Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Pháo Hôi Mang Con Chạy

Chương 55



Văn Khê lượn xung quanh Tưởng Trạm Bạch, ánh mắt của cậu từng đợt từng đợt nhè nhẹ quấn lấy anh, dụ dỗ anh, miệng lúc đóng lúc mở, thỉnh thoảng nói ra một câu kịch bản.

Còn nói cái gì thì Tưởng Trạm Bạch hoàn toàn không nghe vào.

Lần đầu tiên, hoàng đế có IQ cao luôn luôn khôn khéo trong đế quốc thương nghiệp lộ ra vẻ mặt si mê ngốc nghếch như thế này.

Bí thư Tần tránh ở một bên, lặng lẽ mở điện thoại ra.

Boss quá đầu gỗ, nếu Boss vẫn luôn không nhận ra tình cảm của chính mình, vậy thì cái clip này sẽ cứu Boss một mạng.

Nhưng hắn còn mạng sau khi quay lại clip hay không, khó mà nói được.

Kỹ thuật diễn của Văn Khê rất tinh vi, làm cho Công Tôn Anh Hào có vài phần kinh diễm.

Không hổ là đại học A, ngay cả người tốt nghiệp hệ diễn xuất cũng có kỹ thuật diễn trâu bò như vậy!

“Được, tốt lắm!” Công Tôn Anh Hào vỗ tay bôm bốp, Tưởng Trạm Bạch lập tức bừng tỉnh, phát hiện anh đã cầm mấy ngón tay của Văn Khê không biết từ lúc nào, và đang kéo đến miệng mình.

Anh vội vàng buông ra.

Văn Khê đứng thẳng, khí thế “diễn xuất” đột ngột bị cậu thu về, lại biến trở về cậu thanh niên vừa ôn hòa tốt tính, vừa cực kỳ xinh đẹp và vô hại.

Lâm Thanh Ngư ngơ ngốc hùa theo vỗ tay, nuốt nuốt nước miếng.

Anh trai của cậu ta càng xinh đẹp, thật sự lợi hại, đây là đang diễn kịch sao? Không, đây chính là diễn lại chính mình, phóng ra thu về không một dấu vết!

Cám ơn anh của cậu ta không giết cậu ta, nếu bình thường mà anh trai cũng mang dáng vẻ này, vậy thì cậu ta…thật sự có thể bảo vệ trái tim của mình được sao? Người gì vừa đẹp vừa nhiệt tình biết quan tâm, ai mà có thể giữ mình nổi!

Thấy chưa, ngay cả cháu của Tưởng Công cũng không giữ mình được đâu.

“Về tôi sẽ sửa kịch bản ngay! Văn Khê, Thần Dục Vọng chính là của cậu!”

“Có lâu không?” Văn Khê hơi lo lắng, sợ chậm trễ tiến độ của ⟪Vịnh Nhân Ngư⟫.

“Sẽ không sẽ không, chỉ cần thêm vào hình tượng thật sự của nhân vật này, rồi điều chỉnh chút đài từ cùng với cốt truyện, tôi cảm thấy nhân vật này sẽ được cậu diễn vô cùng sống động!”

Văn Khê gật gật đầu: “Vậy vai Tinh Linh Vương đã quyết định chưa?”

“Vậy thì phải xem thử vai đã.”

“Tôi có thể đề cử một người không, ông xem Lâm Thanh Ngư thích hợp chứ?”

Công Tôn Anh Hào cười to: “Đương nhiên có thể rồi! Trước đó tôi đã chú ý đến cậu Lâm, chưa kể Đường Lê đầu tư lớn như thế, ưu tiên người bên Đương Lê là chuyện nên làm.”

Công Tôn Anh Hào dĩ nhiên đã sớm nghĩ ra lý do.

Đầu tư? Đường Lê đầu tư cho Công Tôn Anh Hào? Khiến cho Công Tôn Anh Hảo phải tiếp nhận, có vẻ như trả giá không nhỏ.

Có điều không liên quan gì đến cậu, người nhà họ Tưởng sẽ không làm ăn lỗ vốn, phim của Công Tôn Anh Hào nhất định không lỗ.

Cậu hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Đường Lê sẽ đầu tư bộ phim này là có liên quan đến cậu.

Tưởng Trạm Bạch nghe thấy Lam Hải đầu tư, sợ Văn Khê đi thử vai chịu thiệt thòi nên đã ra tay loại trừ Lam Hải trước.

