*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đời sống tình dục hạnh phúc quả thực sẽ mất đi một thời gian.
Ngón giữa tay phải của Tô Minh liên tục chảy máu từ đầu ngón tay, từng giọt máu rơi xuống sàn gạch. Khuôn mặt Tô Minh bình tĩnh, cô đang gọt thanh long, lẽ ra chỉ cần dùng dao nhẹ nhàng rạch vỏ là có thể thấy lớp thịt đỏ rực bên trong.
Đôi tay này của cô vốn dùng để phẫu thuật, không thể nào lại không cầm nổi một con dao gọt trái cây. Chỉ là quả thanh long quá trơn, bất ngờ trượt tay, nhưng khi liên hệ với những sự việc gần đây, cô cảm thấy không rét mà run.
“Em còn thất thần ra đó làm gì?”
Cố Trản Từ thấy Tô Minh ngẩn ngơ, để mặc cho máu từ vết thương chảy ra không ngừng. Cô nắm lấy ngón tay của Tô Minh, rút khăn giấy ra che lại miệng vết thương. Tuy nhiên, khăn giấy nhanh chóng bị thấm đẫm máu.
Xem ra vết thương không hề nông.
Cố Trản Từ nhíu mày, bóp chặt gốc ngón tay để cầm máu.
Tô Minh nhắc nhở: “Chỉ cần bóp hai bên ngón tay là được.”
Mạch máu của ngón tay nằm ở hai bên.
Cố Trản Từ làm theo, bóp chặt hai bên ngón tay, máu quả nhiên chảy chậm lại. Cộng thêm khăn giấy, máu ở vết thương nhanh chóng được cầm.
Tô Hào đã mang hộp cứu thương đến: “Sao lại bất cẩn như vậy? Vết thương thế nào? Còn chảy máu không?”
Tô Minh đáp: “Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì nghiêm trọng.”
Mẹ Tô hỏi: “Có cần đến bệnh viện xem không?”
Tô Minh mỉm cười: “Chỉ là một vết xước nhỏ bằng móng tay, đến bệnh viện thì máu cũng đã cầm hết rồi. Cứ sát trùng bằng thuốc sát khuẩn rồi băng bằng gạc là được.”
So với khuôn mặt giỡn hớt của Tô Minh, Cố Trản Từ luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc. Cô nhận lấy hộp y tế và nói: “Để chị làm cho.”
Mẹ Tô nói: “Làm phiền cháu rồi. Con bé Minh Minh nhà cô từ nhỏ đã vụng về, nhưng đây là lần đầu tiên cắt vào tay.”
Cố Trản Từ đáp: “Không phiền đâu ạ.”
Động tác của cô nhẹ nhàng, dùng tăm bông thấm nhẹ lớp máu đã đông trên ngón tay của Tô Minh, để lộ ra vết cắt ngang ở đầu ngón tay. Cố Trản Từ nhíu mày.
Cô lo rằng băng cá nhân sẽ không đủ thông thoáng.
Cố Trản Từ quấn băng gạc cho Tô Minh.
Thấy Tô Minh có vẻ trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì, Cố Trản Từ an ủi: “Đừng lo, mấy ngày nữa là sẽ khỏi thôi.”
Tô Minh bừng tỉnh, ngừng suy nghĩ lung tung và đùa bỡn: “Em sợ chị sẽ ghét em, sau này không làm với em nữa, dù sao thì công cụ gây án của em cũng hỏng rồi.”
Cố Trản Từ: “…”
Cô lắc đầu: “Không đâu.”
Mẹ Tô thắc mắc: “Hai đứa định làm gì vậy?”
Tô Minh: “…”
Hỏng rồi, quên mất có mẹ ruột ở đây.
Cô vội vàng nói: “Chơi trò chơi ngón tay thôi mà.”
Tô Hào: “…”
Cô ném về phía Cố Trản Từ một đôi mắt hình viên đạn, lúc này còn “lái xe”, chẳng lẽ xem cô là người vô hình sao?
*Lái xe là tiếng lóng chỉ chuyện abcxyz.
May mắn là mẹ Tô không để tâm: “Tự nhiên sao lại bị thương vào tay thế này? Lần sau nhớ cẩn thận một chút.”
