Hôm Nay Cũng Không Bị Phu Quân Bỏ Rơi

Chương 37



Thẩm Thanh Nhiên sốt ruột như kiến trên chảo nóng, cậu quay tròn trong cái hố nước rộng một mét vuông, rất muốn rút ra một mảnh giấy để phân tích lợi hại.

Thời gian không chờ đợi ai, nếu trì hoãn thêm, Tiết Phỉ Phong sẽ đi xa, dù cậu có la hét đến khản cổ cũng không ai nghe thấy, chỉ có thể chờ thợ săn đến thu dọn thi thể.

Mạng sống quan trọng.

Cậu còn gánh trên vai hệ thống, không chỉ một mạng sống, ví dụ như trên đó có mười mạng chó.

Thẩm Thanh Nhiên quyết định nhanh chóng, hét lên: “Cứu mạng! Lý Phong! Ta rớt xuống hố!”

Ban đầu giọng nói của cậu run rẩy, còn có ba phần do dự, không thể quay đầu lại, sau đó trở nên thành thạo, như muốn gào vào tai Tiết Phỉ Phong, sống chết ra sao, bão tố cuồng phong, dù gì trước tiên phải thoát khỏi cái hố bùn lạnh lẽo này đã.

“Cứu ta—”

Tiết Phỉ Phong dừng lại một chút, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.

Hắn nghe thấy giọng của đường ca, nhưng chỉ dừng lại trong chốc lát.

Đường ca không phải việc của hắn! Hắn đang gấp rút tìm Thẩm Thanh Nhiên, gặp thần giết thần, gặp ma giết ma, ngay cả khi Bắc Tuệ công thành tấn công, hắn cũng không buồn nhíu mày.

Thẩm Thanh Nhiên nín thở, mười ngón tay siết chặt, ngẩng đầu ngoan ngoãn chờ Tiết Phỉ Phong xuất hiện, suy nghĩ nghiêm túc về cách nào có thể giảm bớt sự tức giận của Tiết Phỉ Phong. Cậu sốt ruột đến mức chuột rút bắp chân, chỉ có thể chuyển sang tư thế ngồi xổm.

……

Sao vậy?

Sao động tĩnh của Tiết Phỉ Phong ngày càng xa?

Những con chó ngu ngốc nghe thấy tiếng cậu, đều im lặng một lúc, càng làm cho trong rừng yên tĩnh đến lạ thường, cơ hội sống sót duy nhất cũng ngày càng xa.

Thẩm Thanh Nhiên môi trắng bệch, cậu chưa bao giờ tưởng tượng được việc cầu cứu lại bị Tiết Phỉ Phong từ chối.

Có phải vì biết cậu cải trang thành nữ mà tức giận bỏ mặc luôn không?

Cậu chớp mắt vài lần, đột nhiên nghĩ ra điều gì, gào lên: “Lý Phong! Ta là Thẩm Thanh Nhiên! Ta ở trong hố, cứu ta… còi bị hỏng…”

Suy nghĩ về việc Tiết Phỉ Phong có thể từ bỏ cậu, đất trong hố như sụp đổ ngay lập tức, rơi thẳng vào địa ngục vô biên, theo nhiều nghĩa.

Thẩm Thanh Nhiên sợ hãi, cậu thậm chí không dám nói với Tiết Phỉ Phong rằng còi bị hỏng, câu cuối cùng nói bị ngắt quãng, cuối cùng chìm vào tiếng khóc.

Cậu có thể nói chuyện, nhắc đến còi với Tiết Phỉ Phong chẳng phải như đổ thêm dầu vào lửa sao?

Tiết Phỉ Phong nghe thấy nhưng không muốn để ý, hay là bay quá nhanh không nghe thấy?

Thẩm Thanh Nhiên thở dài, cằm chống vào khuỷu tay. Mặt nước gợn sóng như cái đập của con chuồn chuồn, như âm thanh hồi âm của hắn không ai quan tâm.

Tiết Phỉ Phong nghe thấy.

Lý trí đấu tranh giữa “Thẩm Thanh Nhiên là nam, có thể nói” và “đường ca giả làm Thẩm Thanh Nhiên”, cho đến khi Thẩm Thanh Nhiên khóc lóc nói “còi bị hỏng”, mọi thứ mới rõ ràng.

Tiết Phỉ Phong đã nhiều lần tưởng tượng về việc Thẩm Thanh Nhiên thể hiện sự yêu chiều và làm nũng. Nếu Thẩm Thanh Nhiên nói gì, thì giọng nói sẽ mềm mại và êm ái đến mức khó cưỡng. Có lẽ chỉ cần Thẩm Thanh Nhiên nói ra điều mình muốn, mọi thứ đều sẽ được đáp ứng ngay lập tức. Dù cho có đối mặt với thiên quân vạn mã, tất cả đều sẽ trở thành chuyện nhỏ nhặt.

