Kiếp này hay kiếp trước, dù là cầu hôn ở cả hai thế giới, Ngụy Khinh Ngữ đều nói nguyện ý.
Chiếc nhẫn bạch kim vừa khít ngón giữa của nàng, như thể nó được đo riêng dành cho nàng vậy.
Bầu trời dần chuyển tối, đèn hai bên đường toả ánh sáng vàng nhạt.
Ngụy Khinh Ngữ ngồi ở ghế phụ ngắm nhìn chiếc nhẫn Quý Tiêu đeo lên tay mình, ánh đèn lúc mờ lúc tỏ chiếu rọi non nửa gương mặt nàng, nơi ấy đang ngập tràn niềm vui sướng.
Nàng cảm thấy chiếc nhẫn này hoàn mỹ vô khuyết*, nhưng có người lại cảm thấy nàng đeo lên chiếc nhẫn này mới thực sự là hoàn mỹ vô khuyết.
(*Hoàn mỹ, hoàn hảo không chút khuyết điểm, không thể bắt bẻ.)
Xe dừng lại trong ánh đèn sáng của ga-ra ngầm, hai người đi vào thang máy cùng nhau.
Ánh đèn chiếu sáng không gian hẹp, Ngụy Khinh Ngữ vươn tay nhấn nút đến tầng của mình. Ánh đèn màu đỏ vừa sáng lên, một vòng tay ấm áp ôm chặt thắt lưng nàng.
Không biết từ lúc nào Quý Tiêu đã lặng lẽ đứng sau lưng Ngụy Khinh Ngữ, cánh môi mềm mại vờn sau tai nàng, chầm chậm thổi đến từng làn hơi thở nóng hổi.
Người này thoạt nhìn thì trông thì hiền lành thế đấy, nhưng thực tế lại trộm khơi gợi lòng người.
Vành tai Ngụy Khinh Ngữ như có dòng điện chạy ngang, cảm giác tê dại nhanh chóng lan toả khắp người nàng. Nàng giả vờ bình tĩnh với tay ra sau nắm lấy đôi tay Quý Tiêu đang đặt trên eo mình, nhỏ giọng nhắc nhở: “Có camera đó, Quý Tiêu.”
Quý Tiêu vẫn ôm lấy Ngụy Khinh Ngữ, lòng bàn tay bị Ngụy Khinh Ngữ giữ lại chầm chậm di chuyển, đan mười ngón tay vào bàn tay nàng.
Đôi nhẫn vừa đeo nhè nhẹ chạm vào nhau, vô hình trung để lại vết hằn mờ nhạt.
Đến khi số tầng thang máy đổi thành hai chữ số, Quý Tiêu mới chầm chậm dùng giọng mũi “Ừ” một tiếng.
Kế đó thang máy đưa hai người đến cửa nhà Ngụy Khinh Ngữ, khoá vân tay vang lên tiếng “tách” lanh lảnh khắp hành lang.
Đèn cảm ứng trước cửa bật mở đúng lúc, dường như đang chào mừng chủ nhân trở về nhà. Ngụy Khinh Ngữ vừa định giơ tay bật đèn, cảnh tượng vừa nãy lại tái diễn lần nữa.
Quý Tiêu kiềm chế bước qua cánh cửa, khi nó vừa đóng lại, cô lập tức tựa cằm mình lên bờ vai Ngụy Khinh Ngữ.
Cô hơi cúi người, siết chặt nàng từ phía sau. Hai chiếc bóng chồng lên nhau dưới ánh đèn ne-on hắt vào từ bên ngoài cửa sổ.
Ngọn đèn trước cửa vụt tắt, bóng tối che đi đôi mắt Ngụy Khinh Ngữ.
Hơi ấm chầm chậm phả đến kích thích các giác quan đang bị phóng đại của nàng, đánh thức những rung động còn đang say ngủ.
Cảm giác này không phải không tốt, nhưng thực sự khiến Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy có chút bất an.
Nàng khẽ lật cổ tay, năn nỉ: “Để mình mở đèn đã, Quý Tiêu, mình không nhìn thấy gì cả.”