“Bên kia có quần áo cho buổi thử vai, cậu Lâm, hay là chúng ta tiến hành đợt thử vai trước nhé?” Công Tôn Anh Hào khách sáo nói.

“Được được, ông cứ gọi tôi Thanh Ngư là được.” Lâm Thanh Ngư được ưu ái mà sợ.

Trời ạ, anh trai của cậu ta đúng là thần may mắn của cậu ta! Từ sau khi gặp lại, cậu ta đã gặp rất nhiều chuyện tốt, từ việc đổi người đại diện cho đến bộ phim mới đều là kiệt tác!

Vì thế Công Tôn Anh Hào mang Lâm Thanh Ngư đi thử vai, bí thư Uông đi theo cậu ta, Văn Khê không đi theo, cậu sắp đi gặp Minh Thiên Nhạc.

“Sao anh lại tới đây?” Mọi người đều đi hết, Văn Khê mới hỏi.

Câu này nghe quen quen, hình như Văn Khê rất hay hỏi như vậy.

Tưởng Trạm Bạch sờ trái tim đang đập nhanh của mình, hỏi lại: “Tại sao em lại đồng ý yêu cầu kỳ lạ của Công Tôn?”

Bí thư Tần thấy tình thế không ổn, để lại một câu “Tôi ra ngoài chờ”, sau đó chạy trối chết.

Văn Khê cười cực kỳ dịu dàng, trong mắt Tưởng Trạm Bạch lại có vẻ xảo quyệt như hồ ly: “Đây là công việc của tôi, tại sao tôi lại không đồng ý?”

“Em là người đã có gia đình có con cái.” Tưởng Trạm Bạch không đồng ý.

“Ngài Tưởng, chỉ là buổi thử vai chứ không phải hiến thân, anh để ý như vậy làm gì?”

Tưởng Trạm Bạch trả lời không được.

Đúng vậy, anh để ý như vậy làm gì?

“Anh biết không, một người thích một người khác thì mới có tính chiếm hữu, mới ghen tuông. Anh không muốn những người khác thấy cơ thể của tôi, cũng không muốn nhìn người khác đối diễn với tôi, anh ghen tị à?”

“Không thể nào.” Tưởng Trạm Bạch phản bác rất nhanh.

“Thật sao?” Văn Khê nhướng máy, Tưởng Trạm Bạch thấy cậu như vậy là biết cậu sắp nổi giận.

Tôi chỉ nghiện mùi của cậu thôi, Tưởng Trạm Bạch thầm nói, nhưng không thể giải thích nguyên nhân tại sao sau khi biết yêu cầu kỳ lạ này của Công Tôn thì anh bỏ hết tất cả công việc chạy nhanh đến đây.

“Tôi tới giám sát cậu.” Tưởng Trạm Bạch cực kỳ lì lợm, anh có một loại trực giác. Nếu như thái độ của anh mềm xuống thì người trước mặt anh sẽ được voi đòi Hai Bà Trưng, sẽ chạy khắp nơi trong tim anh, không thể dừng lại.

Nhưng anh lại không muốn chọc giận Văn Khê, muốn đối xử tốt với cậu một chút.

“Ồ.” Văn Khê nhàn nhạt nói: “Giám sát xong chưa? Vậy đi thong thả không tiễn.”

Tưởng Trạm Bạch tính thời gian, rốt cuộc tìm được một lý do: “Hôm nay thứ sáu, một tuần ba ngày, tôi tới tìm cậu thực hiện lời hẹn.”

Văn Khê:…

Mẹ nó lại là lý do này, lại thế! Anh không tìm được lý do nào khác hay sao? Rõ ràng đã nói nếu do công việc thì có thể bỏ qua điều khoản cơ mà, anh đang tự mình biến thành BUG di động canh chừng tôi, nhất định phải thực hiện hợp đồng đúng không?

Văn Khê: “Anh cảm thấy với chỉ số thông minh của Thủy Thủy thì khi nào sẽ hiểu chuyện hơn?”

“Hả?” Tưởng Trạm Bạch khó hiểu.

“Hiểu chuyện đến mức có thể tiếp nhận hai người cha không yêu nhau ly hôn với nhau?”

