đàn ông, thì đồng thời cô cũng sẽ tôn trọng nguyên tắc cá nhân của họ.
Chỉ là mưa móc cần phải dàn đều, để một người ở ngoài nhìn, lâu ngày không phải dễ dẫn đến nghẹn hỏng hay sao?
Tiếng hét của Quý Du Nhiên bị tiếng máy hút mùi trong nhà bếp che dấu, cô chỉ mới liếm hai ba lần, thì đã được Hàn Đình bế lên kệ bếp phủ bằng đá cẩm thạch, hắn đưa tay xé rách làn váy và quần lót của cô.
Dương vật thô to gấp gáp không thể chờ nổi mà lập tức tìm đường đi vào mật huyệt ướt át nơi hạ thể của cô, côn thịt cứng rắn khuấy đảo nước dâm và lối đi mềm mại bên trong hoa huyệt.
Khi Giản Đông Thần mở cửa phòng bếp, một màn này bày ra ngay trước mắt hắn.
Hàn Đình đưa lưng về phía hắn, thoạt nhìn từ phía sau thì y phục của Hàn Đình vẫn rất chỉnh tề, nhưng hai bên sườn thân thể treo một cặp chân thon dài thẳng tắp, trên cổ vòng một đôi tay trắng nõn, trên mặt đất là một vũng nước trong suốt.
Sau khi cửa mở, Hàn Đình theo bản năng mà bảo vệ người con gái trong vòng ôm của mình.
Quý Du Nhiên dò đầu ra nhìn, có chút ngượng ngùng nói với người đàn ông đứng ở cửa bếp, “Cái đó …Anh đã trở rồi à? Mọi chuyện giải quyết ổn thỏa rồi chứ?”
Hiện nay cô đã luyện được da mặt dày lắm rồi, phía dưới đang được một người đàn ông cắm cho sung sướng, nhưng trên mặt vẫn giữ được sự trấn định để nói chuyện với một người khác.
“Ừ.” Giản Đông Thần nhàn nhạt trả lời một tiếng, nhưng hắn không có ý tứ rời đi, vẫn như cũ mặt lạnh nhìn hai người họ.
Hàn Đình lúc này, dừng không được, mà tiếp tục làm thì cũng không xong.
Nếu không phải là do tình huống trước mắt, thì Quý Du Nhiên nhất định sẽ hỏi Giản Đông Thần xử lý chuyện của Giang Dĩ Nhu như thế nào, nhưng lúc này cô quan tâm đến da mặt mỏng của Hàn Đình, không còn tâm tư quản mấy râu ria của Giang Dĩ Nhu, chỉ có thể đuổi Giản Đông Thần rời đi trước.
“Tôi…chúng tôi rất nhanh sẽ xong thôi, anh ra ngoài trước đi.”
“Có muốn cùng nhau không?”
Quý Du Nhiên và Giản Đông Thần đồng thời ngẩn người.
Dục vọng của Hàn Đình vẫn đang chôn trong cơ thể Quý Du Nhiên, biểu tình của hắn tuy có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn lặp lại lời của chính mình, “Vào đây và cùng nhau làm, hoặc là đi ra ngoài, anh chỉ được chọn một mà thôi.”
Quý Du Nhiên kinh ngạc nhìn về phía Hàn Đình.
Hàn Đình cúi đầu, cười một cách dịu dàng với cô, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói với cô, “Sớm muộn gì cũng phải thích ứng thôi, không phải sao?”
Quý Du Nhiên mấp máy môi, không biết nên trả lời như thế nào.
Người đàn ông này, vì cô, mà lại một lần nữa phá vỡ giới hạn của mình, một lần nữa thỏa hiệp vì cô.
“Được rồi, hôm nay cho anh được chuyên dụng hưởng thụ một bữa.” Lần này ngược lại lại là Giản Đông Thần lui bước, hắn rời đi được hai bước, đột nhiên xoay người lại nói, khóe môi hơi câu lên, “Nhưng lần sau sẽ không dễ nói chuyện như vậy nữa đâu.”
Nói xong, hắn còn thay hai người đóng cửa phòng bếp.
Bữa tối rốt cuộc cũng đã được dọn ra vào một tiếng rưỡi đồng hồ sau đó, đông tây kết hợp, thỏa mãn khẩu vị của mỗi người, chỉ là dự định nấu 10 thì cuối cùng chỉ có 8 món, một bàn đồ ăn này là do Hàn Đình trổ hết tài nghệ để làm ra trong vòng nửa tiếng đồng hồ, đương nhiên, không thể không nhắc đến chân chạy vặt Quý Du Nhiên.
