Trần Việt đi đến trụ sở, xử lý xong một số vấn đề về dữ liệu, mất gần hết buổi chiều.
Lúc trở về, mặt trời đã ngã về tây.
Anh nóng ruột, cảm thấy Mạnh Quân ở nhà một mình nhất định sẽ nghĩ ngợi lung tung đến phát điên.
Anh tăng tốc, vừa mới vào thị trấn thì nhận được điện thoại của cô hiệu trưởng Đao, bảo anh đến trường học một chuyến.
Trần Việt dựng xe máy trước tòa nhà dạy học, xuống xe, chạy như bay lên tầng bốn, vào văn phòng hiệu trưởng.
Cô hiệu trưởng Đao nét mặt đầy vẻ hân hoan, nói: “Hây dà, rốt cuộc cũng đến rồi!”
Trần Việt mù mờ, nói bằng tiếng địa phương: “Có việc gấp gì vậy ạ?”
Cô hiệu trưởng đưa cho anh một tờ giấy: “Đã có kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học. Mấy đứa nhỏ mà em giúp đỡ, em tự xem điểm đi, đứa này vào được Thanh Bắc rồi! Còn đứa này, 630 điểm, đứa này, 570…” (*Thanh Bắc: Đại học Thanh Hoa, Bắc Kinh.)
Cô hiệu trưởng vô cùng phấn khích, chỉ cho anh xem điểm của từng em một.
Trần Việt xem, gương mặt nở nụ cười, không ngừng gật đầu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Bọn nhỏ xuất sắc quá.”
Cô hiệu trưởng vui vẻ vỗ vai anh: “Cô tìm em, là muốn nói với em chuyện này. Có mấy đứa muốn biết người giúp đỡ mình là ai. Em vẫn giữ suy nghĩ lúc trước sao? Cô nói này, nếu không thì gặp một lần, dù sao mấy đứa cũng đang ở đây, em thấy sao?”
Trần Việt sửng sốt, sau đó lắc đầu, vẫn nói giọng Vân Nam: “Không cần đâu ạ. Không cần gặp.”
Cô hiệu trưởng cũng không cố khuyên nữa, chỉ nói: “Vậy em có điều gì muốn nói không, cô chuyển lời cho em. Mấy đứa nhỏ cứ hỏi mãi.”
Trần Việt cụp mắt, suy nghĩ một lúc, cười với cô, nói: “Sống vui vẻ, làm người tốt là được.”
Cô hiệu trưởng không hài lòng: “Nói ít quá. Đều là những đứa nhỏ em biết, nói thêm với chúng mấy câu đi.”
Trần Việt lại nghĩ ngợi một lúc, lần này, anh nói: “Cuộc đời của chính mình, hãy sống như những gì mình muốn. Thành công trong học tập, độc lập và tự tôn. Cho dù cuộc sống là trò chơi, hãy nhập cuộc đừng sợ hãi.”
Cô hiệu trưởng Đao kinh ngạc: “Vừa rồi Mạnh Quân cũng nói y hệt như em.”
Trần Việt sửng sốt: “Cô ấy đến đây làm gì ạ?”
“Em ấy nói, mấy ngày nữa là đi rồi, muốn giúp đỡ cho mấy đứa nhỏ đi học, đến tận hai mươi đứa, phần lớn là mấy bé gái học cấp hai gia đình khó khăn, còn có Long Tiểu Sơn. Xem ra, em ấy đã tìm hiểu cặn kẽ hoàn cảnh của bọn nhỏ.”
Trần Việt xử lý thông tin này một lúc mới hỏi: “Cô ấy nói gì vậy ạ?”
——
Mười phút trước, cô hiệu trưởng hỏi Mạnh Quân câu hỏi tương tự: “Danh sách này đều là học sinh của em, em có muốn cho bọn nhỏ biết không?”
Mạnh Quân vội vàng xua tay: “Không cần đâu ạ. Đừng để bọn trẻ biết.”
