*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Minh hôm nay ra ngoài không ngờ lại gặp Cố Trản Từ, đặc biệt cô còn trang điểm, đôi mắt hoa đào càng thêm quyến rũ.
Khi hai người lại gần, Cố Trản Từ bỗng cảm thấy như cô gái nhỏ đã trưởng thành, ánh mắt và vẻ ngoài toát lên sự quyến rũ và phong tình.
Thực ra, lần đầu tiên họ gặp nhau, Tô Minh đã có phong cách này, chỉ là sau đó Tô Minh đều theo đuổi phong cách thanh thuần.
Cố Trản Từ nhìn Tô Minh, đột nhiên nhận ra mình thật sự đang suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi của Tô Minh, sau đó mới nhớ ra mình không phải là gei.
Cô không thích phụ nữ.
Vậy làm sao có thể “ăn sạch hết”?
Cô nghiêm túc tự biện minh: “Yên tâm đi, tôi khác với họ, tôi sẽ không ăn em đâu, em hoàn toàn an toàn khi ở bên tôi.”
Tô Minh: “……”
Chị không ăn, em ăn.
Cố Trản Từ giải thích: “Tôi không thích phụ nữ.”
Tô Minh giả vờ ngạc nhiên: “Nhưng Văn Việt nói với em chị cong.”
Cố Trản Từ ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”
Tô Minh tinh nghịch cười: “Chị ấy nói chị tuổi Rắn, mà rắn đều cong, vì vậy chị cong.”
Cố Trản Từ: “……”
Cố Trản Từ không ngờ lại có cách giải thích như vậy, rõ ràng đây là một cách lý luận quái dị, hèn gì khi Tô Minh say rượu hôm đó cứ hỏi cô có phải tuổi Rắn không.
“Cô ấy chỉ đang nói linh tinh thôi, theo cách lý luận này, trong mười hai con giáp chắc chắn sẽ có hai con là cong, vì con Rồng cũng cong mà. Em có thể tìm một người thuộc tuổi Rồng và hỏi xem cô ấy có cong không?”
Cô bổ sung thêm: “Nhưng không thể tìm ở đây.”
Đây là quán bar dành cho gei, khả năng cao là những người đến đây đều cong, trừ cô và đôi bạn gái vừa rồi đang thảo luận cách làm hài lòng mẹ chồng tương lai kia.
Tô Minh nghiêm túc nói: “Thì có thật mà.”
Cố Trản Từ nhận ra mình cũng bắt đầu trẻ con theo.
Cô nghi ngờ: “Em còn chưa bắt đầu tìm mà.”
“Thì em nè, em nhỏ hơn chị mười một tuổi, chính là tuổi Rồng đó, và em cong, chị bị vả mặt rồi.” Tô Minh đắc ý không chút xấu hổ, dựa vào vai Cố Trản Từ.
Cố Trản Từ: “……”
Cố Trản Từ lập tức á khẩu không trả lời được.
Cô để Tô Minh dựa vào vai mình.
“Thực ra, việc cong thẳng không quan trọng, đàn ông hay phụ nữ đều có người xấu, con giáp chỉ là cái nhãn thôi. Chị chỉ muốn nhắc nhở em, ở bên ngoài cần phải chú ý an toàn.” Cố Trản Từ cảm thấy cô gái trẻ dễ bị lừa, cô không hiểu rõ về nhân phẩm của Văn Việt.
Tô Minh gật đầu: “Yên tâm, em hiểu rõ.”
Tô Minh đưa ly rượu cho Cố Trản Từ, “Chị thử đi, độ cồn rất thấp, không tin thì nếm thử xem?”
Cố Trản Từ theo phản xạ hút một ngụm, ống hút đã bị bẹp, trên đó mờ mờ có thể thấy dấu răng và son môi của Tô Minh.
Tô Minh chớp mắt hỏi: “Độ cồn có thấp không?”
