36.
Có lời hứa hẹn của Đại hoàng tử, ta hành động không còn đắn đo nữa.
Vừa vặn trong khoảng thời gian này, Hoàng thượng cảm thấy long thể suy yếu, có chút lực bất tòng tâm, vì thế ngày càng ỷ lại món canh bổ dưỡng của a nương ta.
Như vậy hậu quả là, Tinh Ti dắt trong người hắn tích tụ càng nhiều, tâm trạng càng thêm hoảng loạn.
Long thể Hoàng thượng là chuyện nhỏ, hoang phế triều đình là chuyện lớn.
Triều thần sôi nổi dâng sớ khuyên Bệ hạ cần chính.
Nhưng tục ngữ nói, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó.
Làm sao hắn có thể siêng năng sau khi hưởng thụ cuộc sống suy đồi như vậy.
Dâng tấu vô ích, các triều thần bắt đầu suy nghĩ một biện pháp khác:
Hai vị Hoàng tử tuổi đã lớn, đây là thời điểm thích hợp để họ tham dự triều chính.
Nói tóm lại, Hoàng thượng mê chơi thì mê, chỉ cần có người xử lý việc triêu chính là được rồi.
Nhưng cũng có một vấn đề:
Sau lưng hai vị Hoàng tử một là thế gia trăm năm, một là Phụ quốc tướng quân quyền khuynh triều dã.
Hai thế lực không chịu nhượng bộ nhau, các triều thần bắt đầu đứng thành hai phe rõ rệt.
Hơn nữa, Hoàng thượng tuy mê chơi nhưng hắn không có ngốc.
Không đến giây phút cuối cùng, hắn cũng sẽ không đem hoàng quyền giao ra.
Vì thế khi cục diện hỗn loạn như vậy, nương ta liền đề nghị Hoàng thượng:
“Không bằng thần thiếp căn cứ tấu chương mà phác thảo công văn, Hoàng thượng ở bên chỉ đạo kiểm tra bổ khuyết là được.”
Hoàng thượng đại hỉ: “Ái phi quả nhiên giải ưu cho trẫm.”
Chỉ sợ đời này, đây là quyết định làm hắn hối hận nhất.
Sở dĩ hắn ra quyết định này, là vì hắn cho rằng nương ta là một nữ nhân chỉ biết phụ thuộc vào hắn.
Hắn trước nay không nghĩ tới, a nương không chỉ muốn thoát khỏi xiềng xích của hắn mà còn muốn đem hắn đạp dưới chân mình.
Ta ở trong góc, thấy ta nương ngượng ngùng mà cúi đầu.
“Vì Hoàng Thượng phân ưu, là vinh hạnh của thần thiếp.”
—————Thời cơ đã đến.
Vì thế ta xoay người, viết cho Đại hoàng tử và Tam hoàng tử hai lá thư.
Trong thư gửi Đại hoàng tử, còn để một con dao.
37.
Con dao này không lớn hơn lòng bàn tay ta bao nhiêu, chuôi dao được khảm một viên hồng bảo thạch, ta lấy từ chỗ nương ta.
Năm đó khi a nương ta vừa mới tiến cung đến gặp Hoàng hậu thỉnh an, Hoàng hậu liền ra oai phủ đầu.
Khi đó trời vừa vào đông, Hoàng hậu nhân lúc nương ta thỉnh an, tặng nương một bộ bao đầu gối.
Con dao kia giấu trong bao đầu gối.
Cũng may nương ta phát hiện ra trước, lấy con dao ra, bằng không hiện tại, chân nương ta đã tàn phế.
Hôm nay ta đưa con dao này cho nhi tử của bà ta làm vật đính ước là rất phù hợp.
Hai lá thư ta gửi cho Đại hoàng tử và Tam hoàng tử có nội dung giống nhau:
“—- Ta nhớ chàng, hẹn ở Ỷ Mai viên.”
Theo như trong thư đã viết, ta đi tới Ỷ Mai Viên.
Lúc này cũng là vào đông, hồng mai nở rộ, tươi đẹp như máu.
Cũng giống như lần trước Triệu Cẩn đã đợi sẵn.
Nhìn thấy ta, hắn khẩn trương hỏi ta:
“Cửu An, cô thế nào? Sau lần đó Đại hoàng huynh có làm khó cô không?”
Ta không có trực tiếp trả lời, mà là hỏi lại hắn: “Tam hoàng tử, lần trước gặp nhau ngài có nói, ta cứu ngài và mẫu phi, ngài sẽ báo đáp ta có thật hay không?”
