Bảy giờ tối, trên lối đi đầy cây xanh trong tiểu khu, có những cô bác ddang dắt chó đi dạo vài con bướm đêm đang nhảy múa quanh những ngọn đèn đường, mọi thứ đang diễn ra trong một khung cảnh yên tĩnh và im lặng như vậy.
Kỷ Du Thanh đang đỗ xe, Đường Nghiên ôm túi mua sắm đứng bên ngoài nhà để xe chờ đợi, gió thổi qua có chút lạnh, cô Kỷ ở trên xe loay hoay một lúc bước xuống xe lấy ra một cái hộp nhìn như hộp thuốc, đặt trên túi đồ trước ngực Đường Nghiên: ” suýt chút nữa đã quên cái này”.
”Đây là cái gì vậy ạ?” Đêm quá tối, Đường Nghiên nhìn không rõ.
”Kẹo vitamin tổng hợp đấy, cô nhờ một người bạn ở Mỹ gửi về, cho con.”
Đường Nghiên cả kinh, “Đưa cho con?”
Kỷ Du Thanh vừa nhập mật mã cửa vừa nói, “Có thể tăng sức đề kháng, tránh sinh bệnh.”
Hóa ra cô Kỷ vẫn còn nhớ chuyện xảy ra hôm thứ hai, thực ra Đường Nghiên nghĩ lại cũng cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn có chút mất mặt, nàng không muốn ở trước mặt cô Kỷ tỏ ra yếu đuối như vậy, cho nên nàng yên lặng nhận lấy lọ vitamin tổng hợp này, thầm hạ quyết tâm rèn luyện thân thể thật tốt.
Cô Kỷ bình thường nấu ăn lượng không nhiều nhưng lại rất đa dạng món ăn, cho dù chỉ có hai người ăn cũng sẽ có ít nhất ba đến năm món, công việc của Đường Nghiên là trợ thủ hai người ăn ý cùng nhau hoàn thành cơm tối.
Trong lúc ăn cơm, dưới ánh đèn, Kỷ Du Thanh bưng bát trong tay liếc mắt nhìn Đường Nghiên, rất tự nhiên hỏi: “Con có chút đen đi, không bôi kem chống nắng sao?”
Đường Nghiên dừng một chút, nuốt xuống ngụm cơm, thành thật trả lời: “Con không có dùng.”
Kỷ Du Thanh lúc này tựa như nhớ ra Đường Nghiên không giống những tân sinh viên đã bắt đầu học trang điểm, nàng tự nhiên sẽ không chú ý chống nắng, ” lát vào phòng cô lấy hai lọ, cô có dùng qua rồi hiệu quả cũng không tệ.”
”Không, không, không.” Đường Nghiên liên tục xua tay từ chối, “con không quen dùng những loại mỹ phẩm đó.”
Thật ra cũng không thể nói là nàng không quen, chỉ có thể nói trong cuộc đời Đường Nghiên chưa bao giờ dùng qua mỹ phẩm.
”Chống nắng chính là dưỡng da con gái nên dưỡng da thật tốt, không nhất thiết phải cố gắng trang điểm.
Cho dù hiện tại không đụng đến thì sau này khi vào nơi làm việc cũng phải học.
” Kỷ Du Thanh giải thích.
Ăn cơm xong, Đường Nghiên vẫn đi theo cô vào phòng, cô đi tới trước bàn trang điểm ngồi xổm xuống, từ trong ngăn tủ lấy ra hai lọ xịt chống nắng chưa mở nắp đưa cho Đường Nghiên, “chịu khó cứ bốn đến năm giờ xịt một lần, hoặc ít nhất một lần một ngày nếu con không có thời gian, như vậy con sẽ không bị cháy nắng.”
Đường Nghiên nhìn dòng chữ khó hiểu trên chai xịt chống nắng, cái hiểu cái không gật đầu.
”Không phải nói da ngăm đen thì không đẹp chỉ là tia cực tím đôi với làn da có phần nào đó không tốt.
Tiếp xúc lâu với ánh nắng mặt trời sẽ khiến da bị lão hóa nhanh chóng chăm sóc nhiều hơn vẫn là tốt nhất.”