Âm thanh khiến Tiết Phỉ Phong động lòng đau xót trên thế gian chỉ có thể là giọng nói của Thẩm Thanh Nhiên.

Dù hắn là giọng nam đáng ghét!

Như cây thông xanh kiêu hãnh bị sét từ trời đánh xuống, mặc dù xương cốt không khuất phục bám vào đá, nhưng lá đã cháy rực lửa, biến thành một lớp tro trên cành.

Mặt Tiết Phỉ Phong càng đen hơn.

Khi hắn đến bên miệng hố, nhìn thấy Thẩm Thanh Nhiên ngồi bên trong, yếu ớt, gầy gò, chịu đủ khổ sở. Lòng hi vọng cuối cùng tan vỡ, sự ôn hòa như những đám mây trắng bị mưa hè đuổi theo đều biến mất.

Lại một kẻ lừa dối hắn.

Bóng râm phủ xuống, mỗi lỗ chân lông của Thẩm Thanh Nhiên đều co lại và run rẩy, cậu không dám nhúc nhích mắt, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên.

Khoảnh khắc đối mặt với ánh mắt Tiết Phỉ Phong, Thẩm Thanh Nhiên đột nhiên cảm thấy có lẽ điều này còn đáng sợ hơn cả việc bị đông chết.

“Sao không nói nữa?”

Lời nói lạnh lẽo như mưa đá rơi xuống, Thẩm Thanh Nhiên co rúm người lại, làm văng nước bùn dưới chân, phát ra tiếng “soạt soạt” nhẹ.

“Xin lỗi.”

Thẩm Thanh Nhiên ngừng lại, sợ rằng bất kỳ âm thanh nào thêm nữa cũng sẽ làm Tiết Phỉ Phong tức giận.

Tiết Phỉ Phong nắm chặt tay, nhảy xuống hố, ôm lấy kẻ lừa đảo co ro lại thành một cục.

“Còi bị hỏng.” Thẩm Thanh Nhiên cúi đầu, mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt vạt áo, “Ta sẽ đền bù cho ngươi.”

Câu nói của cậu chỉ là một lời nói suông.

Trong lòng Thẩm Thanh Nhiên, một khi danh tính bị bại lộ, quan hệ phu thê giữa cậu và Tiết Phỉ Phong sẽ chấm dứt ngay lập tức, chỉ còn lại sự rắc rối, tất cả các chủ đề chỉ là thanh toán tài sản.

Nhưng câu này lại làm Tiết Phỉ Phong tức giận, hắn cười nhạo: “Nếu cả đời không bị hỏng thì sao!”

Cậu định liên kết với Trương trù sư lừa dối hắn cả đời? Có phải tất cả những người biết rõ mặt thật của Thẩm Thanh Nhiên đều đứng ở phía đối diện, rồi chĩa mũi tên về phía hắn?

Không lạ gì khi mỗi lần nhắc đến sư phụ đều viết thật thuận tay, không lạ gì khi đường ca luôn che mặt không lộ diện…

Hóa ra hắn tự đa tình.

Tiết Phỉ Phong tự chế giễu mình.

Sau khi xem xong đèn hoa, còn thưởng thức thêm dáng vẻ mù quáng si tình của mình, hân hoan tìm mọi lý do để từ chối?

Hắn có phải đòi Thẩm Thanh Nhiên đền một cái còi không?

Tiết Phỉ Phong nhìn vẻ mặt Thẩm Thanh Nhiên liền nổi giận, toàn thân cậu không có chỗ nào tốt, khóe miệng dính máu đông, nửa người quần áo ướt đẫm bùn, tóc rối bù, mặt mũi đỏ đen lẫn lộn.

Đáng ghét hơn là, người này từ bên ngoài trông vẫn giống như trước, vẫn đáng thương như vậy, vẫn làm cho hắn xót xa!

Tiết Phỉ Phong cố gắng giữ vững trái tim, không nhìn Thẩm Thanh Nhiên, vô số bài học đẫm máu đã chỉ cho hắn, mềm lòng chỉ là mũi dao mà người khác lợi dụng, đâm thẳng vào trái tim hắn.

Nhưng ánh mắt vẫn không thể cưỡng lại việc nhìn cậu, nhìn đôi lông mày quen thuộc, nhìn vẻ mặt đáng thương của cậu, nhìn cậu run rẩy tháo vạt áo, lộ ra phần ngực trắng nõn chưa bao giờ thấy…

Hử?

Tiết Phỉ Phong hoảng hốt, siết chặt tay, chẳng lẽ Thẩm Thanh Nhiên nghĩ rằng đến lúc này vẫn có thể sửa chữa sai lầm sao!

Kẻ mộng mơ.

Ánh mắt lại không tự chủ được mà lưu luyến, Đại tướng quân một bên âm thầm cảnh giác mình bị lừa.