Cố Trản Từ cảm thấy mình có lẽ thực sự có tiêu chuẩn kép, cô không thấy vấn đề gì khi hút ống hút mà Tô Minh đã cắn qua, có lẽ vì trước đó đã bị hôn qua nên ngưỡng giới hạn của cô đã cao hơn.
“Độ cồn thấp thật, nhưng em không uống được nhiều, chỉ cần một lượng rượu nhỏ là có thể say rồi.” Cố Trản Từ đứng dậy đi đến quầy bar gọi một ly sữa tươi, “Vẫn là sữa tươi đáng tin cậy hơn.”
Tô Minh: “……”
Tô Minh chỉ còn cách uống sữa tươi.
Cố Trản Từ thì tiếp tục uống rượu, Tô Minh cảm thấy hơi thèm.
Cố Trản Từ không để ý, lấy điện thoại ra xem qua, nhíu mày một chút rồi tiếp tục gọi thêm hai ly rượu.
Tô Minh nhìn xung quanh, thấy nhiều phụ nữ đang nhìn về phía họ và thì thầm với nhau. Cô nghĩ rằng, kiểu trưởng thành với vẻ mặt cấm dục uống say của Cố Trản Từ mới là nguy hiểm nhất.
Phỏng chừng khi say rồi, mọi người sẽ chen chúc nhau để ăn cô ấy.
Tô Minh ân cần yêu cầu bartender đổi rượu, và cảm thán rằng phụ nữ trưởng thành đều khác nhau. Phụ nữ trưởng thành khác có thể đã luyện ra hoa tay luôn rồi, còn Cố Trản Từ vẫn chỉ mới bắt đầu như học sinh tiểu học.
Tô Minh hỏi: “Chị à, có phải tâm trạng của chị không tốt không?”
Cố Trản Từ hôm nay uống rượu liên tục, có vẻ còn sầu hơn cái người phải thi giữa kỳ vào tuần sau là cô.
Cố Trản Từ cúi đầu nói: “Nhà có chút chuyện.”
Tô Minh đoán: “Có phải Cố Thời Nguyệt làm chị tức giận không?”
“Không phải Cố Thời Nguyệt, tôi đã nói rõ với con bé rồi, sau này con bé sẽ không gọi em là mẹ kế nữa, đừng sợ.”
Có lẽ vì đã uống rượu, Cố Trản Từ trở nên lải nhải hơn bình thường.
Tô Minh nói: “Ừ, tối qua em ấy đã xin lỗi em.”
Mặc dù lời xin lỗi không thành tâm và sau khi xin lỗi lại xóa số của cô, nhưng dù sao trước đây cô cũng là nhân vật phản diện ác độc, và nữ chính luôn có thành kiến với cô. Hơn nữa, cô thực sự có ý đồ với Cố Trản Từ và muốn làm mẹ kế của nữ chính.
Cố Trản Từ gật đầu: “Hôm nay tôi về nhà.”
Tô Minh hiểu ra.
“À, là ông già dâm dê của chị sao.”
Cố Trản Từ: “……”
Cố Trản Từ tự giễu: “Em biết tại sao tôi lại có một cô con gái lớn như Cố Thời Nguyệt không?”
“Vì cô ấy là con của anh trai chị.” Tô Minh đã đọc qua nguyên tác, cô còn nhớ một số điều về thân thế của nữ chính, dù sự hiện diện của anh trai này rất mờ nhạt.
Cố Trản Từ lắc đầu: “Là vì bố tôi cũng có mẹ kế.”
Tô Minh: “……”
Nhà mấy người có truyền thống mẹ kế à?
Mẹ kế 1 mẹ kế 2, mẹ kế 3 mẹ kế N.
Chẳng lẽ Cố Thời Nguyệt là con ngoài giá thú của Cố Hoài Tín?
Tô Minh tính toán theo tuổi của Cố Thời Nguyệt, khi nữ chính được sinh ra, Cố Hoài Tín đã hơn bốn mươi tuổi, và căn cứ vào việc ông ta nghi ngờ Cố Trản Từ không phải là con ruột, hiên nhiên từ hơn ba mươi tuổi ông ta đã vô cùng bất lực rồi.
