Góc cầu thang tầng ba, bộ giáp vốn vẫn đứng thẳng đã đổ rạp, mũ giáp và kiếm thì văng đi đâu đó. Dưới lớp áo giáp là nữ sinh đã chết với vẻ mặt khiếp sợ. Dòng máu nóng ướt dưới lớp áo giáp dần lan ra, trong không khí còn thoang thoảng mùi hôi thối. Vài phút sau, cho đến khi xác nhận quản gia đã hoàn toàn rời đi, một bóng người mới trèo từ xà nhà phía trên góc xuống.
Đó là người phụ nữ trung niên, cô đứng nhìn thi thể nữ sinh với vẻ mặt phức tạp. Sợ hãi, oán hận, bất lực và không cam lòng cùng nhau đóng băng trên gương mặt nữ sinh vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời.
Người phụ nữ trung niên tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình nữ học sinh bị sát hại.
Sau khi tách khỏi team, người phụ nữ trung niên chạy một mạch lên cầu thang, cô vốn tính trốn ở đâu đó trên tầng hai nhưng tìm mãi mà không có chỗ thích hợp nên đành lên tầng ba. Tuy nhiên, cô mới đi được một nửa cầu thang thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Quản gia đang ở tầng bốn, ông ta đang đi xuống! Trong lúc hốt hoảng, cô không nghĩ được nhiều, vội vàng tìm chỗ ẩn núp và vô tình phát hiện trên trần nhà có một thanh xà ngang chống hai vách tường tạo thành một không gian hình tam giác, nếu không tìm cẩn thận sẽ rất khó thấy. Thêm cả việc hành lang có phần tối, mình trốn ở đó hẳn là sẽ khó bị phát hiện. Người phụ nữ trung niên nghĩ rồi vội vàng trèo lên. Dù không hề dễ dàng nhưng cái chết có thể ập đến bất cứ lúc nào đã kích thích tiềm năng của cô. Bằng cách giẫm lên những hình chạm khắc trên tường, cô đã trèo tới nơi rất nhanh. Sau đó, cô kéo chiếc váy vướng víu lên, kiểm tra cẩn thận rồi lui vào bóng tối, điều chỉnh nhịp thở.
Tuy nhiên, người đến lại không phải quản gia mà là nữ sinh. Vì đề phòng và lo lắng cho sự an toàn của bản thân nên người phụ nữ trung niên không chào hỏi mà lẳng lặng quan sát từng cử động của cô gái, đồng thời trong lòng vuốt một giọt mồ hôi lạnh cho cô. Cuối cùng, nữ sinh chui vào áo giáp, ước chừng mười giây sau, một đôi giày da bóng lộn xuất hiện ở mép cầu thang, quản gia đến.
Ông ta phát hiện ra chiếc váy được giấu ở sau bức tranh trước. Sau đó ông ta đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chăm cô nữ sinh trốn trong bộ áo giáp, đôi môi mở ra, đóng lại, cổ họng phát ra tiếng “tặc, tặc, tặc” nghe như… Tiếng bước chân! Ông ta đang giả tiếng bước chân chính mình! Chốc lát sau, âm thanh dần dần nhỏ lại như là ông ta đã đi xa lắm rồi vậy.
Người phụ nữ trung niên trên xà ngang ngồi im bất động, thở cũng không dám thở. Cô bám chặt thanh gỗ khiến dằm đâm cả vào tay. Cảm giác đau nhói ở tay nhắc nhở cô khoảnh khắc này là hiện thực, chuyện bên dưới cũng đang thực sự xảy ra. Trong lòng cô cồn cào, gào thét, nhắc nhở nữ sinh gắng lên, đừng để bị lừa nhưng đáng tiếc, nữ sinh trốn trong bộ giáp đã bị che mắt, chỉ có thể phán đoán bằng tai nên đã tưởng quản gia đi rồi và thả lỏng bản thân, khiến thanh kiếm của bộ giáp đâm vào tường.
Người phụ nữ trung niên bất lực nhìn khóe miệng quản gia co giật rồi toét cười, trong mắt bộc phát hưng phấn và điên cuồng. Ông ta tới cạnh bộ áo giáp, nhẹ nhàng cởi mũ giáp ra.
“Dù sao thì cô cũng được giải thoát rồi.” Người phụ nữ trung niên nói nhỏ, cúi xuống vuốt mắt cho nữ sinh: “Nếu cô nghe được những lời này thì nể tình hai hôm vừa rồi dì đều chăm sóc cô, phù hộ cho dì có thể sống sót nhé.”