Hắn từ trước đến nay không ưa những kẻ như Thẩm Thanh Nhiên không đủ sức cầm dao, trong quân doanh có vô số huynh đệ cơ bắp cuồn cuộn.

Tiết Phỉ Phong khí huyết dâng cao, nhưng không chịu thừa nhận mình thích Thẩm Thanh Nhiên như một con cá nhỏ, dù có gai hay không, là đực hay cái, nhai một hai miếng nuốt vào, ngay cả xương cũng không nhả.

Suy nghĩ này chỉ tồn tại trong chốc lát, Tiết Phỉ Phong kiên quyết cho rằng mình bị Thẩm Thanh Nhiên làm tức giận.

Tức giận vì cậu lừa dối mình, tức giận vì cậu không tự trọng!

“Ngươi đang làm gì vậy!” Tiết Phỉ Phong chỉ nhìn thấy một chút ngực đã tức giận không chịu nổi, thấy Thẩm Thanh Nhiên còn muốn tháo thắt lưng, hơi thở lập tức trở nên thô ráp, giọng nói cũng thấp và dữ dằn.

Làm Thẩm Thanh Nhiên run rẩy, khóe mắt đỏ ửng lại ươn ướt thêm một chút, cậu nhìn Tiết Phỉ Phong chỉ vào quần áo của mình và nói: “Còi bị vỡ nằm trong quần áo.”

Tiết Phỉ Phong tiến lại nhìn một chút, mảnh vỡ của viên ngọc đã cắm vào da Thẩm Thanh Nhiên, tạo thành một vết cắt đỏ sâu, như là lưỡi dao vạch qua tuyết, làm lộ ra hoa mai đỏ dưới lớp tuyết.

“Sao không sớm lấy ra?” Tiết Phỉ Phong nhíu mày, ngồi xổm xuống, giúp cậu cẩn thận nhặt mảnh vỡ ra, đầu ngón tay lướt qua làn da trắng mịn ấm áp, ngay cả một con sói hoang dã cũng phải cúi đầu liếm láp. Hắn lấy thuốc chữa vết thương mang theo, lạnh lùng đổ một lớp bột lên trên.

“Ta sợ bị rơi xuống nước.” Thẩm Thanh Nhiên môi mím chặt, chịu đau mà không kêu, thấy Tiết Phỉ Phong vứt mảnh vỡ xuống đất, cậu sốt ruột cúi người nhặt, đem bàn tay Tiết Phỉ Phong dán vào bên trong.

Anh hùng tuẫn thân mỹ nhân hương*, Tiết Phỉ Phong giận dữ xấu hổ thành giận dữ trong yếu: “Không được nhặt.”

// Anh hùng tuẫn thân mỹ nhân hương: tương tự “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, câu này nôm na là anh hùng cũng phải chết vì cái đẹp//

Thẩm Thanh Nhiên không nghe, đây là món đồ đầu tiên Tiết Phỉ Phong tặng cậu ngoài ruộng mía.

Trên núi lá khô chồng chất từng tầng từng tầng hơn mười cm, Thẩm Thanh Nhiên cào bùn đất, ánh mắt lo lắng sắp dán sát xuống đất.

Còi cũng vô dụng Thẩm Thanh Nhiên còn nhặt, Tiết Phỉ Phong bắt lấy tay của cậu, “Ngươi cố ý nhặt về chọc giận ta?”

“Không phải.” Thẩm Thanh Nhiên có chút khổ sở, không phải phu thê, Tiết Phỉ Phong giống như khắp nơi đối với cậu bất mãn, chênh lệch quá lớn, từ nhỏ được cưng chiều đến lớn, đổi thế giới khác đổi người cưng chiều, Thẩm Thanh Nhiên lần đầu tiên nếm được tư vị bị ghét bỏ.

Cậu nhanh chóng đưa tay đem phiến ngọc đều nắm ở trong tay, như là bắt lấy một chút nhiệt độ còn lại chưa tan, nhưng làm thế nào cũng không thay đổi được se lạnh của mùa xuân.

Tiết Phỉ Phong thấy Thẩm Thanh Nhiên sắp đông thành kem, “Xuống núi trước.”

Hắn trầm mặc xoay người, chờ Thẩm Thanh Nhiên chủ động nằm sấp lên. Đại tướng quân có nguyên tắc, sẽ không chủ động cõng một tên lừa đảo nhỏ, để y đạp lên mũi mặt.

Thẩm Thanh Nhiên không lĩnh hội được thâm ý của Tiết Phỉ Phong, hoặc là nói, cho dù cảm giác được, cũng không dám nghĩ về phương diện đó.

Cậu không có tư cách.

Cậu loạng choạng đứng dậy, giơ tay vẫy gọi con chó ngốc đang chạy loạn trong rừng, “Gâu, gâu… lại đây, đi với ta.”

