Mèo con khí thế ngất trời lảm nhảm với người ngoài một hồi mới chú ý tới ốc biển của mình nhắc nhỡ nãy giờ.
Chết, nhập tâm quá nên quên trả lời đại ma đầu rồi.
Cậu mở ra nghe, tin đầu tiên là ngữ khí bình thường: “Mèo con đừng hoảng hốt, tìm được nơi an toàn chưa?”
Úc Yên nhanh chóng ngẫm lại lúc đó mình đang làm gì, hình như là chơi trò cào quần áo ở Thần Điện thì phải.
Run rẩy mở ra tin thứ hai, âm thanh Đoạn Lâm đã bắt đầu trở nên ngưng trọng: “Mèo con? Ngươi sao vậy?”
Tin thứ ba đã bắt đầu nôn nóng: “Mèo con! Ngươi gặp chuyện gì sao?”
Mấy tin sau đó Úc Yên không dám nghe nữa, cậu đoán đại ma đầu chắc hẳn đã điên rồi.
Cậu vội vàng trả lời một câu.
Nói cái gì thì tốt nhỉ?
Phải vừa trấn an được hắn mà còn phải giải vây cho mình.
Cái này không làm khó được Úc Yên, cậu hạ bút thành văn: “Đây đây đây, ta không sao cả, vừa rồi bị đuổi giết, tới giờ mới thoát được.”
Nam tu bên cạnh cậu khiếp sợ: Ngươi nói dối!
Ma tu kia thế mà lại tin, cũng không biết vừa rồi gấp thành bộ dạng gì nữa. Giờ phút này âm thanh hắn hơi khàn khàn, hèn mòn nói: “Ngươi làm ta sợ muốn chết, không có việc gì thì tốt.” Trong giây lát lại khẩn trương lên: “Mèo con, trước mắt có an toàn không?”
Úc Yên: “Có.”
Đột nhiên Đoạn Lâm miệng lưỡi âm ngoan hỏi: “Ai đuổi giết ngươi?”
Ai dám!?
Úc Yên không phải là bánh bao mềm, đúng người đúng việc cáo trạng với sen hốt phân của mình: “Là hai người lần trước ở Kiếm Tông, bọn họ biết ngươi không ở đây liền vây đánh ta!”
Thiếu chủ Thiên Cơ các chắp tay trước ngực làm hành động cảm tạ: May mà mèo con không khai hắn ra!
Đoạn Lâm trầm giọng, cắn răng gằn từng chữ: “Ta nhớ rồi.”
Lại là hai người đó.
Sớm biết như vậy thì lần trước nên xử bọn chúng luôn cho rồi, Đoạn Lâm tự trách mình không đủ chu toàn.
Qua ba ngàn năm, đám tu sĩ chính đạo đó vẫn không thay đổi, vẫn là một đám được một tấc thì muốn thêm một thước!
Úc Yên thấy Hạo Trinh cảm tạ thì nói với Đoạn Lâm: “Đoạn Lâm, thiếu chủ Thiên Cơ các đã cứu ta. Bây giờ hắn muốn đưa ta về tòa tiên sơn của ngươi, trước mắt ngươi không cần tìm lung tung.”
Đoạn Lâm đầu bên kia lại nói: “Mặc kệ là ai, đừng dễ dàng tin tưởng hắn. Ngươi chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là được, ta sắp tìm thấy ngươi rồi.”
Đoạn Lâm đã xem xét xong cơ quan, nghe nói bên cạnh mèo con có người ngoài thì trong lòng càng nóng như lửa đốt, hắn liên tục dặn dò mèo con ngây thơ đừng tin tưởng bất cứ ai.
Úc Yên có chút rối rắm: “Được rồi, ta ở đây chờ ngươi vậy.”
Cậu tin tưởng năng lực của sen hốt phân, tuyệt đối sẽ không thua kém thiếu chủ Thiên Cơ các!
