“Tô Minh.” Cố Trản Từ nói với vẻ nghiêm túc, giọng điệu nghiêm khắc, ánh mắt tối sầm chăm chú nhìn vào Tô Minh.
Tô Minh vừa đi thảo luận về “đời sống” với Cố Thời Nguyệt, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không ổn, hơn nữa, Tô Minh còn cố gắng chuyển chủ đề, chắc chắn có vấn đề gì đó.
Tô Minh chỉ có thể thành thật: “Được rồi, thực ra em chỉ hỏi em ấy có muốn thi vào S Đại không.”
Cố Trản Từ nhìn cô: “Chỉ là vậy thôi?”
Vậy cần gì đến mức phải đẩy cô ra ngoài?
Tô Minh gật đầu: “Ừ, nếu em cũng vào A Đại thì không phải tụi em sẽ là đồng môn sao, chị thích ghen như vậy, chắc chắn sẽ để ý, em chỉ phòng ngừa trước thôi.”
Cố Trản Từ mím môi, vẻ mặt không thoải mái: “Sao chị có thể ghen với con bé? Cố Thời Nguyệt còn trẻ và ngây thơ, lại là con gái nuôi của chị, chị chỉ lo lắng em sẽ làm hư con bé.”
Tô Minh mở to mắt, đáng thương nói: “Ý chị là em rất xấu sao?”
Cố Trản Từ nhếch môi hỏi: “Em không xấu à?”
So với Cố Thời Nguyệt – một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, Tô Minh đúng là một học sinh hư hỏng.
Tô Minh không phục nói: “Được rồi, em xấu đó, mà chị à, thực ra chị không cần phải ghen, chị sợ em thích người trẻ hơn, em cũng sợ chị chỉ đang đùa giỡn tình cảm với em thôi.”
Mặc dù biết rõ Tô Minh đang nói linh tinh.
Cố Trản Từ vẫn sốt ruột hỏi: “Ai nói em như vậy?”
Tô Minh hừ một tiếng: “Chị em nói đó, chị ấy nói mấy chị gái lớn tuổi thường chỉ thích cơ thể của những cô gái trẻ, ăn sạch không thèm nhả xương, rút ngón tay ra thì chẳng nhận người nữa. Cố Trản Từ, chị thích cơ thể của em không?”
Cố Trản Từ: “……”
Cô cúi đầu: “Thích.”
Đầu ngón tay vẫn còn xúc cảm ẩm ướt, Tô Minh tối qua quá nhiệt tình, dưới tình trạng say rượu, cô vẫn nhớ rất rõ.
Tô Minh thấy cuối cùng cũng lừa được Cố Trản Từ bỏ qua chuyện lúc nãy, liền ra vẻ không nỡ nói: “Em phải về trường rồi.”
Nói xong, cô bắt đầu bước ra ngoài.
Cố Trản Từ vội vàng gọi cô lại: “Em định đi ngay bây giờ sao?”
Tô Minh đến nhà cô chỉ để nói chuyện với Cố Thời Nguyệt thôi sao? Cố Trản Từ không vui.
Tô Minh dừng lại, nhướng mày, giọng điệu hơi lên: “Chị, chị có thể thẳng thắn hơn một chút, đừng vòng vo như vậy.”
Vòng vo là bản sắc của Cố Trản Từ.
Cố Trản Từ: “……”
Cô nói thẳng: “Tô Minh, em ở lại thêm một lúc nữa với chị đi.”
Tô Minh bước vài bước tới, ngồi vào lòng Cố Trản Từ, Cố Trản Từ nhẹ nhàng ôm lấy cô, hít hương thơm từ cơ thể cô.
Tô Minh vùi đầu vào xương quai xanh cô rồi nói: “Tụi em sắp thi học kỳ rồi, nhưng em vẫn chưa ôn tập.”
Cố Trản Từ nói: “Em chắc chắn sẽ làm được thôi.”
Tô Minh từ từ di chuyển đầu xuống, áp vào chỗ mềm mại: “Dạo này em bận yêu đương, không học hành chăm chỉ. Nếu thi học kỳ mà trượt, chị có ghét em không?”
Cố Trản Từ vuốt tóc cô: “Sẽ không đâu, nhưng sau này em phải học hành chăm chỉ, học tập là quan trọng nhất. Tô Minh, mấy ngày tới em không cần tìm chị nữa.”