Tô Minh nói: “Quả thanh long đó lạnh quá.”
Mẹ Tô không nghi ngờ gì thêm.
Ngón tay của Tô Minh bị thương trong vinh quang, sau khi băng bó xong, cô còn làm ra điệu bộ “lan hoa chỉ”, vẫn có tâm trạng đùa giỡn với Cố Trản Từ.
“Bây giờ tay em dài hơn tay chị rồi đấy.”
*Lan hoa chỉ: như kiểu hình dưới =))))
Cố Trản Từ giữ mặt lạnh: “Ừ ừ ừ, tay em dài nhất.”
*Nói chứ mỗi ngày CTT đối phó với chị em nhà Tô chắc nhức đầu dữ lắm =))))
Không hiểu sao Tô Minh vẫn có thể nghĩ đến những chuyện như thế này, chỉ cần nhìn vết thương thôi cô đã thấy đau rồi.
Hôm nay là ngày Tô Hào xuất viện, dù cô đã bất ngờ công khai xu hướng của mình, khiến bố mẹ Tô rất tức giận, nhưng ở nhà vẫn chăm sóc cô ăn ngon uống ngon, hầu hạ vô cùng chu đáo.
Tô Hào chẳng ăn được bao nhiêu, có vẻ thiếu hứng thú: “Một lát nữa con đi ra ngoài gặp bạn chút.”
Đây là lần đầu tiên trong đời cô bị thương nặng đến vậy, suýt chút nữa đã đối mặt với tử thần, nên cô nhất định phải làm một bữa kỷ niệm thật hoành tráng.
Mẹ Tô không đồng ý, nói: “Bạn bè gì mà không mời đến nhà chơi? Còn cô bạn gái của con đâu? Con xuất viện mà cô ta không đến thăm à? Con tìm bạn gái kiểu gì thế?”
Tô Hào: “…”
Năng lực tiếp thu nhanh ghê.
Cô nói: “Chẳng phải mẹ bảo con có vợ rồi thì không cần mẹ nữa sao? Cô ấy không dám đến, sợ mẹ mắng.”
Mẹ Tô nói: “Mẹ mắng cô ta? Mẹ mắng cô ta làm gì.”
Tô Minh nói: “Chị à, chẳng phải chị đang dưỡng sinh sao? Thời gian này cứ ở nhà nghỉ ngơi, đừng ra ngoài chơi bời lung tung.”
Mẹ Tô nói: “Con lớn thế này rồi, đạo lý này em gái con còn hiểu sao con lại không hiểu? Ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”
Tô Hào bất lực, giơ tay đầu hàng: “Được được, con không đi chơi nữa, con sẽ ở nhà nghỉ ngơi.”
Ở nhà, Tô Hào bị mẹ ruột trách móc liên tục, còn Tô Minh và Cố Trản Từ thì âm thầm phát “cơm chó” không ngừng. Cô chỉ có thể lén lút tâm sự với Ninh Minh.
Ngón tay Tô Minh không tiện, suốt cả buổi đều làm động tác “lan hoa chỉ”.
Cố Trản Từ vốn định gặp mặt phụ huynh xong sẽ rời đi, nhưng không ngờ Tô Minh lại bị thương ngoài ý muốn, tay không thể chạm nước, có lẽ ngay cả việc tắm rửa cũng gặp khó khăn.
Tô Minh hỏi: “Chị ơi, tối nay chị ở lại không?”
Cố Trản Từ gật đầu đồng ý. Trước khi đi ngủ, cô giúp Tô Minh tắm rửa. Trong làn hơi nước mờ ảo, Tô Minh giơ tay phải lên, tay trái ở trong nước khẽ lay động, tạo nên những gợn sóng bập bềnh trên bồn tắm.
Cố Trản Từ bất lực: “Chị vẫn đang ở đây đấy?”
Tô Minh nói: “Em đang tắm mà, có làm gì xấu đâu.”
Cố Trản Từ không cãi lại được, nhưng lại cảm thấy bị kích thích một cách khó hiểu. Tô Minh luôn khiến cô từ từ cảm nhận được những cảm giác mà trước đây cô chưa từng trải qua. Cố Trản Từ đưa tay khẽ chạm vào mặt nước: “Chị giúp em nhé?”
