“Rầm rầm rầm!”
Cú va chạm dữ dội bên ngoài cửa vẫn tiếp tục.
Rất nhiều bụi rơi xuống, tấm cửa không được dày này dường như có thể vỡ bất cứ lúc nào, nó khiến người ta lo lắng.
Hai phút trôi qua.
Phó Kỳ Đường thầm đếm từng giây trong lòng, thời gian trôi qua, cậu đã bình tĩnh lại.
Cậu tin chắc là quỷ ở ngoài cửa, hơn nữa con quỷ này cũng không thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào, cho nên mới giả thành Cung Tử Quận cố gắng dụ cậu mở cửa.
Nếu như cậu không mở cửa, quỷ cũng không thể phá cửa xông vào.
Đây cũng là một quy tắc nào đó, nếu không Phó Kỳ Đường không tin quỷ không thể phá được cánh cửa mỏng manh này.
“Ừm, mi mệt không, có muốn nghỉ một lát không?”
Dường như nghe thấy cậu, tiếng va chạm tạm dừng trong giây lát.
Phó Kỳ Đường lập tức nói: “Đêm còn dài, chúng ta có thể nói chuyện phiếm?”
“Ầm!”
“Ầm!”
Đáp lại cậu là một sự va chạm mạnh hơn trước.
“Sao lại tức giận, mới nãy mi có thể nói mà, nói chuyện đi.” Phó Kỳ Đường cười khẽ, chỉ là vẫn cứ nắm chặt dao găm, ánh mắt cũng tại cảnh giác nhìn xung quanh, “Mi tên gì? Nam hay nữ, năm nay bao nhiêu tuổi?”
“…”
“Hay là như vậy đi, ta hỏi, mi chỉ cần trả lời Đúng hoặc Không —mi là nữ sao?”
Chỉ có một phụ nữ trong số năm người chết, Phó Kỳ Đường trước tiên muốn thu hẹp phạm vi.
“…”
– Đạn mạc –
[08: Đm vừa rồi suýt chút nữa hù chết tôi, nhưng bây giờ phù —người mới đang đùa giỡn với quỷ sao? Thật là can đảm.]
[49: Tôi cũng vậy!! Tôi thật sự nghĩ Sói Điên đến giúp đỡ, hên là người mới không mở cửa!]
[39: Đường Đường thật là lợi hại!]
“Như vậy thì có vẻ hơi chậm, nếu không, chúng ta cứ trực tiếp gọi tên đi.
Trương Ninh Đoan?”
Phó Kỳ Đường đọc tên của người chết thứ nhất, đợi một chút, ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì.
“Có vẻ không phải, vậy…!Vệ Dương?”
Tiếp tục trầm mặc.
Phó Kỳ Đường dứt khoát một hơi đọc tên của ba người chết còn lại, đến cuối cùng dừng một chút: “Ừm, Lăng Thông đại sư…!Cái này là tên thật, hay là pháp danh?”
Tuy nhiên, câu trả lời dành cho cậu vẫn là sự im lặng
Phó Kỳ Đường không nhúc nhích, tiếp tục chăm chú lắng nghe, đợi mấy phút, quỷ hình như đã đi thật rồi.
Bị gọi tên nên chán nản bỏ đi? Chắc không đơn giản như vậy.
Phó Kỳ Đường nhún vai, “Tốt thôi, ta đã xem qua hơn trăm bộ phim và tiểu thuyết thần quái, tuyệt đối không vì xác minh mi có đi thật hay không mà mở cửa hoặc kiểm tra qua mắt mèo, lòng hiếu kỳ của ta không lớn như vậy, cho nên coi như là mi đi thật rồi.
Ngủ ngon.”
“Đùng” một tiếng, cánh cửa lại rung lên dữ dội.
Mà lần này giống như là nổi giận mà đạp mạnh một cái, sau đó đã bình tĩnh lại.
Đợi một lúc, sau khi tin rằng ngoài cửa thực sự không còn động tĩnh gì nữa, Phó Kỳ Đường lúc này mới thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng đi.
Tránh những chỗ từng có người chết như giường và ghế sô pha, Phó Kỳ Đường ngồi xuống xếp bằng, nhếch miệng cười khổ một tiếng, cảm thấy từng thớ thịt trong người đều cứng đờ.
Làm sao có thể không sợ.
Cậu sợ chết khiếp.