Liệu đàn ông bất lực có thể có con được không?
Là một cựu sinh viên y khoa, Tô Minh biết là có thể, vì y học phát triển, có nhiều phương pháp khác nhau.
Cô nhìn Cố Trản Từ với vẻ do dự.
“Cái đó, cái đó, cái đó…”
“Cố Thời Nguyệt không phải là em gái của chị đó chứ?”
Mối quan hệ lộn xộn này thật khiến người ta đau đầu.
Cố Trản Từ: “……”
“Tất nhiên không phải.” Cố Trản Từ rất hay nói chuyện nửa chừng, lời nói có phần lộn xộn, “Hôm nay tôi không vui không phải vì Cố Hoài Tín, cũng không phải vì Cố Thời Nguyệt, mà vì mẹ tôi.”
Tô Minh lo lắng hỏi: “Dì làm sao vậy?”
Cố Trản Từ liếc nhìn cô, Tô Minh làm sao có thể gọi mẹ cô là “dì” được? Dù sao cũng nên gọi theo cách của Cố Thời Nguyệt.
Cô im lặng một lúc lâu: “Gần đây mẹ tôi không nghe lời lắm.”
Tô Minh: “……”
Không nghe lời?
Mẹ sao phải nghe lời?
Tô Minh càng lúc càng không thể làm rõ mối quan hệ giữa các nhân vật, lúc trước khi đọc tiểu thuyết, cô chỉ nghĩ đó là một câu chuyện tình yêu học đường thuần khiết, không biết lại có một đống quan hệ phức tạp rối rắm như vậy.
Cố Trản Từ biết cô lại nghĩ sai rồi.
“Đầu óc của em toàn chứa gì vậy?”
Tô Minh mặt đỏ lên: “……”
Cố Trản Từ nói: “Chút nữa tôi đi gặp bà ấy.”
Tô Minh làm nũng: “Chị, em có thể đi cùng chị không?”
Cố Trản Từ do dự một chút: “Được, nhưng em có thể sẽ thấy một số việc kỳ lạ, đừng cảm thấy bất thường.”
Tô Minh: “……”
Cố Trản Từ đã uống rượu, nhưng trên mặt cô không có biểu hiện gì ra ngoài. Tô Minh còn thấy mùi rượu trên người cô rất dễ chịu.
Trước khi rời đi, Cố Trản Từ vào nhà vệ sinh một chuyến.
Tô Minh nghĩ một chút, rồi đi chào hỏi Văn Việt. Cô có ấn tượng tốt về Văn Việt, là hình mẫu của một chị cả điển hình.
“Chị Văn Việt, em có việc phải đi trước.”
Văn Việt nhướn mày: “Đi chơi với Cố Trản Từ?”
Tô Minh gật đầu: “Ừ.”
“Vậy thì, chúc các bạn chơi vui vẻ.”
Văn Việt không yên tâm, nên gửi tin nhắn cho Tô Hào.
Văn Việt: “Em gái của cậu vừa mới ở chỗ mình.”
Tô Hào: “Cậu đang ở đâu?”
Văn Việt: “Quán rượu 10.”
*10 là 1 và 0, nghĩa là tượng trưng công và thụ theo kiểu TQ.
Tô Hào: “Cậu giúp mình chăm sóc em gái nhé, đừng để con bé uống rượu, con bé không uống được nhiều đâu, cũng đừng bắt nạt con bé.”
Văn Việt: “Hiện tại em ấy đang ở cùng Cố Trản Từ.”
Tô Hào: “Gần đây con bé suốt ngày ở cùng Cố Trản Từ, mình cảm giác như mình sắp bị em gái vượt mặt rồi.”
Văn Việt: “Có thể nhìn ra được.”
Cậu sắp trở thành người ngoài rồi.
Tô Hào: “Văn Việt, hỏi cậu một việc.”
Tô Hào: “Cậu có nghĩ rằng Cố Trản Từ cao lên thêm không?”