Tô Minh ngẩn ra: “Ừm.”
Khuôn mặt Tô Minh đỏ bừng, dù hai người chỉ đang tắm, nhưng nước ngày càng nóng lên.
Sau khi tắm xong, hai người nằm trên giường, Tô Minh cuộn mình vào lòng Cố Trản Từ, nhẹ nhàng hôn lên cằm cô, ánh mắt long lanh: “Chị ơi, tối nay chị có cảm giác không?”
Một lời mời gọi không hề che giấu.
Cố Trản Từ thành thật đáp: “Có, nhưng em đang bị thương.”
Tô Minh chẳng bận tâm: “Em có thể dùng miệng mà.”
Cố Trản Từ: “…”
Tô Minh không thể rụt rè e ấp một chút sao, hơn nữa chuyên tâm chuyện trên giường như vậy thật sự ổn sao?
Cô mím môi từ chối: “Không được.”
Tô Minh ôm lấy cổ Cố Trản Từ, nũng nịu: “Nhưng hôm nay em rất muốn, rất muốn, muốn ăn kẹo bông.”
Cô quá lo lắng, chỉ có sự âu yếm thật sự mới có thể giúp cô quên đi sự thật rằng mình có thể đột ngột mất đi bất kỳ lúc nào, mặc dù cũng có thể là cô nghĩ quá nhiều.
Cố Trản Từ cảm thấy mình không thể làm gì với cô, không biết Tô Minh từ đâu có dục vọng mãnh liệt như vậy. Cô nói: “Vậy em chút nữa cứ nằm yên đó, để chị tới là được.”
Tô Minh ngoan ngoãn đồng ý, nhẹ nhàng cắn vào tai Cố Trản Từ: “Ừm, em muốn đo độ dài ngón tay của chị, dùng cơ thể để đo.”
Cố Trản Từ: “…”
Luận về lời lẽ khiêu gợi, cô vẫn kém Tô Minh rất nhiều. Chủ yếu là có những điều cô không thể nói trực tiếp, đến miệng rồi vòng vo một hồi, khi nói ra thì đã biến thành khác.
Tô Minh lại lén lút mang đến một chai rượu đỏ.
Cố Trản Từ ngăn lại: “Em không thể uống rượu.”
Tô Minh cứ uống rượu là say, nếu phải làm chuyện với một người say rượu, cô chắc chắn vừa phải chăm sóc Tô Minh, lại vừa phải dỗ dành, sẽ mệt không chịu nổi.
Tô Minh nói: “Đây là cho chị uống, chị quá nghiêm túc rồi.”
Cố Trản Từ chỉ có lúc uống say mới giải phóng bản thân hoàn toàn, nếu không thì lúc làm, cô luôn không thể tận hưởng trọn vẹn, lúc nào cũng lo lắng sợ này sợ kia, chưa lên đến đỉnh đã sợ làm Tô Minh đau, giảm tốc độ, kết quả là luôn thiếu một chút cảm giác, thật là lãng phí những ngón tay đẹp.
Cố Trản Từ: “…”
Cô rối rắm: “Trước đây chị không làm em thoải mái sao?”
Cô không uống rượu thì không được sao?
Trên giường, hai người đều có đi có lại, chỉ có điều Tô Minh có sức lực và thể lực tốt hơn một chút, dù là trên hay dưới, Tô Minh đều là người dẫn dắt toàn bộ hành động.
Tô Minh nói: “Có thoải mái, nhưng lần chị say rượu thì thoải mái nhất.”
Cố Trản Từ khi say rượu đặc biệt thẳng thắn, tốc độ tăng vọt, không nói những lời thô tục nhưng rất bá đạo, không hề ra vẻ e dè, cô muốn trải nghiệm lại cảm giác không thể chịu đựng được đó.
Cố Trản Từ suy nghĩ, so với lúc say rượu, cô có vẻ quá nhân từ, luôn dừng lại khi Tô Minh xin tha. Cô nói: “Chị sẽ tàn nhẫn hơn một chút.”