Những con chó nhỏ mềm mại lập tức vây quanh, chạy vòng quanh chân Thẩm Thanh Nhiên, mỗi con đều chưa cao đến đầu gối. Thẩm Thanh Nhiên học tiếng chó sủa có chút đáng yêu.

Tướng quân mềm lòng đôi chút, nhưng ngay sau đó nhìn thấy Thẩm Thanh Nhiên vô tư gọi bọn chó con, thậm chí có hai con trông giống chó Bắc Tuệ đang vòng quanh liếm quần áo của Thẩm Thanh Nhiên. Tiết Phỉ Phong từng đột kích trại địch vào ban đêm, bị chó Bắc Tuệ cắn, một vết cắn sâu đến tận xương.

“Hai con này không được. “Tiết Phỉ Phong nhíu mày, tuy rằng hiện tại nhìn ngốc hồ hồ, ai biết trưởng thành có thể cắn ngược chủ nhân một cái hay không.

Thẩm Thanh Nhiên nhìn con chó Alaska lông xù, bảo vệ nó sau lưng, gà vịt trước đó bị chết thảm, hôm nay để bảo vệ tính mạng mà hệ thống phải cung cấp cho cậu nhiều con chó như vậy, cậu không thể bỏ rơi bất kỳ con nào.

“Ta… ta sẽ nuôi hết.” Thẩm Thanh Nhiên hiếm khi tỏ ra cứng rắn, “Ta sẽ tự kiếm tiền nuôi chúng, không ăn lương thực của ngươi.”

Vừa nói xong, Tiết Phỉ Phong phẩy tay, tức giận rời đi.

Thẩm Thanh Nhiên ý gì đây, trong một lúc cãi lại hắn nhiều lần bằng cả mấy ngày trước cộng lại, thế thì không sao, mỗi câu đều cố gắng tách mình ra khỏi hắn, rạch ròi rõ ràng.

Tiết Phỉ Phong đột nhiên nhận ra, mình lại một lần nữa tự đa tình. Khi sự thật bị vạch trần, người bịt mũi tiếp tục giả vờ như không biết gì, từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi hắn mà thôi.

Thẩm Thanh Nhiên không biết rằng mỗi lần cậu đều giẫm lên điểm tức giận của Tiết Phỉ Phong, cậu lùa một đàn chó ngốc không nghe lời, khó khăn đi theo sau Tiết Phỉ Phong, càng ngày càng tụt lại phía sau.

Cậu ngắt quãng xin lỗi: “Xin lỗi, ta không nên giả làm nữ tử để lừa ăn lừa uống, ta đã bị mê hoặc…”

Tiết Phỉ Phong không động lòng.

Thẩm Thanh Nhiên: “Ta không muốn không làm mà hưởng, ta biết ta đã sai. Sau này ta sẽ chăm chỉ trồng trọt để trả lại tiền. Ngươi có thể coi như cho ta mượn, ta sẽ trả lãi cho ngươi.”

Tiết Phỉ Phong đen mặt.

Thẩm Thanh Nhiên cúi đầu ủ rũ: “Ta biết nói như vậy có chút mặt dày, nhưng… nhà ta có thể mượn tạm hai con bò trong một năm không? Khi chúng trưởng thành, ta sẽ trả lại. Nếu chúng có sinh ra con nhỏ, ta sẽ không giấu giếm mà không trả lại.”

Tiết Phỉ Phong đầu bốc hỏa, thậm chí muốn tìm thứ gì đó để chặn miệng Thẩm Thanh Nhiên.

Chia gia sản?

Hắn còn chưa đề cập đến việc này, nhưng Thẩm Thanh Nhiên đã không thể chờ đợi mà nhắm đến hai con bò trong nhà… cũng đúng, chúng vốn dĩ là y không biết từ đâu mang về, không thể nói là chia gia sản.

Tiết Phỉ Phong càng tức giận hơn, Thẩm Thanh Nhiên rõ ràng ghi nhớ rất rõ những thứ mình mang theo, đã sớm nghĩ đến việc chia gia sản, đúng không? Hắn cảm thấy Thẩm Thanh Nhiên ngày càng xa mình, cố tình không đợi cậu.

Ngay cả con chó hoang không rõ lai lịch còn quan trọng hơn hắn, hắn còn mong đợi gì nữa?

Thật nực cười.

Thẩm Thanh Nhiên càng nói càng tệ, ngày càng không theo kịp bước chân của Tiết Phỉ Phong. Những con chó ngốc nghếch trong rừng thấy một con gà rừng liền muốn đuổi theo chơi, cậu không có dây dẫn, không biết làm thế nào với chúng.

Thẩm Thanh Nhiên càng lúc càng tụt lại phía sau, cậu có chút lo lắng, cố kéo lại con chó vàng đang đuổi bắt bướm, vội vàng đi đi, Tiết Phỉ Phong sắp tức giận rồi.