Văn Việt: “……”
Văn Việt: “Cậu không bị bệnh chứ? Cố Trản Từ đã ba mươi rồi.”
Văn Việt: “Em gái của cậu vừa mới rời khỏi cùng Cố Trản Từ, tốt nhất là cậu tự hỏi em ấy, đừng để Cố Trản Từ lừa em ấy đi thuê phòng.”
Tô Hào: “Được, cảm ơn Việt Việt.”
Tô Minh và Cố Trản Từ đi taxi đến viện điều dưỡng ở trung tâm thành phố. Nơi đây phong cảnh rất đẹp, trước khi đến, Tô Minh còn tưởng đây là một khu nghỉ dưỡng.
Cố Trản Từ thành thạo dẫn đường đến một khu vực có nhiều bụi rậm. Nơi này có vẻ khá hẻo lánh, đầy lá rụng, là khu vườn phía sau của viện điều dưỡng. Phía trước, trên bãi cỏ, có một người phụ nữ đang ngồi xổm, mặc áo len và quần dài, ôm gối ngồi một cách quy củ, khoảng hơn năm mươi tuổi, có vài nét giống Cố Trản Từ.
Tô Minh nhớ lại cảnh tượng hồi nhỏ mình ngồi trên mặt đất, nhìn những con kiến di chuyển.
Cố Trản Từ nói: “Đó là mẹ tôi, bà đang giả làm nấm.”
“Bạn cũng là một cây nấm sao?” Tô Minh cuối cùng nhớ ra tình tiết bị quên, mẹ của Cố Trản Từ bị bệnh tâm thần.
Câu hỏi “Bạn cũng là một cái nấm sao” xuất phát từ một cuốn sách của một bác sĩ tâm thần, chủ yếu nói về những ý tưởng kỳ lạ của bệnh nhân tâm thần.
*Là quyển này
Hóa ra là loại không nghe lời như này, cô suýt nữa đã nghĩ rằng có một mối quan hệ kỳ lạ giữa Cố Trản Từ và mẹ của cô ấy.
Cố Trản Từ nói: “Đúng, hiện tại bà ấy là một cây cnấm, chúng ta và bà ấy có sự tách biệt về loài, chỉ khi em cũng là một cây nấm, bà ấy mới giao tiếp với em.”
Tô Minh gật đầu hiểu ý.
Cố Trản Từ đột nhiên hỏi: “Em có lạnh không?”
Tô Minh: “……”
Hôm nay trời trở lạnh, cô nghĩ rằng chỉ là ngồi ở quán rượu nên chỉ mặc một chiếc áo khoác đơn giản khi ra ngoài, quả thật hơi lạnh.
Cố Trản Từ cởi áo khoác và khoác lên người Tô Minh, liếc nhìn đôi chân trần của cô.
“Ngày đông mà vẫn để lộ chân, cẩn thận bị đau chân khi già.”
Tô Minh: “……”
Cô chỉ có thể khoác áo khoác lên người, trên áo khoác có một mùi đặc biệt, đó là mùi của Cố Trản Từ, luôn có một hương thơm đặc biệt.
Cố Trản Từ mặc áo len bó sát, ngồi xổm bên cạnh người phụ nữ.
Tô Minh siết chặt áo khoác, cô tưởng rằng Cố Trản Từ lo lắng cô lạnh, hóa ra là để tiện cho việc ngồi xổm.
Tô Minh lại cởi áo khoác ra, ôm vào lòng, rồi cũng ngồi xổm bên cạnh Cố Trản Từ. Cô nhanh chóng cảm thấy chân mỏi, còn Cố Trản Từ dường như đã quen với việc này, đã thành thói quen.
*Chắc nhà 3 người ngồi như hình này nè:
Hai người yên lặng một thời gian dài, người phụ nữ mở lời: “Trản Từ?”
Cố Trản Từ nhẹ nhàng cười: “Mẹ, là con đây.”
Cô đưa tay muốn sửa lại tóc trên trán của người phụ nữ.