Quý Tiêu vẫn một mực ôm lấy bờ lưng Ngụy Khinh Ngữ, vừa hôn lên vành tai mềm mại của nàng, vừa nói: “Mình thấy là được rồi.”
Câu nói ấy khiến Ngụy Khinh Ngữ chợt ngẩn người, hương vị Brandy đào quen thuộc bao bọc nàng càng lúc càng nồng nàn. Nhưng chẳng đợi Ngụy Khinh Ngữ hồi tưởng thêm, cả người nàng đã bất chợt mất thăng bằng.
Nàng vô thức bám lấy cổ của người trước mặt, đôi chân thon dài vòng quanh vòng eo nhỏ.
Quý Tiêu bế bổng Ngụy Khinh Ngữ, ngồi xuống chiếc tủ thấp bên cạnh.
Chiếc tủ vừa được trang trí lại không bao lâu đã bị xáo trộn lần nữa. Không gian tối tăm che đi đôi mắt Ngụy Khinh Ngữ, nhưng nỗi bất an đã được người ôm chặt nàng xoá nhoà đi.
Áo khoác nặng nề rơi trên mặt đất, hơi lạnh từ ván gỗ xuyên qua chiếc váy da truyền đến cơ thể Ngụy Khinh Ngữ.
Nhưng nàng còn chưa kịp cảm thấy lạnh, nụ hôn nóng bỏng đã trút xuống như vũ bão.
Có lẽ vì mới âm thầm hẹn ước trọn đời, cho nên Quý Tiêu hôn cực kì cuồng nhiệt.
Cô nâng lên gương mặt nõn nà của nàng, ra sức vẽ lại dáng hình đôi môi nàng, từng chút từng chút, chẳng hề mỏi mệt.
Như thể ngọn lửa rừng rực cháy trong đêm tối, hương rượu nồng chảy xuống yết hầu Ngụy Khinh Ngữ, khiến nàng không khỏi bị hành động ngang ngược này dụ dỗ, chủ động quàng tay khoác lên đôi vai Quý Tiêu.
Bức tường lạnh lẽo và nụ hôn nồng nàn trái ngược nhau vô cùng, chỉ trong một chốc hơi thở Ngụy Khinh Ngữ đã trở nên rối loạn.
Nàng tựa vào bờ vai Quý Tiêu thở dốc, giống như người không biết bơi liều mạng lặn xuống đáy nước, sau đó được cứu vào bờ.
Hương Brandy đào nở rộ trên đầu lưỡi Ngụy Khinh Ngữ, nàng cúi người tựa mặt vào vai Quý Tiêu, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Cứ như là đang vào kì phát nhiệt vậy.”
Quý Tiêu nở nụ cười, trầm giọng rót vào tai Ngụy Khinh Ngữ: “Chắc là mình đến kì phát nhiệt thật đấy.”
Giọng nói cô không lớn, nhưng ba chữ “kì phát nhiệt” thì dường như là cố ý nhấn mạnh vào.
Ngụy Khinh Ngữ không khỏi giơ tay vén lên mái tóc dài sau cổ Quý Tiêu, chóp mũi khẽ cọ, thổi đến hơi thở nóng rực.
Đêm tối tĩnh mịch che giấu rất nhiều bí ẩn, đây vừa là bí mật vừa là tình thú duy chỉ có giữa hai người.
Hương Brandy đào dần lan khắp căn phòng, thuần chất và say lòng người hơn cả rượu rót trong ly.
Tủ đồ ngay lối vào không phải nơi tuyệt hảo, Quý Tiêu bế Ngụy Khinh Ngữ lên, di chuyển trận địa.
Ngụy Khinh Ngữ nằm lên sofa mềm mại bọc trong hương Brandy đào, nàng nhìn vào đôi mắt Quý Tiêu, hỏi dò: “Cậu đổi nước hoa lúc nào vậy?”
“Trước khi mình đến đón cậu.”
Quý Tiêu đáp, kế đó cúi người vuốt lại những sợi tóc xoã trên gương mặt Ngụy Khinh Ngữ.
Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của nàng, khẽ hỏi: “Cậu thích không?”
“Thích.”