Nhưng lại sợ Tô Minh thật sự không chịu nổi, nếu vô tình làm Tô Minh bị thương, Cố Trản Từ nhíu mày suy nghĩ nghiêm túc: “Hay là chúng ta thiết lập một ám hiệu trước, nếu em không chịu nổi thì gọi ám hiệu đó nhé?”
Tô Minh: “…”
Cô đâu phải dân chơi SM. Sao ngay cả từ an toàn* cũng nói tới rồi?
*Từ an toàn: dành cho dân SM. Nào bị đánh đau quá thì gọi ra để đối phương biết mà dừng.
Tô Minh từ chối: “Không cần.”
Để tránh làm vết thương ở ngón tay bị vỡ ra, Tô Minh suốt thời gian đó đều giữ tay lên trên đầu, như thể hai tay bị trói lại. Cho đến khi Cố Trản Từ làm xong, vẫn cảm thấy có điều gì đó thật kỳ quái.
Sáng hôm sau, Tô Minh mềm chân bò dậy.
Tô Hào sớm đã chạy trên máy chạy bộ, chỉ là cô mới xuất viện, không thể tập thể dục mạnh, tốc độ chạy gần như là đi bộ nhanh. Thấy Tô Minh di chuyển khó khăn, cô hỏi: “Cưng à, sao vậy?”
Tô Minh ám chỉ: “Chuyện người lớn.”
Tô Hào: “……”
Khi Cố Trản Từ ra ngoài, Tô Hào bắt đầu chất vấn cô: “Em gái tôi vừa mới bị thương ở tay xong, Cố Trản Từ, cô là cầm thú sao? Không thể đợi vài ngày sao?”
Cố Trản Từ: “…”
Cô không muốn trở thành cầm thú, nhưng không biết tại sao, Tô Minh tối qua đặc biệt quấn người và phóng túng, giờ cô dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của Tô Minh bên tai.
Tô Minh dạo qua một vòng rồi quay lại: “Bố mẹ đâu rồi?”
Tô Hào liếc Cố Trản Từ một cái: “Chị bảo ba mẹ về rồi, một người phải đi làm, một người phải đi học, họ ở đây không bằng tiếp tục đi du lịch.”
Tô Minh ồ lên một tiếng, nói với Cố Trản Từ: “Chị ơi, trước khi em về trường, em muốn ghé qua nhà chị một chuyến.”
Cố Trản Từ: “Làm gì vậy?”
Tô Minh nói: “Em có vài chuyện muốn hỏi Cố Thời Nguyệt.”
Cố Trản Từ nhíu mày: “Được.”
Khi đến nhà Cố Trản Từ, Tô Minh trước tiên tống cổ Cố Trản Từ vào phòng sách, chỉ còn lại cô và Cố Thời Nguyệt ở phòng khách.
Tô Minh ngồi với tư thế lan hoa chỉ, Cố Thời Nguyệt vừa thi xong kỳ thi đại học, đã mang toàn bộ đồ đạc từ ký túc xá về nhà, cô mặt lạnh quan tâm hỏi: “Ngón tay của chị bị thương à?”
Tô Minh nói: “Đúng vậy, và còn là ngón giữa.”
Sắc mặt Cố Thời Nguyệt đỏ lên
Tô Minh bổ sung: “Bị cắt bởi dao trái cây.”
Cố Thời Nguyệt: “……”
Tô Minh không đùa nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Em và Lâm Ý có phải chuẩn bị vào S Đại không?”
S Đại là một trong những trường đại học hàng đầu trong nước.
Cố Thời Nguyệt ngạc nhiên: “Sao chị biết được? Mới vừa thi xong, tôi không chắc điểm số của mình có đủ vào được không.”
Tô Minh cúi đầu suy nghĩ, quả nhiên là vậy, tình tiết liên quan đến nữ chính vẫn không thay đổi.
Cô hỏi: “Em không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Cố Thời Nguyệt nói: “Kỳ lạ cái gì?”
Cố Thời Nguyệt cảm thấy việc Tô Minh có chuyện gì đó cần nói với cô mới thực sự là kỳ lạ, vì giữa họ không có chủ đề chung nào cả.