Con chó vàng không cảm nhận được sự lo lắng của chủ nhân, thậm chí còn mời thêm con chó Alaska cùng tham gia.

Thẩm Thanh Nhiên nhìn những con chó ngốc nghếch, rồi nhìn Tiết Phỉ Phong đang dần đi xa, cậu lo lắng đến mức tóc rụng, giống như một người đứng giữa những đứa trẻ nghịch ngợm và người chồng nóng tính.

Dây leo trên mặt đất kéo dài từng sợi, Thẩm Thanh Nhiên bị vấp ngã nhiều lần, liếc nhìn đám chó, tức giận đổi lấy một con dao chặt củi từ hệ thống, cố sức chặt mười sợi dây leo, làm thành vòng cổ đơn giản để dắt chó.

Sau khi hoàn thành, lòng bàn tay đầy nhựa cây xanh, lau mãi không sạch.

Sau khi đeo vòng cổ, con chó ngốc nghếch thành thật đi theo Thẩm Thanh Nhiên, đi về phía đông chứ không đi về phía tây, thỉnh thoảng một hai con chạy vòng vòng, sợi dây vướng vào cỏ dại, đầu chó bị mắc kẹt. trên cành cây, Thẩm Thanh Nhiên cố ý giết gà để hù dọa lũ khỉ. Sau một thời gian, mười con chó đã học được cách tiến về phía trước theo hàng đợi.

Thẩm Thanh Nhiên bận rộn dắt chó, chớp mắt một cái, Tiết Phỉ Phong đã hoàn toàn biến mất.

Lại bị bỏ lại.

Thẩm Thanh Nhiên mắt tối sầm, ngực phập phồng, tiếp tục tiến về phía trước.

Khi lên núi, Thẩm Thanh Nhiên bị bắt đi, cậu không để ý đến đường đi, dẫn đến việc cậu chọn con đường khác với Tiết Phỉ Phong tại một ngã ba.

Có một đàn chó đi cùng, Thẩm Thanh Nhiên dựa vào chó mà đi, không nhận ra mình càng đi càng xa, mãi đến khi khó khăn lắm mới xuống núi, quay lại nhìn một cây thông xanh, nghĩ rằng sẽ thấy Tiết Phỉ Phong đang chờ cậu ở chân núi.

Trước mắt cậu là một vùng hoang vu.

Thẩm Thanh Nhiên mặt trắng bệch, cậu rõ ràng nhớ rằng dưới núi là một thị trấn nhỏ, Tiết Phỉ Phong nói rằng vào buổi tối sẽ có đèn hoa và pháo hoa, nam nữ trẻ tuổi sẽ thổ lộ tình cảm, rất náo nhiệt.

Cậu quay đầu nhìn lại con đường núi quanh co, cỏ mọc um tùm che lối, cậu đứng ở chân núi, trước mặt không phải nơi cậu muốn đến, không có người đợi cậu, phía sau là dãy núi lặng lẽ xa lạ.

Mười con chó và cậu đều đói cồn cào, không thể lại leo lên, hơn nữa cậu không biết đường, ở trong núi càng nguy hiểm, chỉ còn cách cố gắng đi tiếp.

Ở đây đâu đâu cũng là những tảng đá lộn xộn, phía trước có một con sông, lau sậy rậm rạp đến mức che kín mặt sông, chỉ có tiếng nước để xác định.

Thẩm Thanh Nhiên dắt chó dò đường, cuối cùng ở cuối bãi lau sậy nhìn thấy một ngôi nhà.

Một túp lều nhỏ còn tồi tàn hơn của Lý Phong, trước cửa ngồi một ông lão bảy tám mươi tuổi, và một cô bé khoảng mười ba mười bốn tuổi với tóc buộc hai bên lộn xộn.

Thẩm Thanh Nhiên dắt chó tiến lên, sờ túi tiền, mặt biến sắc, lúc rơi vào hố cậu không để ý, tiền bán nấm đều mất hết rồi.

Một già một trẻ trông rất nghèo, đừng nói mười con chó, ngay cả cậu đi vay gạo cũng khó làm khó người ta.

Thẩm Thanh Nhiên chạm ánh mắt với ông lão, cười gượng, định hỏi đường rồi đi.

Ông lão sống lâu như vậy, làm sao không nhìn ra được ý định của Thẩm Thanh Nhiên khi sờ túi tiền. Đây rõ ràng là người ngoài làng không may lạc đường, đi đến cửa nhà ông, bụng đói nhưng không dám mở miệng vì không có tiền.

“Đói rồi à?” Ông lão gầy gò, da bọc xương, lông mày và râu đều bạc trắng.

