Xuyên Đến Năm 70 Gả Đầu Bếp

Chương 50: Được, tin em



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước mắt đúng thời điểm ngày mùa, xe đi Bình thành không có đông như lần trước Hoắc Nhung đi, chỗ trống trên xe không ít, cô vừa lên xe liền tìm một góc cửa sổ, dựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt lại, giữa đường Hoắc Tam Hưng gọi cô dậy ăn nhưng cô đều không ăn, ngủ trong suốt trên đường vào thành phố.

Đợi xuống xe, cuối cùng Hoắc Nhung mới khôi phục chút tinh thần, Hoắc Tâm Hưng thấy cô vừa xuống xe thở ra hai hơi, lúc lâu sau hỏi: “Tiểu Dung, có phải em say xe không?”

Hoắc Nhung:…..

“Bằng không thì anh ba nghĩ em ở trên xe làm gì?”

Hoắc Tam Hưng gãi đầu, cười ha ha hai tiếng: “Anh cho rằng tối qua em ngủ không ngon, cho nên lên xe ngủ.”

Vẻ mặt Hoắc Nhung cạn lời, lại bắt đầu nhớ Đảng Thành Quân, khi người đàn ông của cô ở đây vẫn có thể giúp cô xoa dịu một chút, anh trai trái lại không nhìn ra cái gì.

Hai người cười nói vài câu, Hoắc Tam Hưng liền mang đồ lên, chỉ để lại cho Hoắc Nhung bình nước, và lương khô đã ăn một nửa, đứng ở cổng bến xe hỏi: “Cái này, em không nói một tiếng với Thành Quân, tìm được sao?”

Hoắc Nhung không hề lo lắng, tuy cô không có khả năng nhận biết đường đi lợi hại như Đảng Thành Quân, nhưng miệng chính là đường, không phải cô biết địa chỉ là được rồi sao.

Nơi Đảng Thành Quân và Hoắc Nhị Quân ở hiện tại cách nhà Lục Hồng Bình không xa, Hoắc Nhung đi qua nhà Lục Hồng Binh một lần, biết đại khái vị trí, liền dẫn Hoắc Tam Hưng cùng đi tới đường khác bắt xe buýt trước, tuy trước đó Hoắc Nhất Minh kết hôn Hoắc Tam Hưng từng vào thành phố một lần, nhưng ngồi xe buýt vẫn là lần đầu, ở phía sau Hoắc Nhung cái gì cũng nghe cô, ngược lại làm Hoắc Nhung giống như chị gái.

Hai người đến đường Tam Mộc, Hoắc Nhung vừa mới mở miệng hỏi một người, tiếp đó tìm nơi Đảng Thành Quân nói trong thư, cùng Hoắc Tam Hưng bao lớn bao nhỏ tìm tới cửa, từ xa lại nhìn thấy trên cửa móc một cái khóa to, hiển nhiên lúc này trong nhà không có ai.

Hoắc Tam Hưng đồ để trên mặt đất, dựa vào cửa hai mắt nhìn vào trong, nhìn thấy giữa sân buộc dây treo quần áo, trên đó treo một bộ quần áo vô cùng quen thuộc, phần cổ tay rách còn đường khâu được đích thân Lưu Quế Hương may, vừa thấy có thể nhận ra là của anh hai Hoắc Nhị Quân.

Được rồi, xem ra đã tìm được chỗ rồi, nhưng lại không có người.

“Anh hai cùng Thành Quân đều không ở nhà, cái này phải làm sao?” Hoắc Tam Hưng quay đầu hỏi.

Hoắc Nhung đặt bình nước vào tay anh, nói: “Em biết bọn họ ở đâu, anh chờ đó, em đi gọi người.”

Nói xong liền để một mình Hoắc Tam Hưng chờ ở cửa, bản thân quay đầu đi về nhà Lục Hồng Binh.

