Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 27: Hiện thực tàn khốc



Cuộc đời đôi khi thật bất công. Có người có thể dễ dàng ăn sung mặc sướng giường cao gối êm, nhưng có người lại phải vật lộn dưới địa ngục chín chín tám mốt lần mới có thể có được cuộc sống an lạc.

Nếu có thể, Khương Đào Hoa rất muốn làm một mỹ nhân kiếm ăn nhờ khuôn mặt, rảnh rỗi thì làm nũng, thêu thùa. Vì có người bao nàng cả đời phú quý.

Tiếc thay, mơ mộng đẹp đến mức có thể khiến con người ta bay lên trời, nhưng hiện thực thì lại luôn tàn khốc đến mức có thể khiến con người ta tan nát.

Ví dụ như hiện tại, không biết từ đâu có tin đồn rằng Khương nương tử của Tranh Xuân Các ôm bệnh ra đường vụng trộm với một người đàn ông, dẫn đến có người cầm chân dung nàng tìm người khắp nơi.

Đào Hoa nghe mà sợ hết hồn, thầm nghĩ không lẽ hôm đó trên phố có người biết vẽ đã ghi nhớ dáng người của mình? Vậy thì tiêu rồi, nếu để Cảnh vương phát hiện, chẳng phải Thẩm Tại Dã sẽ giết mình trước để trừ hậu hoạn sao?

Vội bảo Thanh Đài đi ra ngoài tìm bức chân dung của mình về mở ra xem, Khương Đào Hoa trợn mắt.

“Người này trông giống ta sao?!”

Nhìn khuôn mặt quái dị hiếm có trong bức tranh, Thanh Đài an ủi: “Không giống, cho nên bức chân dung này chắc chắn không liên quan đến người.”

“Nhưng nếu không liên quan đến ta thì sao trong phủ lại có tin đồn như vậy?” Đào Hoa cau mày: “Truyền từ đâu ra?”

Thanh Đài lắc đầu, tỏ ý không biết. Họ vẫn chưa quen phủ này lắm, vẫn luôn ở giai đoạn bị động, mọi việc đều chỉ có thể đợi đến khi tình hình sáng tỏ mới nói được.

Khương Đào Hoa im lặng, ngón tay đặt trên danh sách trước mặt, lật sang trang Mạnh thị.

Đích nữ của Mạnh thái bộc.

Thái bộc là quan lo mã chính, quyền lực rất lớn, cũng kiếm chác được nhiều. Đích nữ của ông ta lại không vào cung mà chỉ làm nương tử trong tướng phủ?

Đào Hoa lập tức cảm thấy công chúa như mình làm nương tử cũng không quá tủi thân, dù sao nàng cũng chỉ là con vợ lẽ, người ta đường đường là con vợ cả cao quý mà cũng chỉ là nương tử cơ mà.

Dù sao bây giờ nàng cũng không thể làm gì được, chi bằng có thể đợi đến khi thật sự bị chìm rồi tính sau. Đóng danh sách lại, Đào Hoa yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi, thầm nghĩ bây giờ ai thích bàn tán ai thì kệ, dù sao bên phía Cảnh vương chắn chắn đã có Thẩm Tại Dạ lo liệu giúp. Những điều còn lại, nàng vốn không sợ.

“Chủ tử.”

Ăn trưa xong, Thanh Đài vẻ mặt nghiêm túc đi vào bẩm báo: “Phu nhân nói lát nữa sẽ đến.”

Mai Chiếu Tuyết? Đào Hoa chớp mắt, nàng ta đến làm gì?

Tuy hiện tại nàng không biết nhiều người trong viện này nhưng Mai thị thật sự là người đoan trang nhất trong số tất cả mọi người. Có phong thái của một tiểu thư khuê các, cũng không phải là người vô cớ gây sự. Đến vào lúc này chắc chắn có chuyện gì đó quan trọng.

Nghĩ như vậy, Đào Hoa vẫn miễn cưỡng trang điểm, dựa vào đầu giường đợi.