So sánh, Thẩm Thanh Nhiên cảm thấy mình dù có nhịn đói thêm năm ngày nữa cũng không thành vấn đề, cậu lắc đầu, “Không đói.” “Ọc”, bụng cậu không chịu thua mà kêu lên một tiếng.

Thẩm Thanh Nhiên mặt đỏ bừng, đôi mắt đen trắng rõ ràng lóe lên chút bối rối, cậu nuốt nước bọt, “Thật sự không đói.”

Ông lão cười một cái: “Đừng đi lên núi nữa, buổi tối có sói và lợn rừng. Từ đây dọc theo bờ sông đi, đi mấy canh giờ là ra ngoài.”

Mấy canh giờ… Thẩm Thanh Nhiên chân run rẩy, gió chiều càng lúc càng mạnh, cậu mặc quần áo ướt đẫm cố gắng đi đến giờ, thể lực đã cạn kiệt.

“Hoàng Nha, cơm nấu xong chưa?” Giọng ông lão khàn khàn hỏi.

“Xong rồi, gia gia.”

Ông lão: “Thấy cậu có vẻ hiền lành, ở lại đây ăn, ngày mai hẵng đi.”

Giống Trương trù sư, Thẩm Thanh Nhiên rất được lòng lão nhân.

Thẩm Thanh Nhiên ngại ngùng gãi đầu, xung phong: “Vậy ta có thể giúp các ngươi trồng trọt.”

“Nhà ta còn có đất nào mà trồng trọt hả?” Ông lão thở dài, thở hết những gì khắc nghiệt nhất của tuổi già.

Thẩm Thanh Nhiên sững người, khắp nơi đều là đá, đúng là không thấy một mảnh đất canh tác nào.

Cậu vừa định hỏi tại sao không ra ngoài sống, Hoàng Nha bưng hai bát cơm tới, túp lều quá nhỏ, bên ngoài đặt tạm vài viên đá làm bàn ăn.

Ông lão đẩy bát của mình cho Thẩm Thanh Nhiên, khiến cháu gái ông há hốc miệng ngạc nhiên.

“Ông hôm nay không muốn ăn cơm.” Ông lão xoa đầu cháu gái, cười nói.

Hoàng Nha không hài lòng, trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Nhiên, sau đó đi vào lấy một cái bát khác, rồi chia hai phần ba phần ăn của mình cho ông cụ: “Hôm qua ông cũng nói như vậy!”

Thẩm Thanh Nhiên nhìn hai bát rau dại xanh lè mà Hoàng Nha bưng lên, giật mình không thốt nên lời. Giờ cậu mới hiểu rõ ý nghĩa của việc không có đất canh tác mà ông cụ đã nói.

Bởi vì không có đất để trồng trọt, nên họ không có cái ăn, một già một trẻ ngày thường chỉ có thể đào rau dại để cầm cự.

Đây không phải là chốn đào nguyên, nơi thần tiên ẩn dật, mà là sự nghèo khó, hoang tàn, là sự thật tàn khốc mà cậu chưa bao giờ phải đối diện.

Cậu nhìn ông cụ tóc bạc phúc hậu và cô bé gầy gò với làn da vàng vọt, trong ba cái bát trước mặt, bát của cậu là bát nhiều rau nhất.

Hoàng Nha hiếu thảo, ông nội đã nhiều ngày nói mình không đói, lần nào cô bé cũng để lại cho ông nhiều nhất, nhưng ông luôn tìm đủ mọi lý do để nhường lại cho cô ăn. Cô không thích người khách lạ này, cướp mất phần ăn của ông nội.

Thẩm Thanh Nhiên hoảng hốt đẩy bát trở lại: “Vẫn là ông ăn đi, cháu, cháu không đói.”

Ông cụ ho vài tiếng, mỗi tiếng ho đều như muốn cướp đi sinh mạng của ông, “Thôi nào, mỗi người một ít, ăn đi, cùng ăn.”

Thẩm Thanh Nhiên đổi bát của mình với Hoàng Nha, chỉ để lại hai cọng rau.

Cậu chưa bao giờ ăn món nào khó nuốt đến vậy, từng chiếc lá rau như miếng giẻ lau thô ráp, mắc kẹt trong cổ họng, nuốt không trôi, nhả cũng không được, ăn đến mức mắt cậu đỏ hoe, ngực quặn thắt.

Nhưng lần này cậu không kén chọn, cậu khó khăn nhai nát rồi nuốt xuống, nếu Tiết Phỉ Phong nhìn thấy chắc chắn sẽ nghĩ Thẩm Thanh Nhiên lại đang làm trò gì đó.

Dạ dày cồn cào khó chịu, Thẩm Thanh Nhiên và Hoàng Nha cùng ra sông rửa bát. Thực ra chẳng có gì để rửa, đáy bát sạch trơn, chỉ đựng qua rau xanh luộc mà thôi.