“Vậy em có lời gì muốn nói với bọn chúng không?”
Mạnh Quân lại lắc đầu: “Dạ không.”
Cô mỉm cười với cô hiệu trưởng, nói: “Em làm không phải cốt để bọn trẻ trả ơn. Em chỉ hy vọng, những đứa trẻ này có thể tự do lựa chọn cuộc sống của mình, sống có tôn nghiêm nhân phẩm. Bất luận sau này làm công việc gì cũng đều đáng giá. Không nhất thiết phải theo đuổi một nghề nào, cũng đừng đòi hỏi bản thân phải hoàn hảo. Thước đo trong lòng là kỷ luật tự giác. Đừng cưỡng cầu người khác, cũng đừng làm khó chính mình. Em không cần báo đáp. Trẻ em ở thành phố lớn được quyền tự do theo đuổi ước mơ, em hy vọng bọn trẻ nơi này cũng vậy, sống một cuộc đời tự do phóng khoáng, cho dù là vui vẻ hay phí hoài thời gian, ‘chọi gà đua chó qua một đời’*. Đó mới là công bằng.”
(*) Câu thơ trích trong bài ‘Núi Phượng Hoàng’ của Vương An Thạch. Đây có lẽ là một trong những câu thơ tuyệt vọng nhất của một thư sinh cả đời lo chuyện thiên hạ. Tuy nhiên, công cuộc cải cách khiến ông vắt kiệt sức lực cả đời cuối cùng cũng vô ích. ‘Nếu cuộc đời có thể lặp lại, thà sinh vào thời đại thái bình thịnh thế, làm công tử hoang đàng phù phiếm, hóng gió chơi trăng, đánh gà chọi ngựa, hưng vong quốc gia, và nỗi khổ dân sinh, liên quan gì đến tôi’.- theo zhihu.com
——
Trần Việt im lặng.
Cô hiệu trưởng Đao nói thêm: “Em ấy vừa mới đi, lúc vào cổng em không gặp em ấy sao?”
Trần Việt chào tạm biệt cô hiệu trưởng, lập tức chạy xuống lầu đuổi theo, vừa ra khỏi cầu thang thì nhìn thấy Mạnh Quân đang ngồi trên xe máy của anh, cúi thấp đầu.
Anh khựng lại, buổi trưa này, tựa như đã đi qua ngàn núi muôn sông.
Anh đến bên cạnh cô, cô ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dài.
Trần Việt lau nước mắt trên mặt cô: “Sao lại khóc?”
Cô nhào vào vai anh: “Em xin lỗi, em không nên nói những lời đó chọc giận anh.”
Trần Việt vuốt tóc cô, tì cằm vào trán cô: “Chuyện này có gì mà khóc, anh đâu có giận.”
Mạnh Quân nghẹn ngào: “Rõ ràng là tức giận.”
Trần Việt nói: “Không có, anh sẽ không giận em.”
Mạnh Quân khóc: “Rõ ràng là giận. Tức đến khóc.”
Trần Việt: “Anh giận chính mình.”
Mạnh Quân: “Vậy cũng không được!”
Trần Việt: “… Bây giờ không giận nữa. Thật mà.”
Cô vẫn khóc: “Xin lỗi anh. Sau này em không bao giờ… hức… chọc giận anh nữa.”
“Chúng ta về nhà trước, được không?” Trần Việt đội mũ bảo hiểm cho cô. Cô mím chặt môi, một hàng nước mắt lại rơi xuống. Trần Việt nhìn thấy, đột nhiên treo mũ bảo hiểm lên ghi đông xe, bưng mặt cô, hôn môi cô.
…
Xe máy chạy băng băng trên đường núi, Mạnh Quân ôm chặt Trần Việt.
Gió núi lồng lộng thổi, chẳng mấy chốc Trần Việt đã cảm thấy sau lưng vừa ướt vừa mát lạnh.