Khi nói đến học tập, khoảng cách tuổi tác của họ càng rõ ràng hơn, Cố Trản Từ hơi ngập ngừng, bạn gái còn đang đi học, dường như điều này nhắc nhở cô rằng cô lớn hơn Tô Minh mười một tuổi, cô luôn có cảm giác như mình đang lừa gạt Tô Minh.
Cô bổ sung: “Nhất định phải học hành chăm chỉ.”
Cố Trản Từ có nề có nếp thật đáng yêu.
Tô Minh không thể kìm lòng, ngẩng đầu lên hôn cô: “Vâng vâng.”
Khi ra khỏi phòng sách rồi, trên môi Tô Minh vẫn còn lấp lánh.
Cố Thời Nguyệt thấy Tô Minh đến tìm Cố Trản Từ chỉ để hôn nhau, không hiểu sao một người không đứng đắn như Tô Minh lại có thể ở bên một Cố Trản Từ đứng đắn như vậy.
Trong lòng Cố Thời Nguyệt châm biếm một hồi.
Cố Trản Từ nói: “Chờ một chút.”
Tô Minh dừng lại: “Chị?”
Cố Trản Từ nói: “Chị có món quà cho em.”
Lại là một cái hộp nhỏ, nhưng lần này còn nhỏ hơn hộp con cá voi lần trước. Tô Minh mở ra, ngạc nhiên: “Bao ngón tay?”
Cố Thời Nguyệt nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn.
Cố Trản Từ nặng nề khụ khụ hai tiếng: “Đây chỉ là bao bảo hộ ngón tay thôi, bao đứng đắn, ngón giữa em đang bị thương, thời gian này không được tiếp xúc với nước, nhớ đeo nó khi tắm rửa hoặc rửa mặt.”
Tô Minh vui vẻ nhận lấy: “Vâng.”
Cô lại hôn lên má Cố Trản Từ một cái.
Sau khi Tô Minh rời đi, Cố Trản Từ đứng ở cửa, vẫn đang bồi hồi, bỗng nhớ ra Cố Thời Nguyệt vẫn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cô đi qua, hỏi: “Con định thi vào S Đại à?”
Cố Thời Nguyệt dừng lại việc tò mò, ngồi ngay ngắn: “Dạ.”
Cố Trản Từ nói: “Vậy thì tốt, chú ý vào chuyên ngành của mình, đừng đợi đến lúc nộp hồ sơ lại lúng túng.”
Cố Thời Nguyệt luôn nghe lời Cố Trản Từ: “Vâng.”
Cố Trản Từ hơi nhíu mày, có Cố Thời Nguyệt ở nhà khiến cô và Tô Minh không tiện thân mật, may mà Cố Thời Nguyệt sắp tới lại phải ở ký túc xá vì S Đại không ở thành phố này.
Cô vẫy tay: “Con đi chơi đi.”
Cố Thời Nguyệt: “……”
Trước đây cô luôn nghĩ là Tô Minh dụ dỗ Cố Trản Từ, Tô Minh có ý đồ không chính đáng với Cố Trản Từ, nhưng giờ đây mọi dấu hiệu cho thấy sự thật có vẻ không phải như vậy.
Nghĩ đến Cố Trản Từ vừa rồi hôn môi Tô Minh, Cố Thời Nguyệt cảm thấy chấn động tột đỉnh.
Cô suýt nữa tưởng mắt mình bị lòa.
Sau khi Tô Minh trở lại trường thì không ra ngoài linh tinh nữa, chỉ quanh quẩn ở ký túc xá, giảng đường và căng tin.
Trong trường không có nhiều phương tiện giao thông, dù có xe ô tô tư nhân hoặc xe giao hàng cũng đều bị hạn chế tốc độ, nhưng gần đây cô vẫn cảm thấy lo lắng, vì cô quên mất thời gian cụ thể mà sách đã nhắc đến, chỉ có thể lo lắng tột độ, trông gà hóa cuốc.
Bạn cùng phòng hỏi: “Tô Minh, hôm nay có đi chơi không?”
Tô Minh đáp: “Các cậu đi đi, mình phải ôn tập cho thật tốt.”
Bạn cùng phòng nói: “Trước đây có chị khóa trên hẹn cậu, nhưng không thành công. Cậu có muốn thử lên trang mai mối lần nữa không?”
Tô Minh: “……”
Cô nói: “Thực ra mình đã có bạn gái rồi.”
Bạn cùng phòng hỏi: “Thật sao? Khi nào vậy?”
Tô Minh đáp qua loa: “Gần đây.”