“Đương nhiên là thật sự!” Triệu Cẩn không có chút hoài nghi, “Sao cô đột nhiên hỏi cái này? Chẳng lẽ cô có gì cần giúp đỡ sao? Cô muốn cái gì?”
“Ta muốn……”
Ta nhìn về phía sau hắn, nơi đó Đại hoàng tử Triệu Diễm chính là không biết gì mà đi tới.
Vì thế ta đổi giọng, khóc nức nở dùng sức đẩy Triệu Cẩn một cái:
“Ta muốn ngài đừng dây dưa với ta nữa được không, ta chỉ muốn ở trong cung an an ổn ổn mà sống sót hu hu hu……”
Khi nói chuyện, ta lui về phía sau một bước, té ngã trên mặt đất.
Mà Triệu Cẩn vẫn là quan tâm ta trước tiên, hắn vội vàng tiến lên muốn nâng ta dậy.
“Cửu An, cô không sao chứ, té có sao không?”
Cho nên cái Đại hoàng tử thấy chính là: Ta cố gắng đẩy Triệu Cẩn ra nói hắn đừng quấy rầy ta nữa, nhưng Triệu Cẩn không nhưng không đi mà còn ép chặt ta hơn nữa.
Đúng như dự đoán, dưới tác dụng của Tình Ti dắt Đại hoàng tử ngày càng bốc đồng, lập tức phát điên.
Hắn nhanh chóng lao tới giằng co với Triệu Cẩn.
Mà ta ở bên cạnh làm bộ dáng thập phần bất lực.
“Hai người đừng đánh nữa!!”
Ngay lúc này, ta như vô tình mà nói.
“Tam hoàng tử, ngài mau dừng tay đi, ta đã cùng Đại hoàng tử tư định chung thân, đã trao tín vật đính ước.!”
Nghe xong lời này, Đại hoàng tử như được nhắc nhở, từ trong người móc ta con dao ta đã đưa cho hắn, đâm thẳng Tam hoàng tử.
Nhưng Triệu Cẩn cũng không phải dễ bị đâm như vậy, né trái né phải, bị ép tới tức giận hành động.
Ta nhắm thời cơ, bỗng nhiên tiến vào giữa bọn hắn thoạt nhìn như muốn can ngăn.
Nhưng đao kiếm không có mắt.
Cứ việc Triệu diễm nỗ lực thanh đao trở về thu, nhưng chuôi này đao vẫn là lập tức muốn đâm trúng ta.
Mặc dù Triệu Diễm nhanh chóng thu dao về, nhưng con dao vẫn như muốn trúng vào ta.
Cũng may, có người chắn.
Trong chớp mắt, Triệu Cẩn đột nhiên ôm ta vào lòng.
Sao đó ta trơ mắt nhìn con dao từ sau lưng hắn đâm thẳng tới.
“Xì ——”
Thân đao chìm hoàn toàn, hắn phun ra một ngụm máu. (lút cán nha quí zị)
Sau đó lo lắng hỏi ta: “Cô…… không sao chứ?”
Thời gian dường như ngưng đọng.
Triệu Diễm hoảng sợ, nhất thời không có cử động.
Cơ thể Triệu Cẩn từ từ trượt xuống, “bịch” một tiếng nằm trên đất.
“A ——” bỗng nhiên truyền đến thét chói tai.
Có người đã nhìn thấy.
38.
Tiếng hét phá vỡ sự im lặng, Triệu Diễm cuối cùng cũng hoàn hồn.
Quay đầu nhìn xem, chỉ thấy một tiểu nha đầu hoảng sợ hoang mang chạy ra bên ngoài.
“Ta, ta đã gi.ết người! Ta gi.ết ta tam đệ……” Triệu Diễm cũng luống cuống, hắn ném con dao trong tay xuống.
Nhưng ta đã nắm lấy tay hắn và nói một cách bình tĩnh:
“Đại hoàng tử, ngài là bởi vì Tam hoàng tử nói xấu Hoàng thượng, mới lỡ tay gi.ết hắn đúng không?”
Triệu Diễm mặt mờ mịt.
Ta tiếp tục nói, “Không thể đem ta nói ra, nếu Hoàng thượng biết ngài là vì ta mới gi.ết chết Tam hoàng tử, Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho ngài.”
(Tính ra không ai kiu cấp cứu luôn á)
Triệu Diễm lúc này mới phản ứng lại, điên cuồng gật đầu.
Ta vừa lòng mà cười một cái.
Bởi vì hắn biết cái nào khiến Hoàng thượng tức giận hơn, vì một nữ nhân mà gi.ết đệ đệ ruột của mình hay là vì Phụ hoàng mà gi.ết đệ đệ ruột của mình.