Ngụy Khinh Ngữ trả lời, ghì chiếc cổ Quý Tiêu xuống rồi rướn người hôn lên đôi môi cô.
Hương bạc hà và Brandy đào một lần nữa quấn quít giao hoà, hương đào ngọt ngào ôm trọn lấy cơn mát lạnh đầy sảng khoái.
Thích đến chết đi được.
Tập tính của Alpha dường như đã đi vào tiềm thức, đánh thức dục vọng giữa đêm hôm khuya vắng.
Quý Tiêu nhìn chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp trước mắt, ngón tay gạt ra những sợi tóc sau gáy nàng rồi cẩn thận vuốt ve, rục rịch hành động.
“Thật là muốn đánh dấu cậu.” Quý Tiêu gặm nhẹ vành tai Ngụy Khinh Ngữ, khẽ cất tiếng.
Âm thanh sát bên lỗ tai Ngụy Khinh Ngữ, dòng điện cường độ thấp khiến trái tim vốn đang bứt rứt của nàng dấy lên ngọn sóng lớn.
Dù hai người đều không còn tuyến thể nữa, càng không thể thực sự đánh dấu nhau, thế nhưng nhịp tim Ngụy Khinh Ngữ vẫn đập thình thịch rộn ràng.
Hồi hộp và đợi mong quấn quýt chặt chẽ vào nhau, khiến không ai có thể chối từ.
Ngụy Khinh Ngữ ngoảnh đôi mắt mờ mịt lại nhìn người phía sau, thoáng thở dốc đáp lời: “… Được.”
Răng nanh bén nhọn chìa ra trong đêm tối, chiếc lá bạc hà co rúm trong rượu Brandy đào.
Ngụy Khinh Ngữ vừa ngước cổ lên, chưa kịp thảng thốt thành tiếng đã bị cô giữ chặt chiếc cằm ngăn lại.
Bầu trời đêm nơi trung tâm thành phố ngập tràn ánh đèn ne-on, cây long não đung đưa cành lá dưới ánh trăng cô tịch.
Từng tiếng rên rỉ vụn vặt khe khẽ thoát ra từ cổ họng, hệt như ánh sao trải dài khắp đêm đen thăm thẳm.
•
Buổi kí tặng đầu tiên diễn ra vào một ngày nắng nhẹ tuyệt đẹp. Rất nhiều lẵng hoa được gửi tới xếp thành hàng dọc đường đi ở lối vào hội trường, còn một số hoa được đưa vào phòng nghỉ của Ngụy Khinh Ngữ ở hậu trường.
Hoa tươi bung cánh, dưới ánh đèn nhè nhẹ toả hương thơm ngát, nhưng người được tặng lại tỏ ra thờ ơ, thậm chí còn sa sầm sắc mặt.
Học sinh trường trung học phổ thông không có ngày nghỉ, dù có nghỉ thì cũng chỉ gói gọn trong ba ngày. Hôm nay là ngày khai giảng, bắt đầu đi học lại, tiết đầu tiên chính là tiết Toán của Quý Tiêu.
Hôm qua hai người đã thống nhất, sau khi tiết học kết thúc cô sẽ tới buổi ký tặng.
Thế nhưng Ngụy Khinh Ngữ nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, ngoài việc gửi cho nàng một tin nhắn thông báo đang trên đường tới thì không còn tin tức gì từ Quý Tiêu nữa, nàng đợi mãi những cô vẫn chẳng xuất hiện.
Mái tóc sau gáy được người vén lên cao, gió lạnh gặm nhấm bớt đi vài phần ấm áp.
Nhà tạo mẫu thời trang (Stylist) bắt đầu giúp Ngụy Khinh Ngữ búi tóc lên. Nhìn miếng băng keo cá nhân dán sau cổ nàng, đối phương không khỏi quan tâm lên tiếng hỏi han: “Cô Ngụy, cổ cô bị thương à?”
Câu hỏi kia kéo tâm trạng lo lắng Quý Tiêu có tới được hay không của Ngụy Khinh Ngữ trở về ngay tắp lự. Nàng ngẩng đầu nhìn mình trong gương, ra vẻ thản nhiên giải thích: “Tôi sơ ý bị va quệt thôi.”