Người phụ nữ vội tránh ra: “Cô đã uống rượu à?”
Cố Trản Từ rút tay lại: “Xin lỗi, lần sau con sẽ không uống nữa.”
Người phụ nữ lắc đầu nói: “Cái cuống nấm của tôi bị hỏng rồi, nhớ sửa giúp tôi.”
Cố Trản Từ lúc này mới cười nói: “Được, con sẽ giúp mẹ sửa ngay.”
Tô Minh: “……”
Cô đang tự hỏi cuống nấm là gì? Rốt cuộc phải sửa như thế nào.
Người phụ nữ đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô.
Tô Minh đặt cằm lên áo khoác của Cố Trản Từ, ngọt ngào chào hỏi: “Dì, chào dì, cháu là……”
Người phụ nữ khẳng định: “Cô không phải người của thế giới này.”
Tô Minh: “……”
Không lẽ đây là lỗi (bug) trong cốt truyện?
Cô lập tức nhìn về phía Cố Trản Từ.
Cố Trản Từ chỉ mỉm cười an ủi cô.
Tô Minh không dám tiếp tục trò chuyện với mẹ của Cố Trản Từ, sợ rằng mình sẽ lỡ lời và để lộ việc mình là một người xuyên sách ra, liền nhanh chóng đứng dậy “biến” trở lại thành người bình thường.
Còn Cố Trản Từ vẫn ngồi xổm, cô mặc áo len bó sát, tư thế ngồi xổm làm nổi bật đường cong cơ thể, rất gợi cảm.
Hầu hết thời gian, cô không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh người phụ nữ, hai mẹ con cùng ngồi trên mặt đất như những cây nấm.
Tô Minh ngồi xuống trên ghế dài.
Nơi đây được gọi là viện điều dưỡng, thực ra là một bệnh viện tâm thần.
Chờ Cố Trản Từ và mẹ cô nói chuyện xong.
Tô Minh đỡ Cố Trản Từ: “Chị, dì……”
Cố Trản Từ xoa xoa đầu gối, nói: “Đừng lo, bà ấy cho rằng trên đời có vô số thế giới khác nhau, chẳng hạn như tôi đang nói chuyện với em bây giờ và tôi lúc nãy là đến từ những thế giới khác nhau.”
Tô Minh thở phào: “Đây không phải là triết học biện chứng sao? Con người không thể bước vào cùng một dòng sông hai lần.”
Cố Trản Từ suy nghĩ một chút: “Gần như vậy, chỉ là hiểu những điều thay đổi và phát triển như đến từ các thế giới khác nhau.”
Tô Minh hiểu ra.
Cô trả lại áo khoác cho Cố Trản Từ.
Cố Trản Từ lắc đầu: “Em cứ giữ áo khoác, tôi không lạnh.”
Tô Minh chỉ còn cách tiếp tục mặc áo khoác.
Hai người ngồi trên ghế dài.
Cố Trản Từ nói: “Khi bệnh nặng nhất, bà ấy có thể ngồi xổm cả mấy ngày, phải có bác sĩ cưỡng chế mới có thể làm bà ấy tỉnh lại khỏi trạng thái này. Gần đây đã có sự cải thiện, tôi định đưa bà ấy về nhà ở một thời gian, nhưng gần đây lại không nghe lời.”
Tô Minh nhíu mày hỏi: “Biết nguyên nhân không?”
Cố Trản Từ mặt hơi nghiêm lại: “Có lẽ là bị kích thích. Bệnh của bà ấy là do ảnh hưởng kép từ di truyền và môi trường. Em có hứng thú với lĩnh vực này không?”
Tô Minh nói: “Em đã đọc vài cuốn sách tương tự như “Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải” đôi khi cảm thấy những gì họ nghĩ cũng có lý. Có một thời gian em còn cố gắng hiểu họ, suýt chút nữa thì bị lạc lối vì điều đó.”
