Phát Sóng Trực Tiếp Trường Quay Phim Thần Quái

Chương 34



[20: Ủa gì dọ??? Tưởng qua ải tới nơi rồi mà sao lại có bước ngoặt mới nữa vậy? Muốn nổ cả cái đầu! ]

[59: Không phải Camile, không phải Adela cũng không phải linh hồn ác ma thì còn ai nữa? Cũng đâu thể là một con ma vô danh chứ?!]

[17: Đoán mò là Becky. Không biết sao không ai nhắc cô ấy nhưng cô ấy cũng đã chết rất thảm mà. Bị treo lên cho chảy máu đến chết như thế hẳn là có rất nhiều oán hận. ]

[08: Lầu trên nói nghe có vẻ cũng có lý. Tôi nhớ Vanessa đã từng nói bị hồn ma đó cướp đi vài người hầu. Có thể là do Becky ganh ghét với người chị em song sinh của mình. ]

[33: Hơn nữa những chuyện bất thường trong lâu đài cũng bắt đầu từ lúc Becky chết rồi mới xảy ra. Anh em ơi! Có phải chúng ta đoán đúng rồi không? Sói Điên! Tiểu Phó! Mau tới chép bài! Quỷ là Becky! ]

[16: Sợ vãi! Nếu quỷ là Becky thật thì lúc cô ta chết mới sáu tuổi thôi đó. Tiểu quỷ khó trị lắm.]

[52: So với cái này thì cả nhà vẫn nên quan tâm chút tới tiếng bước chân càng lúc càng gần đi ạ.]

Phó Kỳ Đường không chỉ nghe thấy tiếng bước chân mà còn nghe được cả tiếng kim loại cà đất phát ra.

Anh tập trung nghe ngóng một chút rồi chỉ tay ra cửa, nói với Cung Tử Quận: “Ra xem không?”

Cung Tử Quận gật đầu. Thu thập xong manh mối rồi thì ở lại đây cũng không có ích gì nên hai người không rề rà nữa mà nhanh chóng rời đi. Ra khỏi khoảng tường đổ do bị nổ, Phó Kỳ Đường vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng người cao lớn đang đi đến từ chỗ góc. Anh sững người một lúc, đang định nói gì đó thì lại có thêm một người nữa từ từ đi ra. Trong ánh đèn lờ mờ, cô nữ sinh và tên mặc vest đang dùng vẻ mặt vô cảm nhìn anh.

“Mấy người…” Phó Kỳ Đường hơi do dự rồi rút con dao từ trong không gian ý thức ra.

Bẹp! Một cục gì đó rơi từ bụng tên mặc vest xuống đất, phát ra âm thanh rất khó chịu. Phó Kỳ Đường liếc mắt nhìn. Mé… Hóa ra là nội tạng! Ánh mắt anh chuyển lên trên, bụng tên mặc vest có một cái lỗ lớn, quần áo ướt sũng, máu từ ống quần nhỏ xuống thành một vết nhớp nháp dài. Phó Kỳ Đường thấy thế không khỏi quay sang nhìn thanh kiếm dính máu trong tay nữ sinh.

“Không cứu nổi nữa rồi. Cung Tử Quận, trổ tài đi!”

Mắt Cung Tử Quận ánh lên ý cười, trên khuôn mặt là bảy phần nuông chiều, ba phần bất lực nhưng cuối cùng lại biến thành một mảnh ký ức mông lung hắn vẫn luôn chôn giấu, giống như quá khứ lại lần nữa quay về.

“Sao không nói gì thế? Đừng nói lại muốn làm ba nữa nha. Cung Tử Quận, anh như vậy là không được, phải sửa!” Phó Kỳ Đường chân thành nói.

“Ừ, tôi biết rồi.” Cung Tử Quận đáp.

“Thế giao cho anh đấy. Ok chứ?”

Cung Tử Quận nghiêng đầu: “Ok luôn. Cậu đếm nhé, ba mươi giây.”

*

Coong! Coong! keng! Khi tiếng chuông vang khắp lâu đài mười hai lần, một ngày dài cuối cùng cũng hết.

“… Kết thúc rồi.”

