Thịnh Hạ vẫn còn đang thở hổn hển thì người đàn ông đã kéo cô lên, đè cô lên tấm gương soi cỡ lớn kia. Khoảnh khắc khi tấm gương lạnh lẽo chạm vào da thịt, cô cảm giác từng lỗ chân lông đều bị kích thích nổi hết lên. Nhưng mà một giây sau, cô đã bị hơi nóng sau lưng làm cho da đầu tê dại. Một tay người đàn ông cố định sau gáy cô, ép cô đối diện với tấm gương, tay còn lại ôm lấy vòng eo thon nhỏ, nâng cặp mông cong vểnh của cô lên, sau đó đỡ lấy côn thịt nhấn sâu vào cơ thể cô.
Thịnh Hạ chống đẩy trên gương, nhìn thấy cận cảnh cơ thể đỏ ửng của mình bị người đàn ông thúc vào từ phía sau, cô không nhịn được khóc lên thành tiếng.
Loading…
“Đồ lừa đảo!” Cô mắng: “Anh nói sẽ đưa tôi đi mà… Anh nói dối!”
Người đàn ông đằng sau vẫn đang không ngừng ra vào mãnh liệt, nghe thấy cô la lên, cơ thể của anh đột nhiên cứng đờ. Người đàn ông dường như đã tỉnh táo lại một chút, nhưng anh không thể chống lại ham muốn đang gào thét trong cơ thể.
Anh nhìn xuống cơ thể mềm mại dưới thân, cố hết sức kiềm chế dục vọng của mình, cố gắng rút vật nam tính ra khỏi người cô. Nhưng mà khi vừa rút ra được một nửa, tầng tầng lớp lớp vách thịt hai bên giống như vô số cái miệng nhỏ, không ngừng mút lấy anh, làm cho anh sảng khoái đến mức thắt lưng run lên, cơ thể không khống chế được mà vô thức đâm vào lại.
Được bao bọc trong lớp thịt mềm ấm chặt chẽ đó, anh vốn dĩ không có cách nào kiềm chế được ham muốn của bản thân.
Anh cúi đầu hôn lên sống lưng của cô gái, hơi nóng phả lên bờ vai ướt đẫm mồ hôi của cô, đôi mắt đỏ ngầu từng chút từng chút bị sự đen tối chiếm lấy. Anh liếm mút lên chiếc gáy mỏng manh xinh đẹp rồi nhắm mắt lại, thuận theo ham muốn dục vọng mà dùng vật nóng bỏng thúc vào sâu hơn trong cơ thể cô.
Trước khi ý thức của Thịnh Hạ trở nên hỗn loạn, người đàn ông vẫn đang đè sát người cô.
Cô cảm thấy nơi đó của mình sắp bị làm đến sưng rồi.
Cô rơi nước mắt khóc không thành tiếng, mí mắt nặng trĩu, cuối cùng bị anh giày vò đến thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, Thịnh Hạ mơ màng mở mắt ra, chỉ nhìn thấy bên ngoài là một mảnh đen kịt, cô lại chìm vào giấc ngủ, đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, bên ngoài vẫn như cũ bị màn đêm bao trùm.
Lần này cô mới nhận ra, không phải là do trời tối, mà thay vào đó là mắt của cô đã bị che bằng một miếng vải đen.
Dường như cô đang ở trên xe, có tiếng người đang nói chuyện bên ngoài, có vẻ là giọng nói của Oai Chủy Lục. Gã ta dùng một loại ngôn ngữ địa phương nào đó mà Thịnh Hạ nghe không hiểu.
Chỉ lát sau cửa xe đã bị mở ra, có người đưa cô ra ngoài, sau đó bị một tên đàn ông vác trên vai. Có tiếng cửa mở ra, sau đó cô được đặt ở trên giường. Tấm vải đen trên mắt cuối cùng cũng được cởi bỏ.
Cô hoảng sợ mở mắt, đập vào mắt là hình ảnh người đàn ông xa lạ xấu xí đang tiến lại gần, gương mặt của ông ta đầy những vết sẹo lở loét như vết mủ.
Cô sợ hãi hét toáng lên, lùi người về phía sau, nhưng bị người đàn ông này giữ chặt chân, nước miếng của ông ta như đang chảy xuống, nhỏ giọt xuống giường, miệng cười hả hả rồi nói cái gì đó.
Thịnh Hạ run rẩy kịch liệt, nhìn từ cái miệng mấp máy của ông ta, có vẻ như ông ta đang nói cô xinh đẹp.
Cô xoay người muốn chạy, nhưng hai tay lại bị dây thừng trói chặt, ngay cả chân cũng bị trói. Cô quay đầu nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra hình như mình đang ở trong một ngôi nhà ở nông thôn.
Căn phòng cũ kỹ dột nát, ga trải giường còn tỏa ra một mùi hôi thối ẩm mốc.
Anh Đông đâu?
Không phải cô đang ở khách sạn sao?
Tại sao cô lại ở đây?
Nước mắt không ngừng chảy xuống, Thịnh Hạ co rụt người lại trốn về phía góc giường. Người đàn ông trước mặt lại nở điệu cười dâm đãng, cởi quần xuống đi tới chỗ cô.
Gã đàn ông bẩn thỉu này chỉ mặc một chiếc quần dài, bên trong đến quần lót cũng không có, lộ ra bộ phận sinh dục xấu xí, cái thứ đó vừa thâm đen vừa xấu, trên chóp đỉnh dường như còn nổi đầy mụn.
Ông ta cởi quần xong lập tức tiến tới, Thịnh Hạ run sợ hét toáng lên:
“Đừng…”
——oOo——