“Chị không cấm dục đâu, khiến em thất vọng rồi.” Trước đây Cố Trản Từ thực sự không có dục vọng, ngoại trừ phản ứng sinh lý bình thường trước và sau kỳ kinh nguyệt, cô không có chút ham muốn nào.
Sau khi yêu Tô Minh, cô mới trở nên như thế… Tai cô hơi nóng lên, không muốn nghĩ tiếp nữa.
“Không thất vọng, vui còn không kịp. Chị nói xem, Cố Thời Nguyệt và người yêu bây giờ vào phòng làm gì? Ban ngày ban mặt không ra ngoài.” Tô Minh nở một nụ cười gian xảo.
Cố Trản Từ liếc nhìn cô: “Em nghĩ ai cũng giống em à? Đương nhiên là ngủ trưa, chị thấy Cố Thời Nguyệt rất ngoan.”
Tô Minh giơ tay: “Em cũng rất ngoan mà, chị à, chúng ta cũng đi ngủ trưa đi.”
Cố Trản Từ: “…”
Hai người lên lầu, nằm thẳng trên giường, nhiệt độ trong phòng được điều chỉnh khá thấp, Cố Trản Từ đắp một tấm chăn mỏng trên người: “Dạo này em ngủ không ngon, ngủ đi, đừng nghĩ gì khác.”
Tô Minh trợn mắt: “Không phải tại tối qua chị cứ không dừng tay sao.” Cô nói: “Em muốn ngẫm lại tình tiết trong sách.”
Bây giờ tâm trạng thoải mái, thư giãn hoàn toàn, biết đâu lại nghĩ ra những chi tiết chưa từng nghĩ đến.
Cố Trản Từ nhẹ nhàng nói: “Em nghĩ đi.”
Tô Minh nhắm mắt lại bắt đầu suy nghĩ, Cố Trản Từ nhìn thấy mí mắt cô khẽ động, biết rằng cô không nghĩ ra được gì, đành phải khởi động chế độ hỏi đáp.
“Hôm đó ngoài trời mưa, còn có chuyện gì xảy ra nữa không?”
Cố Trản Từ còn muốn nhổ bỏ “cái gai” này hơn cả Tô Minh, nếu không nó sẽ mãi đè nặng trong lòng cô. So với việc có khả năng mắc bệnh tâm thần, việc này tuy có xác suất xảy ra thấp nhưng lại nguy hiểm hơn nhiều.
Tô Minh mở mắt, thất vọng nói: “Quên mất rồi, nếu có cơ hội lần nữa, khi đọc tiểu thuyết, em nhất định sẽ không chỉ chăm chú đọc phần yêu đương.”
Cố Trản Từ nghi hoặc: “Ý em là gì?”
Tô Minh giải thích: “Mỗi lần đọc đến đoạn hai nữ chính ở bên nhau, lên giường xong là em chẳng muốn đọc tiếp nữa. Những tình tiết sau đó và cả phiên ngoại đều bị em đọc qua loa.”
Mà cô lại chết ở phần phiên ngoại, lý do khiến cô nhớ rõ cảnh mình chết là vì nhân vật chính có cùng tên với cô.
Cố Trản Từ: “…”
Ánh mắt cô sắc bén hơn, như phát hiện ra điều gì mới mẻ: “Vậy tức là em đọc tiểu thuyết chỉ để xem cảnh H?”
Cô biết Tô Minh chắc chắn đã đọc nhiều tiểu thuyết, thậm chí là xem phim, nhưng đây là lần đầu tiên nghe cô ấy nhắc đến chuyện này.
Tô Minh chẳng ngại ngùng chút nào: “Cũng không hẳn, tiểu thuyết hay nhất là phần hai nhân vật chính còn mập mờ, sau khi lên giường xong thì toàn là tình tiết ngọt ngào, trừ khi có thêm tình tiết hấp dẫn, không thì em chẳng thích đọc nữa.”
Cố Trản Từ hít sâu một hơi, thăm dò: “Vậy em đã đọc đoạn Cố Thời Nguyệt và Lâm Ý lên giường chưa?”
Tô Minh: “…”
Nói sao đây? Đương nhiên là cô đọc cmnr.
Hơn nữa, cô còn biết Cố Thời Nguyệt là “công chúa trên gối.”
Cố Trản Từ nhìn biểu cảm của cô thì hiểu ngay.
