Đối với Phó Kỳ Đường, đây là một đêm dài.
Tuy rằng cậu biết được quy tắc ẩn “Không được mở cửa cho người khác” vào thời điểm quan trọng, còn làm quỷ tức giận bỏ đi, nhưng trong lòng cậu vẫn nghĩ là còn có cách khác để đuổi quỷ, bằng không boss phó bản khí phách như vậy, không lẽ yếu như như vậy sao?
Bởi vậy đêm nay Phó Kỳ Đường cảnh giác cao độ, đồng thời vừa đọc cuốn sổ của Cung Tử Quận vừa đợi nước tới chân mới nhảy.
Sau nửa đêm, sự uể oải và cơn buồn ngủ cùng nhau kéo đến, đạn mạc trước mắt cũng trở nên thưa thớt.
Phó Kỳ Đường lầy lại tinh thần, cuối cùng đã đọc hết câu chuyện phó bản trong cuốn sổ, tổ chức một cuộc kể truyện kinh dị với ba hay năm khán giả cú đêm còn lại.
“…!Tổng cộng có bốn người chơi tiến vào bệnh viện Thanh Điền, thân phận được chia làm một bác sĩ thực tập và ba người bệnh.
Người chơi phát hiện thuốc của họ chứa một lượng lớn thành phần gây ngủ, sau khi uống hôn mê ngủ không tỉnh.
Vì điều tra tình huống, bác sĩ thực tập đã tìm cơ hội đổi thuốc của tiểu Hồng, kêu tiểu Hồng hành động sau khi những người khác đã ngủ say.
“Nhưng sáng hôm sau, tiểu Hồng đã mất tích.
Trong phòng bệnh đầy những dấu vết giãy dụa và máu bắn tung tóe, nhưng không có thi thể.
Tiểu Hắc cùng phòng nhìn thấy nhiều dấu tay máu trên giường, suy đoán lúc tiểu Hồng bị quỷ giết chết bò đến giường mình cầu cứu.
Mà kỳ quái là quỷ lại không có giết tiểu Hắc đang ngủ say trên giường.
“Ba người chơi đều rất hoang mang.
Ngày hôm sau lúc ăn tiểu Hắc bị đau bụng, lúc đang nôn phát hiện mình nôn ra ngón tay đeo nhẫn…”
Kỹ năng diễn xuất của Phó Kỳ Đường ở mức trung bình, mà lời thoại thì không tệ.
Hơn nữa không uống nước cả đêm, tiếng cậu khàn khàn, phối hợp bầu không khí của khách sạn ma ám và quỷ gõ cửa cách đây không lâu, và cậu đắm chìm trong bài đọc của mình đến nỗi khiến khán giả đang xem livestream sợ chết khiếp.
[11:!!! Tôi lên tinh thần rồi!]
[20: Tôi nôn á! Phó bản đó biến thái quá đi, hên là tôi chưa xem.
Lúc đó thân phận của Sói Điên là gì? Đừng nói là tiểu Hắc nha?!]
[05: Xét về tính cách của Sói Điên thì…!rất có thể.]
[20: Vậy tôi muốn thoát fan.]
Phó Kỳ Đường sờ cằm, không nhanh không chậm thanh minh cho Cung Tử Quận, “Không phải tiểu Hắc, là bác sĩ thực tập.”
Cậu nói xong lại lật qua một trang, muốn nhìn xem tình tình sau đó như thế nào, nhưng lại “Ơ” một tiếng: “Không có.”
[05:? Không có là sao, không có tình tiết tiếp theo à?]
“To be continue….” Phó Kỳ Đường đưa trang giấy có bốn ký tự lên không trung, chữ viết rất phóng khoáng.
[11:? Chuyện xưa kể một nửa thì ngừng, có còn là con người không?]
[20: Xin Sói Điên update đi, kiểu update một lần là xong câu chuyện luôn.]
[05: Người mới kêu đi, Sói Điên nhất định sẽ đồng ý.
Tôi chưa từng thấy anh ta đối xử tốt với ai hết, lẽ nào thật sự vì cậu lớn lên tương đối đẹp?]
[20: Người qua đường thuận túy, có sao nói vậy, không thấy được.]