Người phụ nữ trung niên trốn dưới cây đàn piano trong sảnh tiệc thì thầm. Cô cuối cùng cũng được thả lỏng dây thần kinh căng thẳng, ngã nhoài xuống dưới chiếc hộp đàn piano tối tăm và chật hẹp, cảm nhận từng cơ bắp trong cơ thể đang kêu than mệt mỏi. Hai tiếng vừa rồi quả thực là quãng thời gian khó khăn nhất đối với cô từ trước tới nay. Tuy nhiên, cô hoàn toàn hiểu được, nếu muốn sống và quay về thế giới hiện thực để gặp lại con gái thì cô bắt buộc phải làm quen với những loại chuyện như thế này.

Đúng rồi! Cô phải nói với mọi người chuyện nữ sinh chết rồi. Cùng với chuyện quan trọng nhất, khi nữ sinh bị quản gia phát hiện đã hô tên Adela nhưng vẫn không được tha mạng. Điều này chứng tỏ Adela không phải quỷ của phó bản này. Những phán đoán của bọn họ đều sai rồi!

Nghĩ thế, người phụ nữ trung niên lập tức bò dậy, thế nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, cô đã thấy trong bóng tối trước mặt có một đôi mắt đang lạnh lùng nhìn cô chằm chằm. Ủa alo??? Trò chơi kết thúc rồi cơ mà?! Lúc này, người phụ nữ trung niên kinh hãi, theo bản năng nắm chặt cây kéo lớn trong tay đâm mạnh về phía trước nhưng lại bị cản lại.

“Xem tôi tìm thấy gì này…” Quản gia dùng một tay nắm lấy lưỡi kéo, lộ vẻ nham hiểm.

“Trò… Trò chơi đã kết thúc rồi.” Giọng người phụ nữ run rẩy. Lúc bấy giờ, cô mới ý thức được rằng quản gia vừa mới tìm ra chỗ này, đang ở trong bóng tối nhìn cô chằm chằm. Nếu trò chơi chưa kết thúc thì giờ phút này chắc cô đã chết giống như nữ sinh rồi.

“Phải rồi. Tiếc thật ấy. Phải chăng mà thêm được một phút nữa thôi thì kết quả đã khác. Cô nói xem có đúng không?” Quản gia dùng ánh mắt như đang đánh giá con mồi, vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Hay chơi thêm ván nữa?”

“Tôi không chơi nữa đâu!” Người phụ nữ trung niên lắc đầu liên tục, do sợ quá nên giọng hơi chói tai.

“Sao lại nói những lời như xát muối trái tim vậy chứ? Tôi thì lại rất muốn chơi tiếp cùng cô đấy.” Quản gia nhìn chằm chằm như muốn thuyết phục người phụ nữ đổi ý.

Người phụ nữ trung niên bị áp lực đè nặng, đầu gối cô khẽ run lên, thiếu chút nữa là khuỵu xuống. Cô cúi đầu không dám nhìn quản gia, tựa như là nhượng bộ, nghe lời. Trán lấm tấm mồ hôi lạnh, người phụ nữ trung niên cắn răng phun ra một chữ: “…Không.”

Nụ cười của quản gia tắt ngúm.

Người phụ nữ trung niên hít sâu một hơi, lắc đầu thêm lần nữa: “Tôi không chơi.”

Mấy phút sau, năm người chơi còn sống tụ tập lại ở nơi bọn họ đã tách ra. Hà Chi Châu nhìn tứ phía, vẻ mặt hơi do dự: “Có muốn đợi thêm không?”

“Không cần đâu, cô bé chết rồi. Còn cậu Trương…” Giọng người phụ nữ trung niên hơi khàn, ngập ngừng nói. Tiếp đó, người phụ nữ kể lại chuyện nữ sinh đã bị giết, việc trước khi chết cô ấy đã báo vị trí của Mặc Vest cho lão quản gia và: “Adela không phải quỷ.” Người phụ nữ nói mà lo lắng nhìn Phó Kỳ Đường.

“Chuyện này chúng tôi biết rồi. Lúc nãy tôi với Cung Tử Quận xuống tầng hầm ở tòa tháp phía đông, tìm được manh mối cho thấy năm đó Camile đã thành công tiêu diệt bản hợp thể.” Phó Kỳ Đường trầm ngâm.