Xe dừng trước cửa nhà, mặt mũi Mạnh Quân vẫn còn ướt đẫm nước mắt.
Trần Việt dùng một tay nâng đùi cô, bế cô lên.
Cô quắp lấy anh như gấu túi, khóc thành tiếng.
Trần Việt mở cửa hông, đóng lại, đi qua hành lang, qua sân, mở cửa nhà, đóng lại, đi lên cầu thang, đặt cô lên giường, hôn khuôn mặt cô.
Cô ôm cổ anh, thút tha thút thít.
“Sao khóc mãi thế này?” Anh áp mặt vào má cô, ôm chặt eo cô, nói: “Anh thật sự không giận em.”
Mạnh Quân nghẹn ngào: “Em hứa, không bao giờ bắt nạt anh nữa.”
Trần Việt: “Em không có bắt nạt anh.”
Anh nói: “Anh biết em không có cảm giác an toàn. Là anh làm chưa đủ tốt.”
Nước mắt Mạnh Quân lại ào ào lăn xuống, cô quay mặt đi chỗ khác, vùi vào gối: “Anh đừng nói nữa.”
Anh xoay mặt cô lại, cô không chịu.
Cô khóc quá dữ dội, cổ đỏ bừng, tóc trên trán ướt đẫm. Trần Việt ôm cô dậy, để cô nằm trong lòng anh, kéo chăn lau mồ hôi trên cổ cô.
“Kỳ thật em đã nghĩ…” Cô nức nở, giọng nghẹn ngào: “Em vốn nghĩ… Anh đi đâu… em đi theo đó… em chỉ là… không có nói với anh… Em có hơi so đo… muốn xem anh làm thế nào… Em không có tệ như vậy, chỉ biết ức hiếp anh… Thật đó… Em đã nghĩ rồi. Em không xấu như vậy… Em chỉ là rất thích anh… Em sợ phải xa anh…”
Một luồng nhiệt từ đáy lòng Trần Việt dâng lên hốc mắt, ánh mắt anh dán chặt trên gương mặt nóng bừng của cô, hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc dâng trào mãnh liệt trong cổ họng.
“Không phải trước đây em từng hỏi anh, trong mắt anh, em là ngọn núi nào sao?” Trần Việt hôn lên thái dương của cô: “Em xem, là ngọn núi đó.”
Mạnh Quân bị dời sự chú ý, thút thít ngừng khóc, quay đầu nhìn theo ánh mắt của anh.
Cửa sổ ở phía nam của gác xép hướng ra ngọn núi xa xa, giống như một khung tranh, treo phong cảnh lên tường.
Trời xanh, mây trắng, đại ngàn, một chiếc quạt gió màu trắng đứng trên đỉnh núi, chuyển động theo gió.
“Quạt gió số 6.”
Anh nói: “Không phải phong cảnh tình cờ đi lướt ngang qua trên đường, cũng không phải ngọn núi ngẫu nhiên nào.”
Cô lại khóc, đau lòng không thôi.
Càng dỗ cô càng khóc.
Con gái đúng là được làm từ nước mà, có nhiều nước mắt như vậy. Trần Việt ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, giống như dỗ dành đứa trẻ, dỗ một lúc thì hôn lên má cô, bờ môi, hôn mãi hôn mãi, dần dần cô không khóc nữa. Khóc quá lâu, đầu óc có phần choáng váng nên nghe lời hơn thường ngày rất nhiều, ngoan ngoãn phối hợp với anh.
Hoàng hôn đổ nghiêng nơi cửa sổ phía tây, chiếu vào bắp chân Mạnh Quân, nong nóng.
Cô nằm trong vòng tay anh, khẽ run rẩy.
Việt có nghĩa là bóng cây. Là anh, sạch sẽ, mát lành, nhè nhẹ mùi gỗ thông. Nhưng anh rõ ràng là ánh nắng, hừng hực thiêu đốt thân thể cô, như ánh mặt trời xuyên đến tận nơi sâu thẳm.