[11: Khả năng cao là vì giống ánh trăng sáng đi, nhưng tôi chưa từng thấy, nên cũng khó nói.]
[05:…!Lầu trên điên hả má, nói ra làm gì.]
Đang chuyên tâm cùng đạn mạc tương tác Phó Kỳ Đường sửng sốt một chút, “Ánh trăng sáng? Ý là sao?”
[11:…]
[20:…]
Phó Kỳ Đường nhíu mày, “Hừm, tôi biết rồi.”
Vô tình làm lộ ra thông tin đòi mạng này, ba khán giả không còn lên tiếng nữa, không còn đạn mạc, Phó Kỳ Đường rốt cục khôi phục yên tĩnh.
Đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài, mây đen giăng kín cả bầu trời, giống như muốn mưa.
Phó Kỳ Đường khẽ nhíu mày, không có mặt trời, sẽ ảnh hưởng cậu đoán thời gian.
Cậu ước chừng bây giờ đã gần 6 giờ sáng, cách 7 giờ còn một tiếng nữa, nhưng để an toàn, nên ở lại lâu hơn một chút nữa.
Đợi thêm một giờ nữa, trong hành lang lục tục truyền đến tiếng người mở cửa.
Lữ Nhã Hủy ở phòng đối diện sáng sớm đã than phiền, hình như là Đa Kim tối qua bị cảm lạnh.
Bánh xe lăn trên thảm phát ra tiếng kêu cót két, nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn, đem bữa sáng miễn phí lần lượt phát cho từng phòng.
“Tiên sinh, chào buổi sáng, bữa sáng đến rồi.”
Cuối cùng bước tới cửa phòng 202, nhân viên phục vụ tinh thần mười phần nói.
“Gửi phần của tôi đến phòng 203 đi, tôi sẽ ăn sau.” Phó Kỳ Đường nói.
Nhân viên phục vụ đáp ứng, nhưng một lúc sau quay lại nói: “Tiên sinh, khách của phòng 203 không có ở trong, nếu không tôi để ở cửa, ngài tự ra lấy nhé.”
Cung Tử Quận không ở trong phòng?
Phó Kỳ Đường có chút bất ngờ, đoán anh có thể đã tự mình hành động.
Đánh giá từ những điều từng trải trong các ghi chép, người này phong cách thất thường lá gan lại lớn,giỏi tìm thời cơ trong lúc nguy hiểm, nhiều lần đều hành động một mình vào ban đêm, dùng bản thân làm mồi nhử để chơi trò câu cá với quỷ, để tìm manh mối then chốt hoặc là thẳng thắn giết luôn quỷ kết thúc phó bản.
Tối hôm qua quỷ gõ cửa động tĩnh rất lớn, Cung Tử Quận ở kế bên, không thể không phát hiện.
“Nhưng cả đêm vẫn chưa trở về à.” Phó Kỳ Đường có chút lo lắng.
Đợi một lúc, ngoài cửa càng ngày càng náo nhiệt, các ông bà cụ trong đoàn du lịch cũng lần lượt đi ra ngoài, vừa đi vừa thảo luận nơi tham quan hôm nay sẽ đến.
Phó Kỳ Đường biết họ sẽ xuất phát từ khách sạn lúc 8 giờ, cậu đi ra cửa, lúc đi ngang qua tủ TV liếc nhìn đồng hồ báo thức, 7 giờ 43 phút.
Không có nguy hiểm.
Cậu nghĩ, tiện tay lấy đồng hồ báo thức ném tới cửa —
Đồng hồ báo thức đập vào cánh cửa vỡ tan tành, các mảnh nhựa văng tứ tung.
Ngay sau đó hai vật hình trụ cũng bay qua.
“Mi xem thường ta sao, một trò chơi hai lần?” Phó Kỳ Đường cười lạnh, lại nắm dao găm trong tay, “Hay là nhìn ta giống kẻ ngốc, bản thân mình làm gì đều quên?”
Vừa dứt lời, hai vật hình trụ đập vào cửa và rơi xuống.
Là hai cục pin.
Cậu sợ nửa đêm chuông kêu đòi mạng, nên tối hôm qua cố tình lấy pin ra.
Lúc nhìn đồng hồ báo thức hiển thị 7 giờ 43 phút, trong nháy mắt hiểu ngay.