Tô Minh chột dạ nói: “Chỉ là mấy cảnh thịt vụn thôi, với lại lúc đó em đâu biết mình sẽ xuyên sách, nếu biết thì em chắc chắn sẽ không đọc mấy tình tiết liên quan đến Cố Thời Nguyệt và Lâm Ý.”
Nếu cô không đọc nhiều tiểu thuyết như vậy, liệu cô có vốn kiến thức trên giường như bây giờ không? Cô đâu phải kiểu ngốc bạch ngọt.
*Nhân vật nữ theo mô-típ “ngốc bạch ngọt” là những người đơn thuần, đáng yêu, đôi khi có phần ngốc nghếch và không có tâm cơ.
Cố Trản Từ mím môi: “Em cứ lo nghĩ về cốt truyện đi.”
Nghĩ đến việc Tô Minh đã đọc qua đoạn “lái xe” của Cố Thời Nguyệt và Lâm Ý, cô cảm thấy không thoải mái, nhưng người nên khó chịu hơn cô chính là Cố Thời Nguyệt.
Tô Minh đảo mắt, tiến gần hỏi: “Chị không ghen đấy chứ? Thật ra em chưa xem gì đâu.”
Cố Trản Từ đơ mặt: “Không ghen, mau nghĩ về tình tiết đi.”
Tô Minh nghiêm túc suy nghĩ, tay vẫn xoa dịu Cố Trản Từ: “Khi Cố Thời Nguyệt và Lâm Ý đi chơi, em mới bị tai nạn xe, nhưng em vẫn không nhớ ra được thời gian cụ thể.”
Cố Trản Từ nghi ngờ: “Lúc đi chơi?”
Tô Minh chắc chắn: “Ừm.”
Cố Trản Từ ngẩng đầu lên: “Có thể cụ thể hơn không? Ví dụ họ đi chơi gì? Xem phim? Đi công viên giải trí?”
Tô Minh phiền não vùi đầu vào lòng cô: “Em không nghĩ ra. Trước đây nửa tháng em đã cố nghĩ, nhưng lần nào cũng không nhớ được chi tiết, ngược lại, buổi tối em toàn mơ thấy những cảnh tai nạn xe, cuối cùng chỉ làm em sợ hãi.”
Nếu dễ nhớ thế, cô đã nghĩ ra từ lâu rồi.
Cố Trản Từ vỗ nhẹ lưng Tô Minh, xót xa nói: “Vậy thì đừng nghĩ nữa, chị nghĩ như vậy là đủ rồi.”
Tô Minh vùi đầu trong sự êm ái, giọng nói nghèn nghẹn: “Tự nhiên em thấy buồn ngủ, chúng ta ngủ một giấc đã.”
Cố Trản Từ nhẹ nhàng đáp: “Ừ, ngủ ngoan nào.”
Tối qua Tô Minh quá mệt, vừa nhắm mắt đã nhanh chóng ngủ thiếp đi trong vòng tay của Cố Trản Từ.
Cố Trản Từ hôn nhẹ lên mái tóc Tô Minh, nhắm mắt ngủ, nhưng trong đầu cô lại ngập tràn những hình ảnh lộn xộn về các vụ tai nạn xe. So với Tô Minh, đầu óc cô còn rối bời hơn.
Sau khi ngủ trưa dậy, Cố Thời Nguyệt và Lâm Ý giống như hai đứa trẻ ngoan, ngồi trên ghế sofa xem phim. Thấy họ xuống lầu, cả hai tạm dừng phim và đồng thanh chào hỏi.
Tô Minh nhìn quanh phòng khách: “Teddy đâu rồi?”
Lâm Ý nhẹ nhàng đáp: “Nó ở sau lưng bọn em.”
Cô và Cố Thời Nguyệt ngồi khá gần nhau, Teddy nấp phía sau họ, hoàn toàn không nhìn thấy. Lâm Ý nghiêng người sang một bên, Teddy thò đầu ra, lười biếng nhìn Tô Minh rồi lại tiếp tục ngủ.
Tô Minh cười nói: “Nó còn thích chơi trò trốn tìm.”
Cố Thời Nguyệt không nhịn được hỏi: “Tại sao nó lại tên là Teddy? Chị đặt tên à?”
Cô không tin nổi rằng Cố Trản Từ lại đặt một cái tên quê mùa như vậy. Một con mèo xinh đẹp mà lại được đặt tên giống một chú chó.
