Lan Quý phi giật mình liếc nàng: “Công chúa không biết ăn nói gì cả, bổn cung là quý phi của hoàng thượng, cũng coi như là mẫu phi của Nam vương gia, sao lại không thích hắn được?”
“Là thiếp thân đã nói sai.” Đào Hoa vội vàng cúi đầu: “Nương nương chớ để trong lòng.”
Nói là nói vậy thôi nhưng nàng cũng đâu có ngốc. Nếu Lan Quý phi thật sự thích Nam vương thì sao lại nói chuyện cứng nhắc như vậy, chưa nói được mấy câu đã bảo hắn đi thỉnh an hoàng thượng? Tốt xấu gì cũng nên hàn huyên vài câu thể hiện sự quan tâm thì mới gọi là hoàn thành chức trách của một mẫu phi chứ?
Nói ra cũng kỳ lạ, nếu Lan Quý phi là muội muội của Thẩm Tại Dã, Thẩm Tại Dã lại là người của Nam vương, sao nàng ta lại không thích Nam vương, thậm chí còn có vẻ bài xích hắn? Phải chăng có câu chuyện gì đó ẩn giấu phía sau?
“Bổn cung không phải người nhỏ mọn, ngươi cũng không cần lúc nào cũng căng thẳng như vậy.” Lan Quý phi nhìn nàng: “Tướng gia rất giỏi săn bắn, ngươi đi theo huynh ấy, lát nữa sẽ được mở mang tầm mắt.”
“Vâng.”
Cuộc trò chuyện không thể nào tiếp tục được nữa nên hai người họ tùy ý đi dạo xung quanh. Nhìn ngó khung cảnh xung quanh rồi bắt đầu quay trở về.
Mạnh thái bộc mồ hôi đầy đầu, đi theo Du vương tuần tra qua lại trong trường đua ngựa.
“Không ngờ Cảnh vương huynh lại gọi phụ hoàng tới đây.” Sắc mặt Du vương không tốt lắm: “Ông chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Trường đua ngựa này nằm ở một địa điểm hẻo lánh, hành cung cũng được xây dựng một cách tùy ý, tiền bỏ ra cho nó không nhiều, tất nhiên cũng bị ăn bớt ăn xén không ít. Du vương rất lo sợ trong quá trình đi săn xảy ra chuyện gì thì trách nhiệm đều sẽ thuộc về Mạnh thái bộc.
“Vương gia yên tâm.” Mạnh thái bộc lau mồ hôi trên trán: “Hạ quan đã phái người trấn thủ mấy điểm yếu trên tường thành, nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định sẽ che đậy sự việc trước.”
“Ừ.” Du vương cau mày: “Thẩm Tại Dã dạo gần đây thường xuyên đi lại với Cảnh vương huynh, chắc chắn là có ý giúp huynh ấy, chúng ta không thể nắm được thóp. Về phần con gái của ông, bổn vương cũng lười trách tội nữa. Ông đoái công chuộc tội là được.”
“Đa tạ vương gia!” Mạnh thái bộc chắp tay, lại không cam lòng nói: “Trăn Trăn bị bỏ, đơn thuần là vì bị Lưu Ký liên lụy, bản thân nó không phạm sai lầm gì lớn, mong vương gia minh xét.”
“Cô ta làm gì, sai hay không, bổn vương không hề quan tâm.” Du vương mím môi, đôi mắt phượng nhỏ dài hơi nheo lại: “Điều bổn vương quan tâm chỉ là cô ta có thể chiếm được trái tim của thừa tướng hay không. Nhưng rõ ràng là cô ta đã thất bại.”
Mạnh thái bộc sửng sốt, vội cúi đầu hành lễ.
Du vương ngẩng đầu, nhìn bầu trời trong xanh, nói khẽ: “Cũng không biết Thẩm Tại Dã gần đây đang nghĩ gì, dường như hắn thật sự muốn ủng hộ Cảnh vương huynh, điều này không tốt.”
Cảnh vương vốn là người có thế lực nhất, nếu lại có sự trợ giúp của thừa tướng thì ngôi vị thái tử thật sự không có cơ hội đến lượt hắn.
“Vương gia có ý tưởng gì không?” Mạnh thái bộc hỏi.
“Rất đơn giản.” Du vương cười cười, chắp tay sau lưng nói: “Nếu hắn thật sự quyết định giúp Cảnh vương huynh, vậy chúng ta không thể nương tay với hắn nữa.”
“Ý ngài là…”
Du vương đưa tay ra làm động tác cắt cổ.
Nếu đã không thể sử dụng hắn thì đó chính là kẻ thù. Đối với kẻ thù lớn mạnh, tất nhiên là tiêu diệt càng sớm càng tốt.
Thẩm Tại Dã ở trong hành cung hắt hơi, khẽ cau mày.
“Ái khanh không khỏe sao?” Hoàng đế cầm quân cờ, quan tâm hỏi.
Thẩm Tại Dã lắc đầu, cười nói: “Chắc là bị ai nhớ đến thôi, thời tiết ấm áp thế này muốn bệnh cũng không dễ.”
