Nhóm người đuổi theo Tạ Tinh Diêu mới đi một nén nhang thời gian thì nghe thấy tiếng ngựa hí. Mọi người không nhìn nữa, trực tiếp giẫm lên xe ngựa, sau đó rơi xuống, khống chế ngựa và Tạ Tinh Diêu.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là, bọn họ đang định nói chuyện với Tạ Tinh Diêu thì thấy nàng buông dây cương và ngất xỉu. Nếu không có người kịp thời chặn lại, nàng đã bị thương.
Vốn tưởng rằng nàng giả vờ, nhưng bắt mạch là có thể cảm nhận được mạch đập hỗn loạn.
Thấy có người cầm đao không yên phận, Dương Vi Tử che trước mặt Tạ Tinh Diêu nói: “Chưởng môn của ta có ý muốn đưa nàng về Tuần Kiếm Tông trước, không được tổn hại đến tánh mạng.”
Tuy Tuần Kiếm Tông ra lệnh truy sát, nhưng lời giải thích của các môn phái đưa ra vẫn chưa chắc chắn. Chưởng môn của các môn phái có uy tín cao hiện
đang chờ ở Tuần Kiếm Tông, đưa người về mới là biện pháp đúng đắn. Thấy vậy, mọi người mới yên phận một chút.
Bọn họ vừa về Tuần Kiếm Tông, Tần Xước cũng đi theo sau. Hắn vừa đi vào, vài đệ tử Tuần Kiếm Tông đã kề kiếm lên cổ hắn.
“Đây là ý gì?” Hắn cười hỏi.
“Tần môn chủ bao che cho nghịch đồ của tông môn là có ý gì? Lời này là chúng ta nên hỏi.” Triệu chưởng môn nhìn Tạ Tinh Diêu bị trói trở về, nhất thời cảm thấy hơi khó giải quyết, không ngờ bị nhóm người này tìm được trước.
“Tiểu trưởng lão đặt kiếm lên cổ Tần mỗ, đòi ta đưa Di Sơn Xuyên cho nàng. Hai tay ta yếu ớt, làm sao bao che cho nàng được?” Tần Xước nghĩ chỉ có thể nói theo ý này, nếu không sẽ không thể tự bảo vệ mình, không tiện làm nhiều việc.
“Trên đường đi, Tần môn chủ không tìm cơ hội chạy trốn hay sao? Dù gì cũng nổi tiếng trên giang hồ nhiều năm, một đệ tử nho nhỏ đã có thể làm khó ngài?”
Hắn chỉ nói: “Trước đây người ta không làm khó được Tần mỗ, là vì ta không thường ra ngoài, bọn họ không thể đến gần. Ta chưa bao giờ gặp trường hợp bị kiếm kề ngay cổ.”
Nghe hắn ngụy biện, cho dù ai nhìn ra manh mối cũng không có chứng cứ, chỉ có thể thầm nghĩ rằng hắn có ý đồ xấu xa. Lúc này Dương Vi Tử đột nhiên lên tiếng: “Vãn bối cảm thấy, với giao tình của hai người, Tần môn chủ không đến mức bao che cho tiểu trưởng lão, mọi người đã nhìn thấy chuyện ở dưới thác nước.”
Vụ hoa thiên kim xảy ra chưa bao lâu, nghĩ như vậy, Tần Xước tựa như không có tình cảm với Tạ Tinh Diêu.
Triệu chưởng môn không muốn dây dưa nhiều với Tần Xước, phất tay áo nói: “Đưa nghịch đồ tới trước mộ của chưởng môn, tử hình.”
Chưởng môn của các môn phái có mặt đều cau mày. Lúc ấy chưởng môn của Nhai Lĩnh có vấn đề với Tất Phương Ấn, nhưng nhất thời cấp bách, họ đều có ý muốn xử lý Tạ Tinh Diêu ngay tại chỗ, nàng đành phải bỏ trốn. Sau này nghĩ lại, có rất nhiều nghi ngờ, lúc này nói: “Chờ nàng tỉnh lại rồi mới tra hỏi đàng hoàng.”
“Các vị tiền bối có thể ra tay giúp đỡ, giúp Tuần Kiếm Tông tìm được nghịch đồ, ta rất biết ơn. Nhưng đây là chuyện của Tuần Kiếm Tông, mong các vị tiền bối chớ ngăn cản.” Triệu chưởng môn nói.