Tô Minh đẩy Cố Trản Từ ra: “Hỏi mẹ em đi, mẹ em đặt đấy, chị không biết.”
Cố Thời Nguyệt không dám hỏi thêm, chỉ nói: “Cái tên này thú vị thật.”
Cố Trản Từ: “…”
Cố Trản Từ và Tô Minh ngồi cùng nhau, nhìn Cố Thời Nguyệt và Lâm Ý bề ngoài thì không có biểu hiện gì lạ, nhưng thực ra đang rất căng thẳng. Cố Trản Từ như vô tình hỏi: “Lâm tiểu thư, nghe nói bố mẹ cô đã ly hôn? Và ly hôn không mấy êm đẹp. Hai người yêu nhau có được gia đình đồng ý không?”
Cố Thời Nguyệt toát mồ hôi lạnh.
Tô Minh giữ vẻ bình tĩnh, cầm điều khiển từ bàn trà lên, bật tiếp bộ phim đang tạm dừng. Tiếng nhạc phim quá vui nhộn, át đi câu hỏi mà Cố Trản Từ vừa đưa ra.
Cố Trản Từ bất lực liếc nhìn cô.
Tô Minh cười: “Để em gọt hoa quả cho mọi người nhé.”
Cố Trản Từ gọi cô lại: “Em đừng đi.”
Lại gọt nhầm vào tay thì phiền.
Cố Thời Nguyệt lo lắng nhìn Lâm Ý, sợ Cố Trản Từ gây khó dễ cho cô ấy, bèn đứng dậy nói: “Để con đi là được.”
Cố Thời Nguyệt định vào bếp.
Lúc này, Lâm Ý mới mỉm cười đáp: “Yêu nhau đâu cần báo cho phụ huynh? Họ cũng không quản được cháu.”
Giọng Cố Trản Từ đều đều: “Có lẽ cô không biết, ông nội Cố Thời Nguyệt đã sớm đính hôn cho con bé.”
Cố Thời Nguyệt hốt hoảng: “Mẹ, con…”
Sao cô lại không biết chuyện này?
Tô Minh ra dấu bằng ánh mắt: “Chị hù họ làm gì?”
Cố Trản Từ đáp lại bằng ánh mắt: “Hù dọa một chút thì có sao?”
Gần đây cô đã sắp bị Tô Minh hù chết. Thấy Cố Thời Nguyệt và Lâm Ý bên nhau êm đẹp, không gặp phải chút khó khăn nào, cô không kìm được muốn làm họ bớt tự tin một chút, đồng thời cũng là việc cha mẹ quan tâm đến chuyện tình cảm của con cái.
Lâm Ý mỉm cười nhạt: “Cô à, cô chắc cũng từng được đính hôn chứ? Cô có thể phản kháng, thì Thời Nguyệt cũng có thể.”
Cố Trản Từ thực sự đã từng có hôn ước, khi đó cha của Cố Thời Nguyệt chưa gặp chuyện, Ôn Tĩnh cũng chưa phát hiện ra vấn đề tâm thần, cô khi ấy chưa cần làm “công cụ” cho Cố Hoài Tín.
Cố Thời Nguyệt vội vàng mang đĩa trái cây lên, toàn là những loại chỉ cần lột vỏ, sau đó quan sát sắc mặt của mọi người.
Cố Trản Từ khẽ ho vài tiếng, không tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Dạo này các con có kế hoạch đi chơi đâu không?”
Cố Thời Nguyệt nhanh chóng trả lời: “Không có.”
Cố Trản Từ nghiêm túc nói: “Khi nào các con định đi chơi, nhớ báo cho mẹ biết. Mẹ có chuyện muốn nói với các con.”
Cố Thời Nguyệt thấy kỳ lạ: “Vâng ạ.”
Thấy cô căng thẳng, sợ cô đổi kế hoạch, Cố Trản Từ giải thích thêm: “Không phải chuyện xấu gì đâu. Chỉ là gần đây có nhiều sinh viên đi chơi mà không báo với gia đình, cuối cùng gặp tai nạn.”
Cố Thời Nguyệt vui mừng: “Vâng ạ.”
Tô Minh đã hiểu ý của Cố Trản Từ. Chỉ cần biết chính xác ngày nào họ đi chơi, có thể đó chính là ngày xảy ra sự cố. Cố Thời Nguyệt và Lâm Ý đều là sinh viên, không thể lúc nào cũng đi chơi. Thêm vào đó, nếu có điều kiện thời tiết như trời mưa, thì gần như chắc chắn ngày đó là ngày xảy ra tai nạn.