“Ngài hiện tại còn phải giả vờ, đi gọi Thái y, nói rằng đi qua Ỷ Mai viên nghe thấy Tam hoàng tử dùng ngôn từ bất kính với Hoàng thượng, tức giận nên hai người đã đánh nhau, nhất thời vô ý, đâm hắn một dao.”
Triệu Diễm hiện tại hoang mang lo sợ, ta nói cái gì chính là cái đó.
Hắn nghe xong ta nói, nghiêng ngả lảo đảo chạy đi.
Mà sau khi hắn chạy đi, ta nhìn Triệu Cẩn thoi thóp nằm dưới mặt đất.
Tâm tình phức tạp.
Vừa rồi ta tới gần hắn, vốn dĩ muốn kéo hắn về phía mình.
Không nghĩ tới chính hắn chắn lại.
Đúng vậy.
Ta ngay từ đầu muốn mượn tay Đại hoàng tử gi.ết hắn.
Bởi vì nếu hắn không chết, mặc dù mẫu phi hắn ở trước mặt nương ta thuận theo, nhưng sau lưng cũng vì hắn mà mưu tính.
Nhưng nếu hắn bị Đại hoàng tử gi.ết chết, Ngọc phi liền sẽ hoàn toàn đứng về phía a nương, đối kháng với Hoàng hậu, vì hắn báo thù.
Ánh mắt Triệu Cẩn dần dần mờ đi, hắn không nói nên lời, chỉ còn một hơi thở cuối cùng.
Nghĩ nghĩ, ta cúi người, lưu lại trên đôi môi tái nhợt của hắn một nụ hôn.
Ngươi không phải nói muốn báo đáp ta sao, vậy đem mạng ngươi cho ta đi.
Đến cuối cùng đôi mắt hắn vẫn dõi theo ta.
Mà ta lại không chút do dự, xoay người rời đi.
Có giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay ta.
Thì ra, bất tri bất giác nước mắt ta đã rơi xuống.
Nước mắt rơi xuống miệng.
Rất mặn.
39.
Tam hoàng tử đã chết, là Đại hoàng tử gi.ết chết.
Oanh Nhi, cung nữ của Ỷ Mai viên có thể làm chứng, nàng đã tận mắt nhìn thấy con dao trong tay Đại hoàng tử đâm thẳng vào người Tam hoàng tử.
Chuyện này không giống như khi chuyện Nhị hoàng tử chết không ai chú ý, ngược lại còn gây ra sóng gió động trời trong cung.
Như ta dự đoán, Ngọc phi nhìn thấy thi thể của Triệu Cẩn liền phát điên.
Nếu không có người ngăn cản, có lẽ bà ta đã xông qua xé Triệu Diễm thành từng mảnh.
Hoàng hậu cùng Triệu Diễm quỳ trên mặt đất thỉnh tội.
Triệu Diễm dựa theo lời ta dạy hắn nói, một mực chắc chắn là hắn đã nghe thấy Triệu Cẩn ở Ỷ Mai viên có ngôn từ bất kính với Hoàng thượng, xúc động nên nổi lên xung đột, nhất thời vô ý mới lỡ gi.ết chết….
Ngọc phi ầm ĩ, Hoàng hậu xin tha, Đại hoàng tử thỉnh tội, đám người nghị luận…… Trong cung tức khắc loạn đến giống một nồi cháo sôi trào.
Dưới tình thế hỗn loạn, Hoàng thượng nhất thời lượng lự… đành phải đem Đại hoàng tử giam lại, sau khi nghị luận mới ra quyết định.
Giữa lúc này, Thư mỹ nhân đến xem náo nhiệt lại không cẩn thận bị té ngã.
.Nàng ta đang mang thai chín tháng, té một cái, hài tử sanh non, tính mạng nguy kịch.
Hoàng thượng đang lúc căng thẳng nhức đầu, hắn rất là phiền nói: “Nàng đang mang thai đến đây làm gì?”
Lập tức phái người đi thỉnh thái y.
Cũng may, Thái y đến kịp thời, hài tử được bảo vệ, là một tiểu hoàng tử, cuối cùng cũng có một chuyện vui.
Tuy nhiên Thư mỹ nhân bị chảy rất nhiều máu, sinh hạ hoàng tử xong liền đi.
……
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, ta cùng a nương liền thành thành thật thật ở Hàm Nguyệt cung, nghe tin tức truyền đến khắp nơi, một bước cũng không bước ra ngoài.
Cho đến buổi tối, có ba người lặng lẽ tiến vào Hàm Nguyệt cung bằng cửa sau.