A, nhưng mà Hạo Trinh là thiếu chủ Thiên Cơ các, ai có thể hiểu cơ quan hơn hắn chứ?
Nhưng mà có cho Úc Yên mười lá gan cậu cũng không dám nói với Đoạn Lâm: Cục cưng, chuyện này ngươi không làm được, để nam nhân khác làm đi.
Đó đúng là tìm đường chết mà.
Hạo Trinh nhìn sang: “Thế nào, có cần ta đưa về nữa không?”
Úc Yên vẫy tay, lựa lời nói: “Tính tình Đoạn Lâm không tốt lắm, không chấp nhận được nam nhân khác đưa mèo của hắn về.”
Hạo Trinh: “…”
Đúng rồi ha, bọn họ là… loại quan hệ đó mà.
“Nhưng mà vẫn phải cảm ơn ngươi, ngươi cứ ở chỗ này chờ hắn với ta, khi hắn tới thì ngươi nhanh chóng chạy đi.” Không phải Úc Yên qua cầu rút ván, cậu chỉ là muốn tốt cho đối phương: “Đúng rồi.” Mèo con cố ý dặn dò: “Ra ngoài đừng nói quan hệ chúng ta không tồi, nếu không ngươi bị đánh thì không liên quan đến ta nhé.”
Với sự hiểu biết của cậu về Đoạn Lâm thì xác suất xảy ra chuyện này không thấp.
Thiếu chủ bị cảnh cáo: “…”
Hay cho không liên quan đến nó, mèo con này dường như am hiểu sâu sắc hắc học.
Tiện nghi là của nó, còn cái xấu đều là của ngươi khác.
Nhưng nếu đã nhúng tay vào thì thiếu chủ đành ở chỗ này chờ Ma Tôn Đoạn Lâm trong truyền thuyết đến vậy.
Thuận tiện tán gẫu vài câu với mèo con.
“Ngươi tên gì?” Nói chuyện lâu như vậy nhưng vẫn chưa biết họ tên, Hạo Trinh nói: “Ta tên là Hạo Trinh.”
Mèo con lắc đuôi đáp: “Ta tên Đoạn Tiểu Miêu.”
Thế mà lại cùng họ với Đoạn Lâm sao?
Thiếu chủ vô cùng tò mò: “Hắn nuôi ngươi lớn sao?”
“Đúng vậy.” Nhớ tới những năm tháng gian khổ kia, Úc Yên thổn thức: “Lúc ấy ta chỉ bé bằng bàn tay, bất hạnh lưu lạc nơi đáy vực, hắn đau khổ dùng cá khô câu ~ dẫn ta, mèo mà, chỉ vì miếng ăn mà ta phải thành chủ nhân của hắn.”
Thiếu chủ: Ngươi miễn cưỡng quá nhỉ?
Có thể làm chủ Đoạn Lâm mà mèo con này còn muốn kén cá chọn canh sao!?
Chẳng lẽ là vì không rõ thanh danh của Đoạn Lâm sao? Lúc ấy còn nhỏ như vậy, nó cũng khá ngây thơ, cũng có khả năng đó.
Thiếu chủ liền hỏi: “Ngươi biết Đoạn Lâm lợi hại thế nào không?”
Úc Yên kỳ quái nhìn hắn một cái: “Ta là ngươi bên gối của hắn, ta không biết, chẳng lẽ ngươi biết à?”
Hạo Trinh: !
Rồi rồi, không thể nói gì được nữa.
Công tử không nhiễm bụi trần như hắn không ngờ có một ngày sẽ bị một con mèo xoay vòng vòng, thật là ngoài ý muốn.
Đúng lúc này, bầu trời bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong. Một người một mèo thấy cách đó không xa cuồng phong đang cuốn bùn đất thành hình người.
Mới đầu Úc Yên tưởng là Đoạn Lâm, nhưng cậu còn chưa kịp vui mừng thì nguy hiểm đã ập tới.