Cô bé vừa rửa bát, rửa xong thì giặt quần áo, vừa nói chuyện với Thẩm Thanh Nhiên. Hiếm khi có người cùng cô giặt đồ bên sông, dù người đó là một người đàn ông lạ, cô cũng không nhịn được mà nói nhiều hơn.

Thì ra, ông cụ và Hoàng Nha trước đây sống ở trong thành, sau đó phía bắc có chiến tranh, phụ thân nàng đi lính rồi không bao giờ quay về, nương nàng lâm bệnh nặng, nhà cửa bán hết, tiền bạc cũng cạn kiệt, ông nội phải đưa nàng về đây sinh sống.

“Ta suýt chút nữa đã thành con nhỏ ăn xin.”

Thẩm Thanh Nhiên nhìn cổ tay gầy guộc của Hoàng Nha, khi nàng vắt quần áo còn nhanh và mạnh hơn cậu gấp trăm lần.

“Bây giờ ta không ghét ngươi nữa.” Hoàng Nha rửa xong chiếc áo cuối cùng, “Những con chó của ngươi đáng yêu quá, ta có thể chạm vào chúng không?”

Thẩm Thanh Nhiên nghĩ: Nhưng giờ tôi lại có chút ghét bản thân mình.

Cậu không dám nhìn vào mắt Hoàng Nha, gật đầu đại, “Có thể.”

Cảm giác tội lỗi to lớn bao trùm lấy cậu, không phải vì lỡ mồm ở lại ăn cơm, mà là vì cậu vốn có nhiệm vụ cải tạo giống cây trồng, nhưng đến giờ vẫn chưa mang lại bất kỳ thay đổi nào cho thế giới này.

Trong sách viết rõ ràng “Bốn năm sau, khắp nơi đại hoang, khói lửa bốc lên, xác chết đầy đồng”, vậy mà cậu vì sự lười biếng của mình, đơn giản mà nghĩ rằng cùng chết đói thì cũng chẳng sao.

Từ khi số mệnh thay đổi, cậu không còn tư cách để chết đói nữa.

Thôn Lý gia tuy nghèo, nhưng tự cung tự cấp, có tay có chân thì vẫn sống được. Tiết Phỉ Phong bảo vệ cậu quá kỹ, cậu thì ba ngày câu cá hai ngày phơi nắng, trồng hai mẫu đất rồi nghỉ ngơi ba ngày.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Nhiên trực diện với một gia đình như Hoàng Nha, và những gia đình như vậy, trong tương lai sẽ tăng lên hàng trăm, hàng ngàn lần.

Sự sụt giảm dân số vốn chỉ là một con số, nhưng giờ đây, Thẩm Thanh Nhiên chợt hiểu được quá trình này khi nó được phóng đại.

Trước đây, cậu dựa vào cái gì mà nói rằng mình đã hết lòng nỗ lực làm ruộng?

Dựa vào cái gì mà nói rằng mình coi Tiết Phỉ Phong là người thân, thật lòng thật dạ muốn tránh cho hắn quay lại chiến trường?

Cậu hoàn toàn không xứng đáng được ông cụ chia cho một bát rau, càng không xứng đáng được Tiết Phỉ Phong chăm sóc đủ đường.

Thẩm Thanh Nhiên lau nước mắt, ta chỉ là một kẻ hèn nhát trốn tránh trách nhiệm.

Đột nhiên có thứ gì đó nặng nề đặt lên vai cậu, vô hình nhưng ảnh hưởng sâu sắc.

Trong căn lều tranh không có phòng dư, Thẩm Thanh Nhiên ở bên ngoài nhóm một đống lửa, mượn tạm quần áo của ông cụ mặc vào, quần áo của cậu thì giặt sạch rồi phơi khô, tối nay tạm ngủ dưới gốc cây.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cậu ngơ ngẩn nhìn vào ngọn lửa, không biết đang nghĩ gì.

Hoàng Nha lại mang đến cho cậu một chiếc chăn và một bát rau dại, “Huynh có phải là chưa ăn no không, đây là phần của ngày mai, ta cho huynh ăn trước. Sáng mai ta sẽ ra ngoài đào thêm.”

Thẩm Thanh Nhiên ngẩn người một lúc, gọi Hoàng Nha lại: “Muội thích ăn gì?”

Hoàng Nha: “Ta thích ăn thịt, còn có đào lớn, thật nhiều thật nhiều…”

Đợi Hoàng Nha vào nhà rồi, Thẩm Thanh Nhiên dùng dao chặt một cái hố dưới đất, “Ta muốn trồng cây đào, năm tới nở hoa kết trái, là giống cây năm tuổi.”

Hệ thống: Làm gì có chuyện tốt như vậy!

Nhưng thấy Thẩm Thanh Nhiên hôm nay khóc thảm, lại đột nhiên thông suốt, hệ thống miễn cưỡng cho cậu ba cây. Tình trường thất ý, biết đâu Thẩm Thanh Nhiên hăng hái tập trung vào sự nghiệp!