Khi đó cô vừa mới bắt đầu độc lập thực hiện phẫu thuật, mỗi lần cầm dao mổ đều lo lắng sẽ sai sót, áp lực tâm lý rất lớn, có lúc còn nghi ngờ chính mình không bình thường, suýt chút nữa rơi vào ngõ cụt.
Cố Trản Từ nhắc nhở cô: “Lòng hiếu kỳ của em quá cao, đừng dễ dàng thử những thứ trong sách.”
Tô Minh gật đầu: “Em hiểu rồi.”
May mắn là người phụ nữ không chìm đắm trong thế giới nấm lâu, hóa ra bà ấy cũng có những lúc bình thường. Tô Minh nghĩ đến việc chào hỏi lần nữa, lần này bà không phải nấm mà là người.
Tô Minh: “Dì, cháu là Tô Minh.”
Người phụ nữ: “Ta biết, cô là cây nấm độc vừa nãy.”
Tô Minh: “……”
Tôi không phải, tôi không có độc.
Người phụ nữ nhìn cô: “Cô đến từ đâu?”
Tô Minh suy nghĩ một chút, rồi bịa ra: “Đây là một cuốn sách, cháu đến từ một cuốn sách khác.”
Cô muốn thử xem, liệu có giống như trong tiểu thuyết không, thực ra những người mắc bệnh tâm thần đến từ thế giới khác.
Người phụ nữ nhíu mày: “Sách? Ta đã nói thế giới này là ảo, là một trò chơi do một loại sinh vật nào đó tạo ra. Nó bảo chúng ta làm gì, chúng ta phải làm theo. Khi chúng ta không nghe lời, chúng ta bị biến thành người mắc bệnh tâm thần và bị giam giữ ở đây.”
Tô Minh: “……”
Cảm giác có chút hợp lý.
Cố Trản Từ thở dài: “Mẹ, mẹ nên nghỉ ngơi đi.”
Cố Trản Từ và Tô Minh ra hiệu cho nhau, rồi đưa người phụ nữ trở lại phòng bệnh. Bác sĩ kiểm tra cơ thể bà ấy và nói: “Gần đây bà ấy có dấu hiệu kích động, trước đó còn có xu hướng bạo lực, không thích hợp để về nhà.”
Cố Trản Từ nói: “Tôi biết rồi.”
Bác sĩ lại nói: “Hơn nữa, bà ấy cũng không muốn gặp người ngoài, gặp một lần mỗi tuần là đã ở mức tối đa rồi.”
Cố Trản Từ cúi mắt nói: “Tôi hiểu, cảm ơn bác sĩ.”
Tô Minh lo lắng: “Chị không sao chứ?”
Cố Trản Từ lắc đầu: “Tôi không sao.”
Cô nhớ lại chuyện vừa rồi, nói: “Đừng để mẹ tôi dẫn dắt, không thể giao tiếp được đâu. Tôi đã từng thử đi theo tư duy của bà ấy để trò chuyện, lúc đầu rất trơn tru, nhưng dần dần sẽ nhận ra mỗi ngày bà ấy đều không giống nhau.”
“Có thể hôm nay em là nấm độc, ngày mai em sẽ là nấm hương, một thời gian sau em có thể trở thành loại nấm khác, có thể là đá, có thể là khoai tây, và tôi đã từng trải qua tất cả những điều đó.”
Cố Trản Từ chưa bao giờ dẫn ai đến đây, kể cả Cố Thời Nguyệt, không ngờ hôm nay lại dẫn Tô Minh đến.
Tô Minh do dự hỏi: “Bệnh của dì có liên quan đến bố chị không?”
Cô luôn cảm thấy bệnh tâm thần của mẹ Cố Trản Từ có mối liên hệ không thể tách rời với Cố Hoài Tín, lão chết tiệt đó.
Cố Trản Từ nói giọng trầm: “Có, mặc dù có yếu tố di truyền, nhưng ông ta mới là nguyên nhân chính.”
Tô Minh lắng nghe.
