Buổi sáng sau cơn mưa to, nắng chói chang. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ hình thoi của phòng hồ sơ, để lại những lốm đốm trên sàn nhà.
Lúc Tô Mạch Ức tỉnh lại, tuy rằng trước mắt sáng ngời, nhưng vẫn mờ mịt giống như đứng ở đáy nước nhìn lên. Suy nghĩ cũng tắc nghẹn, tựa như con kênh nhỏ bị cát sông bồi đắp.
Hắn chống người ngồi dậy, co một chân lên, ngón tay thon dài xoa trán.
Hôm qua, hắn bị người ta bỏ thuốc ở bên ngoài bãi săn.
Sự nổi bật gần đây đã thắt chặt, tất cả tin tức của Tống phủ sẽ bị kiểm tra. Nếu Tống Chính Hành muốn cung cấp tin tức, cuộc săn bắn mùa xuân là cơ hội tốt nhất.
Vì vậy hắn cử người theo dõi. Hai ngày trước, có lẽ vì tránh tai mắt mọi người, Tống Chính Hành luôn an phận thủ thường.
Cho đến hôm qua, mật thám đột nhiên tới báo rằng, ông đã thay thường phục, rời khỏi bãi săn, đi đến một ngôi chùa đổ nát ở góc phía bắc.
Tô Mạch Ức sắp xếp nhân lực để đề phòng, dẫn theo Diệp Thanh đến đó.
Đó là một ngôi chùa dưới chân núi. Ba mặt được núi bao bọc, chỉ có một lối đi.
Trực giác của hắn cho rằng không đúng, nếu con cáo già xảo quyệt Tống Chính Hành muốn tìm người trao đổi tin tức, làm sao chọn một nơi như vậy.
Một khi bị bao vây, không có lối thoát.
Hắn thầm rùng mình, lập tức quay lại, nhưng mới đi vài bước đã nhận thấy cơ thể khác thường.
Mũi tên bay vèo vèo bên tai, bọn họ đã rơi vào bẫy, kẻ tới dường như đang ép hắn vào ngôi chùa cổ đó.
E là không thể trở lại bãi săn được, nếu người tới để lại hậu thủ trên đường trở về, sợ là khó đối phó với kẻ đó trong tình trạng hiện tại.
Vì thế Diệp Thanh mang theo người đã sắp xếp trước đó ngăn cản người tới, hắn cưỡi ngựa, trực tiếp trở về Đại Lý Tự.
Chuyện sau đó……
Những thứ phía sau đều là hình ảnh mơ hồ, hắn nhớ tiếng sấm, tiếng mưa rơi, tiếng hít thở, xúc cảm mềm mại trên tay, nhiệt độ nóng rực dưới thân.
Trung y vốn đang che hờ trên người rơi xuống. Một tiếng trầm đục vang lên, sau đó hắn giật mình, lúc này mới lo lắng nhìn xuống bản thân.
Hơi thở ngưng trệ, ký ức đêm qua tràn về trong tâm trí hắn như thác lũ.
Hắn nhớ rõ, một nữ tử.
Trong đầu vang lên một tiếng nổ, Tô Mạch Ức đột ngột đứng dậy. Khóe mắt rơi xuống chiếc áo trắng, trên đó có vài dấu vết khả nghi.
Một khối cứng, có mùi tanh mặn đặc biệt.
Một chút đỏ nhạt trên áo trắng của hắn, giống như mấy đóa mai đỏ trên tuyết, một sự tương phản đáng kinh ngạc.
Máu xử nữ lẫn với những đốm t*ng trùng.
Đã xem vô số hiện trường vụ án, đương nhiên Tô đại nhân biết đây là gì, sự ảo não chuyển thành khiếp sợ.
Hắn lặng lẽ cắn răng hàm sau, đồng tử rung mạnh.
Hắn mất kiểm soát……
Ngay cả khi cưỡi ngựa gần ba canh giờ, chạy về Đại Lý Tự từ ngàn dặm xa xôi.
Hắn vẫn mất kiểm soát……
Một cảm giác nhục nhã khó tả, như đàn kiến leo từ xương cùng đến huyệt Thái Dương.
Đầu óc trống rỗng, hắn tức tốc choàng thêm áo ngoài, sau đó chạy một mạch vào phòng tắm của mình.