Cô nhắm mắt lại, hơi thở hỗn loạn, trên mí mắt có ráng đỏ của chiều tà. Ngón tay cùng anh mười ngón đan xen, ấn trên gối.
“Em yêu anh.” Cô bỗng nỉ non, “Trần Việt, em rất thích anh. Anh không biết đâu.”
Trần Việt sững người.
Bởi vì những lời này của cô, khóe mắt anh ươn ướt, ấn cô vào lòng thật sâu, thì thầm: “Anh thích em nhiều hơn.”
Lại thêm một câu: “Thật đó. Em phải tin anh.”
Tia nắng cuối ngày nhảy nhót trên mí mắt cô, trong ấm áp có chút ướt át, cô nói: “Em tin.”
Mặt trời vừa lặn, mưa bỗng ào ào trút xuống.
Nước mưa đập mạnh vào mái ngói, bắn tung tóe trên mái hiên, chảy xối xả thành dòng như thác đổ.
Gió từ cửa sổ tràn vào, mang theo hơi nước dày đặc, hương gỗ ẩm ướt lan tỏa khắp phòng.
Trong màn voan trắng, một trận triền miên.
Mạnh Quân không chịu buông anh ra, cũng không cho anh rời mình nửa bước, lên lầu xuống lầu cũng muốn anh cõng, vào nhà vệ sinh cũng muốn anh ôm. Rúc trong lòng anh đi dọc theo màn mưa ngoài hiên, cô hạnh phúc khôn xiết.
Toàn bộ thời gian còn lại đều quấn quýt trên giường, muốn nhét cả cơ thể và trái tim mình vào lòng anh, chỉ muốn thời thời khắc khắc dính lấy anh.
Trần Việt cảm thấy cô có chút khác thường, nhưng đối mặt với tình yêu cuộn trào không giữ lại chút nào của cô, anh rất hưởng thụ, hai người lăn lộn bên nhau suốt cả ngày cuối tuần.
Cho đến lần Trần Việt đi xuống lầu nấu nước, Mạnh Quân mơ màng nghe thấy tiếng bước chân dưới lầu của anh, nhớ đến xấp ảnh thẻ, lại bắt đầu đau lòng, cuộn tròn người lại, nước mắt tuôn dài.
Cô muốn khóc thật to nhưng cổ họng tắc nghẹn, điên cuồng nhớ lại Trần Việt hồi đại học, càng không nhớ ra càng hoảng hốt, càng hoảng hốt càng không nhớ nổi, tựa như đến cả chàng thiếu niên khuân sách cho cô vốn rõ ràng kia cũng sắp vỡ tan thành muôn mảnh.
Cô đánh vào đầu mình: “Không nhớ gì hết, thật sự không nhớ gì hết.”
Trần Việt lên lầu thì thấy cô cuộn tròn, nắm tóc, khóc đến toàn thân run rẩy ướt đẫm mồ hôi. Anh nghĩ cô buồn vì tuần sau phải chia cách, không ngừng an ủi vỗ về, nhưng nước mắt cô mỗi lúc một nhiều, tựa như có một nỗi ân hận nuối tiếc, một chuyện thương tâm khiến cô đau xé lòng.
Trần Việt ý thức được cô đang rơi vào trạng thái suy sụp, dỗ dành cô một tấc cũng không rời, khó khăn lắm mới dỗ được cô chìm vào giấc ngủ.
Đến chiều chủ nhật, Mạnh Quân hoa mắt chóng mặt, ngủ mơ màng nửa mê nửa tỉnh, Trần Việt thấy gương mặt cô vẫn đỏ ửng, sờ trán cô, gọi: “Có phải bị sốt rồi không?”