Thời điểm toàn bộ món ăn được dọn lên, Cảnh Tông và Cảnh Hách Phàm cũng vừa kịp từ Detroit đến, Giang Dĩ Thành cũng kết thúc hội nghị qua video, Giản Đông Thần giải quyết xong việc cá nhân và Nhiễm Nhất Bạch đã thuộc xong lời thoại.
Hết thảy mọi chuyện trùng hợp một cách hoàn toàn tự nhiên.
Sáu người đàn ông ngồi cùng một bàn, tuy mối quan hệ giữa bọn họ chắc chắn không phải là tình bạn khăng khít, nhưng vẫn có thần thái bình thản để đàm luận chuyện công việc thương trường hoặc tình hình thời sự, ngẫu nhiên gặp phải vài vấn đề liên quan đến pháp luật, thì bọn họ sẽ dò hỏi ý kiến của vị luật sư nổi tiếng ngồi bên cạnh.
Quý Du Nhiên múc một miếng pudding, hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng, thâm nhập sâu vào trong tim.
Trước nay cô không hề nghĩ tới tình cảnh sẽ có ngày mình cùng một lúc có quan hệ tình cảm với sáu người đàn ông , đổi lại là kiếp trước, nếu bên người có nhiều đàn ông như vậy thì chắc chắn cô sẽ cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Đến khi thật sự có ngày này, thì cô lại phát hiện ra.
Cuộc sống như vậy, hình như cũng khá tốt.
Một năm sau, tại Anh quốc.
Trong một đại sảnh được thiết kế huy hoàng hoành tráng mang đầy tính nghệ thuật, người chủ trì mở phong bì chứa tên người đoạt giải, giọng nói vang lên, “Giải thưởng cây bút kim cương lần này đã được trao tặng đến nữ thiết kế xinh đẹp đến từ phương Đông – Quý Du Nhiên!”
Một người con gái châu Á mặc bộ lễ phục màu đen với phần đuôi váy dài thướt tha đang từ từ đứng dậy tại khu vực nhận đề cử giải thưởng, cô di chuyển đầy tự tin thong dong đến sân khấu, tiếp nhận chiếc cúp hình bút chì do ban giám khảo trao cho cô.
“Được biết đây chỉ mới là lần thứ hai Quý tiểu thư tham dự cuộc thi, hơn nữa phong cách hội họa của cô cũng được xem là một hình thức mới trong giới thiết kế, với tuổi đời còn trẻ như vậy nhưng cô đã đạt được tới giải thưởng cao quý thật sự khiến mọi người kinh ngạc! Xin hỏi Quý tiểu thư, trong phương diện thiết kế hội họa, cô có kinh nghiệm cùng tâm đắc nào có thể truyền thụ với mọi người không?”
Người khác thì chắc chắn không biết, nhưng Quý Du Nhiên thì hiểu rất rõ.
Cô có thể đạt được thành tích như ngày hôm nay không chỉ dựa vào thời gian ngắn ngủi một hai năm này, cũng không phải là dựa vào may mắn.
Tính cả sự tích lũy từ đời trước, thì trong giới thiết kế này cô đã một người lão làng với kinh nghiệm phong phú, năm trước khi cô tùy tiện vẽ một tác phẩm thì đã qua được vòng loại, vậy nên năm nay với việc cô tỉ mỉ chuẩn bị cho tác phẩm dự thi của mình, thì đạt được giải thưởng không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Tuy vậy, chuyện cô trải qua hai kiếp sống, cô sẽ không nói với bất kỳ ai, chắc chắn là như vậy.
Vì thế mọi người chỉ có thể nghe được câu trả lời từ người con gái phương Đông xinh đẹp một cách vô cùng tự tin với một chút sự không khiêm tốn, đó là, “Cũng không có gì để truyền thụ, chắc là thì dựa vào thiên phú và nỗ lực học tập, còn có…”
Tầm mắt cô dừng lại một hàng ghế ngồi dưới sân khấu, ánh mắt đảo qua những người ngồi ở đó.
Nơi đó có những đàn ông ủa cô, người nhà cô, người bạn tốt của cô mới trải qua đám cưới. Bọn họ đều đang nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập sự tự hào.
Đúng rồi, các tác phẩm kiếp trước của cô tuy đều có giá trị thiết kế cao, mức phí cũng thuộc hàng xa xỉ, nhưng tổng thể về mặt linh hồn vẫn còn có một sự thiếu sót gì đó.