Một là Oanh Nhi của Ỷ Mai viên, một là Thúy Thúy thị nữ bên cạnh Thư mỹ nhân người còn lại là gã sai vặt của Phó thái y.
Ta cho mỗi người một xấp ngân phiếu dày, cười nói:
“Làm tốt lắm!”
Thế gian này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, chẳng qua là có người tỉ mỉ thiết kế thôi.
Oanh Nhi thật sự đã nhìn thấy Đại hoàng tử gi.ết chết Tam hoàng tử, nhưng là ta khiến nàng ta xuất hiện ở đó, hơn nữa là ta khiến nàng khi bẩm báo với Hoàng thượng chỉ đề cập đến Đại hoàng tử và Tam hoàng tử không nhắc tới ta.
Thư mỹ nhân đang mang thai mà đến xem náo nhiệt là do Thúy Thúy rủ nàng, nàng ta té ngã là do Thúy Thúy đẩy.
Và nàng ta chết trong lúc sinh con …. nàng vốn nên mẫu tử bình an, là ta làm Phó thái y dùng chút thủ đoạn, làm nàng xuất huyết nhiều mà chết.
Về phần vì sao ta đối với Thư mỹ nhân tàn nhẫn như vậy…
Ta không khỏi nghĩ đến lúc ta còn là tiểu nha đầu lau dọn thùng gỗ, mỗi lần dọn dẹp xong lại bị Quản sự ma ma đánh rất mạnh.
Ta cho rằng Quản sự ma ma không vừa lòng chuyện dọn dẹp của ta, đến khi ta nghe bà cùng một vị ma ma khác nói chuyện.
—- “Hôm nay lại đánh a, vẫn là vị Thư mỹ nhân kia sao?”
—- “Phải, nương của nó độc sủng Hoàng thượng, Thư mỹ nhân bị bỏ rơi, liền lấy nó ra trút giận.”
Cho nên người ta hay nói, làm gì cũng có nhân quả.
Ta luôn nhớ kỹ câu này.
40.
Ba người cầm ngân phiếu rồi vui vẻ rời đi, bọn họ cũng không dám ra ngoài nói bậy, trong tay ta nắm nhược điểm của bọn họ, nếu đi ra ngoài nói bậy, bọn họ đều biết hậu quả.
Bọn họ đi rồi, Hoàng thượng đã phiền một ngày, giờ đến Hàm Nguyệt cung.
Từ lúc nương ta tiến cung, mỗi khi buồn phiền hắn đều đến với nương ta.
“Quỳnh Nguyệt, nàng nói trẫm nên làm cái gì bây giờ?” Hắn thoạt nhìn rất đau đầu.
Nương ta ôm hắn vào lòng, nhu tình như nước.
“Hoàng thượng, thần thiếp có ngu kiến, có lẽ Đại hoàng tử thật sự xúc động lỡ tay vô ý gi.ết chết Tam hoàng tử.”
“Nhưng bất luận là cố tình hay vô ý, huynh đệ tương tàn là chuyện lớn, nếu Hoàng thượng không trừng phạt, thế nhân sẽ nghị luận.”
Hoàng thượng nghe ra ý tứ của nương ta, do dự nói: “Chính là trẫm chỉ còn một người nhi tử này, nếu trừng phạt đến quá nặng……”
Nương ta ngắt lời hắn: “Hoàng thượng đã quên, hôm nay Hoàng thượng vừa có tân Tứ hoàng tử sao? Hơn nữa trong cung có vài vị muội muội đều đang có thai, Hoàng thượng người lại chính trực tráng niên, ngày sau chắc chắn có ngũ hoàng tử, lục hoàng tử, thất hoàng tử.”
Lông mày Hoàng thượng giãn ra.
“Ái phi nói đúng.”
A nương cười nhẹ một chút, lại nói: “Thần thiếp cũng là vì Hoàng thượng suy nghĩ, hôm nay Đại hoàng tử có thể không cẩn thận gi.ết đệ đệ ruột của mình, ngày mai hắn lại có ……”
Nói không chừng sẽ giết cha.
A nương còn chưa nói xong, nhưng bà nhìn đến sắc mặt Hoàng thượng dần dần nghiêm túc, biết là nói nhiêu đó cũng đã đủ rồi.
Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau Hoàng thượng đã ra ý chỉ, nội dung ý chỉ giống với lúc xử trí Nhị hoàng tử.
Giam cầm trong cung, không được ra ngoài.
Có nghĩa là Đại hoàng tử hoàn toàn vô duyên với ngôi vị hoàng đế.
Nhưng chuyện này đâu dễ xong như vậy.