Mí mắt Mạnh Quân nặng trĩu, co người trong chăn, rúc vào lòng anh lẩm bẩm: “Không có đâu. Em cứ nóng như vậy từ hôm qua đến giờ. Anh đừng nhúc nhích, đợi em ngủ một lát… Mùa đông Thượng Hải rất lạnh, nếu anh ở đó, em sẽ không sợ lạnh nữa.”
Trần Việt ôm cô một lúc, nói: “Hôm qua không nóng như thế này. Sáng nay cũng không nóng.” Người trong lòng anh rõ ràng toàn thân đang tỏa ra hơi nóng hầm hập, anh nói: “Chúng ta đến bệnh viện.”
Mạnh Quân kiệt sức, không dậy nổi.
Trần Việt nhẹ nhàng đỡ cô dậy, cô lảo đảo ngã vào vai anh. Anh mặc quần áo cho cô, rồi dùng chăn quấn chặt cô lại.
Chiều tối, bên ngoài trời lại đổ mưa to. Trần Việt đặt cô ngồi lên bàn, mặc áo mưa vào, Mạnh Quân chỉ cảm thấy đỉnh đầu tối sầm, người bị trùm kín. Anh bế cô ra cửa.
Mưa rất lớn, gió thốc từng cơn, Mạnh Quân được bọc trong chăn giống như một con sâu róm, lại được chiếc áo mưa dày rộng của anh bao phủ, vừa chắn gió vừa ấm áp. Bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp và tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh.
Đến trung tâm y tế, bác sĩ kiểm tra, cô thật sự bị sốt, cũng may đến kịp lúc, truyền nước là đỡ.
Mạnh Quân nằm trên giường bệnh, mơ mơ màng màng, miệng đắng lưỡi khô, hơi thở từ mũi phả ra nóng hập như lửa, Trần Việt đút cô uống chút nước, vì tác dụng của thuốc, cô ngủ thiếp đi một hai tiếng.
Lúc tỉnh dậy, trên mặt không còn ửng đỏ, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, Trần Việt lại đút cô uống nước, rồi mở hộp giữ nhiệt đút cho cô ăn ít cháo loãng.
Mạnh Quân ngơ ngác hỏi: “Ở đâu ra vậy ạ?”
Trần Việt nói: “Ở nhà, lúc sáng anh nấu để làm bữa sáng.”
Anh đưa muỗng đến miệng cô, cô há miệng ngậm vào.
“Trần Việt,” cô nhỏ giọng, “Thật ra, em… luôn ủng hộ anh. Em chỉ là…”
Trần Việt nói: “Anh biết.”
Anh đút cô ăn cháo: “Kỳ thật, có một số chuyện anh ngại nói với em. Hồi anh còn rất nhỏ, trước cổng trường có một người bán chong chóng, trên xe của người đó gắn đầy những chiếc chong chóng giấy đủ màu sắc, gió thổi qua, vù vù quay, xung quanh đều là tiếng gió.” Anh không kể câu chuyện ở giữa: “Sau này lớn lên, ở đâu cũng bán chong chóng nhựa, là cái lần trước anh mua cho em. Chong chóng giấy khi xưa, không còn thấy nữa.” Ánh mắt anh sáng lên: “Ngoài giấy màu, còn có giấy bóng kiếng. Rất đẹp.”
Mạnh Quân bỗng hiểu ra, anh đã trở thành người có được rất nhiều chong chóng của thời thơ ấu. Cô giả vờ cháo còn nóng, hít một hơi thật sâu để mắt không bị ướt.
Mà anh không đầu không đuôi nói: “Nhưng bây giờ, anh có lòng riêng.”
Anh cúi đầu, tựa như định nói điều gì đó.
Mạnh Quân nói: “Đừng nói nữa.”
Trần Việt nhìn cô.
Mạnh Quân nói: “Em biết, anh nhất định không muốn nói trước những chuyện anh chưa chuẩn bị xong. Không sao, chờ khi nào thực hiện rồi thì nói cho em biết. Bây giờ em… rất hiểu chuyện. Thật đó.”
