Hai người tốt nghiệp nghiên cứu sinh, mẹ Doãn nôn nóng sốt ruột thúc giục kết hôn, nói là phòng cưới cũng đã chuẩn bị xong, mẹ Lý vừa nghe, không chịu yếu thế mua một chiếc xe, nói không thể để con gái mình bị coi thường, tuy là kết hôn, nhưng rõ ràng là chiến trường của hai người phụ nữ trung niên.
Lý Mật và Doãn Nhất Hàng ở chính giữa, chỉ có thể run lẩy bẩy. Họ còn chưa quyết định sẽ kết hôn mà.
Mẹ Doãn vừa nghe trong lòng đã tính toán, vậy trước tiên cứ đính hôn trước, mẹ Lý nghe xong trái lại khen mẹ Doãn, hai người biến chiến tranh thành tơ lụa, hôm sau liền xách túi đi dạo cửa hàng tổng hợp.
Vì vậy chuyện của hai người rất nhanh được quyết định xong. Đính hôn không có mời ai, chỉ là cha mẹ hai bên chính thức gặp mặt, nước chảy mây trôi, hai vị cha đều là người rất thích uống rượu, hai vị mẹ rất hợp nhau, đã hẹn thời gian cùng đi du lịch, ừ, cực kỳ giống hội bạn bè trung niên.
Ra khỏi khách sạn, ngược lại mẹ Doãn không đi cùng với mẹ Lý nữa, mà đi tới bên cạnh Doãn Nhất Hàng, nhìn bộ dạng Doãn Nhất Hàng mặt đỏ tới mang tai, Lý Mật vội vàng chạy chậm hai bước đi tới sợ bọn họ cãi vả.
“Bây giờ đính hôn rồi, con phải nắm chặt thời cơ, gạo sống nấu thành cơm chín cũng không phải là không tốt, dù sao mẹ đã nhận người con dâu này, con xem đó mà làm” Giọng của mẹ Doãn thật sự không nhỏ, Lý Mật còn chưa đi đến gần đã nghe được đầu mối, vì vậy tự giác lùi về phía sau kéo dài khoảng cách, cũng chặn mẹ Lý muốn đi lên trước lại.
Không ngờ mẹ Doãn thẳng thắn như vậy, thật là người không thể nhìn bề ngoài.
Buổi tối, thấy Doãn Nhất Hàng luôn cọ vào người cô, đáy lòng Lý Mật sáng tỏ, nhưng cô cố ý nghiêm mặt nói: “Làm gì vậy, một ngày mệt nhọc còn không mau ngủ đi”.
“Bà xã” Doãn Nhất Hàng lại cọ cọ, ôm lấy Lý Mật.
“Có chuyện nói mau” Lý Mật sắp không nhịn được mà bật cười.
“Chúng ta cũng đã đính hôn, có phải nên có giao lưu sâu hơn hay không?” Lý Mật chưa từng thấy Doãn Nhất Hàng ngoan như vậy.
“Hả?” Lý Mật cố ý nghiêng nghiêng đầu, lúc này không giả bộ vô tội thì khi nào giả bộ nữa.
“Chính là cái đó” Nói rồi Doãn Nhất Hàng từ từ ép qua.
Rốt cuộc Lý Mật không nhịn được, bật cười, “Cái nào vậy, anh trai nhỏ”, sau đó ôm lấy Doãn Nhất Hàng.
Nhưng Doãn Nhất Hàng đột nhiên ngừng lại, Lý Mật nhìn anh cúi đầu thấp xuống, giọng rầu rĩ truyền đến: “Anh là lần đầu tiên, có thể kỹ thuật không tốt”.
Lần này Lý Mật bật cười thoải mái, sau một phút đồng hồ, cô nói: “Đều là lần đầu tiên, vậy thì ai cũng đừng ghét bỏ ai”. Còn một câu Lý Mật không nói, sợ đả kích Doãn Nhất Hàng, đó chính là ngộ nhỡ không được, chúng ta cùng đi học lại môn sinh học hồi cao trung.
— ——oOo—- —–