Đợi đến khi Cố Thời Nguyệt và Lâm Ý rời khỏi phòng…
“Không muốn làm mẹ.” Cố Trản Từ than thở, “Làm một người mẹ tốt càng khó hơn. May mắn là Cố Thời Nguyệt rất ngoan.”
Tô Minh trêu chọc: “Cố Thời Nguyệt không chỉ ngoan, mà gần như răm rắp nghe lời chị, suýt nữa thành mama girl rồi.”
Trong truyện gốc, trở ngại lớn nhất trong mối quan hệ giữa Cố Thời Nguyệt và Lâm Ý chính là Cố Trản Từ, vì Cố Thời Nguyệt luôn nghe lời mẹ.
Cố Trản Từ nói: “Chị đâu có nghiêm khắc đến mức đó?”
Tô Minh cười: “Không, không hề.”
Chiều hôm đó, Tô Hào gọi video: “Bé yêu, hôm nay em không về à? Chỉ còn mình chị ở nhà thôi.”
Tô Minh đang chơi với mèo: “Chị có thể tìm cô Ninh chơi cùng mà.”
Tô Hào thở dài: “Dựa vào Ninh Minh còn không bằng dựa vào chính mình. Chiêu nào chị cũng dùng hết rồi, ngay cả dùng sắc đẹp quyến rũ cũng không thành công.”
Chủ yếu là vì Ninh Minh rất dễ đỏ mặt. Tô Hào không thể phân biệt được liệu Ninh Minh đỏ mặt vì bị cô quyến rũ hay chỉ đơn giản là ngại ngùng.
Điều này khiến cô bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Tô Minh: “…”
Cô lập tức đeo tai nghe vào, thì thầm: “Hai người đã tiến triển đến mức đó rồi sao?”
Tô Hào đáp: “Không lẽ cứ mãi dậm chân tại chỗ?”
Tô Minh nói: “Em dạo này ở nhà Cố Trản Từ, nếu chị cảm thấy cô đơn thì tìm cô Ninh, hoặc để cô ấy đến tìm chị. Tạo thế giới cho hai người nhé.”
“Được thôi, cứ coi như chị là người già cô đơn vậy,” Tô Hào thở dài, quay đầu nhìn điện thoại, phát hiện mẹ mình đang gửi tin nhắn trong nhóm gia đình.
Mẹ Tô: “Này ai đó, khi nào con định cho bạn gái vào nhóm?”
Tô Hào: “…”
Tô Minh cũng bị mẹ mình nhắc đến.
Mẹ Tô: “Minh Minh, từ khi nghỉ lễ con chưa về nhà.”
Tô Minh: “Mẹ, vài ngày nữa con sẽ về.”
Mẹ Tô: “Ngày mai là thứ bảy, hai đứa nhớ về nhé. Ai đó nhớ dẫn bạn gái về, nếu không thì chuẩn bị đi xem mắt ngay.”
Tô Hào: “…”
Tô Hào: “Dạo này bọn con khá bận.”
Mẹ Tô: “Đừng tưởng mẹ không biết Ninh Minh đang nghỉ rồi.”
Cả nhóm bắt đầu tranh luận về việc mang bạn gái về nhà. Tô Minh tạm rút lui khỏi “cuộc chiến”, nhìn thấy Cố Trản Từ đang chăm chú nhìn mình, cô nói: “Mẹ bảo ngày mai em phải về nhà.”
Cố Trản Từ đáp: “Chị sẽ đi cùng em.”
Tô Minh nói: “Để em tự về thôi, em sợ không kiềm chế được, rồi mẹ em sẽ phát hiện ra chúng ta đang yêu nhau.”
Tô Minh không phải sợ việc công khai mối quan hệ, chỉ là dạo này cô đang có quá nhiều chuyện phải lo nghĩ, chuyện gì có thể tránh thì tốt hơn là không làm.
Từ khóe mắt, Tô Minh thấy Cố Thời Nguyệt đang vểnh tai tò mò, cô cố tình nói to: “Nếu mẹ mà biết đột nhiên em có được cô con gái lớn thế này, chắc mẹ sẽ đánh gãy chân em mất.”