Đầu mùa hè, tuy rằng buổi sáng không lạnh, nhưng cũng không thích hợp tắm nước lạnh.
Nhưng mà Tô Mạch Ức căn bản không đợi nấu nước được.
Hắn lấy khăn tắm, sờ một lớp đậu tắm thật dày, sau khi dùng mấy thùng nước lạnh để tắm, bắt đầu điên cuồng lau mình. Tiếng nước và tiếng sột soạt trong phòng tắm giống như nước đổ vào dầu sôi, sôi trào lên, tựa như muốn quét sạch một lớp da.
Nhưng ngay sau đó, sự khó xử đã được thay thế bằng sự tức giận.
Tuy hiện nay là ban ngày ban mặt, cũng hiếm khi nhìn thấy nữ nhân ở Đại Lý Tự, huống hồ là ban đêm?
Xem ra nữ tử đó thật sự đáng ngờ.
Hay là, đây cũng là cái bẫy do Tống Chính Hành bày ra?
Tiếng lau chùi dần dần chậm lại, Tô Mạch Ức lại múc một gáo nước đổ xuống.
Trong cái se lạnh, đầu óc trở nên minh mẫn hơn.
Nếu Tống Chính Hành muốn vu oan hắn cưỡng hiếp lương nữ, nữ nhân kia sẽ không đợi ở Đại Lý Tự, rốt cuộc trở về Đại Lý Tự chỉ là sáng kiến nhất thời.
Hơn nữa loại tội danh này, bắt tại trận mới có sức thuyết phục. Nào có người lặng lẽ vui vẻ cùng hắn, rồi lẳng lặng rời đi?
Điều này cho thấy là không muốn người khác biết.
Hắn phiền não múc một gáo nước khác, vừa ngẩng đầu, thấy Diệp Thanh dính đầy máu và bùn trên người đang lao về phía hắn.
Tô Mạch Ức túm áo choàng sạch khoác lên người, nhanh nhẹn nghiêng người, Diệp Thanh ngã úp mặt xuống đất.
“Đại nhân……” Hắn đứng dậy khỏi mặt đất, phun đậu tắm trong miệng ra, lẩm bẩm: “Thuộc hạ còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại đại nhân nữa……”
Lúc này Tô Mạch Ức mới nhớ ra, hắn tự mình rời đi trước.
Xem dáng vẻ của Diệp Thanh, chắc đã tìm hắn dọc đường trong cơn mưa xối xả sau khi đánh lùi bọn sơn tặc. Thoái chí nản lòng mới trở về đây để chờ.
“Ừm,” Tô Mạch Ức nói cho có lệ: “Ta không sao.”
Diệp Thanh nghẹn lời, thấy hắn xoay người định đi, cuống quít kéo hắn nói: “Hoàng Thượng gọi ngài vào cung hỏi chuyện.”
“Cái gì?”
Tô Mạch Ức dừng chân, không nói gì.
Diệp Thanh thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, lo lắng hắn không nghe rõ nên lặp lại lần nữa, cuối cùng còn cẩn thận hỏi: “Đại nhân có đi hay không?”
Tô Mạch Ức lấy mắt xẻo hắn, nhẹ giọng trào phúng: “Hoàng Thượng triệu kiến, ta dám không đi à?”
Diệp Thanh sợ quá không dám lên tiếng, thầm nghĩ trước đây đâu phải ngài chưa từng từ chối……
Người trước mặt đột nhiên dừng lại, quay lưng về phía hắn hơi run rẩy.
Thấy Tô Mạch Ức do dự một lúc mới nhẹ giọng hỏi: “Ở Đại Lý Tự…… có nữ tử nào?”
Diệp Thanh không ngờ hắn sẽ hỏi câu này, đảo mắt suy nghĩ một chút mới trả lời: “Bên thực uyển có vài nữ đầu bếp.”
Tim Tô Mạch Ức lệch một nhịp, nhưng vẫn bình tĩnh dặn dò: “Chút nữa người đến chỗ họ lấy khẩu cung, xem thử tối hôm qua họ ở đâu và làm gì.”
Diệp Thanh bối rối, gãi ót: “Họ đều là phụ nhân ngoài 50 tuổi. Buổi tối không ở nhà ôm tôn tử, chẳng lẽ ở phòng hồ sơ để phân tích các vụ án?”