Thiếu chủ Thiên Cơ các bị dây đằng chui lên từ dưới đất quấn lấy chân, dù tu vi không thấp nhưng hắn lại không thoát ra được.
Úc Yên cũng bị cái lồng bằng dây đằng nhốt lại, mấy thứ này đều tới một cách vô thanh vô tức khiến cho bọn họ không có cơ hội phản kháng.
Thấy Đoạn Tiểu Miêu gặp nạn, Đan Dương lập tức xông lên chém vào dây đằng nhưng nó không chút sứt mẻ gì.
“Đan Dương!?” Bùn đất hình người kia điên cuồng nói: “Trảm Thiên đâu? Trảm Thiên, ngươi lăn ra đây cho ta!”
Bị bắt trong nháy mắt, tim Úc Yên đã sắp vọt ra khỏi cổ họng, khi đối phương rống lên cậu cảm thấy cậu có thể thoát.
Thì ra là tìm Trảm Thiên, vậy nhốt mèo con vô tội này làm gì!?
Thiếu chủ đang nghĩ cách thoát cũng nhận ra người này không phải tìm mình gây phiền toái liền nói: “Các hạ muốn tìm Trảm Thiên sao? Ông ấy đã phi thăng Thượng Giới rồi, ngươi không biết à?”
Quái nhân trước mặt bọn họ đã bị nhốt ở nơi vô chủ mấy ngàn năm, thế nhưng hắn thường xuyên tiếp xúc với tu sĩ bên ngoài nên đương nhiên biết Trảm Thiên đã phi thăng.
Cho nên hắn hận không thể tìm Trảm Thiên báo thù, thế nên tìm đồ tử đồ tôn của Trảm Thiên vậy!
Giết được người nào hay người đó.
“Nói, thanh kiếm này là của ai?” Đôi mắt quái nhân xẹt qua Úc Yên rồi lại xẹt qua Hạo Trinh, dường như hắn cảm thấy Hạo Trinh có khả năng hơn.
Úc Yên lo lắng nuốt nước miếng, lén dùng chân sau đẩy Đan Dương ra một chút. Đan Dương quá ngay thẳng, nếu A Tình ở đây thì đã sớm bay đến bên Hạo Trinh rồi.
Thà phụ người trong thiên hạ cũng không thể phụ mèo con.
Trong khoảng khắc Hạo Trinh giãy giụa thoát khỏi dây đằng đã sớm biết quái nhân trước mắt không tầm thường, hắn nhanh chóng nói: “Không phải ta.”
Úc Yên lắc đầu như giã tỏi: “Cũng không phải ta, là của đệ tử Kiếm Tông. Bọn họ đang ở tòa tiên sơn này, một đồ lam, một đồ trắng! Không tin thì ngươi thử tìm đi, lừa ngươi ta làm chó!”
Hạo Trinh vội vàng điều chỉnh biểu cảm, nếu không hắn sợ mình sẽ phụt cười.
Là hai vị muốn giết mèo con đó sao?
Quái nhân bùn dường như nhớ tới cái gì đó, nghe thấy “Kiếm Tông” thì phản ứng rất lớn, hai mắt trợn lên: “Không sai, hắn là người của Kiếm Tông.”
Hắn cảm nhận tòa tiên sơn này một chút, quả thật có hai thân ảnh một lam một trắng. Quái nhân buông lỏng Hạo Trinh nhưng đến phiên mèo con thì hắn chần chờ, cảnh giác hỏi: “Nếu không phải kiếm của ngươi thì sao hắn lại đi theo ngươi?”
Đoạn Tiểu Miêu đang chuẩn bị vọt chạy đi, nghe vậy thì cạn lời nói: “Sao ta biết được? Chắc là thấy ta quá đáng yêu đi.”