Cô chỉ sợ mình có mệnh có bạn gái, nhưng không có mệnh để yêu đương.
Các bạn cùng phòng đều ra ngoài thư giãn, chỉ có Tô Minh nằm một mình trên giường trong ký túc xá, hiện tại Tô Hào cứ như độ kiếp thành công, chỉ cần chú ý đến làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, cơ thể ngày càng tốt lên, còn cô……
Vẫn không biết tai họa sẽ đến vào ngày nào.
Tô Minh đặt điện thoại lên bụng, nhắm mắt nhớ lại cốt truyện trong sách, nhưng vẫn không nhớ ra thời gian cụ thể.
Điện thoại bỗng rung lên, Tô Minh cầm lên, là tin nhắn từ Cố Trản Từ, tâm trạng u ám của cô ngay lập tức được xua tan, nhưng sau đó lại cảm thấy buồn bã mất mát.
Cố Trản Từ: “Meo meo rình coi.gif”
Cố Trản Từ: “Ngày mai em về nhà không? Chị sẽ đến đón em.”
Hôm trước cô chỉ thuận miệng nói một câu, tưởng rằng Tô Minh sẽ chỉ đồng ý ngoài miệng sẽ không đến gặp cô, nhưng không ngờ sau đó Tô Minh thật sự không tìm cô thật.
Họ đã không gặp nhau suốt hai tuần rồi.
Trường học gần nhà và công ty, nhưng thời gian này Tô Minh cứ mãi không về nhà, ngay cả Tô Hào cũng hơi bất ngờ, nhắn tin hỏi cô: “Cố tổng, cô và em gái tôi cãi nhau à? Em ấy đã hai tuần không về nhà rồi.”
Cố Trản Từ cũng không biết lý do.
Tô Minh nói: “Bị cuốn vào học tập, không có tâm trí để yêu đương.”
Cố Trản Từ: “……”
Cố Trản Từ: “Nói chuyện nghiêm túc đi.”
Tô Minh hỏi: “Chị, chị nhớ em không?”
Cố Trản Từ chậm rì rì trả lời: “Có chút.”
Tô Minh không ở bên cạnh cô trong thời gian này khiến cô cảm thấy không quen, luôn cảm thấy làm gì cũng không thuận tay, có lẽ là vì Tô Minh trước đây luôn xuất hiện trong cuộc sống của cô, giờ đây bỗng dưng biến mất.
Tô Minh: “Meo meo xoa đầu.gif”
Tô Minh: “Nhưng gần đây em đang thi học kỳ.”
Cô cũng muốn gặp Cố Trản Từ, nhưng vì cốt truyện trong sách đã chuyển sang phần ngoại truyện, cô có thể gặp tai nạn xe bất cứ lúc nào, không thể dây vào, chỉ có thể tránh xa, nên cô chỉ có thể cố gắng giảm bớt tần suất ra ngoài.
Cố Trản Từ: “Vậy em học tập chăm chỉ nhé.”
Tô Minh: “Tối chúng ta gọi video nhé.”
Cố Trản Từ: “Ừ, học tập tốt nhé.”
Cố Trản Từ thu lại điện thoại, ánh mắt u sầu.
Lộ Lộ đứng bên cạnh quan sát biểu cảm của cô: “Sao vậy, bạn gái nhỏ không để ý đến cậu à?”
Cố Trản Từ liếc cô: “Dạo này em ấy bận thi cử.”
Lộ Lộ trêu ghẹo: “Thật sự là bận thi cử sao? Hay là bận tìm các chị khác thú vị hơn?”
Cố Trản Từ mặc kệ Lộ Lộ, lần trước khi Tô Hào gặp chuyện, cô đã cảm thấy Tô Minh có điều gì đó không ổn, nhưng lại không biết cụ thể là gì.
Lộ Lộ nghiêm túc nói: “Mình nói thật, các cậu đang trong giai đoạn yêu đương nồng nàn mà.”
Các cặp đang yêu đương nồng nàn thì không phải lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau sao?
Cố Trản Từ nói: “Đừng làm cho mọi chuyện rối ren thêm, Tô Minh không phải người như vậy, chỉ là dường như em ấy có tâm sự.”
Lộ Lộ chống cằm: “Kể cho mình nghe đi, dạo này mình chán quá. Tô Hào công khai rồi mà không gây ra bất ngờ gì lớn, bố mẹ cô ấy vậy mà nhẹ nhàng chấp nhận rồi.”
Cô thừa nhận mình thích xem drama.