Trong nhà Lục Hồng Binh quả nhiên có người, cổng nhà không khép kín, Hoắc Nhung đang muốn gõ cửa, lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc làm cô nhớ đã lâu từ bên trong truyền ra, ngay lập tức thay đổi ý định, thu tay lại, tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Ngô Hồng Hà đang bận rộn ở nhà bếp, khóe mắt đột nhiên thấy một người tiến vào sân nhà mình, ngẩng đầu lên liền thấy, lập tức sợ muốn kêu ra tiếng, Hoắc Nhung vội vàng đưa ngón tay lên miệng, sau đó nhỏ giọng cười nói: “Chào chị dâu.”

Ngô Hồng Hà là một người tinh khôn, sao có thể không biết cô có ý gì, vội vàng kéo cửa phòng bếp che lại, kéo Hoắc Nhung vẻ mặt vui mừng hỏi: “Em gái, sao em đột nhiên tới vậy. Nói với Thành Quân rồi sao?”

Hoắc Nhung lắc đầu, khóe mắt cong lên: “Chưa đâu, muốn lén lút lại đây hù anh ấy một chút.”

Ngô Hồng Hà vỗ vỗ tay cô: “Rõ rồi, vậy anh hai em khẳng định cũng không biết luôn.”

Hoắc Nhung gật đầu.

“Nếu Thành Quân biết, vui chết đi được, em ở đây chờ, chị đi gọi cậu ấy cho em.”

Nói xong liền thu lại ý cười trên mặt, dùng mắt ra hiệu cho cô, buông tay cô đi vào nhà.

Trong nhà 3 người đàn ông đang ngồi nói chuyện với nhau, Ngô Hồng Hà đi vào hướng Đảng Thành Quân nói: “Thành Quân, tới phòng bếp giúp chị dâu làm cái này.”

Lục Hồng Binh nghe thế lập tức đứng lên: “Chuyện gì vậy, anh tới cho.”

Trong lòng ngô Hồng Hà nói người đàn ông của mình thực sự không có chút tinh ý nào, nhưng chuyện này lại không thể nói thẳng, nhanh chóng đi qua ấn Lục Hồng Binh lại: “Không phải anh có chuyện muốn nói với Nhị Quân sao? Để Thành Quân tới được.”

Lục Hồng Binh bị vợ mình nói cho bối rối, anh không có chuyện gì muốn nói riêng với Hoắc Nhị Quân cả, anh không biết ý của vợ, nhưng chưa chờ anh hỏi đã bị vợ yên tĩnh nhéo một cái trên lưng, lập tức cũng không hỏi, vẻ mặt hoang mang nhìn vợ.

Ngô Hồng Hà không giải thích chồng, cũng có thể Đảng Thành Quân hoàn toàn không cảm giác được có gì sai, nghe cô nói vậy lập tức đứng lên: “Chị dâu, làm cái gì?”

Ngô Hồng Hà tùy ý chỉ phòng bếp: “Thực ra là phòng bếp có chút vấn đề nhỏ, em đi nhìn giúp một cái.”

Lục Hồng Binh càng khó hiểu, anh không phải không thể sửa bếp lò, sao còn muốn Thành Quân đi chứ?

Bên Thành Quân không nhận ra gì sai đã ra ngoài, ngược lại Hoắc Nhị Quân đã nhận ra có gì sai, nhìn Ngô Hồng Hà hỏi: “Chị dâu, không phải bếp lò hỏng sao?”

Ngô Hồng Hà lập tức nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Không nói chứ phải khen em thông minh cẩn thận, bếp lò của chị còn tốt, là em gái em tới rồi.”

Hoắc Nhị Quân nghe thế liền hiểu rõ, khóe miệng không được nhếch lên: “Tiểu Dung tới? Chuyện khi nào ạ?”

“Vừa tới, nhẹ nhàng tiến vào để chị không nói với các em, có lẽ là muốn cho các em một niềm vui bất ngờ.”

Lục Hồng Binh nghe đến đây cuối cùng đã hiểu, hấp hấp: “Anh nói mà! Sao bếp lò hỏng không để anh đi lại để Thành Quân đi chứ.”

Ngô Hồng Hà nghe thế trừng anh: “Anh thì biết cái gì, chính là một kẻ ngốc nghếch to xác.”

Bên kia Đảng Thành Quân không nghĩ nhiều tiến vào phòng bếp, nhưng đi vào thấy than bếp rất tốt, thức ăn bên trên đang tỏa ra mùi thơm, lúc này anh mới nghi ngờ, đang muốn ra cửa hỏi thì đằng sau cửa đột nhiên chui ra một bóng hình xinh đẹp.

Đảng Thành Quân quay đầu nhìn, người ngay lập tức đứng lại.

Người đêm qua còn nhớ đã đứng trước mặt anh, lộ ra 2 má lúm đồng tiền vừa sâu vừa cười với anh.

Hoắc Nhung chưa kịp nói chuyện đã được anh ôm chặt.

Mùi hương quen thuộc lại khiến người ta an tâm trên người Đảng Thành Quân chui vào khoang mũi, lúc này Hoắc Nhung mới cảm thấy bản thân nhớ anh nhiều hơn mình nghĩ, lại ngọt ngào có chút tủi thân không thể giải thích, giống như không phải không gặp hơn ba tháng, mà giống như đã mấy năm không gặp.

Giọng Thành Quân cũng có chút khàn khàn, ấn người vào trong lòng, hơn nửa ngày mới hỏi: “Trên đường có say xe không? Đã ăn gì chưa?”

Hoắc Nhung vùi trong lòng anh lắc đầu, cô chưa ăn gì cả, một chút cũng không thấy đói, chỉ là lúc say xe có chút khó chịu, luôn nghĩ nếu anh ở bên thì tốt rồi.

Thành Quân ôm Hoắc Nhung nửa ngày, vừa nghe đến đây cuối cùng cũng thả cô ra, cúi xuống sờ mặt cô, khóe mắt đuôi lông mày đều không ngăn được ý cười, nói: “Chị dâu đang nấu cơm, em muốn ăn cái gì, anh làm cho em.”

Anh không nghĩ đến Hoắc Nhung lặng lẽ tới rồi, tuy trên mặt không rõ ràng như vậy, nhưng trong lòng cực kì vui sướng, nghe cô nói cả đường chưa ăn cái gì, chỉ muốn lập tức làm gì đó cho cô ăn.

Vốn dĩ Hoắc Nhung không đói, nghe anh nói như vậy trong chớp mắt cảm thấy dạ dày trống rỗng.

“Trên xe có mùi, muốn ăn đồ chua.” Tuy cô say xe không nghiêm trọng, lại không có khẩu vị, lúc này nghe thấy Đảng Thành Quân muốn nấu ăn cho cô, cũng chỉ muốn ăn chút đồ chua chua khai vị.

Đảng Thành Quân lên tiếng trả lời: “Được, anh đi nói với chị dâu một tiếng, mượn phòng bếp chị ấy dùng.”

Hoắc Nhung vừa gật đầu vừa hỏi: “Đúng rồi, anh hai em đâu?”

Cô vừa dứt lời, Hoắc Nhị Quân từ trong nhà ra tới: “Ở đây.”

Đã lâu Hoắc Nhung chưa gặp Hoắc Nhị Quân, cũng nhào lên ôm anh một cái, sau đó cách xa chút, đánh giá anh trên dưới một lượt, nói: “Anh hai, cuối cùng anh có lại chút thịt rồi.”

Hoắc Nhị Quân sáng sủa hơn lúc rời đi nhiều, nghe vậy nở nụ cười: “Còn không phải sao, tay nghề của Thành Quân mỗi ngày anh đều ăn đó.”

Hoắc Nhung thấy trạng thái Hoắc Nhị Quân tốt như vậy, cuối cùng cũng yên tâm, báo cáo tình hình cha mẹ gần đây với anh, sau đó được Ngô Hồng Hà kéo vào nhà: “Anh em các em lâu như vậy không gặp, có chuyện gì vào nhà nói, Thành Quân nói em muốn ăn chút đồ chua, nơi này của chị có ít sơn tra khô, lấy ra cho em ăn chút.”

Đám người Hoắc Nhung vào nhà, lập tức muốn ngồi xuống, lại đột nhiên nhớ ra có chuyện quan trọng chưa nói.

“Đúng rồi, anh hai, anh ba cũng tới, đang đợi ở bên ngoài cổng nhà các anh.”