Quái nhân kia đánh giá cậu một chút, cực kỳ tán thành nói: “Quả thật rất đáng yêu, vậy thì ngươi cứ ở lại đây với bổn sơn trưởng, trở thành một phần của nơi vô chủ này đi.”
Mèo con trừng lớn mắt kinh ngạc, hắn nói gì vậy?
Cậu ảo não sờ mặt mình, quả nhiên xinh đẹp là một tội ác.
Lời nói của hắn chứa rất nhiều tin tức. Sơn trưởng? Một phần của nơi vô chủ?
Nhưng mà chắc hẳn không cản trở Đoạn Lâm đâu nhỉ?
“Không được, ta có chủ rồi, chủ nhân của ta rất mạnh.” Úc Yên bình tĩnh.
Thiếu chủ phục cậu sát đất, lúc không có gì thì cậu là chủ, còn lúc cần tấm chắn thì đối phương mới là chủ.
Hắn thật muốn nói một câu: Đoạn Tiểu Miêu không phải người.
“Có chủ thì thế nào? Ta cướp ngươi từ hắn chẳng phải là được rồi sao?” Quái nhân cười khặc khặc: “Nếu hắn không chịu thì ta cũng giữ hắn lại vậy.”
Úc Yên trừng lớn mắt, đồng tử co rồi giãn, giãn rồi co, cậu nhìn chằm chằm quái nhân bùn, đối phương hỏi: “Kinh ngạc như vậy sao? Nghĩ kỹ chưa? Đi theo bổn sơn trưởng ngươi sẽ được hưởng phúc.”
Vừa dứt lời, hắn liền chịu công kích lôi đình vạn quân*, chính là Đoạn Lâm, hắn mang theo sự tức giận ngập trời, nháy mắt đánh nhau với quái nhân.
*Lôi đình vạn quân: sức mạnh khí thế lớn, rất nhanh và mạnh mẽ.
“Người nào!?” Quái nhân hoảng hốt, hắn là một phần của nơi vô chủ, tốt xấu gì cũng tính là nửa Sơn Thần (thần núi).
Không tu sĩ nào có thể lặng lẽ tới gần hắn, ma tu này sao có thể?
“Sơn tinh, ngươi xứng sao!?” Đoạn Lâm điên cuồng tấn công quái nhân, khóe mắt như muốn nứt ra: “Bản tôn phải trăm cay ngàn đắng, nhận hết dày vò mới có được hắn. Ngươi nói muốn là có, dựa vào cái gì!”
Úc Yên nhảy tưng tưng trong lồng: “Đúng đúng! Ngươi dựa vào cái gì?”
“Ngươi có biết bản tôn bỏ qua bao nhiêu tâm huyết không?”
Đoạn Lâm một bên nóng mặt đâm chém quái nhân bùn đất, một bên nghiến răng nghiến lợi âm trầm chất vấn.
Đấu pháp cuồng nộ như vậy, thiếu chủ Thiên Cơ các kinh hoàng trong lòng, vội vàng từ bỏ ý định tiến lên hỗ trợ.
Kẻ điên, chẳng trách Đoạn Tiểu Miêu cảnh cáo hắn.
Quái nhân ít gặp địch thủ, giờ phút này đã sắp bại dưới tay ma tu, hắn vội vàng tự cứu: “Dừng tay! Ta là sơn trưởng của nơi vô chủ này, ngươi giết ta thì đừng mong được đi ra ngoài.”
Đoạn Lâm giết đỏ cả mắt lúc này mới hơi dừng tay, bóp mệnh môn* của hắn nói: “Sao lại không? Ngươi biết bản tôn ra khỏi Tiên Nhai đế thế nào không?”
*Mệnh môn: là 1 trong 108 đại huyệt đạo có tác động quan trọng trên cơ thể con người.
Ngay cả cấm chế Thiên Đạo hắn cũng có thể đánh vỡ thì nơi vô chủ là cái thá gì?