“Phó bản lần này khó thật ấy. Đã mất công đối phó với quản gia rồi còn phải phân sức ra tìm quỷ nữa. Nói thật, nếu mà không chung team với các anh thì chắc tôi cũng đăng xuất rồi.”

Quả thực, từ lúc vào phó bản tới giờ, những người chơi khác đều phải vật lộn với việc thoát chết, việc tìm manh mối đều phải dựa cả vào Cung Tử Quận và Phó Kỳ Đường. Cốt truyện của phó bản có thể phát triển được tới bước này phần lớn đều phải nhờ họ. Hà Chi Châu nói thế, dù là cảm ơn thật hay giả đò trước mặt khán giả thì anh ta cũng đều không thiệt. Ngay cả người phụ nữ trung niên cũng liên tục gật đầu.

“Người mình cả, không cần nói những lời như vậy. Bây giờ quan trọng là nghĩ cách vượt ải đi.” Phó Kỳ Đường dùng kinh nghiệm xã hội coi như là phong phú của mình cười, nói.

Lúc này, quản gia đi tới, hiển nhiên việc giết được liên tiếp hai người chơi khiến ông ta vô cùng vui vẻ, ngay cả khuôn mặt thường ngày luôn u ám cũng tràn đầy thỏa mãn, như một con nhện độc vừa được ăn no vậy.

“Mọi người, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.” Ông ta chậm rãi nói: “Dù sao thì… Ngày mai vẫn phải làm việc mà.”

*

Trở về phòng, Phó Kỳ Đường xoay hai vòng, vò tóc, sau đó một mặt nhạt nhẽo ngã ra giường, nhắm mắt. Bóng tối như thủy triều bao trùm lấy anh. Một lát sau, vị trí bên cạnh anh chìm xuống. Một luồng hơi thở quen thuộc lấp đầy chỗ trống ban đầu, cho xung quanh thấy một cảm giác tồn tại hoàn toàn không hợp lý y như chủ nhân của nó vậy.

Bị luồng khí ấy bao vây khiến Phó Kỳ Đường sốt sắng lật người. Anh cũng không biết sao mình lại căng thẳng nữa. Hôm qua rõ ràng còn nằm ngủ cạnh nhau bình thường mà. Lẽ nào là do hôm nay Cung Tử Quận come out nên vậy? Hai chiếc gay nằm chung giường chắc là cũng nên căng thẳng ha. Dù sao thì bất kể ngoại hình hay tính cách cũng đều là gu của mình.

Sau khi suy nghĩ lung tung như vậy, Phó Kỳ Đường thư thái lạ thường. Thậm chí còn có một hơi phấn khích khi tìm thấy “đồng loại”.

“Cậu cười cái gì vậy?” Cung Tử Quận đột nhiên hỏi.

Phó Kỳ Đường sững sờ: “Sao anh biết?”

“Rung cả giường.” Cung Tử Quận bất đắc dĩ nói. Hắn nhìn người bên cạnh, đêm tối khiến cho bao dịu dàng trong đôi mắt hắn trở nên như ngựa đứt cương.

Phó Kỳ Đường không trả lời câu hỏi của Cung Tử Quận mà còn quay lại hào hứng nói với hắn: “Chơi trò chơi không? Chơi thật hay thách.”

“Sao tự nhiên đòi chơi game vậy?”

“Không ngủ được. Chán quá không có gì làm.” Phó Kỳ Đường nói rồi ngồi dậy bật đèn đầu giường lên.

Ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra, bao dịu dàng và sức sống trong mắt Cung Tử Quận về chuồng hết, hắn lại trở về bộ dạng thường ngày. Hắn cũng ngồi dậy, trêu: “Chơi thì chơi. Sợ cậu hối hận thôi.”

“Đừng có xem thường nhau. Tôi là thánh chơi game này đấy.” Phó Kỳ Đường vô cùng tự tin. Để chứng minh lời mình nói là thật, anh lập tức xắn tay áo ra hiệu: “Chơi!”

Hai người đàn ông cao to ngồi trên giường như hai đứa trẻ hét lớn: “Oẳn tù tì! Ra cái gì? Ra cái này!”

Ván đầu tiên Phó Kỳ Đường ra bao, anh tát “bép” một cái lên nắm đấm của Cung Tử Quận: “Thấy chưa? Chọn đi ạ! Thật hay thách?”