Cũng may không xảy ra chuyện gì, tạm thời vượt qua một kiếp nạn.
Phó Kỳ Đường lau mồ hôi, hồi tưởng lại tình huống vừa nãy, rồi nhìn về phía đạn mạc.
“Nói như vậy thì quỷ cũng phải tuân theo quy tắc nhất định, ví dụ tôi không chủ động mở cửa, nó sẽ không thể đi vào.
Nhưng quy tắc này người chơi phải tự mình tìm hiểu.
Hơn nữa có thể lợi dụng nó, đối phó với quỷ?”
[11: Như vậy cũng không sai, nhưng hầu hết mọi người đều muốn tìm quy tắc, hehe.]
[20: Tốt nhất là không nên, chơi càng lớn càng dễ chết, người mới vẫn nên trưởng thành trước đi.]
“Nói cũng đúng.” Phó Kỳ Đường gật đầu, cậu biết sức của mình, “Dù sao một số điều căn bản tôi còn không biết.”
[04: Không phải Sói Điên đã cho cậu cuốn sổ ghi chép à.]
Được đạn mạc nhắc nhở, Phó Kỳ Đường mới nhớ tới.
Quỷ vừa đi, quay trở lại cũng cần thời gian, Phó Kỳ Đường liền lấy sổ ghi chép ra xem.
Lúc trước chưa nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện đây là cuốn sổ mà Cung Tử Quận không ngừng ghi chép ở trên tàu.
Nhớ đến bộ dáng Cung Tử Quận cầm bút xóa xóa sửa sửa, Phó Kỳ Đường không khỏi cong lên khóe môi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tờ giấy.
Đây là một cuốn sổ hướng dẫn người mới được viết bằng tay.
Phó Kỳ Đường nghiêm túc xem, cuối cùng cũng hiểu được vấn đề mà trước đây cậu chưa biết.
Ví dụ đoàn tàu sẽ chia hành khách trên tàu thành bốn nhóm và xếp họ vào các phó bản khác nhau, số lượng người vào mỗi phó bản là khác nhau, nhưng từ trước đến nay chưa xuất hiện tình huống một người vào một phó bản.
Ngoài ra, thời gian người chơi ở mỗi phó bản là bao lâu, thì khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ lên tàu về cùng một ngày, sau đó có 7 ngày nghỉ ngơi.
Trong thời gian này người mới sẽ lần lượt lên tàu, như mình, Tô Úy và Từ Vĩ Quang, ba người mới đều lên tàu vào phút cuối thì trường hợp này là khá hiếm.
Ví dụ về đạo cụ.
Khác với những cuốn tiểu thuyết mà Phó Kỳ Đường đã đọc, những người chơi ở đây không có dị năng gì, muốn đối phó quỷ, phụ thuộc rất nhiều vào các loại đạo cụ.
Đạo cụ được chia thành bốn loại: công kích, trị liệu, trợ giúp và theo nội dung vở kịch, ba loại đầu tiên được đổi bằng điểm tích phân trong toa số 0, lá bùa của Nhiếp Tiêu Lam, kính viễn vọng của Viên Phi chính là loại này; mà đạo cụ mà Tạ Nhất Minh mang từ trong phó bản ra, cái máy ảnh thế thân dùng để hại Phó Kỳ Đường thì lại thuộc về loại sau.
Ngoài ra, một số đạo cụ có liên quan mật thiết đến đáp án và liên hệ chặt chẽ với cốt truyện, chỉ có thể sử dụng trong chính phó bản đó, mà không thể mang ra ngoài phó bản cũng thuộc về loại đạo cụ theo nội dung vở kịch.
Phó Kỳ Đường tập trung nhìn vào giới thiệu các “quy tắc” trong sổ tay.
Bởi vì người chơi không có khả năng khắc chế quỷ ma, mặc dù có đạo cụ họ cũng có bất lợi, vì để cân bằng sức giữa người và quỷ, mỗi phó bản đều có một hoặc nhiều “quy tắc” ẩn, đây là cách đoàn tàu cho người chơi “con đường sống”.
Ví dụ như lần này quỷ không thể tự xuất hiện trong phòng, khi người chơi cho phép thì mới có thể đi vào.
Chỉ cần người chơi biết đến điều này, xác suất sống sót chắc chắn sẽ được tăng lên nhiều.
Mà đa số những quy tắc là người chơi bất chấp nguy hiểm tính mạng mà tìm ra, chỉ có phó bản cực kỳ nguy hiểm, đoàn tàu mới cho người chơi gợi ý.