”Con cám ơn.” Đường Nghiên thật thà nói.
Mang theo hai chai xịt chống nắng về phòng, Đường Nghiên ngồi xuống trước bàn làm học, không nhịn được cầm lấy chiếc gương trên bàn lên soi, bởi vì nàng còn trẻ da nên không có vấn đề gì nó săn chắc và đàn hồi, chứa đầy collagen, quả thật như cô Kỷ đã nói, nó hơi sạm màu, nói về điều này, 18 năm qua nàng đã không chăm sóc da cẩn thận sinh hoạt qua quýt
Đúng lúc này, tiếng tin nhắn di động kéo nàng lại, đặt chiếc gương trong tay xuống cầm di động trên bàn lên kiểm tra.
Triệu Tiểu Vân [Nghiên Nghiên! Mình đang ở trên tàu có lẽ sáng mai sẽ đến nơi].
Đường Nghiên nhìn thấy tin tức, kích động đến run cả tay thiếu chút nữa cầm không vững điện thoại, vội vàng gõ chữ, [cậu đi khi nào sao không nói cho mình biết].
Triệu Tiểu Vân quay một đoạn video ngắn chỉ 9 giây gửi sang có thể thấy đại khái là đám đông náo nhiệt, xa xa có thể nhìn thấy khung cảnh trôi qua nhanh chóng bên ngoài cửa sổ.
Đường Nghiên nhìn một chút thì nhắn hỏi [cậu không có chỗ ngồi sao]
[Không sao, mình ngồi trên vali hay ghế cứng cũng vậy].
Đường Nghiên cầm di động trong lòng cảm thấy chua xót, khi đến đây cô đã ngồi trên ghế cứng hơn 20 tiếng đồng hồ có thể cảm nhận hết thế nào là dày vò, cho nên tiểu vân nói cái gì mà không sao, thoải mái đều là lời nói dối.
Thấy Đường Nghiên không trả lời, Triệu Tiểu Vân tiếp tục nói rằng ngày lễ Quốc Khánh đang đến gần rất nhiều vé đã được bán hết, mình thật vất vả mới lấy được một vé đứng, đơn giản là có quá nhiều người đến Hoa Đô.
Đường Nghiên [cậu đã ăn trước khi lên tàu chưa? Trên tàu có rất nhiều loại người hỗn tạp nên nhớ chú ý bảo quản tốt đồ cá nhân nhé].
Triệu Tiểu Vân [mình không phải là đứa trẻ ba tuổi đương nhiên biết rằng cần phải ăn khi đói, và trên người mình chỉ có mấy nghìn tệ thì ai quan tâm chứ].
Đường Nghiên [mấy nghìn thì không phải là tiền sao].
Triệu Tiểu Vân [được rồi, mình sẽ chú ý, đúng rồi, cậu hẳn là đang ở trường học quân sự, ngày mai mình trực tiếp đến trường tìm cậu có sao không].
Đường Nghiên [ngày mai mình được nghỉ, nói cho mình biết tầm mấy giờ cậu đến nơi mình sẽ đón cậu].
Triệu Tiểu Đường [Tuyệt, để mình xem lại vé].
Sau một hồi Triệu Tiểu Đường trả lời khoảng 10h30 sáng mai cô sẽ đến nơi
Đường Nghiên đáp lại sáng mai sẽ đến đúng giờ.
Loại việc nhỏ này vẫn là không cần phiền đến cô Kỷ chính nàng có thể tự giải quyết, nàng đã phiền hà đến cô rất nhiều rồi.
Bên kia, Kỷ Du Thanh đang ở ban công một tay khoát lên lan can.
Ngoài ban công là những cây xanh do nhà trồng, vừa lúc đúng vào mùa hoa quế nở rộ, hương thơm ngào ngạt phảng phất, rất dễ chịu, có thể giải tỏa mệt mỏi trong ngày.
Sau nửa tháng đây là lần thứ hai mẹ của Đường Nghiên gọi kể từ khi nàng đến Hoa Đô, chủ yếu là hỏi một chút về tình hình của nàng.
Kỷ Du Thanh không tiếc lời khen nghợi nàng.
