Tưởng Thiên cuối cùng đầu hàng trước Thẩm Tích Nhược, nàng im lặng ăn sáng.
Thẩm Tích Nhược ngồi đối diện nàng, ăn một ít, sau đó chăm chú ngắm nhìn Tưởng Thiên đến khi nàng thấy lông tay lông chân dựng lên.
“Chị nhìn em suốt thế làm gì?”
“Vì chị thích nhìn em.”
“……….Ờ.”
“Em đẹp thật đó.”
“……….Ờ”
“Không hổ là vợ chị.”
“……….Ờ.”
Tưởng Thiên chưa bao giờ nghĩ mình là người ít nói nhưng hôm nay nàng hoàn toàn không có gì để nói, tất cả chỉ tiện miệng đáp.
Tựa như xác định mình là người của cô, tâm trạng của Thẩm Tích Nhược rất tốt, dù bị nàng lơ cũng vui vẻ cười tít mắt.
Đôi khi Tưởng Thiên còn thấy ánh mắt dạt dào yêu thương của cô làm nàng không thể nhịn nổi, chỉ có thể không ngừng đáp lại.
Thật ra được người yêu ngắm nhìn là chuyện rất vui vẻ nhưng Tưởng Thiên cảm thấy ngại ngùng và vui mừng lẫn lộn. Chỉ là nàng không chịu nổi ánh mắt và biểu cảm của Thẩm Tích Nhược, chúng làm nàng ớn lạnh.
Đương nhiên Thẩm Tích Nhược không thấy vậy.
Nhìn Tưởng Thiên dùng xong bữa sáng, Thẩm Tích Nhược xung phong dọn dẹp, để Tưởng Thiên ngồi trên sô pha, cô còn mở TV thay nàng.
“Em xem TV trước đi.”
Tưởng Thiên rối rắm xem TV. Tất cả kênh truyền hình đều chiếu lại xuân vãn tối qua.
Các tiểu phẩm ca nhạc và tiếng pháo hoa làm Tưởng Thiên thấy hoảng hốt.
Nàng nhớ đến lúc trước.
Nhớ đến thế giới kia của mình, mỗi lần ăn Tết đều chỉ một mình nàng.
Bạn bè về nhà, mùng một bận rộn thăm hỏi người thân. Đôi khi có bạn hẹn nàng đi chơi nhưng vẫn vội đi vội về.
Khi đó nàng ăn mì một mình vẫn cảm thấy rất tự do. Nàng tự nhủ ăn Tết không có người lớn lải nhải, không có trẻ con đùa giỡn, nhẹ nhàng thoải mái làm sao, nàng không cảm thấy cô đơn chút nào.
Nhưng thật sự không cô đơn sao?
Sâu trong thâm tâm nàng biết không phải.
May mắn, hiện tại nàng là Tưởng Thiên trong truyện, nàng có được người yêu tốt nhất thế giới Thẩm Tích Nhược.
Yêu cô và cùng cô trải qua mùng một đầu tiên là ngày hôm nay.
Trong tiếng nhạc tưng bừng, nàng lặng lẽ, ngọt ngào nhìn Thẩm Tích Nhược.
Cuộc sống có Thẩm Tích Nhược thật sự quá tốt.
Thẩm Tích Nhược quay đầu thấy ánh mắt của nàng, cô mỉm cười bước đi.
Sô pha rất lớn, cô lại chỉ ngồi cạnh Tưởng Thiên.
Không gian hơi chật nhưng Tưởng Thiên thấy ấm áp,
“Hôm nay mùng một, em muốn làm gì? Muốn ra ngoài chơi không?”
Tưởng Thiên lắc đầu, chủ động ôm lấy Thẩm Tích Nhược, dính lên người cô như gấu koala.
Tưởng Thiên ôm eo cô, mặt cọ ngực cô, hơi thở ấm làm không khí màu hồng.
“Em không muốn ra ngoài, ở ngoài có gì vui, đã vậy còn lạnh. Chúng ta ở khách sạn thôi được không?” Tưởng Thiên nũng nịu hỏi.
Không có yêu cầu gì quá, nàng chỉ muốn làm nũng. Nàng hiếm khi làm nũng nên không có kinh nghiệm, chỉ dựa vào diễn xuất trong phim.
Giọng nũng nịu của nàng khác với ngày thường, rất ngọt và ngây thơ.
Chất giọng làm người Thẩm Tích Nhược nóng lên.
Thẩm Tích Nhược xoa nhẹ lưng Tưởng Thiên.
Cảm giác giống với tối qua…..
“Em nói vậy chị lại có phản ứng.” Thẩm Tích Nhược nghiêm túc nói.
“Hả? Phản ứng gì?” Tưởng Thiên không rõ, chờ nàng hiểu thì đỏ mặt.
Nàng luống cuống chạy khỏi người Thẩm Tích Nhược, hăng hái đáp: “Em không có ý đó! Em chỉ muốn hai đứa nằm ở khách sạn xem TV hay chơi điện thoại chứ không phải ý đó!”
Thẩm Tích Nhược bắt nàng lại.
Tay trái của Tưởng Thiên bị Thẩm Tích Nhược nắm chặt, tay phải bị kéo vào lòng cô.
Hai tay Tưởng Thiên bị bắt lấy, hai chân tách ra ngồi lên đùi Thẩm Tích Nhược.
Không khí yên tĩnh, xấu hổ chuyển thành ái muội.
Gương mặt của hai người chỉ cách vài cm, cả hai có thể cảm nhận hơi thở của nhau.