Mai Chiếu Tuyết đến một mình, mặc váy hoa mai ánh xuân, mỉm cười ngồi xuống bên giường nàng: “Đã khỏe hơn chưa?”

“Đa tạ phu nhân quan tâm.” Đào Hoa cười đáp: “Vẫn đang dưỡng thương, không tiện hành lễ, phu nhân chớ trách.”

“Muội hiểu quy củ, ta biết.” Mai Chiếu Tuyết mỉm cười nắm lấy tay nàng: “Chỉ là có một số chuyện muội không thể tự mình làm chủ, ta chưa bao giờ muốn tị nạnh với muội.”

Nói như vậy còn gọi là không tị nạnh sao? Trong lòng Đào Hoa cũng biết mình đã phá hỏng quy tắc trong phủ, chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi: “Thiếp thân không dám.”

“Đối mặt với mỹ sắc, gia chẳng ngó ngàng tới, ta cũng có thể hiểu được.” Mai Chiếu Tuyết khẽ thở dài: “Chỉ là bây giờ quy tắc thị tẩm không còn nữa, khó tránh khỏi trong viện có nhiều người bất an. Nếu có một hai người không hiểu chuyện mà va chạm, nương tử cũng lượng thứ cho.”

Đây gọi là báo trước cho nàng biết có người sẽ đối phó nàng sao? Đào Hoa cười khan: “Thiếp thân thấy người trong viện này đều rất hiểu chuyện.”

Mai thị lắc đầu, ánh mắt thâm trầm, tiến lại gần nàng: “Có người không dễ hòa đồng đã đến chỗ ta phàn nàn rất nhiều. Ta biết muội ấy vô cớ gây sự nên không quan tâm, nhưng muội phải cẩn thận. Cũng đã đến lúc nhìn rõ những thứ trong viện này là gì rồi.”

Ánh mắt khẽ động, Khương Đào Hoa ngẩng đầu nhìn nàng ta, sau đó gật đầu: “Đa tạ phu nhân nhắc nhở.”

Mai Chiếu Tuyết mỉm cười, trong mắt mang theo vẻ dịu dàng và vô hại: “Ta thích nữ tử được sủng nhưng không kiêu và biết chừng mực như muội. Đợi vết thương lành hẳn, muội có thể thường xuyên đến chỗ ta chơi.”

“Vâng.” Đào Hoa vẻ mặt cảm kích đáp lời: “Đợi thiếp thân khỏi hẳn, nhất định sẽ mang lễ vật đến đa tạ phu nhân.”

Mai Chiếu Tuyết gật đầu, trước khi đi còn tặng cho nàng một đôi vòng tay làm bằng ngọc mỡ dê thượng hạng.

“Thật giàu có.” Thanh Đài líu lưỡi: “Hoàng hậu nương nương của chúng ta cũng đeo loại vòng tay này.”

Đào Hoa cầm lấy một chiếc để ước lượng, khẽ cười: “Vị phu nhân này rất biết cách làm người, giỏi thu phục lòng người, không hổ là đích nữ của nhà Phụng Thường đại nhân.”

“Chủ tử cảm thấy nàng ta đáng tin không?”

Đào Hoa lắc đầu, đặt chiếc vòng tay xuống: “Trên đời này chỉ có một người có thể hoàn toàn tin tưởng, đó chính là bản thân mình.”

Thanh Đài ngây người, có chút thất vọng: “Đến nô tỳ mà chủ tử cũng không thể hoàn toàn tin tưởng sao?”

“Ta có thể giao phó mạng sống vào tay ngươi.” Đào Hoa nghiêm túc nói: “Nhưng ta cũng không thể hoàn toàn tin tưởng ngươi.”

“…” Mạng sống cũng có thể trao mà hoàn toàn tin tưởng khó đến vậy sao? Thanh Đài không hiểu lắm, nhưng xét thấy tư duy của chủ tử nhà mình luôn khác người thường nên cũng không bận tâm đến vấn đề này nữa.