Nghe vậy Đường Huệ mới yên tâm mà nói: ” Du Thanh, làm phiền em rồi”.
Kỷ Du Thanh đổi tay cầm điện thoại: ” Nếu chị muốn biết tình hình của con bé sao không trực tiếp gọi, Nghiên Nghiên hẳn sẽ rất vui”.
Ở bên kia điện thoại thỉnh thoảng vẫn có tiếng trẻ con khóc, Đường Huệ nọi: ” Chị không phải một người mẹ có trách nhiệm, vẫn là thôi đi…..!biết con bé ở trường học tốt là chị yên tâm rồi.”
Kỷ Du Thanh nói thêm nữa cũng không tốt, dù sao hết thảy những chuyện này sảy ra cô cũng là một phần nguyên nhân,mặc kệ chị ấy đưa ra quyết định thế nào đều là quyền của chị ấy.
Trong ngăn kéo của Kỷ Du Thanh luôn có một bức thư đã mở qua nhận từ một tháng trước, bưu điện gọi báo thì cô mới biết được
Người viết bức thư là mẹ của Đường Nghiên, Đường Huệ.
Nội dung trong thư là:
[Du Thanh, chào em, khi viết bức thư này cho em chúng ta đã gần mười tám năm không gặp, cho nên trước hết muốn chào hỏi em một tiếng.
Mặc dù em đã gửi email cho chị mỗi khi thay đổi số trong những năm qua, chị chưa bao giờ trả lời một lần sau khi suy nghĩ về một số điều, việc viết thư tay cho em sẽ có thành ý hơn.
Năm đó chị vẫn lựa chọn sinh Đường Nghiên, năm nay vừa tròn 18 tuổi con bé rất thông minh, chăm chỉ học hành để đỗ vào trường Đại học Hoa Đô, chị là một người tồi, chị nợ con bé quá nhiều, hiện tại Nghiên Nghiên săp rời quê để đến thành phố xa lạ học tập mà chị lại không thể đi cùng nó, trước đây em nói nếu khó khăn thì hãy tìm em, hiện tại chính là lúc đó.
Chị không thể để Nghiên Nghiên lẻ loi một mình làm nhiều thứ như vậy, chị thật sự không còn cách nào khác mới phải nhờ đến em.
Chị đã kết hôn và vừa sinh một đứa con trai vào năm ngoái, chồng đối xử với chị rất tốt nhưng giai đoạn này không thể có biện pháp nào rời khỏi, nên nhờ em chăm sóc Nghiên Ngiên có em chị rất yên tâm nếu như em đọc được lá thư này]
Kỷ Du Thanh đọc lại lá thư, cất nó vào ngăn kéo thứ nhất, có lẽ tất cả những thứ này đều là định mệnh sắp đặt.
Ngày hôm sau.
Đường Nghiên dậy rất sớm, tắm rửa thay quần áo, thu dọn mọi thứ vào khoảng bảy giờ, dựa theo bản đồ mà nàng đã nghiên cứu ngày hôm qua, ra khỏi khu dân cư, đi bộ vài trăm mét đến nhà ga để bắt tàu điện ngầm, đổi chuyến vài lần là có thể đến ga xe lửa.
Để không làm phiền cô Kỷ nghỉ ngơi, Đường Nghiên lặng lẽ ra ngoài và chỉ gửi cho cô ấy một tin nhắn đơn giản.
[Cô Kỷ, hôm nay bạn con đến Hoa đô con đến nhà ga đón cô ấy.
]
Mặt trời vừa ló dạng Đường Nghiên mặc áo phông dài tay quần âu vai khoác ba lô đi ra cửa, khởi đầu suôn sẻ lần theo bảng chỉ dẫn thành công tìm được ga tàu điện ngầm, tìm tòi mãi vẫn chưa mua được vé rất may có một chị gái qua đường có lòng tốt hứng dẫn mới thành công lấy được vé Đường Nghiên cảm thấy mình thật ngu ngốc, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô đi tàu điện ngầm rồi sau này sẽ quen.