Cuối cùng, còn có một điều rất quan trọng.
Đoàn tàu có thể trở về trước thời gian đã quy định.
Lấy lần này làm ví dụ, tuy đoàn tàu quy định thời gian về là 10 giờ ngày 25, nhưng nếu ngày 23 họ đã thông quan phó bản rồi, đem quỷ tiêu diệt, thì đoàn tàu sẽ xuất hiện sớm ở địa điểm rước, tức là ga tàu điện ngầm Thanh Khê Viên.
Một khi họ bỏ lỡ thời gian và không lên xe, sẽ bị bỏ lại trong phó bản mãi mãi.
Mà bị bỏ lại trong phó bản sẽ có kết quả gì, không ai biết được.
Ngoài những điều cần biết này, Cung Tử Quận thậm chí còn viết về quá trình mà mình đã trải qua trong phó bản.
Lít nha lít nhít mấy chục trang, từng chữ đều ly kỳ sinh động, Phó Kỳ Đường nhìn, không biết tại sao lại sinh ra cảm giác vinh quang.
Đôi mắt cậu lưu luyến những nét viết bằng mực đen, từ đáy mắt ẩn hiện một nụ cười hồn nhiên mà cậu không hề nhận ra.
“Không nghĩ tới Sói Điên công tử tuy hơi trẻ trâu, nhưng chữ viết lại rất đẹp,” đầu ngón tay lướt qua một hàng chữ nào đó, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ lúc viết, Phó Kỳ Đường cười cười, “Ừm, là sói có văn hóa.”
***
Ở phía bên kia, bốn người Quý Đào, Nhiếp Tiêu Lam, Viên Phi, Trương Nguyên Tích trở lại căn hộ.
So với phòng 202 là tâm bão, thì căn hộ bên này an toàn hơn rất nhiều, hơn nữa ban ngày lúc kiểm tra nơi này cũng không phát hiện duấ vết của quỷ, thần kinh của mọi người không khỏi thả lỏng nhưng vẫn duy trì cảnh giác cơ bản.
“Vẫn như trước, buổi tối ở chung trong phòng khách, tránh hành động một mình.” Quý Đào từng trải nhất trong bốn người chơi, am hiểu các quy tắc sinh tồn trong phim thần quái, căn dặn mọi người nói, “Đi vệ sinh cũng là hai người cùng đi, Tiêu Lam, không có vấn đề đi?”
Chỉ có Nhiếp Tiêu Lam nữ, trong tình huống đó khó tránh có chút xấu hổ, nhưng vì an toàn, phải vượt qua tâm lý.
“Yên tâm đi,” Nhiếp Tiêu Lam nói, “Tôi sẽ kiểm soát lượng nước tôi uống, giảm số lần đi vệ sinh.”
Quý Đào gật đầu.
Đã sắp 11 giờ đêm, sau cả ngày lên xuống, mọi người đều mệt mỏi cả thể xác và tâm hồn, mỗi người tự giải quyết vấn đề của mình, thảo luận thứ tự và thời gian gác đêm, lấy chăn gối từ phòng ngủ ra nghỉ ngơi.
May mắn là ghế sofa trong phòng khách đủ lớn và thoải mái.
……!
Tí tách.
Tí tách.
Nửa đêm hình như có một cơn mưa nhỏ, hạt mưa tỉ mỉ đập vào cửa sổ, quấy nhiễu giấc mộng của người khác.
Viên Phi cau mày lẩm bẩm một câu, đang muốn kéo chăn đem tiếng mưa rơi ngăn cách ở bên ngoài, bỗng nhiên cảm giác có người nhẹ đẩy chính mình.
“Anh Viên, đến lượt anh gác đêm.” Giọng Trương Nguyên Tích ngọt xớt vang lên.
Viên Phi làm bộ không nghe thấy, Trương Nguyên Tích liền đẩy anh một cái, khí lực không lớn, nhưng tay lại ướt nhẹp, cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh.
“Mấy giờ rồi.” Viên Phi chậm rãi ngồi xuống, cố gắng mở mắt.
Đèn trần ở phòng khách bị tắt, chỉ để lại bốn ngọn đèn tường nhỏ màu vàng ấm áp, tia sáng mờ ảo.
“Đã 1 giờ rồi, anh Viên, anh ngủ thật sâu.” Trương Nguyên Tích khẽ cười.