“Thật.” Cung Tử Quận uể oải nói.

Phó Kỳ Đường ngẫm nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cung Tử Quận: “Trước đây chúng ta có biết nhau không? Kiểu quen biết lẫn nhau ý.” Anh vốn tưởng Cung Tử Quận sẽ do dự hoặc né tránh vấn đề, sau đó đưa ra một câu trở lời mập mờ nhưng thực tế thì đến một giây do dự Cung Tử Quận cũng chẳng cho. Hắn khẽ “ừm” một tiếng dưới ánh nhìn đăm đăm của anh.

Cuối cùng lại biến thành Phó Kỳ Đường choáng váng: “Khi nào vậy?”

Cung Tử Quân cụp mắt cười, đáy mắt giấu chút cảm xúc phức tạp nhưng hắn vẫn lạnh đạm như cũ: “Lâu lắm rồi.”

“Sao tôi không nhớ gì cả vậy?!”

“Ừm. Nhớ cũng được mà tốt nhất là quên…”

“Này! Đang nghiêm túc, cấm ngâm thơ!” Phó Kỳ Đường khoanh tay tỏ ý phản đối.

“Thôi nha, cậu hỏi mấy câu rồi.” Cung Tử Quận cười: “Lại không?”

“… Lại!”

“Lần này tôi ra búa nhé. Đằng ấy ra gì thế?”

“Bao!”

Hai giây sau Phó Kỳ Đường lại thắng. Anh đang định hỏi tiếp thì Cung Tử Quận giành nói: “Chơi thách đi.”

Phó Kỳ Đường cay lắm. Rõ ràng mình thắng mà cứ có cảm giác bại trận vậy. Khu bình luận thì vui vẻ, náo nhiệt không thôi.

[11: Cởi áo! Cởi áo đi!! Tôi muốn thấy sau múi!!! ]

[56: Tui cũng muốn!!!! Tiểu Phó mau bắt hắn cởi áo! Sự đã rồi thì tui cũng không giấu nữa, tui chỉnh là bữa ăn của Sói Điên!]

[23: Đúng là đêm rồi nói gì cũng được. Tui không có mất giá thế đâu, tui chỉ bầu một phiếu cởi quần thui há há há…]

[03: Cảm giác nghe bác số 23 cười há há há thiệt là… Thôi tui thêm một phiếu cởi quần. Tiểu Phó đừng sợ! Lên!]

[26: Muốn xem Sói Điên nhảy.]

“Thấy hậu quả của chọn thách chưa? Muốn đổi không? Cho anh một cơ hội đấy.” Phó Kỳ Đường nhịn cười, giả bộ nghiêm túc nói.

Cung Tử Quận lắc đầu, hạ quyết tâm không cho Phó Kỳ Đường có cơ hội đặt câu hỏi.

“Chắc không? Tôi muốn anh cởi đồ thật thì sao?”

“Nghe cậu hết mà. Thế có muốn xem không?” Cung Tử Quận bình tĩnh như không có chuyện gì, thậm chí còn khá thoải mái, vui vẻ như thể người chiến thắng là mình vậy.

Thua gì chứ khí thế là không thể thua được. Huồng hồ anh mới là người thắng cơ mà. Thế là Phó Kỳ Đường trả lời rất dòng dạc: “Xem!”

Tuy nhiên, tốc độ tay của Cung Tử Quận còn nhanh hơn cả tốc độ nói của anh. Lời trong miệng Phó Kỳ Đường còn chưa ra hết thì tiếng tháo thắt lưng của Cung Tử Quận đã vang lên.

“Ấy đừng! Đừng! Đừng! Anh đừng có quyết đoán vậy chứ…” Phó Kỳ Đường sững sờ, vội vàng nắm lấy tay Cung Tử Quận.

Hắn nhướng mày nhìn anh, cười nửa miệng: “Bảo muốn xem cơ mà?”

“Ờ thì cũng muốn…”

“Xem được luôn này.”

“Thế thì cũng đâu thể quang minh chính đại vậy chứ. Còn bao nhiêu người đây này.” Phó Kỳ Đường phẫn nộ, hoàn toàn phớt lờ những dòng ai oán, chỉ trích Cung Tử Quận: “Livestream gắn tag gì ạ? Kinh dị chứ không phải khiêu răm nha. Đừng có mà suốt ngày chỉ nghĩ tới mấy cái cấm phát sóng.”