“……”
Khuôn mặt Tô Mạch Ức đen như đáy nồi, liếc nhìn Diệp Thanh lạnh thấu xương.
Nụ cười của Diệp Thanh dần dần cứng đờ, ngậm miệng vội vàng chạy đi, nhưng lại nghe người phía sau trầm giọng nói: “Kiểm tra tất cả các tiệm thuốc ở chợ đông và chợ tây, xem thử có ai mua thuốc tránh thai sáng nay không.”
“Tránh, tránh thai?”
Hắn chưa kịp hỏi rõ, Tô đại nhân rời đi như một cơn gió, chỉ chừa lại một bóng lưng cho hắn.
Diệp Thanh: “……”
Xe ngựa của Tô Mạch Ức mau chóng vào cung.
Hậu cung không cho phép triều thần ra vào, nhưng Tô Mạch Ức được Thái Hậu chăm sóc đặc biệt, cho nên không ai ngăn cản khi hắn thỉnh thoảng vào hậu cung thỉnh an.
Vừa vào cung, có nội thị tới dẫn đi, đưa hắn đến thẳng Thừa Hoan Điện của Hoàng Hậu.
Thành Chiêu Đế và Thái Hậu cũng có mặt, vẻ mặt hai người nặng nề, đôi mắt Hoàng Hậu đỏ hoe, nhìn có vẻ là vừa mới khóc.
Tô Mạch Ức chưa kịp thỉnh an, Thái Hậu đã lên tiếng trước. Bà cẩn thận cho tùy tùng lui ra, đợi trong điện chỉ còn lại bốn người bọn họ mới nói: “Hôm qua Xu Nhi đã xảy ra chuyện.”
Con ngươi của Tô Mạch Ức khẽ run lên, lập tức hiểu “chuyện” trong miệng Thái Hậu là biến cố lớn làm tổn hại thể diện của hoàng gia.
“Hôm qua vài thị nữ của nàng tới báo, nói rằng Xu Nhi bị lạc đường ở vùng ngoại ô phía bắc của bãi săn. Kim Ngô Vệ dẫn người đi tìm, phát hiện nàng hôn mê bất tỉnh trong một ngôi chùa cổ.”
Lúc này Tô Mạch Ức mới tổng hợp lại.
Tống Chính Hành tính gài bẫy hắn và Gia Định công chúa.
Nếu hôm qua hắn không rời đi kịp thời, e rằng sẽ có người khóa cửa khi hắn bước vào ngôi chùa cổ đó. Lúc Kim Ngô Vệ tới nơi sẽ nhìn thấy hình ảnh hắn và Gia Định tằng tịu với nhau.
Tuy Hoàng Thượng và Thái Hậu thương hắn, cũng tuyệt đối không có khả năng buông bỏ thể diện của hoàng thất.
Vì vậy, cưới Gia Định là lựa chọn duy nhất của hắn.
Theo quy chế hoạt động của Nam triều, phò mã không được làm quan trong triều đình. Lúc đó, tất cả các vụ án trong tay hắn sẽ được bàn giao. Ước chừng bọn họ đã sắp xếp ổn thỏa người tiếp quản.
Hơn nữa thanh danh của công chúa bị hại, bất kể Tô Mạch Ức có bị hãm hại hay không, rất khó nói Hoàng Thượng sẽ sinh ra khoảng cách tinh vi nào đó với hắn hay không.
Để giết hai con chim bằng một cục đá mà không tốn một quân nào, Tống Chính Hành tính toán rất tốt.
Tô Mạch Ức cười khẽ hai tiếng, giọng nói lạnh lẽo cất lên, “Công chúa có gì đáng ngại không?”
Trần hoàng hậu nghe vậy, nức nở: “Xu Nhi cũng còn may, nhưng nếu tin tức bị bắt cóc truyền ra ngoài, e rằng sẽ có vài tin đồn nhảm nhí huỷ hoại danh dự của Xu Nhi. Nàng vốn không lớn lên bên cạnh bổn cung, hiện giờ lại gặp chuyện như vậy……”
Thái Hậu cũng thở dài, nhìn chằm chằm Tô Mạch Ức rối rắm, cuối cùng vẫn nói ra.