“Phu nhân đã đến nhắc nhở rồi, vậy thì chúng ta phải cẩn thận một chút.” Thanh Đài nói: “Nô tỳ đi để ý người trong viện.”

“Không cần để ý đâu, trực tiếp đuổi nha hoàn bẫy ngươi hôm đó đi, cứ nói là phạm thượng nên Tranh Xuân Các không cần nữa.”

Thanh Đài ngạc nhiên: “Trực tiếp vậy sao?”

“Phu nhân đã cho cơ hội rồi, chúng ta còn không nắm bắt?” Đào Hoa mỉm cười, trong mắt tràn đầy vẻ xảo trá: “Nàng ta muốn gây hấn ly gián, vậy thì chúng ta sẽ thuận nước đẩy thuyền, xem nha hoàn kia rốt cuộc là người của ai.”

Thật ra nàng hiểu ý của Mai Chiếu Tuyết là có người muốn hại nàng và nàng ta đang giúp nàng ngăn chặn, thậm chí còn nhắc nhở nàng trong viện có những thứ không sạch sẽ. Nói đến mức này rồi, nếu nàng không mượn danh nghĩa phu nhân đuổi nha hoàn kia đi thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao?

Cho dù chủ tử đứng sau muốn tính sổ thì món nợ này chắc chắn cũng sẽ tính lên đầu phu nhân. Nàng trốn dưới gốc đại thụ hóng mát là được rồi.

Thanh Đài gật đầu, lập tức đi làm, không bao lâu trong viện đã vang lên tiếng khóc.

“Khương nương tử, Khương nương tử! Nô tỳ không làm gì cả, sao lại bị đuổi chứ?” Chuyết Ngọc vừa khóc vừa la: “Xin nương tử hãy tha cho nô tỳ! Xin hãy tha cho nô tỳ!”

Đào Hoa nghe một hồi, đến lúc giọng nói gần như đã ra khỏi Tranh Xuân Các, nàng mới nói: “Dẫn người vào đi.”

Thanh Đài dùng một tay xách tiểu nha đầu đi vào, ném trước mặt nàng.

Chuyết Ngọc sợ tới mức toàn thân run rẩy, khóc lóc: “Nô tỳ đã làm gì sai mà nương tử phạt nặng như vậy?”

Nha đầu trong viện này phạm lỗi bị đuổi thì sẽ bị đuổi thẳng ra khỏi tướng phủ, những viện khác cũng sẽ không nhận.

Đào Hoa tựa vào đầu giường, nhìn tiểu nha hoàn khẽ cất giọng: “Nô tỳ tốt không nói chuyện của chủ tử, ngươi hiểu không?”

Sắc mặt tái nhợt, Chuyết Ngọc không dám tin ngẩng đầu nhìn nàng: “Sao có thể…”

Làm sao nàng ta biết được?

“Ta không biết rõ tình hình trong phủ này, ngươi là người của ai ta cũng không quan tâm.” Khương Đào Hoa thở dài, trong mắt có chút thương hại nhìn nàng ta: “Nhưng phu nhân đã đích thân nói rằng ngươi không phải nô tỳ trung thành, có ý muốn hại ta, nên Tranh Xuân Các này không thể chứa ngươi được nữa, đi đi.”

Chuyết Ngọc liên tục lắc đầu, thật sự không cam tâm: “Nô tỳ không có ý muốn hại chủ tử! Tuy mấy ngày nay hầu hạ không phải là cúc cung tận tụy nhưng cũng vẫn đang cố gắng hết sức, lẽ nào nương tử không thấy nhìn ra sao?”

“Thức lâu mới biết đêm dài, chỉ có mấy ngày cũng không chứng minh được gì.” Đào Hoa nói: “So với ngươi, ta tin phu nhân hơn.”