Cố Thời Nguyệt: “…”
Cố Trản Từ tỏ ra cương quyết: “Chị sẽ đi cùng em.”
Tô Minh bất lực: “Chị đúng là dính người.”
Cố Trản Từ đáp: “Thì cứ coi như chị dính người đi.”
Vì hôm sau phải về nhà, Tô Hào sốt ruột đến mức đi qua đi lại, cảm giác công khai thì sướng thật, nhưng diễn trò thì như vào lò thiêu: “Hai người nhớ phải ôn lại lời thoại, đến lúc đó đừng để lỡ miệng.”
Tô Minh và Cố Trản Từ đành phải tranh thủ về nhà Tô Hào để bàn kế hoạch tác chiến. Hai ngày nay ra ngoài toàn đi tàu điện ngầm, cảm giác nguy cơ của Tô Minh đã giảm đi không ít, nhưng cô vẫn hy vọng có thể giải quyết triệt để.
Tô Hào và Ninh Minh đều đã ở đó.
Tô Minh tò mò: “Hai người giờ vẫn chưa nói rõ ràng sao? Hay là giả vờ làm thật luôn đi.”
Mặt Ninh Minh ngay lập tức đỏ bừng, giống như một con cua vừa mới hấp chín, cúi đầu vân vê ngón tay: “Em đừng nói bậy.”
Tô Minh xin lỗi: “Cô Ninh, xin lỗi.”
Ninh Minh lắc đầu: “Không sao đâu, là do tôi…”
Tô Hào có chút thất vọng: “Cảm ơn em.”
Ninh Minh mỉm cười: “Không sao, em đã quen rồi.”
Dù gì đây cũng không phải lần đầu cô ấy đóng vai vợ người khác.
Tô Minh và Cố Trản Từ nhìn nhau, không ngờ Tô Hào cũng có lúc yếu thế như vậy. Cô nói: “Chị, bọn em đi tàu điện ngầm, còn hai người đi xe đi.”
Tô Hào nói: “Hai đứa đúng là thần kinh thật.”
Ninh Minh hỏi: “Hai người vẫn còn sợ tai nạn xe sao?”
Cố Trản Từ nói: “Đúng vậy.”
Tô Hào và Ninh Minh đến trước, đợi Tô Minh và Cố Trản Từ đến, bốn người mới cùng nhau vô nhà.
Mẹ Tô ngoài miệng nói không chào đón, nhưng lại rất niềm nở. Thấy Ninh Minh mang quà tới, bà cười vui vẻ: “Cháu đến là được rồi, mang quà làm gì.”
Cố Trản Từ nói: “Cô ơi, cháu cũng có quà.”
Mẹ Tô nói: “Trản Từ, cháu cũng đến à, mau vào đi. Trước đây hai đứa cứ không hợp nhau, hay cãi qua cãi lại, gần đây cuối cùng cũng không cãi nữa.”
Tô Hào hừ một tiếng: “Bọn con bây giờ vẫn cãi qua cãi lại đấy, con với cô ấy không hợp nhau.”
Giờ hai người họ vừa là tình địch vừa là kẻ thù không đội trời chung.
Tô Minh và Cố Trản Từ chỉ đứng bên phụ họa, còn trọng điểm lần này của mẹ Tô là quan sát bạn gái của Tô Hào – Ninh Minh.
Mẹ Tô mỉm cười nói: “Lần trước cô nói chuyện không được dễ nghe, cháu đừng để tâm. Khi đó cô còn đang giận, tất cả là lỗi của Tô Hào. Nó thích con gái thì cứ thích thôi, cô với bố nó có ăn thịt ai đâu, vậy mà nó lại giấu cô chú mãi.”
Ninh Minh cười bẽn lẽn: “Cháu hiểu mà ạ.”
Mẹ Tô hỏi: “Hai đứa bắt đầu yêu nhau từ khi nào?”
Ninh Minh và Tô Hào đã thống nhất trước: “Mới yêu nhau gần đây thôi, chưa có dịp đến thăm cô chú.”
Mẹ Tô nói: “Sau này cứ đến thường xuyên là được.”
Tô Minh thì thầm với Cố Trản Từ: “Mẹ em thay đổi sắc mặt nhanh thật đấy, em thấy cô Ninh với chị em rất hợp nhau.”
Cố Trản Từ đồng ý: “Chị của em tuy đôi khi không đáng tin, nhưng bây giờ cũng khá ổn rồi.”