Đoạn Lâm sắp giết hắn thì bị một âm thanh ngăn lại: “Từ từ.”
Úc Yên nói: “Hắn muốn sống cũng được, lấy thứ tốt ra đổi đi.” Hé hé hé.
Quái nhân bùn kinh hoảng nói: “Được được, ta nói mấy chỗ giấu bảo vật cho các ngươi, đừng giết ta!”
“Nói.”
Đoạn Lâm lạnh lùng nghe đối phương nói xong thì không do dự làm quái nhân bùn biến mất dưới tay mình.
“Hể? Ngươi thả hắn rồi hả?” Úc Yên hỏi.
Hạo Trinh đỡ trán, lẽ nào Đoạn Tiểu Miêu không nhìn ra sao, đây rõ ràng là hôi phi yên diệt*.
*Hôi phi yên diệt: Dùng để chỉ sự biến mất rất nhanh như bụi, như khói. Hình dung một vật hay điều gì đó biến mất quá nhanh trong thời gian ngắn.
“Ừ.” Đoạn Lâm trắng trợn lừa gạt mèo con, đồng thời liếc người ngoài một cái, hy vọng đối phương quản tốt cái miệng của mình.
Xử xong tên quái nhân, Đan Dương lập tức chém đứt lồng của Đoạn Tiểu Miêu. Đoạn Lâm duỗi tay đỡ được mèo con, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà ôm cậu, hôn trán cậu.
Rồi hắn lại khẩn trương kiểm tra khắp nơi: “Có bị thương không?”
“Không có không có, Đan Dương đã che chở cho ta.” Úc Yên không hề quên vừa rồi mình đã đắc tội Đan Dương, lúc này cậu muốn dỗ hắn.
Nhưng mà Đan Dương thẳng thắn như vậy, có lẽ đắc tội hắn hắn không biết, dỗ hắn hắn cũng không nhận thấy đâu nhỉ?
Thấy lông tóc cậu không hư tổn gì, cuối cùng Đoạn Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm mèo con vào lồng ngực vuốt lông: “Khi ta rời đi đã dặn dò ngươi rồi…”
Tới rồi, bắt đầu tính sổ rồi!
Úc Yên nhìn thẳng mặt hắn: “Ngươi phải tin ta, là con bướm đó động tay trước.”
Cậu thật là một chút cũng không chột dạ.
Thiếu chủ ở chung với cậu trong thời gian ngắn ngủn biết cậu đang nói dối.
Nhìn sát ý ngập trời lúc nãy, Đoạn Tiểu Miêu vậy mà vẫn dám giảo biện trước mặt ma tu kia. Nếu không phải là không biết sống chết thì chính là ma tu đó quá chiều cậu.
Chỉ thấy ma tu vừa rồi còn xụ mặt nghe vậy thì mỉm cười, khí thế sắc bén trên người không còn nữa, hắn tin vào lời nói dối của mèo con: “Lần này bỏ .”
Vốn tưởng rằng đến đây đã kết thúc, thật là vị đại năng vừa điếc lại vừa mù, ai ngờ Đoạn Tiểu Miêu lại ngoài dự kiến của thiếu chủ: “Lời này của ngươi có vấn đề, có ý gì, ngươi vẫn cho là ta sai sao?”
Úc Yên: Khụ khụ, bình thường trẫm không như vậy!
Hôm nay chẳng phải có người ngoài sao, khí thế không thể thua kém được.
Nhận ra mỗi cọng râu của mèo con đều có chút khẩn trương mà nhếch lên một chút, dường như đang lo lắng mình không phối hợp, Đoạn lâm cố nín cười sửa lời: “Ta nói sai rồi.”
Đoạn Tiểu Miêu vui vẻ, cậu trộm quan sát Hạo Trinh. Thấy thế nào, có phải chủ tớ rõ ràng hay không?
-o0o-
Aly: Tui thấy ảnh hèn quá hèn luôn rồi.