Sau đó, người phụ nữ trung niên không nán lại thêm nữa mà chạy đi luôn. Cô vốn định chạy lên tầng bốn nhưng trước khi chết, nữ sinh đã nói với quản gia rằng cô ấy thấy tên mặc vest chạy lên đó. Dù không tha cho cô ấy nhưng quản gia lại tin lời và trở lại tầng bốn sau khi giết người xong. Chính vì vậy, người phụ nữ trung niên quyết định chạy về phòng tiệc trốn. Dù sao lát nữa quản gia có đi từ tầng bốn xuống cũng không chắc sẽ quay lại “điểm xuất phát” để lục soát đâu. Còn về những chuyện khác thì chỉ mong Mặc Vest gặp nhiều may mắn, phước lớn, mạng lớn.
Cô liếc nhìn về phía tầng bốn lần cuối rồi chạy mất hút. Hành lang mờ tối lại trở nên im lặng, ánh đèn le lói soi sáng những hạt bụi li ti không dễ thấy. Tuy nhiên…
“Cạch… Cạch…”
Tiếng kim loại ma sát với nền gạch vang lên, nữ sinh nằm trên đất đột nhiên mở mắt ra, sau đó chậm rãi ngồi dậy. Cô ấy ngây ra một lúc, mặt không có biểu cảm gì, trong mắt không có sợ hãi cũng không có vui mừng, giống như một con rối. Cô ấy mặc nguyên bộ áo giáp cứng nhắc đứng dậy nhưng dường như không có cảm giác gì, mặt vẫn đờ ra, lê chân, chậm rãi đuổi theo hướng người phụ nữ trung niên đã chạy đi.
*
Mặc Vest kéo sợi dây buộc vào một chỗ nhô ra trên mái hiên sau đó cúi đầu kiểm tra khóa thắt lưng, đảm bảo hai bên đều được thắt chặt rồi mới cẩn thận tránh sang một bên ngồi xuống. Từ lúc bắt đầu trò chơi tới giờ là bao lâu rồi ta? Ba mươi phút chưa ta? Hay hai mươi? Không biết những người khác trốn đâu nhỉ? Có ai bị bắt chưa? Có điều là chắc chả ai nghĩ tới việc trốn trên mái nhà như mình đâu. Dù sao cũng có chút chơi chữ, quản gia bảo là “Không được rời khỏi lâu đài” thì gã có đi đâu đâu, chỉ là không ở trong lâu đài thôi nhưng mái nhà thì cũng là một phần của lâu đài mà, không phải sao? Tên đó tự mãn nghĩ rằng chỉ cần không xảy ra tai nạn nào, gã có thể ở lại đây cho đến khi kết thúc trò chơi.
Một cơn gió đêm thổi qua, Mặc Vest rùng mình thầm thì: “Lạnh quá! Mẹ, có rượu có phải tốt không.”
Đến đây, gã không khỏi nghĩ về bữa tối ngày hôm qua: Beefsteak mọng nước, rau củ đậm vị, khoai tây hầm cực ngon, canh đầy ắp… Nếu nơi này không quá nguy hiểm tới mức sơ hở là chết người thì chỉ bằng chỗ đồ ăn này, gã tình nguyện ở lại luôn. Đang suy nghĩ miên man, Mặc Vest vô tình thấy phía xa xa có một đôi mắt đỏ rực dán chặt trên người gã không biết tự lúc nào.
“Ai?!” Mặc Vest hét lớn rồi mới nhận ra làm gì còn ai ngoài lão quản gia chứ.
“Hê hê… Lại tìm thấy thêm một đứa.” Giọng quản gia khàn khàn.
Ông ta vươn dài tay nắm vào mép chỗ thủng trên mái nhà rồi gồng người bò lên. Ánh trăng và bóng tối cùng lúc hắt lên khiến mặt quản gia trông càng kỳ lạ và đáng sợ hơn. Ông ta cứ như ma quỷ đang bò từ dưới địa ngục lên vậy.
“Không thể nào! Sao ông biết tôi ở đây chứ?! Không thể nào!”
Mặc Vest toát mồ hôi lạnh, gã cảm thấy từng thớ cơ trên người đều căng cứng cả nhưng gã lập tức ý thức rằng mình không thể ngồi yên như vậy được, phải tìm cách chạy thoát không có là chết thật luôn. Gã nhặt những dụng cụ xung quanh và ném chúng vào người quản gia.
“…Đừng lên đây, đi xuống! Đi bắt bọn họ đi, đừng tới tìm tôi!!” Mặt của tên mặc vest đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi lên, ánh mắt nghiêm nghị: “Cút đi!!!”
Một cây búa gã ném ra vô tình đập trúng tay quản gia, ông ta theo bản năng thả tay ra và rơi ùm xuống. Trong lòng Mặc Vest biết, một mình gã không ngăn được quản gia, một khi ông ta trèo lên được thì gã chỉ có chết. Quản gia vừa rơi, gã đã đi tới mép mái nhà, hít sâu một hơi, cắn răng, nhắm mắt lại và nhảy xuống. Gió đêm như dao chém vào mặt, cảm giác rơi xuống kéo dài không đến một giây, đột nhiên, eo của tên mặc vest bị siết mạnh tưởng đứt cả người. Hóa ra là sợi dây gã buộc ở hông do sợ ngã, treo gã lơ lửng như đồng hồ quả lắc.