“Cho là chịu đựng cả đêm, chờ đến lúc đến hừng đông tôi sẽ thả lỏng cảnh giác?” Phó Kỳ Đường híp mắt, trong giọng nói mang theo sự khó chịu, “Mi quá coi thường ta rồi.”
***
Ngay sau 7 giờ, cửa phòng 202 mở ra, Phó Kỳ Đường còn chưa đi ra cửa đã thấy Cung Tử Quận đứng ở cửa.
“Chào buổi sáng.”
“Đi ăn chưa?”
Hai người đồng thời nói.
Cung Tử Quận nhìn vẻ mặt cậu bình tĩnh, chỉ có khuôn mặt hơi uể ải, tim treo cả đêm cuối cùng cũng trở về chỗ cũ, mỉm cười, “Chưa, chúng ta cùng đi.”
Phó Kỳ Đường gật đầu, đóng cửa lại cùng anh rời đi, “Không có gì muốn hỏi tôi hả?”
“Ăn trước đã.”
“Ồ, vậy tôi hỏi anh trước.”
Cung Tử Quận hơi quay đầu nhìn cậu, trong ánh mắt hiện lên vài phần nghi hoặc.
“Anh đối với tôi tốt như vậy, là vì tôi giống ánh trăng sáng của anh sao?”
“?”
Nghe cậu nói như vậy, những khán giả sáng sớm mới đến xem livestream nhất thời kinh sợ, đạn mạc trong nháy mắt nổ tung.
[49: Chuyện gì xảy ra, ai lỡ miệng vậy?!]
[13: Sáng sớm dọa tôi tỉnh luôn…!Người mới pro quá, vấn đề này có thể hỏi trực tiếp sao.]
[30: Mới lọt hố fan, Sói Điên có ánh trăng sáng hả? Cho nên thiết lập tính cách lục thân không nhận là lừa người?]
[02: Xì —Là lừa người rồi làm sao, lầu trên là người sao? Chắc thèm lừa ông?]
[49: Cho nên rốt cuộc là ai lỡ miệng.]
……!
Cung Tử Quận sửng sốt, trên mặt lóe lên một tia kỳ quái, đồng thời còn có chút dở khóc dở cười.
Anh hơi híp mắt lại nhìn lướt qua đạn mạc, “Là bọn họ nói với cậu như vậy?”
Phó Kỳ Đường sờ cằm, có chút đăm chiêu: “Xem ra là thật.”
“Thử tôi?” Cung Tử Quận nhướng mày.
“Không phải, chỉ là có chút tò mò.
Hai chúng ta không quen không biết, anh đối với tôi tốt như vậy, tôi cũng không ngốc, sẽ cảm thấy kỳ quái.” Phó Kỳ Đường ăn ngay nói thật, nhìn qua có vẻ đã thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng tìm ra được lời giải thích hợp lý, “Bây giờ đã biết sự thật, tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn —Anh làm sao lại bày ra biểu cảm này?”
“Cậu không ngại?”
“Chuyện này thì có sao đâu, suy cho cùng thì tôi cũng được thơm lây không phải sao?” Phó Kỳ Đường lộ ra vẻ thành khẩn, “Đúng rồi, tôi muốn hỏi anh, tôi như vậy chắc anh không ngại đâu ha?”
Cung Tử Quận càng thêm kỳ quái: “—tôi ngại cái gì?”
Vấn đề này Phó Kỳ Đường nhất thời cũng chưa nghĩ ra câu trả lời, luôn cảm thấy là lạ.
Cậu suy nghĩ một chút, đắn đo nói, “Tốt hơn là tôi nên giống một chút, có thể cho anh nhìn tôi thấy người, nhưng mà cố gắng không giống nhiều, giữ nguyên hình ảnh của anh ta riêng biệt trong lòng anh? Anh có thể cho tôi lời xác định, tôi sẽ bắt chước đúng mực.”
“…”
Cung Tử Quận quả thực không biết cậu đang nghĩ gì, rõ ràng đầu cũng không lớn, làm sao tưởng tượng nhiều như vậy.
“Không cần, cậu là chính mình là tốt rồi.”