Dứt lời, nàng liền vén làn tóc dài phủ một bên mặt qua sau tai: “Lần này đừng búi tóc, cứ xoã ra đi.”
Nhà tạo mẫu thời trang gật đầu: “Được.”
Càng gần đến thời điểm bắt đầu buổi kí tặng, hậu trường càng bận rộn hơn.
Nhân viên đeo thẻ công tác cầm tờ giấy A4 bước nhanh đến, dừng bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ: “Cô Ngụy, một lát nữa MC sẽ giản lược lại số câu hỏi, cô xem lại một lần nhé, tất cả đều là những câu chúng ta đã bàn bạc rồi.”
Ngụy Khinh Ngữ đáp “Được” rồi cầm kịch bản mà nhân viên công tác đưa qua.
Chiếc nhẫn bạch kim ánh lên tia sáng dưới ánh đèn, dễ dàng lọt vào đôi mắt của Cung Tiểu Quất.
“Chị Ngụy, chị không tháo nhẫn xuống sao?” Cung Tiểu Quất lên tiếng nhắc nhở.
“Không tháo.” Ngụy Khinh Ngữ trả lời dứt khoát.
Nàng bình tĩnh đọc bản thảo trong tay, không nhìn Cung Tiểu Quất lấy một lần.
Cung Tiểu Quất khẽ gật đầu, lại nhắc tiếp: “Vậy tới lúc có độc giả phát hiện ra chiếc nhẫn rồi đặt câu hỏi thì mình có thể trả lời là đã đính hôn, nhưng vấn đề quá riêng tư nên không thể nói sâu thêm, được chứ chị?”
“Chị biết rồi.” Ngụy Khinh Ngữ gật nhẹ đầu.
Nói xong, nàng lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Trong khung trò chuyện đơn điệu chỉ có mình nàng nhắn tin hỏi thăm, đến tận giở Quý Tiêu vẫn chẳng trả lời một câu nào.
Sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt trước nay chưa từng dao động của Ngụy Khinh Ngữ, Cung Tiểu Quất đứng bên cạnh đã sớm nhận ra tất cả.
Cô nàng nhìn Ngụy Khinh Ngữ, mở lời trấn an nàng: “Chị Ngụy cứ yên tâm đi, Quý tiểu thư nhất định sẽ đến.”
Ngụy Khinh Ngữ gật nhẹ đầu, “Ừ” một tiếng với Cung Tiểu Quất sau đó đặt điện thoại xuống, tiếp tục cúi đầu xem kịch bản.
Cung Tiểu Quất biết lúc này mình không thể làm gì, vì thế liền đi rót cho Ngụy Khinh Ngữ một ly nước.
Đúng lúc đó, điện thoại Ngụy Khinh Ngữ để trên đùi sáng lên, bàn tay cầm kịch bản chợt bị siết chặt.
【Quý Tiêu: Mình đến rồi.】
Ngụy Khinh Ngữ nhấn vào màn hình, nhanh chóng trả lời: 【Mình ra đón cậu.】
Cung Tiểu Quất đi rót nước về, nghe bên tai vọng tới giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy gấp gáp: “Chị đi ra ngoài một lát, sẽ trở lại ngay.”
Mới đầu cô nàng thoáng ngơ ngác, sau khi nhìn thấy ghế ngồi của Ngụy Khinh Ngữ chẳng có bóng ai, Cung Tiểu Quất liền vội vã hét với theo bóng lưng vừa đẩy mở cửa: “Chị Ngụy, chị đi đâu đấy? Mười phút nữa là bắt đầu chương trình rồi!”
Nhân viên công tác đi tới đi lui trên hành lang, có người nhận ra Ngụy Khinh Ngữ, liền gọi một tiếng “Cô Ngụy”, thế nhưng hiếm khi thấy Ngụy Khinh Ngữ không đáp lại bất kì ai như lần này.
Thời gian có hạn, nàng nhất định phải đón được Quý Tiêu.