“Tôi có chơi có chịu thôi. Vậy cũng là sai à?” Cung Tử Quân nửa bất đắc dĩ nửa yêu thương lắc đầu, sau đó nhìn xuống bàn tay đang đặt ở bụng dưới mình của Phó Kỳ Đường, nhướng mày: “Với cả tay cậu…”

Phó Kỳ Đường hết hồn giấu vội tay sau lưng. Trên tay vẫn còn lưu lại chút cảm giác nhưng miệng thì đã: “Đâu? Tay nào? Tôi có thấy gì đâu?”

Cung Tử Quận mắt nhắm mắt mở, cười nói: “Chơi tiếp không?”

“Tiếp!”

“Lần này tôi lại ra búa.”

“Sao ra búa nữa vậy??” Phó Kỳ Đường hoài nghi nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân sau đó nhìn tay hắn, khẽ hỏi: “Không lẽ anh là Doraemon?”

“…” Công Tử Quận hiếm khi nghẹn lời. Hắn đành giả vờ vừa rồi tín hiệu không tốt, hỏi lại: “Tôi ra búa, cậu ra cái gì?”

“Tôi ra bao!”

Hai giây sau, Cung Tử Quận ra búa, Phó Kỳ Đường ra kéo.

Phó Kỳ Đường: “…”

“Ồ, bao của cậu trông như thế này à?” Cung Tử Quân cười nói, còn cố ý kéo dài giọng ra.

Phó Kỳ Đường không biết nên khóc hay cười nữa, chỉ biết giơ tay chịu trói: “Thách! Tôi chọn thách!”

“Cậu chắc chứ?”

“Chắc! Có chơi có chịu. Tôi chuẩn bị xong rồi. À mà tôi nhắc trước nhá, anh phải để ý tới các khán giả vị thành niên chút đấy.” Phó Kỳ Đường nói.

“Cậu nói đúng lắm nhưng mà tôi trưởng thành rồi.”

“Thì?”

“Thì tôi có thể làm chút chuyện chỉ người lớn mới được làm mà không phải chuyện hút thuốc đấy.”

Lời vừa dứt, chăn đã bị xốc lên, bao phủ hai người họ. Chỉ thoáng thấy bọn họ chồng lên nhau sau đó tách ra. Khi tấm chăn rơi xuống, Phó Kỳ Đường xuất hiện với vẻ mặt bàng hoàng như đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

“Hoàn hồn nào.” Cung Tử Quận khua tay trước mặt Phó Kỳ Đường, cười như cáo trộm được gà: “Sao? Chơi tiếp chứ?”

Phó Kỳ Đường kinh ngạc, trừng mắt nhìn hắn rồi kéo chăn trước khi vết đỏ từ cổ kịp lan lên mặt. Anh rụt cả người lại, sau đó tắt đèn, tức giận nói: “Chơi cái gì mà chơi? Biết mấy giờ rồi không hả? Mai có còn muốn đánh phó bản nữa không?! Ngủ!”

Cung Tử Quân chậm rãi “ồ” lên một tiếng ngân dài đầy khiêu khích, nụ cười như gió xuân thổi qua mặt hồ: “Thế chúc ngủ ngon ha.”

Mãi một phút sau, Phó Kỳ Đường mới trả lời: “Ngủ ngon.”

[44: ??? Có chuyện gì đây? Tôi không thấy gì hết! ]

[10: Tui cũng thế nhưng tui đoán được chuyện gì nha! Aaaaaaaaa! Tạm biệt các quý vị, tôi phải đi chạy vài vòng đây!!! ]

[32: Kết hôn đi! Hai người mà không kết hôn thì sao hết phim được chứ! ]

[19: Gì vậy ba? Sói Điên nhéo Tiểu Phó cái thôi. Ba con mắt của tôi không nhìn nhầm đâu nên fan cp đừng có tưởng bở nữa! ]

[58: À… Hóa ra là không chỉ “…” mà còn đụng chạm nữa. Cảm ơn nhé, tui hiểu lun. ]

[26: Ngủ ngon! ]


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.