Cô ám chỉ chuyện Tô Hào để Tô Minh cho Văn Việt chăm sóc.
Bữa tối diễn ra rất vui vẻ, Tô Hào còn bị mẹ truy hỏi về kế hoạch tương lai, liệu cô và Ninh Minh có định sinh con không? Có tổ chức hôn lễ không?
Ninh Minh đỏ mặt suốt bữa ăn.
“Mẹ, bọn con dự định thứ bảy tuần sau sẽ đi bơi ở bể bơi ngoại ô phía tây.” Cố Thời Nguyệt báo cáo. Cô và Lâm Ý vốn định đi vào thứ tư, nhưng do Cố Trản Từ hỏi quá kỳ lạ, cứ tưởng hai người cũng muốn đi cùng, nên đổi lịch sang cuối tuần.
Cố Trản Từ: “Ok.”
Cố Trản Từ kiểm tra dự báo thời tiết, thấy thứ bảy có mưa nhỏ, không biết có đúng không. Cô kéo tay áo Tô Minh.
Tô Minh hiểu ý ngay: “Mẹ, bọn con về phòng trước nhé, mọi người cứ tiếp tục nói chuyện.”
Mẹ Tô hỏi: “Chuyện gì thế?”
Tô Minh đáp: “Bí mật ạ.”
Cố Trản Từ đưa tin nhắn của Cố Thời Nguyệt và dự báo thời tiết cho Tô Minh xem, rồi hỏi: “Em nghĩ kỹ lại xem, có phải đi bơi không?”
Tô Minh vỗ đùi, phấn khích nói: “Đồ bơi play? Hình như đúng rồi á, em nhớ dáng người Cố Thời Nguyệt đẹp lắm.”
Cố Trản Từ: “……”
Cố Trản Từ nói: “Vậy chắc là hôm đó rồi, chúng ta chỉ cần tránh đi là được.”
Tô Minh gật đầu: “Hy vọng là vậy.”
Cô kiểm tra lại dự báo thời tiết, thấy sáng thứ bảy có mưa, chắc không lệch đâu.
Tô Minh vui mừng ôm chầm lấy Cố Trản Từ: “Tốt quá!”
Cố Trản Từ nói: “Nhưng vẫn phải cẩn thận một chút.”
Tô Minh vội vàng đồng ý: “Hôm đó em sẽ không ra ngoài.”
Cố Trản Từ vẫn còn lo lắng.
Tô Minh hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, em có thể dạy chị cách sơ cứu không?” Cố Trản Từ vẫn hơi bất an, lo lắng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Gần đây cô đang học kiến thức về sơ cứu, nhưng mới chỉ là lý thuyết, chưa thực hành bao giờ.
Tô Minh nghĩ ngợi rồi nói: “Được thôi.”
Cố Trản Từ thử dò hỏi: “Vậy chị nằm xuống nhé?”
“Ừ, nhắm mắt lại.” Tô Minh bắt đầu dạy Cố Trản Từ cách hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi. Chỉ là khi đến bước ép ngực, cô không nỡ mạnh tay.
“Khi hồi sức tim phổi, phải ấn vào giữa ngực, không phải… vào ngực.”
Không ổn, Cố Trản Từ quá mềm mại.
Dù có mặc áo ngực, vẫn rất mềm mại.
Cô hoàn toàn không thể kiềm chế được những suy nghĩ đen tối.
Cố Trản Từ cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc chiếc áo hở vai, trông như miếng thịt cá trên thớt, bị Tô Minh ấn loạn xạ. Cố không nhịn được cười nói: “Em nghiêm túc một chút đi.”
Tô Minh nằm trên ngực cô: “Em đang rất nghiêm túc mà.”
Khi giả vờ hô hấp nhân tạo, cô chỉ hôn nhẹ một cái.
Cố Trản Từ vuốt tóc Tô Minh: “Em nói cho chị nghe thêm chi tiết đi, nếu gặp phải tình huống bất ngờ thì phải làm sao?”
Tô Minh mở miệng, chạm vào một mảnh mềm mại: “Chi tiết à…”
“Minh Minh, Trản Từ, hai đứa ăn trái cây không? Hai đứa đang làm gì vậy?” Giọng mẹ Tô dần trở nên ngạc nhiên.
Tô Minh đang vùi đầu vào sự mềm mại: “……”
Cố Trản Từ bị Tô Minh đè lên: “……”