Hoàng đế nhướng mày, vươn tay ăn một con tốt của y, khẽ cười: “Đường đường là thừa tướng, dưới một người trên vạn người, tất nhiên là có rất nhiều người nhớ nhung rồi.”
Còn chưa dứt lời thì bên ngoài đã vang lên giọng nói của Nam vương: “Nhi thần đến thỉnh an phụ hoàng.”
Do một loạt sự việc xảy ra trước đó, gần đây hoàng đế có ấn tượng sâu sắc với Nam vương nên phất tay bảo người cho hắn vào.
Mục Vô Hạ mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu trắng viền đỏ, trông rất có tinh thần, bước tới lễ phép hành lễ: “Phụ hoàng vạn an.”
“Miễn lễ.” Hoàng đế nghiêng đầu nhìn hắn, trên mặt cười như không cười: “Vẫn là con hiểu quy tắc nhất, là người đầu tiên đến thỉnh an.”
Mục Vô Hạ ngẩng đầu, khẽ mỉm cười: “Phu tử từng nói, lễ nghi không thể bỏ, vấn an phụ hoàng rồi nhi thần mới có thể làm chuyện khác.”
“Hả?” Hoàng đế nhướng mày: “Con có việc gì để làm?”
“Cảnh vương huynh bảo nhi thần đi tuần núi.”
Tuần núi? Vẻ mặt đế vương không thay đổi, nhưng trong lòng thì đã thông suốt. Tuần núi là công việc do Cảnh vương tự mình đảm nhận, nói là không sợ khổ không sợ mệt nhưng vừa quay đầu lại ném cho Nam vương, đúng là vừa giỏi đòi thưởng vừa giỏi đẩy việc.
“Đã vậy thì con đi đi.”
“Vâng.” Nam vương đáp lời, cũng không thèm nhìn Thẩm Tại Dã bên cạnh, đi mấy bước là ra ngoài.
Hoàng đế tiếp tục nhìn bàn cờ, nhưng đầu óc không còn nghĩ đến việc chơi cờ nữa.
“Lần trước ái khanh đánh giá mấy hoàng tử của trẫm, nói đến Nam vương thì chỉ nhận xét nó ngây thơ vô hại.” Hồi lâu sau, đế vương khẽ cất giọng: “Trẫm lại cảm thấy thật ra nó cũng vững vàng chăm chỉ, tuổi còn nhỏ như vậy nhưng lại không có tính khí nóng nảy như những hoàng tử khác, rất có khí chất của một đại tướng.”
“Vậy sao?” Thẩm Tại Dã cụp mắt xuống, hờ hững nói: “Vi thần lại chưa bao giờ để ý đến, nói về năng lực thì trong số các hoàng tử của bệ hạ không ai có năng lực hơn Cảnh vương gia.”
Cảnh vương? Hoàng đế bật cười, ý tứ trong mắt không rõ ràng.
Vốn dĩ ông rất coi trọng Vô Ngần, nhưng… thôi được, để quan sát thêm vậy, dù sao cũng không vội lập thái tử.
Sau khi nghỉ ngơi một canh giờ, mọi người gần như đã sẵn sàng. Hoàng đế vô cùng hứng khởi dắt Lan Quý phi lên ngựa hai yên, muốn lên núi đi dạo.
“Tướng gia cũng dắt Khương thị đến đi.” Lan Quý phi mỉm cười nhìn Thẩm Tại Dã: “Vừa rồi bổn cung còn nói tướng gia giỏi săn bắn, có thể để Khương thị mở mang tầm mắt.”
Cung nhân đã dắt ngựa hai yên tới, Thẩm Tại Dã bèn gật đầu với hoàng đế và quý phi, đưa tay bế Đào Hoa lên.
“Cuối cùng cũng có cơ hội hỏi ngài rồi.” Đào Hoa dựa vào ngực y, nắm lấy yên ngựa hỏi nhỏ: “Ngài và Lan Quý phi có quan hệ gì thế?”
Sắc mặt tối sầm, Thẩm Tại Dã không vui: “Nàng đã nói gì bậy bạ trước mặt nàng ta à?”
“Không có, không có.” Đào Hoa vội xua tay: “Thiếp thân chỉ nghe cô ấy nói ngài là ca ca của cô ấy.”
Ca ca? Thẩm Tại Dã mím môi: “Cho dù là vậy thì bây giờ cũng không còn quan hệ gì nữa, nàng cứ xem nàng ta là quý phi nương nương là được.”
Không còn quan hệ gì? Đào Hoa nhướng mày nhìn y, trong mắt có chút trêu chọc: “Thiếp thân thấy nương nương rất quan tâm đến gia, không lẽ trước kia…”
“Câm miệng!” Ánh mắt Thẩm Tại Dã như ngậm đao, khẽ quát: “Đây là nơi nào mà nàng dám nói như vậy?”
Đào Hoa giật thót, vội vàng che miệng nhìn xung quanh.
Nghi trượng của hoàng đế đã đi lên phía trước, ngựa của bọn họ cũng bị hộ vệ vây quanh, có điều đứng ở xa nên chắc là không nghe thấy.