Hoắc Nhị Quân nghe vậy, không kịp hỏi nhiều, nhanh chóng về nhà mở cửa, đưa Hoắc Tam Hưng cùng lại đây.

Hai vợ chồng Lục Hồng Binh lần đầu gặp Hoắc Tam Hưng, vây quanh người nhiệt tình hỏi một hồi, Hoắc Tam Hưng ngược lại rất hướng ngoại, có gì nói đấy, nói chuyện khí thế ngất trời với Lục Hồng Binh, Hoắc Nhị Quân không hỏi nhiều chuyện cha mẹ vì sao đồng ý để em trai đi, sau khi trò chuyện vài câu với Hoắc Tiểu Dung liền để cô đi phòng bếp tìm Đảng Thành Quân.

Hoắc Nhung ra sân, mặt trời đã lặn hoàn toàn, Đảng Thành Quân đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô, Hoắc Nhung thấy nhanh chóng chạy tới bên cạnh anh.

“Sao không nói chuyện nhiều hơn với anh hai.” Tay Đảng Thành Quân đặt bên người, thực tế rất muốn sờ mặt Hoắc Nhung.

Hoắc Nhung ngửa mặt nhìn anh: “Anh hai nói để em tới giúp đỡ anh.”

Đảng Thành Quân bật cười: “Chị dâu nói trong tủ có mì sợi, nói anh làm cho em và Tam Hưng ăn, không phải em muốn ăn chua sao, anh nấu mì trứng cà chua cho em(1) ăn nhé.”

Hoắc Nhung dùng sức gật gật đầu, đã chảy nước miếng vì thèm.

Một thời gian dài cô không được ăn cơm do Đảng Thành Quân làm, thật sự nhớ vô cùng.

Đảng Thành Quân nói rồi kéo cô tới phòng bếp, than trong bếp lò cũng không cần cô làm cái gì, chỉ cần đứng một bên để anh nhìn là được.

Anh vừa làm việc vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Nhung một cái, nhanh chóng đem cà chua trong tay gọt vỏ, bưng đồ ăn nấu trên bếp xuống, đổi nồi, trước tiên thêm dầu chiên 2 quả trứng gà béo ngậy thơm ngào ngạt, sau đó múc trứng lên, thêm hành thái nhỏ vào xào cà chua đến khi mềm và dậy mùi mua, lại thêm nước đun sôi đem mì đã nấu bỏ vào.

Đợi mì ra khỏi nồi, Đảng Thành Quân tìm 2 cái cát lớn, đựng mỗi người một bát, sau đó xếp trứng gà đã chiên vàng óng béo ngậy lên trên, bát đưa Hoắc Nhung thêm ít dấm thơm, mì cà chua trứng chiên vị chua khai vị đã xong.

Hoắc Nhung ở trên xe lâu như vậy chưa ăn gì cả lúc này bị bát mì của Đảng Thành Quân làm thèm vô cùng, nhưng tổng cộng chỉ có 2 bát, hỏi: “Các anh ăn rồi sao?”

Ngô Hồng Hà ở ngoài phòng bếp tiếp lời: “Còn chưa đâu, nhưng đồ ăn của chị cũng xong rồi, vừa vặn bưng lên bàn mọi người cùng nhau ăn.”

Ngô Hồng Hà vào phòng bếp bưng thức ăn nấu trong nồi ra, lại bưng 1 khay màn thầu, màn thầu là dùng bột cao lương và bột mì trộn với nhau hấp lên, so với màn thầu chỉ toàn cao lương mềm hơn, ngọt hơn.

Hoắc Nhung thấy vậy nhớ tới trong túi quần áo mà bọn họ mang lên có dưa chua do Lưu Quế Hương làm, vội gọi Hoắc Tam Hưng về nhà cầm lại đây.

Dưa chua mặn thơm khai vị, hầm canh cực kì ngon, mà mì cà chua trứng chiên vì chăm sóc đặc biệt 2 người họ cũng thơm khiến người ta luôn nuốt nước miếng, Hoắc Nhung đói bụng một ngày, cuối cùng cả nước canh cũng uống sạch sẽ, sau cùng mới cảm thấy dạ dày thoải mái hơn hẳn.