“Má!”
Thắt lưng đau dữ dội khiến tên mặc vest nghi ngờ nội tạng của mình bị thương, mấy cái kiểu như nhảy bungee thế này gã mới thấy trên TV với trên phim chứ chưa thử bao giờ, lúc nãy buộc cái dây này vào người cũng chỉ để phòng ngộ nhỡ, ai ngờ lại có ích thật. Phía dưới gã là ban công tầng hai, có một đường cầu dẫn thẳng đến tòa tháp phía đông, chỉ cần tìm đúng điểm đáp, cởi dây buộc quanh eo nhảy xuống thì nhất định sẽ được có thể trốn thoát thành công.
Mặc Vest dang hai tay ra và cố gắng bấu vào bất kỳ điểm nào đó trên bức tường ngoài của lâu đài để ổn định cơ thể nhưng đều thất bại. Ngón tay gã bị bức tường thô ráp cào xước, để lại vết máu, móng tay bật lên, cơn đau dữ dội ập vào tim. Đáng tiếc là vẫn không được. Đột nhiên, Mặc Vest cảm thấy có một ánh mắt ác ý nhìn mình, ngẩng đầu thì thấy quản gia đã leo lên, đang đứng trên mái nhà nhìn xuống, tay ông ta còn cầm một con dao trát xi măng. Ông ta giơ tay định cắt đứt sợi dây.
Mặc Vest hoang mang, dây thừng mà đứt thì có mà té chết không toàn thây mất. Tâm thần chấn động khiến nỗi không cam lòng mạnh mẽ dâng lên: “A! A! A!!” Gã gào lên một tiếng, nghiến răng nghiến lợi mượn gió đung đưa thân thể.
Lần này, lòng bàn tay của gã chạm phải một tác phẩm điêu khắc nhô ra. Thế là gã dùng hết sức bám lấy nó, tay còn lại thì nhanh chóng cởi dây thừng. Giây tiếp theo, nút dây trên mái hiên cũng bị chặt đứt, sợi dây trượt qua eo tên mặc vest rơi xuống dưới. Mặc Vest co giò bám chặt bức điêu khắc, hoàn toàn không biết tay mình đã rướm máu. Tiếp đó gã điều chỉnh nhịp thở và tư thế rồi nhảy xuống ban công tầng hai, chật vật lăn tới mấy vòng, thoát hiểm thành công.
“*ụ *ẹ ông! Có giỏi thì xuống đây này!” Mặc Vest giơ ngón giữa hét lên với mái hiên sau đó loạng choạng chạy về tòa tháp phía đông.
*
[60: A!!! Kích thích quá! Livestream lần này rất đáng giá, sảng khoái!!! ]
[45: Tôi còn tưởng Mặc Vest chết chắc rồi cơ. Kết quả! Cố lên! Sói Điên và Tiểu Phó đang ở đó. Mau đến đó hội họp với bọn họ! ]
[52: Nhảy từ nóc nhà xuống thế chắc bị thương không nhẹ đâu nhỉ? Những người thiếu kinh nghiệm không nên làm hành động nguy hiểm này. ]
[27: Quần què! Lầu trên nói thế mà cũng nói được. Không nhảy xuống để chết à? ]
[09: Đúng đấy. Livestream kinh dị chứ có phải du lịch đâu, làm gì có lối thoát dễ đi chứ. ]
[51: Chờ chút, mấy người có nghe thấy gì không… ]
[14: Có nha. Hình như âm thanh ở phía trước. Quản gia ở đằng khác cơ mà. Chết mất… Chết mất! ]
[45: Đại nạn không chết tất có hậu phúc! Với cả trò chơi này chỉ có mỗi quản gia làm quỷ bắt người thôi mà. ]
[33: Tuy rằng thế nhưng mấy người quên cô nữ sinh rồi à? ]
[45: … ]
…
Coong! Coong! Coong!
Tiếng kim loại cọ xát với mặt đất cách đó không xa truyền đến. Đầu Mặc Vest lấm tấm mồ hôi, gã nhìn phía trước. Để vào tòa tháp phía đông, hành lang này là con đường duy nhất. Quản gia có thế đuổi tới bất cứ lúc nào nên chậm trễ là chuyện không thể. Huống chi giống như khán giả đã nói, trò chơi này sẽ không có “con quỷ” thứ hai đi bắt người, nếu không thì thế cân bằng của trò chơi sẽ bị phá vỡ, người chơi có mấy mạng cũng không đủ.
“Má nó chứ. Liều vậy.” Mặc Vest quyết tâm, loạng choạng chạy tiếp.
Khi khoảng cách dần dần thu hẹp lại, cuối cùng gã cũng nhìn rõ thứ trước mắt. Chẩm hói? Một bộ áo giáp?