Sắc mặt Tưởng Trạm Bạch thay đổi, anh lập tức đứng dậy khỏi ghế, thân hình cao lớn mang theo mười phần áp bách: “Em muốn ly hôn?”

“Anh đừng quên trên hợp đồng đã nói sau khi Thủy Thủy hiểu chuyện thì chúng ta sẽ ly hôn.”

“Vậy thì xin lỗi, trên hợp đồng không có điều này.”

Văn Khê:…

Mẹ nó khốn nạn, lúc nghĩ ra hợp đồng hôn nhân anh đã suy nghĩ cái gì, nghĩ gì hả! Chi tiết quan trọng như vậy mà anh lại không thêm vào?

“Tôi biết tình cảm của em đối với tôi.” Tưởng Trạm Bạch đi đến gần cậu, ánh sáng trước mặt Văn Khê tối sầm, bị bao phủ hoàn toàn: “Tôi không chán ghét em, tôi đã nhận định em là bạn đời của tôi, trước khi tôi nói kết thúc thì em hoàn toàn không cần lo lắng, không cần nghĩ đến việc ly hôn.”

Giọng nói của anh trầm thấp vững chắc, thể hiện rõ nét sự mạnh mẽ của một người đứng ở vị trí cao.

Nếu ở trong công ty, khi anh sử dụng ngữ điệu và thái độ này nói chuyện với các cổ đông hoặc là cấp dưới thì người đối diện nhất định sẽ ngồi ngay ngắn, cảm thấy vô cùng áp lực, không dám phản bác anh.

Nhưng đối mặt với anh là Văn Khê.

“Anh có bệnh à?” Văn Khê nhịn không được nói tục: “Tôi thừa nhận tôi có thích anh một chút, nhưng đó là sự thưởng thức với kẻ mạnh, nếu bây giờ anh kêu ly hôn một cái là tôi sẽ lập tức quay đầu đi luôn được chưa?”

“Em quá ngoan cố.”

“Ha hả, không giống ai đó, thích cũng không dám thừa nhận, sao nào, sợ tôi xài hết tiền của anh à?” Văn Khê cười lạnh.

Tưởng Trạm Bạch nghi hoặc: “Em nói tôi à?”

“Còn ai trồng khoai đất này?”

“Tôi không biết sao em lại có ảo giác này.”

“Tôi có mắt để nhìn, có tai để nghe, thân thể có thể cảm nhận được, cám ơn.”

“Tôi cũng có thể cảm nhận được tình yêu trong ánh mắt em, rất…rất đặc biệt.”

Đặc biệt đến mức làm tim tôi đập nhanh.

“Anh thật sự bệnh không nhẹ, tôi có quen bác sĩ tâm lý, muốn tôi giới thiệu cho anh không?”

“Sao em cứ luôn mắng tôi như thế?”

“Bởi vì anh mẹ nó tìm mắng!”

Cuối cùng Văn Khê không thể tiếp tục bình tĩnh: “Anh quá ngu ngốc, chó ngốc, không có nhận thức, anh cút đi!”

Đôi mắt cậu trong veo sáng ngời, gương mặt vì tức giận mà đỏ lên, Tưởng Trạm Bạch bị mắng hẳn là nên tức giận mới phải, nhưng không biết tại sao khi nhìn thấy Văn Khê có sức sống như thế, khác biệt hoàn toàn với ngày thường lại làm anh thấy Văn Khê tức giận có chút…đáng yêu.

Tốt quá, em ấy chỉ mắng mình, dáng vẻ này của em ấy chỉ có mình mới có thể thấy.

Tưởng Trạm Bạch cảm thấy mỹ mãn, tốt tính nói: “Em có hẹn với Minh Thiên Nhạc à? Ở đâu, tôi đưa em đi.”

Văn Khê nghẹn họng.

“A a a a a anh có bệnh phải không!”

Nào có ai đang cãi nhau một nửa tự dưng đổi đề tài chứ.

“Có lẽ vậy.” Tưởng Trạm Bạch cười cực kỳ đẹp trai với cậu, có chút dịu ngoan: “Nhưng không quan trọng, phòng ở đây chưa trang hoàng xong, tôi sẽ dẫn em đi xem thế nào.”

Văn Khê:…

Mẹ kiếp, rất muốn tiếp tục mắng anh ta, rất muốn không để ý đến anh ta nữa.

Văn Khê xoay người rời đi.