Lòng bàn tay Tần Xước đổ mồ hôi, nhìn thấy Tạ Tinh Diêu bị đặt dựa vào tường bất tỉnh, đang nghĩ cách kéo dài thời gian, bên ngoài cuối cùng cũng có động tĩnh.
“Đợi chút.”
Âm thanh từ ngoài cửa vang lên, Tần Xước vốn tưởng rằng là lão tiền bối, lại nhìn thấy Đào Tước đi vào trước, Tiêu Minh mới đi theo sau.
Người trẻ tuổi ít biết đến Tiêu Minh, mọi người tỏ ra cảnh giác, nhưng vài chưởng môn kinh ngạc, gọi “Tiêu Minh” như thể được đoàn tụ với bạn cũ.
“Sao ngươi tới đây?” Chưởng môn Nhai Lĩnh hỏi.
Đào Tước vừa vào đã nhìn về phía Tạ Tinh Diêu, đẩy một đám đệ tử ra, đi tới bắt mạch cho nàng.
Tiêu Minh hành lễ, ông đã thay xiêm y tươm tất, bớt vẻ chán nản, nói: “Nghe nói Tước y ở đây, nghĩ đến ơn cứu mạng lúc trước, đặc biệt tới thăm hỏi, lúc này mới nghe nói về chuyện của Tuần Kiếm Tông.”
“Tiêu Minh tiền bối đã tới, Tuần Kiếm Tông đương nhiên phải tiếp đãi thật tốt.” Triệu chưởng môn lên tiếng, đưa mắt ra hiệu cho ai đó kéo Đào Tước ra.
Đào Tước đang bắt mạch cho Tạ Tinh Diêu, bị kéo nên nói: “Các ngươi làm gì vậy! Nàng hiện đang bị tẩu hỏa nhập ma, các ngươi không cho chữa bệnh hay sao?”
Nói đến đây, ánh mắt mọi người đổ dồn vào Tần Xước.
“Nhìn ta làm gì? Lúc các anh hùng hậu sinh của mấy môn phái ép người xuất hiện ở chỗ ta, nàng vẫn ổn” Hắn giả vờ không biết, tiếc hận nói, “Xem ra nàng đã bị bệnh một thời gian rồi, nhưng nàng luôn luôn tỉnh táo khi đe dọa ta suốt quãng đường.”
Sau khi hắn phủi tay, những người còn lại càng tức giận hơn, đệ tử cầm đầu lúc ấy nói: “Ý của Tần môn chủ là chúng ta đã làm nàng trở thành như vậy hay sao?”
“Đừng cãi nhau nữa, bệnh của nàng đã tích tụ, có lẽ do các ngươi đuổi theo, nàng vận khí nên mới phát bệnh.” Đào Tước giảng hòa, thấy bọn họ vẫn ngăn cản nên nói: “Ta là đại phu, chỉ lo chữa bệnh.”
Tiêu Minh lên tiếng trước khi Triệu chưởng môn mở miệng: “Tuy lão phu không phải là người của Tuần Kiếm Tông, nhưng có chút giao tình với tiền chưởng môn. Sự việc liên quan đến cố nhân, lão phu cũng muốn biết sự thật, dù sao cũng phải chờ người tỉnh lại. Chuyện Tất Phương Ấn, trước hết hãy nghe đứa nhỏ này nói đã.”
Ông nói như vậy, chính là nghi ngờ những lời của Triệu chưởng môn về vụ trộm Tất Phương Ấn, vị trí chưởng môn của bà cũng bị nghi ngờ.
Nhưng lúc này có quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, không phải là thời điểm để bà tức giận. Sẹo Đứt gửi thư cho bà, nói rằng đã thất bại, không thể giết người, nhưng có đút thuốc Mạnh Bà cho nàng. Bà đại khái hiểu rõ nguyên nhân
tình cảnh hiện tại của Tạ Tinh Diêu, biết Tạ Tinh Diêu tạm thời không nói được gì, nên gật đầu nói: “Được, nhốt nàng trước đi.”
Lúc đi ra khỏi đại điện, Đào Tước lén lút nhét một tờ giấy cho Tần Xước, đi theo sát Tạ Tinh Diêu.
Thẩm Thù Chi đã bị nhốt.
Hắn nhìn dòng chữ trên tờ giấy, xem ra mấy ngày nay mọi người đều gặp chút rắc rối.
Triệu chưởng môn đã kiềm chế Tiêu Minh tiền bối, Tần Xước nhìn ánh mắt của mấy đệ tử Tuần Kiếm Tông tập trung vào hắn, biết rằng mình sẽ bị bọn họ nhìn chằm chằm một thời gian.