“Hả?” Phó Kỳ Đường càng cảm thấy kinh ngạc, “Là sao?”
Không nghĩ tới Cung Tử Quận lại nghiêm mặt nói: “Đừng nghe đạn mạc nói bậy, ánh trăng sáng ở đâu ra, trong mắt tôi cũng không có ánh trăng nào.”
“Nhưng biểu cảm vừa nãy của anh rất rõ ràng.”
“Chỉ là nhớ tới vài người vài chuyện trong quá khứ thôi.”
“Vậy là có đi, nhưng anh lại nói không có, ừm…!bạch nguyệt quang của Schrodinger*?”
(*Gốc là 薛定谔, mình tra thì là tên của nhà khoa học Erwin Schrödinger.)
Phó Kỳ Đường lắc lắc đầu, rất phức tạp, với giao tình của mình và Cung Tử Quận bây giờ, không nên hỏi vấn đề này.
“Nếu như không phải nguyên nhân này, vậy tại sao anh lại đối tốt với tôi?”
“Bởi vì cậu lớn lên đẹp trai, nhìn hợp mắt.” Cung Tử Quận đùa, ở trên đầu cậu nhẹ nhàng xoa nhẹ một cái, “Tôi từng gặp em* rồi.”
(*Ở đây anh Quận dùng từ đệ đệ.)
“Này, nghiêm túc.”
Không ngờ Cung Tử Quận thật sự nghiêm túc.
Anh hơi cúi đầu nhìn Phó Kỳ Đường chăm chú, ánh mắt lóe lên, giống như là ánh sáng bầu trời ngắn ngủi lướt qua trong ngân hà xa xôi, thậm chí ngay cả giọng nói cũng trở nên trầm thấp, giống như trong biển đêm.
“Tôi đã biết cậu trước khi gặp nhau ở đây.
Cậu đi trên con đường mòn, những cây non mọc lên ở phía sau cậu, cây sồi và cây bạch dương, cây liễu và cây bùi, cây linh sam và cây thông, cây khởi và cây du, cây tần bì có hoa màu trắng, toàn bộ những mái nhà và vách tường, không ngừng tái sinh.”
“Đây là…” Phó Kỳ Đường ngẩn người.
“Tiểu thuyết cậu thích đọc nhất là khoa học viễn tưởng.” Cung Tử Quận tự nhiên mà nói tiếp.
Phó Kỳ Đường nhìn anh chăm chú, trong ánh mắt không một tia né tránh, khóe miệng khẽ mím lại, sau đó không khỏi nở nụ cười.
“Nói chuyện đàng hoàng, chiếm tiện nghi ai đấy.” Cậu vỗ vai Cung Tử Quận.
Cậu đương nhiên nhớ đoạn này, còn nhớ câu cuối cùng của đoạn này là “Con trai yêu quý, lên đường bình an”.
“Bằng không lát nữa tôi cũng mua cho anh cây quýt.” Phó Kỳ Đường uy hiếp nói.
Cung Tử Quận cũng cười, ý cười tràn ngập ánh mắt, cả người anh đều sáng bừng lên.
“Được rồi, không đùa cậu nữa —tôi là fan của cậu.”
Phó Kỳ Đường: “???”
[19: Tôi không tin!!!!!]
[01: Sói Điên theo đuổi thần tượng, đây là chuyện cười lạnh nhất năm nay tôi nghe.]
[44: Ha ha ha ha ha ha so với có ánh trăng sáng, Sói Điên theo đuổi thần tượng mới làm tính cách thiết lập sụp đổ đi, cười chết.]
“Anh có muốn đổi đáp án không?” Nhìn không khí vui vẻ của đạn mạc, Phó Kỳ Đường thành khẩn nói, “Anh xem, tôi cũng muốn tin, nhưng mà…”
“Sự kiện đầu tiên cậu tham gia lúc mới ra mắt là đêm thời trang cao cấp, mặc âu phục trắng; quảng cáo đầu tiên cậu quay là quảng cáo tuyên truyền, kêu gọi mọi người đừng ăn thịt động vật hoang dã.
Tôi đã xem qua mỗi bộ phim mà cậu đã diễn, đã tham gia những buổi gặp gỡ của cậu.