Vừa mở cửa, bí thư Tần đang ở bên ngoài nghe lén đột nhiên không kịp đề phòng, suýt chút nữa té ngã.

Hắn xấu hổ đứng thẳng, chào hỏi một tiếng.

Xa hơn một chút, Diệp Miện hoàn toàn không có hứng thú với giới giải trí đang dẫn theo đồng đội chờ đợi, thấy cậu ra liền nói: “Xong rồi? Vậy đi thôi.”

“Anh dẫn anh của anh đi trước đi!”

“Ây dô chị dâu, tôi không dám đâu.” Diệp Miện lịch sự văn nhã bỗng nhiên trở nên bỡn cợt: “Anh ấy lớn nhất trong nhà chúng ta đấy.”

Vì lẽ đó, Tưởng Trạm Bạch theo đuôi Văn Khê lên xe.

Trên xe còn không chịu buông tha Văn Khê: “Tôi cảm thấy em không cần phải tức giận, lúc còn ở đại học A mỗi ngày em đều theo dõi tôi, hở một chút là chạy ra tỏ tình với tôi, tôi cũng chưa từng tức giận với em.”

Văn Khê lạnh mặt, trong lòng lại vô cùng khiếp sợ, khiếp sợ vì anh có thể nhớ rõ bản thân cậu khi đó, cậu không phải là người vừa nhìn xong là bị quên lãng như một tên vô hình à?

“Lúc tôi đi ngang qua sân bóng thì em lấy bóng ném tôi, vẽ bậy vẽ bạ trong sách của tôi, lúc tôi đang tự suy nghĩ thì đột nhiên nhảy ra cắt ngang suy nghĩ của tôi, trời mưa thì trộm dù của tôi, tôi cũng không có giận em.”

Văn Khê:…

Tổn thọ quá, lúc ấy đơn giản là do cậu liếm cẩu quá mệt mỏi nên muốn trả thù đời một chút thôi! Không phải nói yêu người ta thì sẽ bắt nạt người ta à, đây cũng coi như thích mà!

Tại sao anh ấy nhớ rõ hết thảy, trời ơi, có một số việc anh ấy không nói là mình cũng quên mất tiêu!

Tưởng Trạm Bạch thấy cậu không có động tĩnh gì, tiếp tục: “Được rồi em có thể tức giận, nhưng tôi mong sau bữa tối em có thể hết giận, bởi vì Thủy Thủy muốn call video với chúng ta, nếu để Thủy Thủy thấy chúng ta cứng nhắc như này thì sẽ nghĩ nhiều.”

Tên ngu xuẩn này.

Khóe miệng Văn Khê lặng lẽ nhếch lên một chút, lại bị cậu nhanh chóng mím lại.

Vịt chết* của cả nước đều bị anh ép chết hết rồi đúng không, nên mới kế thừa cái mỏ cứng vô địch thủ!

(*Ý Văn Khê chửi Tưởng Trạm Bạch là “vịt chết mỏ còn cứng”.)

Tưởng Trạm Bạch tiếp tục thấy cậu vẫn im lặng, lại suy nghĩ cách khác, anh giơ cánh tay tới trước mặt cậu, nói: “Tôi thấy những người khác lúc tức giận thường hay thích đánh người cắn người, nếu em muốn thì cũng có thể cắn tôi.”

Rốt cuộc Văn Khê tức nước vỡ bờ, không thể nhịn được nữa: “Đánh người cắn người chính là bạn gái như chim nhỏ nép vào người! Anh thấy tôi giống sao!”

“Em không giống.” Tưởng Trạm Bạch mỉm cười: “Em là bạn đời của tôi, là ba ba của con trai tôi.”

“Ờm.”

Quá không biết cố gắng! Văn Khê tự chặn họng mình, sao cậu dễ bị lấy lòng đến thế chứ!

Không chỉ Văn Khê bị chấn kinh, mà tài xế Diệp Miện cùng với bí thư Tần ngồi ở ghế phụ chứng kiến cảnh Tưởng Trạm Bạch đã dỗ dành Văn Khê như thế nào từ đầu đến cuối cũng bị ngạc nhiên đến kinh hoàng.

Hai người bọn họ liếc nhau, đều đã hiểu suy nghĩ của nhau: Người ngồi phía sau này đã bị đánh tráo rồi? Phải không?

END CHƯƠNG 55.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.