Lần chuyển tuyến đầu tiên Đường Nghiên xuống tàu điện ngầm, do không quen và người quá đông nên nàng hơi chóng mặt, nàng tưởng tượng chuyến chuyển tàu sau khi ra ngoài là chuyến tàu đối diện, nhưng không phải vậy thực tế là như thế này.
Mỗi điểm đến trên bảng hứng dẫn đều không phải là hướng nàng sẽ đi, vì vậy phải chạy lên cầu thang và tìm bảng hướng nàng cần đi.
Đúng lúc này, nàng nhận được cuộc gọi từ cô Kỷ giọng nói ở đầu dây bên kia nghe rất sốt ruột.
”Sao con lại ra ngoài một mình? Lúc đi đón bạn sao không nói cho cô biết? Bây giờ con ở đâu? Cô đến tìm.”
Cô Kỷ dường như rất tức giận…!Đường Nghiên không còn cách nào khác ngoài việc giải thích một cách trung thực về tình hình hiện tại của mình, nhà ga mà cô ấy đang ở và cô ấy không biết phải chuyển đi nào.
”Ở yên đó đừng nhúc nhích, ta đi tìm con.” Kỷ Du Thanh nói.
Đường Nghiên nghe thấy tiếng còi xe trong điện thoại, chắc chắn cô Kỷ đã lái xe đi tìm, không muốn làm phiền cô ấy cuối cùng lại gặp rắc rối lớn, sau khi cúp điện thoại, Đường Nghiên ngoan ngoãn đứng đó chờ.
Trong lòng quá mức lo lắng, dù sao nàng cũng là một cô bé không quen thuộc với Hoa Đô, hơn nữa địa điểm mà Đường Nghiên ở lại nằm trên một con phố đi bộ nhộn nhịp, không có chỗ đậu xe bên đường..
Kỷ Du Thanh phải vội vàng đậu xe vào bãi đậu xe ngầm của trung tâm mua sắm, một đường đi bộ và chạy một mạch vào ga tàu điện ngầm.
”Con làm ta lo chết đi được, để lại tin nhắn rồi chạy đi.” Kỷ Du Thanh thở hổn hển xuất hiện ở trước mặt Đường Nghiên.
Đường Nghiên có chút áy náy, yếu ớt đáp: “Con không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi.”
Kỷ Du Thanh bất đắc dĩ bĩu môi, kéo cổ tay nàng, “Đi thôi.”
Thấy không phải phương hướng đi ra ngoài, Đường Nghiên vội vàng hỏi: ” Không phải đi ra ngoài sao?”
”Dạy con đi như thế nào lần sau có thể tự đi một mình.” Kỷ Du Thanh đi phía trước nói.
Đường Nghiên cảm thấy mình thật ngu ngốc khi để cô dạy những điều nhỏ nhặt như vậy.
Nhưng cô Kỷ không thực sự tức giận với nàng, cô ấy chỉ lo lắng rằng nàng đột nhiên ra ngoài một mình, vì vậy cô ấy nói với giọng điệu lo lắng.
Dưới sự hướng dẫn của cô, Đường Nghiên cuối cùng đã tìm ra cách chuyển tuyến hai người họ đi theo dòng người nối đuôi nhau khi lên tàu điện ngầm, may mắn xếp hàng đầu tiên nên vẫn còn chỗ ngồi
Những người đến sau còn lại chỉ có thể đứng, Đường Nghiên nhìn xung quanh, cảm khái nói: “Thật nhiều người.”
”Địa điểm này lúc nào cũng chật ních người, trước kia khi cô đến trường thường không có chỗ ngồi.” Kỷ Du Thanh nói.
Yên lặng ngồi ba trạm, chuẩn bị xuống xe chuyển tuyến thứ hai, Đường Nghiên đang định đứng lên Kỷ Du Thanh trong lúc vô tình nhìn thấy quần của cô dính một chút màu đỏ bị động tác lộ ra diện tích không nhỏ.
Bản thân Đường Nghiên hoàn toàn không phát hiện ra, nàng đứng dậy chuẩn bị xuống xe, sau lưng đột nhiên có hai cánh tay duỗi ra, xẹt qua eo mình, nàng vừa quay đầu liền thấy cô Kỷ đã cởi áo khoác của cô buộc quanh eo nàng..