TV đang chiếu tiểu phẩm, một danh hài nổi tiếng cười nói: “Các cặp tình nhân thường hay củi khô gần lửa…..”
Bên ngoài cửa sổ phát ra tiếng pháo nổ, trong phòng lại yêntlĩnh lạ thường.
Hai người vẫn giữ tư thế xấu hổ, không ai muốn rời đi.
Chỉ nhìn đôi mắt và gương mặt xinh đẹp của nhau.
Cả người vương lấy hơi thở của Thẩm Tích Nhược làm Tưởng Thiên mơ màng. Sau này ngủ, nàng nhất định sẽ xem Thẩm Tích Nhược là gối ôm, ôm vào thoải mái hơn mấy gối ôm trên thị trường.
Nàng nhìn gương mặt của Thẩm Tích Nhược, bỗng phát hiện, mắt cô đen pha chút nâu.
Đôi mắt dịu dàng, tình cảm không giấu dục vọng.
“Mắt của chị đẹp quá……” Tưởng Thiên mê mang nói.
Sau đó, nàng bị Thẩm Tích Nhược đè xuống hôn.
Hai người hôn nhau đến khi lông mi run rẩy như cánh bướm đang bay.
Tưởng Thiên thở dốc, cả người mệt mỏi, Thẩm Tích Nhược mới dừng lại.
Cô vẫn ôm Tưởng Thiên, trán chống trán nàng, thủ thỉ: “Mắt em cũng đẹp mà.”
Tưởng Thiên không nghe rõ cô đang nói gì, nàng chỉ cảm nhận sự sung sướng tràn ngập trong lòng.
Nàng chỉ muốn nằm trong lòng người yêu.
Thẩm Tích Nhược vuốt nhẹ tóc nàng, sợi tóc lạnh quấn quanh ngón tay, Tưởng Thiên nhìn thấy nói: “Nghe nói, kết tóc phu thê là thắt tóc của hai người lại với nhau….. Thực ra em luôn tự hỏi, thắt tóc nhau vậy thì sao mà đi đường?”
Thẩm Tích Nhược nghe vậy, cười đáp: “Em muốn biết sao? Vậy giờ mình thử đi.”
Tưởng Thiên ngại ngùng, gật đầu.
Nàng ngồi trước Thẩm Tích Nhược, dựa vào lòng cô. Thẩm Tích Nhược nắm một sợi tóc của nàng và của cô thắt lại với nhau.
Tưởng Thiên nhìn thấy trong lòng tin tưởng.
Với đôi tay trắng nõn của Thẩm Tích Nhược, sợi tóc đen nhánh chắc chắn được thắt rất đẹp.
Sau khi Thẩm Tích Nhược thành thạo thắt xong. Tưởng Thiên kinh ngạc thốt lên: “Oh!”
Nàng quan sát bím tóc, cảm thấy thần kỳ, màu tóc của cả hai khác nhau, tóc nàng màu trà, tóc Thẩm Tích Nhược lại đen tuyền. Hai màu tóc đan vào nhau như vải đen điểm vài tơ vàng.
Thẩm Tích Nhược hỏi nàng: “Có siết da đầu không em?”
Tưởng Thiên lắc đầu.
Khi lắc đầu, bím tóc đong đưa theo nàng.
Cảm giác siết nhẹ, không đau.
“Chúng ta thật sự kết tóc phu thê………”
Thẩm Tích Nhược sờ bím tóc, cười đáp: “Ừ, em là vợ chị!”
Tưởng Thiên cảm thấy mình cười trông rất ngốc, đành vùi vào lòng Thẩm Tích Nhược.
Bím tóc của hai người rũ xuống, lay động dưới ánh nắng mùng một.
Nó như trái tim của cả hai dính vào nhau, không hề ngăn cách, là trải nghiệm rất khó tả.
Tưởng Thiên lưu luyến giữ bím tóc đến lúc ăn trưa cũng ngồi gần Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược đút từng muỗng cho nàng như chăm con.
Tưởng Thiên ăn ngon không cử động, chỉ há miệng chờ ăn.
Ăn thịt kho, ăn rau xào hết muỗng này đến muỗng khác.
Tưởng Thiên vui vẻ ăn xong bữa trưa, tay chống cằm nhìn Thẩm Tích Nhược, cảm thán: “Tích Nhược ơi, chị thương em quá, tiếp tục vậy em sẽ bị chị chiều hư mất.”
Thẩm Tích Nhược nhai thịt, cười đáp: “Chị thương vợ là quyền của chị, em không được đoạt nó.”
Tưởng Thiên nghẹn lời, lát sau nói: “Em là vợ chị thì chị phải nghe theo lời em.”
Thẩm Tích Nhược ăn cơm, dịu dàng hỏi: “Vậy em có ý kiến gì?”
Tưởng Thiên đoạt muỗng, đút canh cho Thẩm Tích Nhược: “Ý em là chị chiều em thì em cũng muốn chiều chị. Vậy mới công bằng!”
Thẩm Tích Nhược bị chọc cười, tay Tưởng Thiên run rẩy, canh rơi xuống đất.
“Ngại quá, mình làm lại.”
Tưởng Thiên bĩu môi, múc canh đưa đến miệng Thẩm Tích Nhược, nhìn cô ăn canh.
“Ăn ngon lắm, món nào em đút cũng ngon.”
Thẩm Tích Nhược nhìn nàng.
Tưởng Thiên không chịu nổi ánh mắt này, vội dời mắt.
Thẩm Tích Nhược ôm nàng, hôn nói: “Nhưng ngon nhất là môi em.”