“Xu Nhi nói rằng nàng nhận được thư của con, muốn gặp nàng ở vùng ngoại ô phía bắc. Cho nên mới……”
“Thư của con?” Vốn là chuyện trong dự liệu, giọng điệu của Tô Mạch Ức rất bình tĩnh.
“Nếu tôn nhi muốn gặp Gia Định công chúa, cớ gì lại đến một nơi gây tranh cãi như vùng ngoại ô phía bắc? Hơn nữa, nếu tôn nhi thật sự có ý với Gia Định công chúa, Hoàng tổ mẫu và Hoàng Hậu nương nương vốn có ý tác hợp, tôn nhi không cần làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Trần hoàng hậu còn muốn nói thêm nhưng bị Thái Hậu đè lại.
Bà chỉ gật đầu nhìn Tô Mạch Ức nói: “Tổ mẫu nghe nói hôm qua thuộc hạ của con gặp một đám sơn tặc ở ngoại ô phía bắc, chuyện này có liên quan đến đám cướp đó hay sao?”
Tô Mạch Ức dừng một chút, “Sơn tặc không có năng lực để gài bẫy Gia Định công chúa và tôn nhi.”
“Nói như vậy……” Trong mắt Thái Hậu và Tô Mạch Ức hiện lên một tia sáng, sau đó ngầm hiểu: “Đó chính là chuyện trên triều đình.”
Bà thân mật kéo Hoàng Hậu đang ở bên cạnh, trấn an: “Hậu cung không nên xen vào chuyện trên triều. Cảnh Triệt là do ai gia nuôi lớn, ai gia tin tưởng nhân phẩm và năng lực của hắn. Hắn chắc chắn sẽ điều tra ra sự thật, đòi lại công bằng cho Xu Nhi.”
Nói xong đứng dậy rời đi.
Trần hoàng hậu thấy Thái Hậu đã lên tiếng đảm bảo, cố ý tránh nói chuyện tiếp theo, đương nhiên không dám nói gì thêm, vội vàng hành lễ với Thành Chiêu Đế rồi lui ra.
Trong điện chỉ còn lại hai quân thần.
Trầm mặc hồi lâu, Chiêu Thành Đế mới hỏi, “Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Tống Chính Hành?”
Tô Mạch Ức thu lại ánh mắt, không cho ý kiến.
Sắc mặt Chiêu Thành Đế lập tức chìm xuống ba phần, “Xem ra bọn họ biết ngươi đang điều tra Tống Chính Hành, nên thật sự hốt hoảng.”
Ông không nói Tống Chính Hành hốt hoảng, mà là bọn họ hốt hoảng. Cả hai quân thần đều rất rõ, bất kể là vụ án bạc giả, hay là vụ án gài bẫy hoàng gia hiện giờ, Tống Chính Hành chỉ là một quân cờ ở phía trước.
Nếu muốn rút mạnh ra, không chừng sẽ gây ra phong ba lớn hơn nữa. Vì vậy vào thời điểm đang thăm dò tình huống của đối phương, không thể vứt bỏ quân cờ Tống Chính Hành này.
“Có thể người bên cạnh công chúa động tay động chân, nếu nói hắn không có chút quan hệ nào với hoàng gia, e rằng khó có thể làm được.”
Thành Chiêu Đế rùng mình, “Ý ngươi là, bọn họ cũng có người ở trong cung?”
“Thần không khẳng định,” Tô Mạch Ức nói, “Nhưng cẩn thận vẫn hơn.”
*
Sau khi từ trong cung trở về, Tô Mạch Ức tắm thêm ba lần nữa, mãi đến khi lau sắp trầy da mới dừng lại.
Diệp Thanh hoảng sợ khi thấy hắn vùi đầu tự mình hại mình, mới sáng sớm đã trốn rất xa.
Đêm đã khuya, phòng làm việc thực yên tĩnh.
Tô Mạch Ức đọc khẩu cung của nữ đầu bếp mà Diệp Thanh trình lên, và hồ sơ của tất các tiệm thuốc ở Thịnh Kinh vô số lần, cho đến khi dầu đèn gần cạn mới dừng lại.
Không có gì cả……
Thật kỳ quái……
Hắn bực bội xoa thái dương, đứng dậy dập tắt nến.