Ăn cơm xong mấy người tụ lại nói chuyện một lúc, Ngô Hồng Hà biết Hoắc Tam Hưng vừa tới, khẳng định có chuyện muốn nói với người trong nhà, Hoắc Nhung càng không cần nói, vợ chồng son cách xa lâu ngày, khẳng định không hy vọng người khác quấy rầy, bọn họ cũng không giữ lâu, sớm để người ta trở về.

Trên đường về Hoắc Nhị Quân mới hỏi chuyện của em trai, Hoắc Tam Hưng đem lời của cha nói lại với Hoắc Nhị Quân, Hoắc Nhị Quân nghe xong trầm mặc trong chốc lát, nói: “Cha mẹ nói có đạo lí, vậy chúng ta phải làm thật tốt, đợi thành công liền đón cha mẹ qua cùng.”

“Được.” Hoắc Tam Hưng dùng sức gật đầu, hai anh em đối mặt một lát, đều thấy được trong mắt đối phương có sự nghiêm túc và hoài bão.

Hoắc Nhung tiến lên vỗ mỗi người một cái, “Yên tâm, không lâu nữa đâu, các anh hãy tin em.”

Vận mệnh sẽ không khắt khe người cần cù, huống chi hai anh trai cô không chỉ có mỗi cần cù.

Hoắc Nhị Quân bị dáng vẻ nghiêm túc của cô làm cho bật cười, xoay người xoa đầu cô: “Được, tin em.”

Bốn người cùng nhau về nhà, Đảng Thành Quân đưa Hoắc Nhung đi xem một lượt ngôi nhà nhỏ mới thuê của bọn họ.

Cái nhà này nhỏ hơn một chút cái nhà của bọn họ, tuy có 3 phòng nhưng mỗi phòng không lớn, nơi này tương đối chặt chẽ, không giống nhà trong thôn có sân sau, nhưng may nhà ở là nhà trệt, tuy không có sân sau nhưng có nóc nhà rất rộng, rào chắn cao nửa người, tuy tạm thời không có tác dụng gì, nhưng cũng xem như có chỗ trống dư ra.

Phòng bếp ngay bên cạnh cổng nhà, ra ngoài liền có một giếng bơm tay(2), dùng nước vô cùng thuận tiện.

Đảng Thành Quân giới thiệu bên ngoài xong, rồi đưa Hoắc Nhung vào nhà.

Hoắc Nhung cho rằng anh và anh trai ở cùng nhau, chắc chắn sẽ ngủ cùng một phòng, suy cho cùng đều là 2 người đàn ông, cũng không có gì chú ý.

Kết quả lại thấy hai người mỗi người một phòng, trong phòng Hoắc Nhị Quân ngoài một cái giường thì không còn gì khác, phòng Đảng Thành Quân lại đầy đủ bàn ghế các thứ.

Hoắc Nhung nhìn một vòng, nhịn không được hỏi: “Anh sớm biết em muốn tới sao? Như thế nào đồ vật chuẩn bị đầy đủ như vậy?”

Đảng Thành Quân: “Không biết, nhưng nghĩ sớm chuẩn bị tốt, khi nào em tới sẽ không rối loạn.”

Anh không biết khi nào Hoắc Nhung tới, nhưng tóm lại chuẩn bị tốt các thứ, Hoắc Nhung vừa tới thì không cần chuẩn bị thêm cái gì nữa.

Hoắc Nhung nghe vậy nhịn không được đem ngôi nhà nho nhỏ này đánh giá một lần, nói: “Không tệ, em rất thích.”

Nơi này về sau chính là ngôi nhà thứ hai của bọn họ, Đảng Thành Quân dụng tâm sắp xếp như vậy, đương nhiên cô rất thích.

1) Mì cà chua trứng: bà tiếng trung là mì trứng quả hồng 洋柿子鸡蛋面, đến cuối lại có cà chua, nên sửa lại.

2) Giếng bơm tay: máy bơm nước bằng tay.

chapter content
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.