Bây giờ thì cô đã biết mình thiếu cái gì rồi, đó chính là tình yêu mà đời trước cô chưa từng cảm nhận được.
Là tình yêu nam nữ, là tình thân gia đình, là tình bạn bè.
Cô đột nhiên cười tươi, nụ cười đẹp đến mức làm MC cũng phải ngẩn ngơ.
“Còn có… tình yêu.”
Buổi tiệc chúc mừng sau đó là do mấy người đàn ông tự tổ chức cho cô.
Trên du thuyền mang tên Edinburgh, ánh hoàng hôn như đang rải một lớp vàng trên mặt biển xanh thẳm, mặt trời xa xa có cảm giác như chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, khung cảnh như thơ như họa.
Quý Du Nhiên nâng ly rượu vang đỏ frong tay, làn gió biển thổi qua người cô, cô thong thả thưởng thức cảnh chiều mỹ lệ.
Bên người xuất hiện một bóng người, cô nghiêng đầu nhìn, đàn ông với ngũ quan tuấn lãng ôn nhuận, khí chất trầm ổn khiến người chú ý, hắn thong thả đưa tới trước mắt cô một hộp nhung nho nhỏ màu đỏ. “Đây là cái gì?” Quý Du Nhiên cầm chiếc hộp trong tay, trong lòng có một suy đoán thành hình.
“Mở ra nhìn xem.” Trên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của đàn ông phủ một sự ấm áp dịu dàng.
Quý Du Nhiên đưa ly rượu vang đỏ cho Cảnh Tông cầm giúp mình, mở chiếc hộp ra.
Một chiếc nhẫn kim cương được đính ngôi sao sáu cánh lẳng lặng nằm trong đó, mỗi một viên kim cương nhỏ được tạo hình tinh tế, không có viên nào phô trương kiểu như trứng bồ câu, nhưng hơn ở điểm tạo hình tinh xảo độc đáo, Quý Du Nhiên vừa nhìn liền biết nó nhất định phải qua tay một nhà chế tác đại tài.
Cảnh Tông thấy cô nhìn chăm chú chiếc nhẫn, tâm tình vui sướng nói, “Biết em không có dự định kết hôn, nhưng trải qua hơn một năm này, tin rằng em đã có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của mấy người chúng tôi với em, chỉ cần em nguyện ý, đời này của chúng ta sẽ luôn duy trì cuộc sống như vậy.”
Quý Du Nhiên lẳng lặng lắng nghe, không cắt ngang lời nói của Cảnh Tông. Cảnh Tông nhìn cảnh hoàng hôn nơi xa xa, ngữ điệu nhàn nhạt nhưng cũng chứa đầy phân lượng mà nói, “Tuy vậy, cuộc sống không minh bạch như vậy thì lại quá bất công với em, cũng thiếu mất của em một nghi thức và hứa hẹn, với tính tình của em thì chắc là sẽ cảm thấy phiền toái với mấy cái nghi thức này, cho nên chúng tôi đã bàn bạc với nhau để thiết kế chiếc nhẫn này, đại biểu cho tình cảm cùng lời hứa của chúng tôi đối với em.”
Cảnh Tông cúi đầu nhìn người con gái trước mắt mình, ánh mắt đong đầy sự ấm áp, “Nhiên Nhiên, em có nguyện ý mang nó không?”
Quý Du Nhiên không nói chuyện, mà là quay đầu nhìn lại.
Nơi đuôi thuyền đang có năm người đàn ông cực phẩm đứng uống rượu, làn gió biển thổi qua, thời điểm cô quay đầu nhìn họ thì họ cũng đang nhìn về phía cô, dường như bất kỳ lúc nào thời điểm nào họ vẫn luôn chú ý đến cô, biểu tình cũng có chút khẩn trương.
Cô nhìn họ một hồi lâu, sau đó quay đầu mỉm cười, cúi đầu lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp.
Ngôi sao sáu cánh, cô có sáu người đàn ông của mình.
Gió biển thổi nhẹ làn váy và đuôi tóc của người phụ nữ, nơi đuôi thuyền mấy người đàn ông đợi một lúc mà vẫn chưa nghe được hai chữ “nguyện ý” thốt ra từ miệng cô, đang bắt đầu dâng lên sự thất vọng, thì đột nhiên thấy người con gái mỹ lệ tuyệt vời đó quẫy quẫy bàn tay trái về phía bọn họ.
Dưới ánh hoàng hôn nhật tịch, chỉ thấy trên ngón tay vô danh thon dài của cô, một mảnh rực rỡ lấp lánh.
HOÀN CHÍNH VĂN
——oOo——