“Cậu quản tôi, cũng đâu có trễ?” Viên Phi không kiên nhẫn nói.
Anh cũng không quên những gì Trương Nguyên Tích làm ban ngày, lười che giấu sự khó chịu của mình đối với cậu ta.
Trương Nguyên Tích tự biết mình đuối lý, nhún vai một cái, không nói gì nữa, yên lặng đi tới đầu khác ghế sô pha nằm xuống.
Viên Phi một mình ngồi ở chỗ cũ, đầu còn có chút choáng váng, đôi mắt nhìn chằm chằm khoảng không trước mặt.
Buổi tối thời gian rất dài, những người khác đều ngủ, tiếng hít thở đan xen nhau.
Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc mưa như trút xuống.
Cửa sổ dường như không được đóng kín, bị gió thổi hơi chuyển động, lúc xẹt qua khung cửa sổ phát ra âm thanh sắc nhọn khó nghe.
“Anh Viên, xin thương xót, đem cửa sổ đóng lại được không.” Trương Nguyên Tích mới vừa nằm xuống, bị thanh âm này quấy nhiễu đến không ngủ được, ở trong bóng tối bất đắc dĩ nói.
Viên Phi vốn không muốn phản ứng cậu ta, nhưng ánh mắt nhìn Nhiếp Tiêu Lam cùng Quý Đào dưới ánh đèn, suy nghĩ một chút vẫn là bất đắc dĩ đứng lên đi đến cửa sổ.
Càng tới gần cửa sổ, tia sáng càng sáng hơn.
“Đèn đường không tắt sao.” Viên Phi chậc một tiếng, mở cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn một cái.
Mặt trăng thật lớn, hôm nay là mười lăm sao?
Anh suy nghĩ một chút, tựa hồ cảm thấy có chổ nào đó không đúng.
Nhưng mà là chổ nào không đúng?
Đầu óc Viên Phi vẫn còn trạng thái mới tỉnh ngủ, nhất thời khôn kịp phản ứng lại.
Ngay lúc anh chuẩn bị đóng cửa sổ lại, thuận tiện đem rèm cửa sổ kéo lên che che ánh trăng thì anh bỗng nhiên phản ứng lại.
…!Mưa đâu?
Không phải trời đang mưa sao?
Tại sao lại có mặt trăng?
Ngay sau đó anh liền ý thức được một vấn đề làm người ta sợ hãi.
Trước khi ngủ đã thương lượng trình tự gác đêm, Quý Đào, mình, Trương Nguyên Tích và Nhiếp Tiêu Lam, tại sao Trương Nguyên Tích là người gọi mình thức?
Hay đúng hơn, gọi mình thức lúc nãy…!Thật sự là Trương Nguyên Tích sao?
Lúc này, Viên Phi cả người lạnh lẽo, mỗi một tế bào thần kinh đều đông cứng lại, anh đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Trương Nguyên Tích đang nằm, thậm chí có thể nghe được cơ thể như bị kéo ra, phảng phất giống như tiếng bánh răng cưa.
Một, hai, ba —
Anh nín thở thầm đếm, xác nhận trên ghế sô pha là ba bóng người, xung quanh cũng không có xuất hiện thứ nào khác.
Viên Phi thở phào nhẹ nhõm, tốt rồi, không phải tình huống xấu nhất.
Anh dùng lực đem cửa sổ đóng lại, đang chuẩn bị la to để đánh thức mọi người, nhưng cửa sổ không đóng lại như anh nghĩ.
Tựa hồ bị cái gì đó chặn lại.
“Anh Viên, anh đang tìm cái gì? Đang tìm tôi sao?”
Một khuôn mặt tái nhợt và méo mó chen vào khe cửa sổ, tiếp theo là cái cổ dài và cơ thể mỏng như tờ giấy.
Hai cánh tay dài như rắn bám vào cổ Viên Phi, từng chút một bóp chặt, cảm giác nhớp nháp lạnh lẽo.
“Tôi đã vào rồi.”
…!
Khách sạn Thanh Đằng tử vong: 2 người, người chơi còn sống: 5 người.
– ——–
Mọi người ơi, vì mình sắp thi nên thơi gian ra chương mới sẽ hơi chậm hơn nha.
Mình sẽ cố gắng làm nhanh, xong chương nào sẽ đăng luôn chương đó cho các bạn đọc.
Cảm ơn các bạn ^^..