Đại Lý Tự luôn yên tĩnh, không khí tràn ngập hương cỏ xanh sau cơn mưa, trên mặt đất có thể thấy bóng mây trôi như vẩy mực.
Hắn chợt nhớ, hình như hắn không gặp Lâm Vãn Khanh mấy ngày rồi.
Tuy nói quan hệ giữa hai người không giống như hắn và Diệp Thanh, nhưng từ lúc Lâm Vãn Khanh vào Đại Lý Tự, đây là lần đầu tiên nàng không lượn lờ trước mắt hắn cả ngày.
Với tính tình của Lâm Vãn Khanh, mọi thứ có thể xảy ra bất cứ lúc nào ngay dưới mũi của hắn.
Hơn nữa cuộc săn bắn mùa xuân đã qua bốn ngày, làm sao nàng có thể an phận lâu như vậy?
Tô Mạch Ức suy nghĩ, gương mặt vốn vô cảm càng thêm sốt ruột.
Nhìn lên lần nữa, hắn nhận ra mình đã đi đến bên ngoài phòng của Lâm Vãn Khanh một cách đầy ma quái.
Nhưng mà……
Viện của hai người rõ ràng ở hai hướng……
Tô Mạch Ức nhắm mắt xoa giữa mày, cảm thấy gần đây mình thật sự quá mệt mỏi.
Sau đó nghĩ lại, bước chân của hắn giống như bị đóng đinh vào đất, không nhúc nhích nửa phần.
Dưới ánh trăng, đèn vẫn còn sáng trong khung cửa sổ nhỏ khép kín dưới mái hiên. Lửa vụt tắt, như nước chảy xiết, từ từ chảy đầy đất.
Người trong cửa sổ nằm trước bàn, vùi đầu vào sách.
Tư thế cầm bút của nàng rất đẹp, không cứng cỏi chí khí giống nam tử, mơ hồ mang theo nét đẹp của nữ tử nhưng không nhu nhược.
Khi đọc sách, đầu sẽ nghiêng bên trái, để lộ một đoạn cổ thon dài mảnh khảnh. Những sợi tóc lòa xòa sau tai sẽ dính vào chiếc cổ trắng như tuyết của nàng, giống như dây leo mềm mại mới mọc trên tuyết.
Cổ……
Tô Mạch Ức rùng mình, một cảm giác tê dại quen thuộc chạy từ sống lưng đến thẳng tai.
Hắn đột nhiên nhớ tới bóng dáng mảnh mai trong phòng hồ sơ đêm đó.
Tim đập loạn nhịp, ngay cả hơi thở cũng nặng hơn một chút.
Hắn rốt cuộc đang làm gì?
Hơn nửa đêm không ngủ lại chạy đến trước cửa sổ của người khác ngẩn người?
Tô Mạch Ức đột nhiên ảo não, ánh mắt vội vàng tránh ánh nến mờ mịt trên lụa, vừa xoay người lại thì thấy một bóng dáng quen thuộc đứng lặng lẽ dưới ánh trăng giống hắn.
Tư Ngục……
Tô Mạch Ức giật khóe miệng, cảm thấy đầu mình càng đau hơn.
Con chó ngốc nghếch này nửa đêm không ngủ, chạy đến canh cửa Lâm Vãn Khanh để làm gì?!
Nhưng khi Tư Ngục ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ngấn nước lóe lên nỗi buồn. Nó lặng lẽ bước tới, cọ cái mũi ướt vào lòng bàn tay Tô Mạch Ức.
Cảm xúc mơ hồ vừa nãy bị cọ bất thình lình nên đã hoàn toàn bị san bằng.
Con chó ngốc……
Đang thương hại hắn hay sao?
Nếu không, vì sao trưng ra dáng vẻ “đều là người lưu lạc chốn thiên nhai”?!
Được một con chó an ủi, Tô đại nhân không cảm thấy tốt hơn chút nào, ngược lại tức giận kéo con chó nhà mình, bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.
“Bị ám ảnh!” Tô Mạch Ức lẩm bẩm.
“A ô ——” Tư Ngục cũng đồng ý.
——————
Lời tác giả:
Tô thẳng nam: Ta rất bẩn, tại sao tắm kiểu nào cũng không sạch. Ô ô ô ô… Đừng chạm vào ta.