Phải khuyến khích một chút!

Thẩm Thanh Nhiên đi quanh căn lều tranh, giống như hồi trồng dâu tằm, đem hết những cây ăn quả, ngũ cốc mà hệ thống có, cậu có thể trồng được, đều trồng một lần.

Hệ thống bị Thẩm Thanh Nhiên làm cho kinh ngạc, thậm chí còn tưởng rằng cậu muốn mở một vườn cây ăn quả.

Thẩm Thanh Nhiên nghĩ ngợi một chút, hỏi hệ thống: “Hai vạn điểm có thể đổi được tối đa bao nhiêu lương thực?”

Hệ thống nhắc nhở: “Dao chặt củi hết 200 điểm, cậu còn lại 19800 điểm, có thể đổi được hai mươi cân gạo, hoặc hai mươi cân bột mì, hoặc…”

Thẩm Thanh Nhiên ngắt lời: “Mười cân gạo, mười cân bột mì. Đem vào trong lều luôn.”

Tiêu tiền như nước, giá cả trong hệ thống lại đắt đỏ vô cùng.

Nhìn số điểm đã về 0, Thẩm Thanh Nhiên im lặng một lúc, cầm dao chặt củi, đào một cái hố, chôn mấy hạt đậu, dọc theo bờ sông, trồng hai hàng đậu đen, hai hàng đậu vàng, hai hàng đậu xanh.

Dường như cậu có sức lực không bao giờ cạn.

Hệ thống có chút hoảng loạn, sợ Thẩm Thanh Nhiên lao lực mà chết. Trừ khi Thẩm Thanh Nhiên nói chuyện, nếu không hệ thống cũng không thể đoán được suy nghĩ trong lòng cậu, nó không khỏi lo lắng Thẩm Thanh Nhiên có phải vì thất tình mà bị đả kích quá lớn.

“Phát hiện thể lực của bạn đã cạn kiệt trong ngày, khuyến cáo bạn nên trồng vào ngày mai.”

Thẩm Thanh Nhiên đặt dưới tán cây rất nhiều giống nấm, dường như không nghe thấy lời cảnh báo của hệ thống, liếm đôi môi khô khốc, buồn bã nói: “Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn có thể mang lại cho họ một lượng lương thực không bao giờ cạn.”

Cậu không cầm nổi dao chặt củi nữa, ngồi xuống đất rồi lại dùng tay không lật từng viên đá, rắc lên đó một nắm hạt giống rau.

Một cách máy móc, lặp đi lặp lại công việc, móng tay rớm máu, nhưng dường như không hề có cảm giác.

Cậu lật lớp đất lên, bất ngờ chạm phải một đoạn rễ cây, suýt chút nữa làm gãy ngón út của mình.

Thẩm Thanh Nhiên nhìn thấy đoạn rễ cây ấy, đột nhiên thần kinh không ổn định, cầm dao lên chặt một đoạn, muốn thử xem mùi vị ra sao.

Rễ cây, vỏ cây, thời kỳ nạn đói, chẳng phải chính là ăn những thứ này sao?

Một kẻ trốn tránh trách nhiệm như cậu, dựa vào đâu mà ăn ngon hơn người khác?

Khi Tiết Phỉ Phong phát hiện Thẩm Thanh Nhiên đi lạc, cơn hoảng loạn không kém gì lần đầu tiên.

Lần này lại là do chính hắn để lạc mất cậu.

Sau khi biết Thẩm Thanh Nhiên là nam giả nữ, sau khi thề rằng sẽ không bao giờ mềm lòng với bất kỳ ai lừa dối mình, Tiết Phỉ Phong bất lực nhận ra một sự thật.

Đó là hắn mãi mãi không thể buông bỏ Thẩm Thanh Nhiên.

Cơn giận dữ bị lừa dối, cái đầu óc hỗn loạn bao trùm, khi tỉnh táo lại, Tiết Phỉ Phong mới nhận ra câu trả lời thực sự trong lòng mình.

Không còn tự lừa dối bản thân, hắn tự tát mạnh vào mặt mình một cái, dẫn theo ba huynh đệ Thường gia đến muộn, đi theo từng con đường núi có thể tìm kiếm.

Thẩm Thanh Nhiên dẫn theo đàn chó, dấu vết để lại rất rõ ràng.

Khi Tiết Phỉ Phong nhìn thấy Thẩm Thanh Nhiên dưới gốc cây giữa chốn hoang tàn, hắn nhìn thấy, người mà hắn yêu như bảo bối mấy tháng nay, đã đói đến mức ăn cả đất rồi.

Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt Tiết Phỉ Phong run rẩy, cảm thấy dù có đem cả mạng mình cho Thẩm Thanh Nhiên cũng không đủ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.