“Thiếp thân biết lỗi rồi.” Nàng che miệng, lẩm bẩm: “Thiếp thân không hỏi nữa.”
“Giữ chặt!” Thẩm Tại Dã trầm giọng ra lệnh, thúc ngựa lao ra khỏi đám hộ vệ bên cạnh, đi đường khác lên núi.
Ngựa chạy nhanh đến mức khiến Đào Hoa sợ quá la oai oái, dù giữ yên ngựa kiểu gì cũng cảm thấy không chắc chắn, dứt khoát bám chặt thắt lưng của người phía sau để an toàn hơn!
“Nàng muốn bóp chết ta?” Thẩm Tại Dã nghiến răng gầm lên.
“Ta… thiếp thân sợ quá!” Đào Hoa muốn khóc nhưng không ra nước mắt: “Ngài đi chậm thôi!”
“Chậm thì còn săn được gì nữa?” Thẩm Tại Dã hừ lạnh, rút ra mũi tên dài sau lưng, lắp vào cung, bắn về phía xa.
Đào Hoa còn chưa nhìn thấy gì thì đã nghe thấy phía sau vang lên một trận hoan hô, có tên hộ vệ hét lớn: “Là một con thỏ!”
Vậy mà cũng bắn trúng được? Đào Hoa kinh ngạc, quay đầu nhìn người phía sau: “Thiếp thân luôn nghĩ ngài là quan văn, không biết võ chứ.”
“Cho nên đao kiếm trong ám các của ta đều chỉ để trang trí thôi?” Thẩm Tại Dã chán ghét nhìn nàng, vừa rút tên vừa nói: “Trong lòng nàng, rốt cuộc ta là người như thế nào?”
“Một con rắn độc phủ đầy vảy vàng.” Đào Hoa thành thật nói.
Thẩm Tại Dã: “…”
Cả đời này nàng sẽ không bao giờ quên từ “rắn độc” phải không?!
Thẩm Tại Dã tức giận đưa tay xách nàng giơ lên không trung: “Để khen thưởng sự thành thật của nàng, rắn độc muốn tặng nàng một đôi cánh, bay đi!”
Nói xong, y làm động tác ném nàng đi.
“Gia!” Đào Hoa sợ cuống cuồng, sắp òa khóc đến nơi: “Ngài không thể làm như vậy! Lần nào cũng bắt thiếp thân nói thật, nhưng lại không thích nghe, vậy thì dứt khoát để thiếp thân nói dối cho rồi!”
“Vậy nàng nói dối ta nghe thử?”
“Gia là nam nhân dịu dàng, tốt bụng và đẹp trai nhất trên thế gian này!”
Thẩm Tại Dã bật cười hai tiếng, sắc mặt càng thêm khó coi: “Tốt nhất nàng nên dũng cảm bay đi!”
“Đừng mà!” Tay nàng giữ lấy vạt áo của y, cả người quấn quanh người y như con bạch tuộc, nước mắt lưng tròng: “Gia là nhất, nể tình thiếp thân nhỏ bé lại không chiếm chỗ, hãy cứ để thiếp thân trên ngựa nhé?”
Thẩm Tại Dã liếc nàng, khẽ hừ một tiếng rồi buông tay, để mặc nàng ôm chặt lấy mình, sau đó rút một mũi tên bắn vào bãi cỏ.
Có thứ gì đó bị bắn vào thân cây phía sau, hộ vệ chạy tới xem liền hét lên: “Rắn lục!”
“Oa!” Đào Hoa rùng mình, thấp giọng nói: “Một khi tàn nhẫn thì đến đồng loại cũng không tha…”
“Khương Đào Hoa.” Trên đầu truyền đến một giọng nói bình tĩnh: “Nàng có gan thì hãy nói lại lời vừa nói lần nữa.”
“Thiếp thân nói gia phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, phong thái hơn người, đúng là một viên minh châu sáng rực trong giang sơn Đại Ngụy này!” Đào Hoa nói một hơi, không chút đỏ mặt, trong mắt tràn đầy chân thành: “Được cưỡi ngựa cùng gia một ngày, thiếp thân chết không hối tiếc!”
Không thể tức giận, cũng không thể cười, Thẩm Tại Dã lắc đầu, bắn tên ngày càng mạnh hơn. Không ngừng có những con thú nhỏ gặp họa, đám hộ vệ phía sau cũng reo hò không ngớt.
Khí tức mạnh mẽ đặc biệt của nam nhân từ trên người y truyền đến, Đào Hoa đột nhiên cảm thấy nếu nam nhân này không quá tàn nhẫn thì cũng thật đáng dựa dẫm. Nằm trong vòng tay y, cảm giác như trời có sập xuống cũng không thể đụng đến nàng.
Có điều y bắn được nhiều như vậy, lỡ như nhiều hơn cả hoàng đế thì phải làm sao?
Hai người đi một đường lên núi, vừa xuyên qua rừng rậm, một mũi tên lạnh không biết từ đâu bắn tới. Sát khí bức người, Thẩm Dại Dã kéo Đào Hoa nằm xuống lưng ngựa, thoát chết trong gang tấc.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo