Bình tĩnh. Nhất định phải bình tĩnh. Chắc hẳn bọn họ chưa hề phát hiện ra mình đã bắt đầu nghi ngờ “Hà Chi Châu” có vấn đề, mình hoàn toàn không được biểu hiện ra điều gì bất thường.
Minh Tu hít một hơi thật sâu, mất vài giây để ổn định lòng mình. Cậu ta hắng giọng, dùng ngữ điệu bình thường nhất để đáp lại: “Chờ chút! Tôi ra ngay đây!”
Cậu ta nói rồi nắm lấy tay nắm cửa chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, lại vô tình đá đổ thùng rác cạnh bồn rửa mặt khiến rác rưởi trong thùng lăn hết ra ngoài. Minh Tu vốn định cầm chổi quét dọn nhưng vừa cúi đầu, lông màu cậu đã một lần nữa xoắn tít lại. Ngoài mấy miếng bông tẩy trang, vài chiếc tăm bông đã qua sử dụng và một mảnh giấy thiếc bị vo thành một cục ra thì không còn gì khác.
Minh Tu ngồi xổm xuống, cầm một miếng bông tẩy trang lên thì thấy vẫn còn ươn ướt, rõ ràng là vừa mới dùng xong. Mấy miếng khác còn có cả vệt màu hồng hồng. Minh Tu sờ thử, đoán là vết son bị lau đi. Trong mảnh giấy thiếc nhàu nát là bã kẹo cao su, mấy cây tăm bông thì có dấu vết bị đốt cháy.
Tuy Minh Tu chưa từng yêu đương nhưng cũng chẳng phải sư thầy. Ở trường, cậu ta đã từng vô tình nghe thấy các cô gái bàn tán về mẹo làm đẹp, trong đó có đốt tăm bông để uốn mi. Hồi đó cậu ta cũng không hiểu lắm, chỉ thấy hơi nguy hiểm nhưng bây giờ nhìn vào mấy cây tăm bông bị đốt đen thui trên tay, cậu ta cũng tưởng tượng ra được đại khái.
“Hà Chi Châu” đi vệ sinh xong thì đứng trước gương đánh giá bản thân, đột nhiên phát hiện ra son bị lem bèn nhổ kẹo cao su ra, lau vệt son cũ đi để tô một lớp mới. Sau đó “anh ta” phát hiện ra lông mi hết cong rồi, thế là lấy bật lửa với tăm bông ra, vừa đốt tăm bông vừa ngân nga hát.
Trong thùng rác chỉ có chút rác, còn là rác mới, hiển nhiên không phải rác của chủ gia đình. Trừ bản thân mình ra cũng chỉ có “Hà Chi Châu” đã dùng nhà vệ sinh. Lúc này, Minh Tu cuối cùng cũng dám khẳng định chắc chắn rằng “Hà Chi Châu” kia là giả. Hà Chi Châu thật có khả năng là đã chết rồi. Thân phận của anh ta bị người… Hoặc là quỷ thay thế, mà thay thế anh ta còn là kẻ mang giới tính nữ.
Sao bây giờ? Minh Tu hơi hoảng hốt, ngây ngốc đứng nhìn bản thân mình trong gương. Quỷ đã trà trộn vào trong đội ngũ người chơi thì chắc chắn là định nhân lúc người chơi không để ý mà bắt gọn một mẻ. Mà khi nãy Thời Duyệt đồng ý để cho hai NPC đi theo vì cô cho rằng có người cũ là Hà Chi Châu ở đây thì có thể lấy đa số thắng thiểu số. Vậy nhưng nào ngờ hiện tại lại có biến, Hà Chi Châu này là hàng pha kè! Nhìn lại tình hình phe ta, bản thân với Trần Thương chỉ ở mức có thể tự vệ, chỉ với Dịch Văn Văn thì khó mà địch nổi ba người kia.
“Tiểu Minh! Cậu vẫn ổn chứ?”
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa. Lần này giọng Della còn có cả chút nghi ngờ.
“Tôi đang rửa tay. Ra ngay đây!”
Cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong lòng, Minh Tu vừa nói vừa vặn vòi nước tối đa để tiếng nước chảy có thể truyền ra ngoài. Cậu ta nhanh chóng thu dọn rác và đặt cái thùng về lại dưới bồn rửa, vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Minh Tu vốc nước tạt lên mặt. Nước lạnh khiến cho cậu ta tỉnh táo hơn. Khi cậu ta mở mắt ra, một ý tưởng rõ ràng đã được hình thành trong đầu cậu ta.
Cũng không phải không có cơ hội phản đòn. Đối phương vẫn chưa biết mình đã nhìn thấu lớp ngụy trang của chúng, đây chính là biến số lớn nhất. Phải ra tìm Dịch Văn Văn rồi nghĩ cách nói cho cô biết Hà Chi Châu là hàng giả trước đã. Không… Đối phương hẳn sẽ trông trừng phe ta rất kỹ, không cho họ nhiều thời gian, vậy nên chắc phải nhắc Dịch Văn Văn kiểm tra Hà Chi Châu luôn. Tiếp theo tìm cơ hội rời khỏi căn nhà này, để ba con quỷ ở bên trong rồi dùng “khóa cơ học” nhốt bọn chúng bên trong. Tuy “khóa cơ học” chỉ có hiệu lực trong vòng ba phút nhưng vậy cũng đủ rồi.
Minh Tu nghĩ tới mấy quả mìn mình đã đổi trên tàu trước khi vào phó bản, nổ thì rất mạnh nhưng kích nổ lại hơi rắc rối. Ba phút đủ để câu thêm thời gian cho mọi người, tiếng nổ cũng có thể thu hút sự chú ý của Thời Duyệt. Xét đến Miêu Anh bên kia cũng sắp xong rồi, hẳn là sẽ không sao.
Cậu ta nhanh chóng tính toán các loại yếu tố, một ý tưởng rõ ràng hơn dần dần nảy ra. Tiếp theo đây sẽ có ba việc cần làm:
1. Nhắc nhở Dịch Văn Văn dùng đạo cụ kiểm tra Hà Chi Châu;
2. Đảm bảo ba người phe ta không cùng nhau vào trong một không gian kín và hẹp. Đối phương vẫn chưa ra tay hẳn là vì muốn tập trung tấn công đột ngột để không ai còn đường sống nên chỉ cần ba người chơi tách nhau ra, cố gắng không để phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì đối phương ắt sẽ phải kiêng dè, từ đó đạt được mục đích kéo dài thời gian;
3. Nghĩ cách để tên nhóc Trần Thương chạy trước vì cậu ta đang giữ chìa khóa. Nếu cậu ta còn ở đây thì dù có gắn ổ khóa, nó cũng không thể hoạt động. Như vậy thì ít nhất Trần Thương cũng được an toàn, so với việc toàn quân bị tiêu diệt còn tốt hơn.
Minh Tu căng cơ mặt, cố gắng mỉm cười nhưng lại phát hiện vẻ mặt của mình trong gương còn xấu hơn cả khóc. Cậu thiếu niên mười mấy tuổi, cuộc đời vừa mới bắt đầu, vốn luôn cho rằng bản thân vẫn còn một tương lai sáng ngời và những ngày mai không thể đếm hết phía trước, ai mà ngờ vận mệnh lại đổi nhiên xuất hiện bước ngoặt, cái chết không báo trước bất ngờ ập xuống đầu. Minh Tu cố gắng hết sức để nghĩ thoáng hơn nhưng vẫn không thể lừa dối bản thân rằng cậu ta đang sợ hãi. Sợ phán đoán của bản thân sai lầm, sợ rằng mình thực sự sẽ chết. Xuyên qua lớp vải mỏng, những ngón tay run rẩy của Minh Tu vô tình, cố ý vuốt ve ổ khóa trong túi. Cậu ta nhắm chặt mắt lại như đang nỗ lực hấp thu sức mạnh từ chiếc ổ khóa, nhịp tim ban nãy còn như trống trận dần dần lắng xuống.
“Cược thôi!” Minh Tu hít một hơi thật sâu, mở cửa nhà vệ sinh ra.
Cậu ta nói với vẻ mặt hệt như lúc bình thường: “Ngại quá, lãng phí thời gian của mọi người rồi. Nhưng mà tôi thấy hình như trong WC có quỷ thật á.”
*
Ở thôn Đào Nguyên, đám người nhận ra Nhiếp Tiểu Lam đang gặp nguy hiểm thì đều không chần chừ nữa mà chạy về phía đó.
Khu bình luận lúc này đã sục sôi sau một khoảng lặng.
[10: Chờ chút… Vật khống chế là sao? Tức là ông Giang không phải người ấy hả??]
[29: Tôi hiểu câu “Một khi vật khống chế không còn, ác ý trong dân làng không thể được loại bỏ”, tức là ông Giang chết rồi thì mọi người không thể sám hối với ông ấy nữa. Nhưng tại sao lại “biến người ta từ cực kỳ thiện lương thành cực kỳ độc ác”? Sao lại như thế?]
[43: Cả cậu nhóc Hướng Viễn nữa. Cậu nhóc với ông Giang hẳn là cùng một “loại” đúng không? Nếu ông Giang là vật khống chế thì cậu nhóc đó là gì? Vật khống chế dự bị?]
[51: Tôi cũng hoang mang giống số 10. Thậm chí tôi còn chẳng hiểu hai vị lầu trên đang nói cái gì nữa.]
“Thực ra quỷ trong thôn chính là ác niệm của dân làng. Không có ai là “Bồ Tát” trời sinh cả, càng đừng nhắc tới nguyên cả một thôn toàn là “Bồ Tát” trời sinh, về sau bọn họ mới bị ảnh hưởng thôi. Hai trăm năm trước, sau khi vị “thần tiên” vô danh kia giải quyết xong vụ quỷ trêu người thì đã chôn thứ có thể hóa giải oán khí của người đã chết ở trong thôn. Tôi đoán đó chắc là một đạo cụ vô cùng lợi hại, chỉ không biết là đã xảy ra chuyện gì khiến nó bị dị biến, hoặc là “chương trình vận hành” của nó xảy ra vấn đề, tóm lại là tác dụng vốn có của nó đã bị biến đổi. Mỗi một đứa trẻ trong thôn vừa sinh ra đã được bế tới nhà thờ Tổ để cầu được Thần chủ ban phước, tên thì được ghi trên thẻ gỗ treo lên tường. Đây không phải “báo cáo” với Thần chủ mà là “đăng ký” vào chương trình vận hành của đạo cụ. Bằng chứng đăng ký chắc hẳn là hình xăm con mắt mà chúng ta đã thấy trên người của Lưu Hạ Dân và Quách Bảo Quốc.” Phó Kỳ Đường vừa chạy vừa nói. Nhờ tập luyện không ngừng nghỉ mỗi ngày nên hơi thở của anh rất đều đặn và tốc độ nói cũng nhanh.
Nói tới đây, anh đúng lúc nhìn thấy một thi thể đã bị người ta đâm chết dã man nằm sấp bên vệ đường. Tô Úy dứt khoát chạy nhanh tới kéo quần áo của thi thể đó lên, quả nhiên tìm thấy hình xăm ở bắp tay trái.
“Đúng vậy đấy! Mọi người xem!” Cậu ta giơ cánh tay của thi thể lên cho mọi người nhìn rõ hơn.
Tống Dục thấy vậy thì gật đầu, nói: “Thấy rồi. Đi thôi. Tìm người quan trong hơn.”
Sau đó, anh ta nói với Phó Kỳ Đường: “Ông Giang chính là đạo cụ đó hóa thân thành, tất cả mọi người đều “đăng ký tài khoản” với ông ấy. Ông ấy đã khống chế tâm tình hay có thể nói là tâm tính của những người này. Ông ấy tách rời thiện và ác trong bản tính của con người, áp chế tính ác và phóng đại tính thiện. Những cảm xúc tiêu cực trong cuộc sống thường ngày sẽ được phá giải và triệt tiêu nhờ vào việc sám hối. Nhưng đạo cụ này đã hoạt động suốt hai trăm năm qua, thực ra đã đạt tới giới hạn từ lâu. Nó dần không tài nào áp chế nổi nhiều ác ý như vậy nữa, cũng không thể thuận lợi tiêu trừ những cảm xúc tiêu cực nảy sinh trong cuộc sống thường ngày. Mà một khi những cảm xúc tiêu cực này mất khống chế thì sẽ biến thành con quỷ giết người, cắn ngược lại dân làng.”
“Không sai.” Phó Kỳ Đường gật đầu. Đột nhiên anh cảm thấy hình như đã nghe về cơ chế này ở đâu đó nhưng lại không thể nhớ ra.
“Khu vui chơi tĩnh lặng.” Cung Tử Quận đoán được anh đang nghĩ gì, nói một cách bình thản, cứ như đang nói chuyện râu ria chẳng quan trọng.
Khu vui chơi tĩnh lặng! Phó Kỳ Đường lập tức bừng tỉnh, đến cả mấy người Tống Dục cũng lộ ra biểu cảm “thì ra là thế”.
Chân tướng của phó bản Khu vui chơi tĩnh lặng vòng trước chính là đánh thức ý thức sơ khai của bản thể khu vui chơi. Nó cung cấp sự vui vẻ cho du khách, đồng thời hấp thụ những cảm xúc tiêu cực của bọn họ. Mà sau khi nó đã hấp thụ một lượng cảm xúc tiêu cực vượt quá sức chịu đựng, những cảm xúc tiêu cực đó liền biến thành quỷ, xuất hiện sau khi khu vui chơi chìm vào giấc ngủ và bắt giết những người bước vào khu vui chơi.
Lúc vừa mới vào, nhóm người chơi đã đoán rằng phó bản này có tương quan với hai phó bản khác. Vì Bệnh viên Bình An và Khu vui chơi tĩnh lặng đều lấy “giấc mơ” làm chủ đề nên đương nhiên suy đoán của người chơi cũng dựa sát vào chủ đề “giấc mơ”. Lần này Chu Lệ không ngần ngại giết chết trưởng thôn Lưu Hạ Dân để xác minh nhưng đáng tiếc đã bị chứng thực là sai lầm. Không ngờ sự tương quan thực sự lại là điểm này. Điểm chung giữa Bệnh viện Bình An và Khu vui chơi tĩnh lặng là giấc mơ, điểm chung giữa Khu vui chơi tĩnh lặng và Vùng đất cực lạc là cảm xúc tiêu cực biến thành quỷ, mà điểm chung giữa Bệnh viện Bình An và Vùng đất cực lạc là hội Thánh hồi quy. Ba phó bản kết nối đan xen với nhau, tạo thành một thể khép kín vừa đơn giản vừa phức tạp, nhưng lại khiến người ta hoàn toàn bất ngờ. Đây tuyệt đối không thể là trùng hợp.
“Tại sao đoàn tàu lại…” Lúc mở miệng Tô Úy mới phát hiện ra cổ họng mình khô khốc, chỉ có thể thốt ra được vài từ, sau đó lắc đầu: “Thôi, chuyện cần được ưu tiên hiện tại không phải cái này. Nếu ông Giang là “vật khống chế” thì nhóc Hướng Viễn là gì?”
“Tôi đoán là “chốt an toàn”.” Phó Kỳ Đường im lặng một chút rồi lại lên tiếng: “Tóm lại là mau đi tìm cậu nhóc thôi.”