Cố Trản Từ nói: “Cậu công khai thử xem?”
Lộ Lộ giơ tay: “Mình đã công khai rồi, gia đình mình biết mình thích con gái.”
Cố Trản Từ nói: “Hình như Tô Minh có điều gì đó giấu mình.”
Cô kể về những hành động gần đây của Tô Minh, những chuyện khiến cô cảm thấy lo lắng.
Lộ Lộ nghiêm túc nói: “Cậu nên tranh thủ thời gian hỏi thẳng cô ấy, có thể cô ấy cũng gặp vấn đề giống như cậu trước đây.”
Cố Trản Từ im lặng. Vấn đề trước đây của cô là sợ mình có vấn đề về tâm thần, vấn đề đó đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn làm cô lo lắng.
Cố Trản Từ trước đây không mong đợi ngày thứ Sáu, nhưng sau khi ở bên Tô Minh, cô luôn cố gắng giảm bớt công việc vào ngày cuối tuần.
Cố Trản Từ khó khăn lắm mới toàn tâm toàn ý vào công việc. Trong lúc ngủ trưa, cảm thấy có người chạm vào mình, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tô Minh, đừng đùa.”
Thư ký nói: “Cố tổng, là tôi đây.”
Cố Trản Từ: “……”
Cô mở mắt ra một cách bình thản: “Có việc gì không?”
Thư ký nói: “Trước đây cô bảo tôi để ý mẫu điện thoại kia cho cô, giờ đã có phiên bản mới rồi.”
Cố Trản Từ: “Ừm.”
Tối về nhà, Cố Trản Từ video call với Tô Minh.
Tô Minh khen: “Chị ơi, hôm nay chị đẹp quá.”
Cố Trản Từ mặc một bộ đồ ngủ hai dây màu đỏ bằng vải lụa mát, xương quai xanh lấp lánh, làn da trắng nõn. Không biết có phải do ảo giác không, Tô Minh luôn cảm thấy Cố Trản Từ đang dụ dỗ mình.
Cố Trản Từ nâng lông mày: “Trước đây không đẹp à?”
Tô Minh nói: “Lúc nào cũng đẹp.”
Cố Trản Từ mỉm cười hài lòng. Cô đã nhiều lần muốn hỏi Tô Minh tại sao không về nhà, có phải là cãi nhau với gia đình không, nhưng lại lo rằng sẽ ảnh hưởng đến cô trong thời điểm quan trọng này.
Có lẽ nên chờ đến khi Tô Minh thi xong rồi nói sau.
Cố Trản Từ tựa vào đầu giường, tán gẫu với Tô Minh một cách nhàn nhã. Tô Minh hiện tại không có ai ở ký túc xá, cô sợ nóng nên chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trắng, nhưng vì đã học quá lâu, giờ có vẻ hơi buồn ngủ.
Cố Trản Từ: “Em buồn ngủ rồi à?”
Tô Minh: “Một chút.”
Cố Trản Từ: “Em để điện thoại cách xa một chút, cẩn thận không thì điện thoại rơi vào hỏng răng đó.”
Tô Minh nghe lời, di chuyển điện thoại ra xa, nhưng sự chú ý của cô nhanh chóng bị một thứ gì đó thu hút, cơn buồn ngủ lập tức biến mất: “Chị, kia có phải là con cá voi nhỏ mà chị mới mua không?”
Cố Trản Từ có một con cá voi nhỏ màu xanh da trời đặt ở đầu giường.
Cố Trản Từ: “……”
Cô ngay lập tức quay đầu và nhét nó vào ngăn tủ đầu giường.
Tô Minh trở nên hứng thú: “Dễ thương quá, cho em xem với.”
Cố Trản Từ phủ nhận: “Mắt em bị hoa rồi, cái đó là mút trang điểm.”
Tô Minh: “……”
Cô không mù mà.
Tô Minh làm nũng: “Cho em xem đi mà.”
Cố Trản Từ chết sống không chịu đồng ý, nói: “Em đang ở ký túc xá, không tiện đâu. Khi nào về nhà thì từ từ xem.”
Tô Minh: “Em đang đeo tai nghe mà.”
Cố Trản Từ không còn lý do nào khác: “Nó bị hỏng rồi.”
Tô Minh: “……”
Cô hỏi: “Sao lại hỏng được?”
Cố Trản Từ: “……”
Tất nhiên là do cô chơi làm hỏng rồi.
Nếu Tô Minh còn không trở về, thì cô sẽ trở thành con cá voi nhỏ.