Hắn lo lắng nhìn Tạ Tinh Diêu bị mang đi, nhưng chỉ có thể tỏ vẻ muốn cáo từ, xuống núi chẳng hề lưu luyến, đi loanh quanh vài lần, cuối cùng cắt đuôi mấy người theo sau, đi về phía Tiêu Dao Thị.
Hoắc Vân Sơn và Hoắc Vân Thủy vẫn luôn ở trong Tiêu Dao Thị, biết tin bọn họ đã trở lại, nhìn thấy Tần Xước, Hoắc Vân Sơn hỏi: “Sao các ngươi trở lại?”
Hắn kể chuyện Tạ Tinh Diêu bị tẩu hỏa nhập ma, vẻ mặt hai người trở nên nghiêm túc.
“Hiện nay Đào Tước đang theo dõi nàng, nhưng sợ sẽ có người làm gì đó.” Tần Xước vẫn lo lắng, nếu Triệu chưởng môn muốn làm gì, bọn họ không thể ngăn cản.
Hoắc Vân Thủy ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta hiện giờ không thể đi lên, để ta tìm tiểu đồ đệ của Tạ tỷ tỷ trước, bảo cậu ấy có tin tức gì thì nhanh chóng báo cho chúng ta biết.”
Tần Xước gật đầu, nói: “Còn một chuyện khác nữa, hình như Thẩm Thù Chi đang bị người của Tuần Kiếm Tông canh giữ. Đào Tước rất lo lắng chuyện này, e rằng chúng ta phải nghĩ cách cứu nàng ra trước.”
“Có lẽ người của Tuần Kiếm Tông sợ Thẩm tiền bối che chở cho Tạ Tinh Diêu.” Hoắc Vân Sơn đoán.
Tần Xước lắc đầu: “Nhiều người đuổi giết Tạ Tinh Diêu như vậy, chẳng lẽ sợ sự che chở của Thẩm Thù Chi hay sao? Cớ chi xúc phạm người ta, nhốt lại, chắc là có chuyện gì khác.”
“Tần môn chủ” Ngoài cửa vang lên một giọng nữ dịu dàng, nhưng lời nói không có ý tốt. Sau khi cửa đá mở ra, khuôn mặt của chủ nhân Tiêu Dao Thị xuất hiện, nàng đi vào nói: “Tới đây có chuyện gì vậy?”
Hoắc Vân Sơn thấy thế, vội vàng chạy tới kéo tay áo của sư cô hắn, nói: “Sư cô, hắn tới để nói chuyện với chúng ta.”
Sư cô liếc nhìn Tần Xước, sau đó mới yên lòng, tưởng rằng lại có người gây chuyện, chọc vào trán Hoắc Vân Sơn nói: “Các ngươi bớt tìm việc cho ta.”
“Tiền bối bao dung và rộng lượng, đừng so đo với chúng ta.” Hắn cười nói.
Sư cô kêu người mang trà tới, hỏi: “Các ngươi định làm gì? Hôm nay ta nghe được tin tức bên ngoài không tốt lắm, các ngươi đừng gây phiền toái cho ta.”
“Vừa rồi đang nói, muốn cứu hôn thê của Tước y – Thẩm Thù Chi tiền bối – ra trước.” Hoắc Vân Sơn đáp.
“Thẩm Thù Chi…” Sư cô thầm nhắc cái tên này vài lần, “Tên này quen quá.”
Thẩm Thù Chi có chút danh tiếng trên giang hồ, ban đầu mọi người không để ý, sư cô hỏi tiếp: “Ngoại hình có đặc điểm gì?”
Hoắc Vân Thủy ngẫm nghĩ, đáp: “Đẹp.” Sau đó bị ca ca của nàng vỗ nhẹ vào đầu.
“Hình như dưới khóe mắt phải có nốt ruồi. À, dưới tai trái có vết bớt màu đỏ nhạt, cỡ bằng ngón tay út.” Hoắc Vân Sơn có ấn tượng với bề ngoài của người khác, lúc trước hắn được Thẩm Thù Chi khen một hồi.
Tuần Kiếm Tông, Thẩm Thù Chi…
“Ta nhớ ra rồi” Sư cô đập lên bàn, coi như không có gì quan trọng, vừa uống trà vừa nói: “Có gặp một lần, đã nhiều năm rồi, ừm… Hẳn là bốn năm trước.”
Bốn năm trước.
Tần Xước có chút hứng thú, hỏi tiếp: “Tiền bối gặp nàng như thế nào?”