Ngay khi Ngụy Khinh Ngữ bước đến cửa ra ở lối đi phía sau hậu trường, bất thình lình có một lực kéo bất ngờ kéo nàng ra sau cửa an toàn.
Bức tường lạnh lẽo và không gian tối tăm nhóm lên nỗi hoảng sợ, sau khi bị kéo mạnh vào đây thì cơ thể nàng lập tức được cái ôm ấm áp vây lấy.
Ngón tay thon gọn của người thiếu nữ luồn qua mái tóc dài của Ngụy Khinh Ngữ, lòng bàn tay theo thói quen đỡ phía sau đầu nàng, giọng nói quen thuộc vang lên trong không gian tĩnh lặng: “Cô Ngụy hôm nay hơi bị lạnh lùng đó.”
Không rõ là do bước nhanh nên hơi thở mới trở nên dồn dập, hay là vì khoảng cách gần gũi giữa nàng và Quý Tiêu.
Lồng ngực Ngụy Khinh Ngữ chập trùng lên xuống, nhìn người trước mặt đột ngột xuất hiện, giọng nói hàm chứa sự tức giận: “Sao không trả lời tin nhắn của mình.”
Quý Tiêu nhẹ ôm vòng eo Ngụy Khinh Ngữ, móc điện thoại trong túi ra: “Điện thoại hết pin rồi, vừa rồi ở cổng ra vào có người tốt giúp mình sạc một lúc.”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn điện thoại chỉ còn 5% pin, nàng nương theo ánh sáng yếu ớt, thấy bàn tay Quý Tiêu đỏ bừng vì lạnh.
Lúc này nàng mới nhận ra, Quý Tiêu chẳng hề mặc áo khoác, trên người chỉ có chiếc áo leo màu xám nhạt, trông rất phong phanh.
“Cậu không lạnh à, sao mặt ít như thế.” Ngụy Khinh Ngữ không khỏi cảm thấy đau lòng.
Quý Tiêu nghe vậy thì buông lỏng bàn tay đang nắm tay Ngụy Khinh Ngữ, ra vẻ đáng thương nhìn nàng: “Vậy cô Ngụy đây có thể cho mình chút hơi ấm không?”
Tựa như Quý Tiêu chưa từng nói lời từ chối Ngụy Khinh Ngữ, Ngụy Khinh Ngữ cũng không bao giờ khước từ Quý Tiêu.
Lời còn chưa nói xong nàng đã chủ động nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Quý Tiêu.
Bên ngoài hành lang lúc này càng thêm náo nhiệt, xen lẫn giữa những tiếng ồn ào dường như còn có cả giọng nói đầy vẻ sốt sắng của Cung Tiểu Quất.
Quý Tiêu mượn tia sáng yếu ớt quan sát gương mặt người đang làm ấm tay cho mình, rồi cúi người đặt xuống môi nàng một nụ hôn.
Hơi ấm cùng sự mềm mại hoà quyện vào nhau, mười ngón tay quất quýt đan chặt.
Hai chiếc nhẫn hình dải Mobius khẽ chạm vào nhau, phát ra âm thanh nho nhỏ, giống như nụ cười chúc phúc của “Thần” vậy.
【CHÍNH VĂN HOÀN】
【30.09.22 – 14.02.24】
– ——————–
Editor: Hoàng Hoàng.
Beta: Hạ Yên.
– ——————–
Vậy là xong phần chính văn rồi đó mọi người ơiiii, sắp tới còn phần ngoại truyện thì để từ từ mình làm nha (・-・;)ゞ
Cảm ơn mọi người đã đồng hành với chiếc team bất ổn này trong suốt hơn một năm qua, mặc dù có nhiều lúc mình nản lòng muốn bỏ ngang nhưng nhờ có mọi người ở bên ủng hộ động viên mà mình lại có động lực vực dậy tinh thần để làm tiếp. Thực sự cảm ơn mọi người rất nhiềuuuu, yêu dã man í, hiccc 🥹🥹💖
Vừa hay hôm nay là 14/02 luôn nè, chúc những bạn đọc giả đáng iu của chúng mình có một ngày lễ tình nhân vui vẻ nhaaaa ( ‘ ▽ ‘).。o♡