Trần Việt thoáng sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Ồ.”
Cô bị bệnh, ăn không ngon miệng, nhưng uống cháo loãng vào bụng rất dễ chịu, anh đút từng muỗng một, bát cháo dần cạn đáy.
Anh lại lấy ra một túi me, nói: “Sợ em đắng miệng, anh mua một ít me.”
Anh bóp vỏ ngoài, lộ ra phần thịt bên trong đã khô một nửa, lột bỏ gân, nhặt những mảnh vỏ còn dính bên trên ra, đưa đến bên miệng cô.
Cô cắn một cái, chua chua ngọt ngọt, vừa ngon vừa kích thích vị giác.
Cô nhả hột ra, anh đưa tay hứng ném vào sọt rác, tiếp tục đút cô ăn.
Khi bị bệnh con người ta thường trở nên yếu đuối, cô ăn một lúc, lại tủi thân rơi nước mắt.
Anh sờ vào chỗ luồn kim trên mu bàn tay trái của cô, hỏi: “Đau sao?” Anh ngước nhìn, tốc độ nhỏ giọt bình thường, không nhanh không chậm.
Mạnh Quân nói: “Chờ em đi rồi, có phải sẽ có giáo viên dạy nhạc mới đến không?”
Cô hỏi một câu hoàn toàn không cái nào liên quan đến cái nào. Trần Việt không nghĩ nhiều, đáp: “Đúng vậy.”
Mạnh Quân nói: “Anh không được đối xử tốt với cô ấy. Không được đốt nhang muỗi, treo màn cho cô ấy!”
“…” Trần Việt nói: “Đâu phải với ai anh cũng đối xử như vậy.”
“Chính là vậy. Anh là người tốt, đối với ai cũng tốt.”
“Chính là cái gì mà chính là.” Trần Việt nói: “Không phải với cô gái nào anh cũng đối xử như vậy.”
Mạnh Quân cắn một miếng me, nói: “Anh cũng không được cho cô ấy ở trong tứ hợp viện, không được cho cô ấy sờ Vân Đóa.”
Trần Việt bóc một trái khác, nói: “Em và Vân Đóa quan hệ tốt vậy hả?”
Mạnh Quân dẩu môi: “Anh lạc đề.”
Trần Việt ngước mắt nhìn cô: “Kỳ thật giáo viên dạy nhạc trước đó đều ở trong ký túc xá của trường. Sau này cũng vậy.”
Mạnh Quân nghe thấy trong lòng có dòng nước ấm tuôn trào, nóng hổi.
Cô chầm chậm nhoẻn miệng cười, có chút đắc ý: “Nói vậy, lúc em vừa mới đến anh đã có mưu đồ bất chính với em rồi?”
Trần Việt cúi đầu, nhặt vỏ còn dính trên thịt me ra, nhất thời lắp bắp: “Cũng… cũng không phải mưu đồ bất chính.” Chỉ là có lòng riêng, muốn nhìn thấy cô thật nhiều, muốn mỗi ngày đều trông thấy cô.
Anh đưa me đến bên miệng cô, cô ngậm lấy, ánh mắt sáng rực: “Anh thích em từ khi nào vậy?”
Anh không lên tiếng.
Cô nghiêng đầu, cố ý hỏi: “Hôm dẫn em đi xem quạt gió lần đầu tiên hay là hôm đến nhà Tây Cốc tìm em?”
“Quên rồi.” Anh nói, khuôn mặt ửng đỏ, miệng cũng vô thức mím chặt.
Mạnh Quân nhìn anh chằm chằm, thật muốn cạy miệng anh ra, muốn giúp anh nói hết tất cả, từ hồi đại học anh đã thích em rồi.
Nhưng có rất nhiều chuyện của thời đại học cô không nhớ được, không tìm ra được một mốc thời gian cụ thể nào.