Cố Trản Từ với vẻ mặt khinh thường nói: “Khi ông ta mười mấy tuổi đã loạn luân với mẹ kế, dần dần chức năng đó không còn, hoàn toàn bất lực, nhưng ông ta che giấu rất tốt, lúc trẻ trông rất phong độ, sau khi cưới mẹ tôi, lại trở nên tự ti nghiêm trọng. Chỉ cần mẹ tôi tiếp xúc với nam giới là cho rằng bà ấy ngoại tình, cười với người khác là dụ dỗ.”
“Mẹ tôi không chịu đựng nổi, muốn ly hôn, nhưng ông ta không đồng ý, sợ người khác nghĩ là do ông ta bất lực.”
Cố Trản Từ nói đến đây, ánh mắt cô lạnh lùng.
“Đợi đến khi mẹ tôi gần như suy sụp tinh thần, đã nhiều lần muốn tự tử, khi được chẩn đoán có vấn đề về tâm lý, ông ta lại xem mẹ tôi như vết nhơ trong cuộc đời mình, giờ đây không ai chú ý đến sự bất lực của ông ta, lập tức ly hôn với mẹ tôi.”
Vì vợ là một người mắc bệnh tâm thần, là một vết nhơ, vì vậy cần phải cưới nhiều vợ trẻ đẹp, hiểu biết và đoan trang.
Cố Trản Từ cười lạnh: “Ninh Minh không phải là người đầu tiên, tôi còn nhiều mẹ kế khác, nhưng ông ta chỉ khiến nhiều người biết đến sự bất lực của mình mà thôi.”
Tô Minh mắng: “Bố chị có bệnh thật rồi.”
Cố Trản Từ nói: “Ông ta sẽ có bệnh.”
Tô Minh: “……”
Tô Minh muốn ôm ôm Cố Trản Từ, cũng không màng đến sự phản đối của Cố Trản Từ, cô đưa áo khoác lại cho cô ấy và giúp cô ấy mặc vào.
Cố Trản Từ nói: “Mẹ tôi có vấn đề về tâm lý, người khác đều coi bà ấy là người điên. Cảm ơn em đã sẵn lòng trò chuyện với bà ấy.”
Tô Minh nói: “Không có gì, em thấy dì rất thú vị.”
Cố Trản Từ không tin lắm, vừa rồi Tô Minh có vẻ bị dọa, nhưng điều đó cũng bình thường, cô ấy ban đầu cũng rất sợ.
Cô nói: “À đúng rồi, Cố Thời Nguyệt có vẻ đang yêu đương với người tên Lâm Ý mà lần trước đến nhà tôi, em có biết không?”
Cô chỉ muốn nhắc nhở Tô Minh, đừng để tâm đến Cố Thời Nguyệt nữa.
Tô Minh: “……”
Việc đó liên quan gì đến cô?
Cô nói: “Chúc mừng chúc mừng.”
Cuối cùng cũng có một tin tốt.
Tô Minh cúi đầu hồi tưởng lại cốt truyện, nhưng phát hiện mình không nhớ ra được gì.
Nữ chính và nữ hai sắp có đại kết cục rồi, còn cô, một nhân vật phụ phụ trợ, chưa làm gì để gây rối hay hỗ trợ, và còn chưa mở đầu câu chuyện với Cố Trản Từ nữa, thật là xấu hổ.
Tuy nhiên, trong mắt Cố Trản Từ, Tô Minh vừa rồi chỉ là đang cố gắng tỏ ra vui vẻ, giờ đây đang cúi đầu buồn bã.
Cố Trản Từ đặt tay lên vai Tô Minh, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng buồn, tôi sẽ đưa em ra ngoài chơi.”
Tô Minh: “……”
Cô phối hợp rút ra một chút nước mắt: “Cảm ơn chị, em chỉ là cảm thấy hơi khó chịu trong lòng thôi.”
Cố Trản Từ thấy cô lại khóc, cảm thấy có chút lúng túng và hối hận vì đã nói tin này với cô.
“Vậy phải làm sao?”
“Hay là như lần trước, tôi ôm em một cái nhé?”
Tô Minh: “……”