Tôi vẫn còn giữ bức ảnh có chữ ký của cậu, nhưng tiếc không mang theo bên người.”
Phó Kỳ Đường: “…”
Đạn mạc cũng yên tĩnh luôn.
“Khi fan nhìn thấy thần tượng của mình, muốn đối xử tốt với người đó, điều đó rất khó tiếp thu sao?” Ý cười treo ở khóe mắt, theo động tác tinh tế của Cung Tử Quận bay trong không khí.
Đặc biệt chân thực.
“Không phải là chuyện này khó tiếp thu, mà là anh…”
“Tôi làm sao?” Cung Tử Quận nhướng mày.
“Rất tốt, ánh mắt cũng tốt,” Phó Kỳ Đường cảm thấy một lời khó nói hết, nội tâm vừa hoảng sợ lại có chút không kịp chuẩn bị đã cùng fan chạy* trong tình huống lúng túng như vậy, “Tôi cũng chỉ là một diễn viên tuyến tám…!Nói chung cảm ơn anh đã yêu thích, ừm, giúp đỡ người tầm thường như tôi.”
(*Là gặp trong thế giới phó bản.)
“Người không thích sẽ cho là cậu tầm thường, nhưng nếu thích thì trong mắt chỉ có cậu thôi.” Cung Tử Quận ý vị thâm trường nói.
Không biết đây có phải là lời ngụy biện của fan không, nhưng Phó Kỳ Đường nghe thấy người khác khen mình thì nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, mặt đỏ rần, vội vã nói sang chuyện khác, “Khó trách anh biết sinh nhật của tôi là tháng 11.”
“Ngày 15 tháng 11.” Cung Tử Quận nghiêm túc bổ sung.
“Vậy ngày hôm qua lúc ăn tôi đã gọi món gì?”
“Ngày hôm qua quán ăn có món mướp đắng xào thịt, cá chim kho cùng khoai tây gà viên, cậu không thích mướp đắng, còn dị ứng với cá, tôi nhớ tới không sai đi?”
Phó Kỳ Đường sờ chóp mũi, có chút ngượng ngùng: “Ừm.”
[03: Làm sao bây giờ Sói Điên nói tới mức mị phải tin luôn…]
[60: Tui cũng vậy, quả thật, không hiểu tại sao lại mở ra chế độ theo đuổi thần tượng của Sói Điên, hôm nay ảo ma.]
[19: Không đâu toi không tin! Phải có nguyên nhân khác! Nếu không thì giải thích bức tranh Sói Điên vẽ trong phó bản kia là như thế nào, tuy rằng rất giống nhưng người trong bức tranh rõ ràng không phải Phó Kỳ Đường mừ.]
Nhìn thấy điều này, Cung Tử Quận nhếch miệng, nhưng không hề có một nụ cười: “Có người luôn cho rắng trên thế giới này chỉ có chính mình có mắt.”
[Người quan sát số 19 đã thu hồi tin nhắn]
“Hả?” Phó Kỳ Đường không thấy, không hiểu gì hỏi.
“Không có gì, đi ăn.”
Hai người sắp bước vào phòng ăn, Quý Đào từ phía sau vội vã chạy tới.
Sắc mặt anh ta tái nhợt, nhưng tổng thể coi như bình tĩnh, nhìn thấy Phó Kỳ Đường thì thở phào nhẹ nhõm, “Cậu không có chuyện gì thì tốt quá, nếu như ngay cả cậu cũng chết, sợ là thực lực của quỷ sẽ tăng gấp đôi.”
Phó Kỳ Đường vẻ mặt kinh ngạc: “Có chuyện gì?”
“Viên Phi chết rồi.” Quý Đào mặt không thay đổi nói, “Hai người tốt hơn hết nên tới xem một chút.”
– ——–
Tác giả có lời muốn nói:
*”Tôi đã biết cậu trước khi gặp nhau ở đây.
Cậu đi trên con đường mòn, những cây non mọc lên ở phía sau cậu, cây sồi và cây bạch dương, cây liễu và cây bùi, cây linh sam và cây thông, cây khởi và cây du, cây tần bì có hoa màu trắng, toàn bộ những mái nhà và vách tường, không ngừng tái sinh.” —Ursula K.
Le Guin , Vu Quốc Quân dịch..