Anh nói không nên lời, cô cũng hiếm khi tha cho anh một mạng, chuyển sự chú ý sang mục tiêu tưởng tượng trong tương lai: “Nếu cô ấy thích anh, theo đuổi anh thì sao?”
Trần Việt ngẩn ra, hỏi: “Ai?”
Mạnh Quân đá nhẹ anh: “Giả ngốc. Cô giáo dạy nhạc mới đó.”
“…” Trần Việt nói: “Không đâu.”
“Cái gì không? Cô ấy không theo đuổi anh, hay anh sẽ không đáp lại?”
Trần Việt nhìn cô, bỗng nhiên cười ngượng ngùng nói: “Em đang ghen sao?”
Mạnh Quân nói như một lẽ đương nhiên: “Đúng vậy, em ghen. Không như anh, không bao giờ ghen.”
Trần Việt sững người, cô tựa hồ có khả năng thiên phú trong việc đùn đẩy trách nhiệm.
Anh nói: “Cũng… ghen.”
Mạnh Quân hỏi ngay tắp lự: “Ghen với ai?”
Anh im thít.
Vừa đúng lúc nước trong chai chảy hết. Bác sĩ vào rút kim, dặn dò nếu sáng mai hạ sốt thì uống thuốc mấy ngày bệnh sẽ khỏi, nếu vẫn không hạ sốt thì đến truyền thêm nước.
Về đến nhà, trời đã tối.
Trần Việt bưng một thau nước lau người cho cô, đắp cho cô một chiếc chăn mỏng, sau khi kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ đều đã đóng chặt không để gió lọt vào mới lên giường nằm xuống cạnh cô.
Cô nằm nghiêng, hai mắt sáng ngời, gương mặt tràn đầy sức sống.
Trần Việt sờ trán cô, không còn nóng nữa: “Ngủ ngoan nào.”
“Bây giờ tinh thần em đang rất tốt.” Cô nói: “Em có một sọt vấn đề muốn hỏi anh.”
Mái tóc dài của cô xõa tung trên gối, ngón tay anh vô thức quấn lòng vòng: “Em hỏi đi.”
Mạnh Quân hỏi: “Hồi đại học anh thấy em thế nào?”
Trần Việt không hiểu: “Cái gì thế nào?”
Mạnh Quân: “Thì, anh có ấn tượng gì về em đó?”
Ngón tay Trần Việt dừng lại, anh đang nghĩ liệu có phải cô đã biết gì rồi không, nhưng lại cảm thấy không thể nào.
Mạnh Quân sốt ruột, lắc hông anh, nũng nịu: “Nói đi mà, có rất nhiều chuyện em không nhớ rõ, anh giúp em nhớ lại một chút đi. Kể nhiều một chút.”
Anh không giỏi sắp xếp ngôn từ để nói những chuyện này, nhưng anh có thể nhìn ra được cô muốn nghe, rất thích nghe. Anh nghĩ, có lẽ việc anh không biết nói những lời tỏ tình âu yếm là một khuyết điểm, khiến cô luôn cảm thấy bất an.
Vì vậy anh nói: “Rất đáng yêu.”
Mạnh Quân không nghĩ anh sẽ hình dung về mình như vậy, thoáng sửng sốt, cười đến cong khóe mắt: “Thật hả? Em đáng yêu thế nào?”
Trần Việt nói: “Có lần lúc học quân sự, buổi tối em muốn trèo tường ra ngoài, treo trên tường giống như con mèo, còn chơi xấu không chịu xuống.”
Mạnh Quân cười: “Có chuyện này sao?”
Trần Việt gật đầu: “Có.”
Mạnh Quân nghe thấy trong lòng ngọt ngào, nhưng ngoài miệng vờ vịt: “Cái này thì có gì đáng yêu? Hừ, còn gì nữa, còn gì nữa?”
Trần Việt nói: “Đánh tennis, đánh không tốt liền quăng vợt, phát cáu, còn đổ lỗi cho quả bóng quá nhỏ.”