Nếu là người khác nói huyên thuyên thì ít nhất nàng ta vẫn còn cơ hội biện bạch, nhưng tại sao cứ phải là phu nhân? Chuyết Ngọc cắn môi, hoang mang: “Trước đây quả thật nô tỳ từng hầu hạ ở Nhuyễn Ngọc Các, nhưng không được lòng Mạnh nương tử nên quay về hậu viện làm việc vặt một thời gian, sau đó mới được phân công đến đây.”

Mạnh thị? Đào Hoa nhướng mày: “Thì ra là vậy, ngươi là người của Mạnh thị?”

“Vâng… Không phải!” Suýt thì sập bẫy, Chuyết Ngọc sợ đến mức suýt bật khóc: “Bây giờ nô tỳ chỉ là của người của người, không còn quan hệ chủ tớ với Mạnh thị nữa.”

“Vậy thì ta không quản nổi.” Đào Hoa lắc đầu: “Nếu ta tiếp tục giữ ngươi lại thì sẽ không nể mặt phu nhân. Ta đã quyết rồi, ngươi không cần nói thêm nữa. Thanh Đài, lôi nàng ta đi.”

“Tuân mệnh!” Thanh Đài đáp lời, Chuyết Ngọc càng hoảng sợ đưa tay ôm lấy chiếc bình hoa lớn bên cạnh, nỗ lực vùng vẫy.

Kết quả là Thanh Đài đi tới, xách cả bình lẫn người lên, tiêu sái mang ra ngoài.

Đào Hoa ho hai tiếng, hít vào một hơi. Nghe thấy tiếng hét thảm bên ngoài, nàng hơi lo không biết bình hoa có bị vỡ không.

Nhưng công phu của Thanh Đài rất đáng tin cậy, ném người đi rồi đặt bình hoa nguyên vẹn về chỗ cũ.

“Rất tốt.” Đào Hoa gật đầu, tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi.

Đến lúc muốn chính thức đi ngủ thì ngoài sân có một nha hoàn nhiều chuyện chạy tới chỗ Thanh Đài lẩm bẩm một hồi, Thanh Đài mới truyền đạt lại cho chủ tử nhà mình.

“Mạnh thị nửa đêm chạy đến thỉnh an phu nhân, nói là có chút không vui, lúc đi ra sắc mặt trông rất khó coi.”

Như vậy, đúng là người của Mạnh thị rồi.

Đào Hoa cuộn mình, gật đầu: “Việc còn lại để bọn họ giải quyết đi, tội cướp ân của ta chỉ là nhỏ nhặt, không bao lâu nữa họ sẽ quên thôi.”

Bởi vì nàng bị thương nên không thể thị tẩm, nhưng những người khác trong viện thì có thể. Tiếp theo mới là chiến trường thực sự của đám đàn bà này, nàng muốn đứng ngoài cuộc.

Tuy nhiên, không biết có phải Mạnh thị bị kích thích hay không mà ngày hôm sau lại trực tiếp đến cửa. Điều đáng sợ hơn là còn dẫn theo Thẩm Tại Dã.

“Thiếp thân có chuyện muốn bẩm báo gia.” Nàng ta cắn môi nhìn Đào Hoa: “Có liên quan đến Khương nương tử, nên phiền nương tử cho người hầu lui xuống.”

Đào Hoa đang ngủ rất thoải mái, hé mắt thỉnh an Thẩm Tại Dã rồi phất tay bảo Thanh Đài lui xuống.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Thẩm Tại Dã mặt không biểu cảm ngồi một bên uống trà, Mạnh thị lấy ra một bức tranh.

Bức tranh này không phải ai khác mà chính là bức chân dung quái dị hiếm có của Khương Đào Hoa.

“Tướng phủ chúng ta xưa nay luôn trong sạch, không có bất kỳ tin đồn nào.” Giọng Mạnh thị yếu ớt: “Không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy. Ý của phu nhân là muốn giấu gia, nhưng thiếp thân cảm thấy gia nên biết.”

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.