Tô Minh chống cằm bằng tay trái: “Ví dụ, đột nhiên tôi không theo đuổi em nữa, Cố Trản Từ cũng không ngăn cản em yêu đương, và con đường bên nhau của em và Lâm Ý trở nên xuôi chèo mát mái, em không thấy kỳ lạ sao?”
Cố Thời Nguyệt nhíu mày: “Có hơi kỳ lạ.”
Khó khăn lớn nhất trong con đường tình cảm của cô chính là Cố Trản Từ, nhưng bây giờ Cố Trản Từ lại đồng ý để cô yêu đương. Hơn nữa, Tô Minh trước đây luôn bám riết cô như một cái băng dính, giờ đột nhiên lại không quan tâm nữa, đúng là kỳ quái.
Tô Minh hỏi: “Hiện tại em cảm thấy thế nào về tôi?”
Cố Thời Nguyệt vội vàng làm rõ khoảng cách: “Tôi không có cảm giác gì với chị, chị là bạn gái của mẹ tôi.”
Tô Minh không biết nói gì: “Ý tôi là em hiện tại có thái độ gì với tôi, không phải về mặt tình cảm. Em có biết tại sao Cố Trản Từ lại thay đổi thái độ với em không?”
Cố Thời Nguyệt hỏi: “Tại sao?”
Tô Minh cười: “Bởi vì gió thổi bên gối là hiệu quả nhất.”
*Ý của câu này là những lời nỉ non của tình nhân lúc ở cạnh nhau là cách thuyết phục nhau dễ dàng nhất.
Cô không ngần ngại nhận hết công lao về mình.
Cố Thời Nguyệt: “……”
Cô trả lời một cách hời hợt: “Cảm ơn chị, tôi chỉ xem chị là bạn gái của mẹ tôi. Chừng nào mẹ tôi còn thích chị, tôi sẽ không ghét chị, tôi sẽ tôn trọng chị.”
Tô Minh cảm thấy yên tâm, theo như logic thì cô căn bản không có làm gì đắc tội với nữ chính, chẳng hiểu cái cốt truyện kiểu gì, cứ phải vai ác thì ra tai nạn xe cộ, lại còn là tai nạn ngoài ý muốn, làm cho cô cứ phải lo lắng đề phòng, không biết phòng tránh như thế nào.
Tô Minh cũng chỉ có thể tự mình cẩn thận hơn.
Tô Minh đến phòng làm việc tìm Cố Trản Từ.
“Em và Cố Thời Nguyệt vừa nói chuyện gì ngoài kia vậy?” Cố Trản Từ ra vẻ hỏi một cách lơ đãng, hai người này lại còn nói chuyện riêng, cố tình không muốn cho cô biết.
“Chẳng có gì đặc biệt, chỉ là em hỏi thăm một chút về cuộc sống hạnh phúc của con gái chị và đưa ra vài lời khuyên.”
Cố Trản Từ: “……”
Cô nghiêm túc nói: “Em không cần thảo luận những chủ đề này với con bé.”
Tô Minh nhướng mày: “Chị, chị để ý lắm sao?”
Cố Trản Từ không tình nguyện thừa nhận: “Đúng, chị rất để ý.”
Dù sao, Tô Minh đã từng thích Cố Thời Nguyệt, hơn nữa Cố Thời Nguyệt đang trẻ trung và xinh đẹp. Tất cả những gì cô hiện có, Cố Thời Nguyệt trong tương lai đều có thể có.
Tô Minh nghiêm túc: “Em chỉ có chút chuyện muốn hỏi em ấy.”
Cô hy vọng vết thương trên tay hôm qua chỉ là một tai nạn, không phải dấu hiệu của những điều không may sắp tới.
Cố Trản Từ cau mày: “Vậy thì cứ thẳng thắn hỏi đi, có chuyện gì mà chị không thể nghe được? Một hai phải lén lút nói với con bé?”
Giọng nói của cô mang theo chút tủi thân.
Tô Minh dựa vào vai cô, dỗ dành: “Được rồi được rồi, cái gì chị cũng có thể nghe, là lỗi của em, buổi tối em lại kêu cho chị nghe nha.”
Cố Trản Từ: “……”
Hừ, Tô Minh lại nói viễn vông sang chuyện khác.