Mạnh Quân cười khanh khách, đặt tay lên ngực anh: “Cái này mà anh cũng thấy đáng yêu sao?”
Trần Việt: “Ừ. Đáng yêu.”
“Tại sao?”
Trần Việt dừng một lúc, tim đập rất nhanh, hết đỗi thành thật nói: “Bởi vì thích em.”
Mặc dù Mạnh Quân đã nhìn thấy những tấm ảnh thẻ mà anh giấu kín, nhưng không ngờ lại sớm đến vậy, nhẹ giọng nói: “Khi đó anh đã thích em rồi sao?”
“Ừ.” Anh thoáng đỏ mặt, không nhìn cô nữa, cọ cằm vào mặt cô, ngửi mùi hương trên tóc cô, bình tĩnh lại.
Mạnh Quân áp môi vào cổ anh, hơi hé mở, vốn định nói sao anh không thổ lộ với em. Có lẽ em sẽ đồng ý. Lời đến khóe môi… Thôi, như bây giờ, vừa đúng.
Cô thấy hơi đau lòng: “Lần trước suýt chút nữa em bỏ đi giữa chừng, có phải anh hốt hoảng lắm đúng không?”
Trần Việt dừng một lúc, nói: “Em nghĩ làm thế nào bọn trẻ biết lúc đó em đi.”
Mạnh Quân hồi tưởng lại, kinh ngạc: “Đám dê bò, ngựa chặn đường kia, không phải cũng…”
Anh khẽ ‘ừm’ một tiếng.
“Anh, cái người này!” Cô đánh nhẹ vào người anh, nhưng khóe môi lại cong veo nụ cười.
Lẳng lặng ôm nhau một hồi, Mạnh Quân nghĩ đến gì đó, khẽ đẩy anh: “Vậy nụ hôn đầu của anh là thế nào? Lúc năm hai, chẳng phải anh đang yêu thầm em sao?”
Cô ngang ngược hỏi: “Sao anh có thể hôn người khác trong lúc yêu thầm em chứ?”
Trần Việt vừa định mở miệng, Mạnh Quân đã nói tiếp: “Cho dù cái người đó có nhào tới hôn anh cũng không được. Nói, là ai, có phải trong khoa chúng ta không?”
Trần Việt nói: “Em.”
Mạnh Quân: “Hở?”
“Có nhớ học kỳ hai năm hai, sắp bước vào kỳ nghỉ hè, em và Hà Gia Thụ cãi nhau rồi uống say.”
Mạnh Quân cố gắng nhớ lại, hình như có chuyện như vậy.
Lần đó cô uống say, được bạn cùng phòng đỡ đến khách sạn gần đó, bạn bè trong phòng ký túc xá của hai bên đều đến khuyên giải. Có lẽ có một lúc nào đó cô ở riêng một mình với anh. Cô không nhớ mình đã nhào vào anh, thế là thuận lý thành chương ——
“Ầy!” Cô vô cùng đắc ý, miệng lại vờ quở trách, “Trần Việt, em là bạn gái của bạn thân anh, sao anh có thể lén hôn trộm em chứ? Thật là không có đạo đức.”
Trần Việt nhìn cô một lúc lâu, hai mắt cô lấp lánh.
Thôi vậy, hôn trộm thì hôn trộm.
Anh nói: “Chỉ… thật sự không kiềm được, anh cũng không có cách nào.”
Nói xong, vành tai cũng đỏ bừng.
Còn cô, đôi mắt loáng cái cong như trăng non.
“Không sao, sau này muốn hôn thì hôn. Anh đưa tay ra đi.”
Trần Việt không hiểu giơ tay ra.
Mạnh Quân đưa tay nắm lấy trái tim mình, sau đó chậm rãi đặt vào lòng bàn tay anh, nói: “Nè, cho anh tim luôn rồi ~”