Chu phu nhân mắng một câu rồi dẫn Chu Lê Thăng phất tay áo bỏ đi, giám thị phạt Chu Lê Thăng về hối lỗi năm ngày và chép nội quy năm mươi lần.
Giang Vu Thanh đánh đồng môn ở thư viện cũng bị phạt mười lần.
Nội quy thư viện Bình Lam cũng nổi tiếng như thư viện, rườm rà phức tạp, lúc đi mặt Chu Lê Thăng xám như tro, hung hăng trừng Giang Vu Thanh một cái. Tâm trạng Giang Vu Thanh lại rất vui sướng, hớn hở theo sau Lục Vân Đình, hắn đi một bước thì y cũng đi một bước.
Triệu Tử Dật tặc lưỡi: “Chu phu nhân cưng thằng béo kia nhất, ngươi nói hắn là rác rưởi, còn nhắc tới đám con thứ của thiếp thất Chu gia ngay trước mặt hắn thì có khác nào cầm dao đâm vào tim bà ta đâu? Bà ta chắc sẽ hận ngươi lắm đấy.”
Lục Vân Đình nhếch miệng: “Thứ của nợ nhà họ Chu kia ở Giang Châu ai mà không biết, còn không cho người ta nói nữa à?”
Triệu Tử Dật nghĩ thầm nhưng đâu có ai nói trước mặt bà ta, Chu gia ở thành Giang Châu cũng xem như tai to mặt lớn, tính tình Chu phu nhân mạnh mẽ quyết đoán nên người khác ít nhiều gì cũng nể mặt bà ta. Ai ngờ Lục Vân Đình thẳng tay lột da mặt bà ta ném xuống đất rồi đạp lên.
Giang Vu Thanh chợt lí nhí hỏi: “Thiếu gia, có phải ta gây rắc rối cho ngươi rồi không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Lục Vân Đình liếc y một cái rồi cười lạnh: “Thật không dễ gì, Giang thiếu gia cũng tự hiểu cơ đấy.”
Giang Vu Thanh mím môi lí nhí: “Xin lỗi.”
Lục Vân Đình vừa định mở miệng thì nghe Triệu Tử Dật nói: “Chẳng phải ngươi là biểu thiếu gia nhà họ Lục sao? Gọi thiếu gia làm gì, xa cách quá.”
Hắn vỗ vai Giang Vu Thanh nói: “Đừng để ý, cái miệng này của Lục Vân Đình gây rắc rối nhiều lắm, chuyện này đâu tính là gì, người Chu gia không dám hoạnh họe biểu ca ngươi đâu.”
Giang Vu Thanh chớp mắt nhìn Lục Vân Đình, Lục Vân Đình không mặn không nhạt nói: “Nhìn gì?”
Giang Vu Thanh nói: “Thiếu gia, ngươi thật lợi hại!”
Lục Vân Đình: “……”
Giang Vu Thanh vừa ghen tị vừa kính nể nói: “Chu phu nhân kia vừa mở miệng thì ta lập tức á khẩu, còn thiếu gia lại có thể nói bà ta…… nói đến nỗi……”
Y cố nghĩ xem nên nói thế nào, “Không cãi được!”
Giang Vu Thanh nói: “Lợi hại ghê!”
Lục Vân Đình nhíu mày: “Sao ta cứ có cảm giác ngươi đang mắng ta thế nhỉ?”
Giang Vu Thanh: “Dạ?”
“Đâu có đâu có,” y xua tay lia lịa, “Sao ta lại mắng thiếu gia được chứ……”
Triệu Tử Dật ở cạnh cười ha ha: “Tiểu biểu đệ, ngươi từ đâu tới vậy?”
Giang Vu Thanh liếc hắn một cái: “Ngươi đừng gọi ta là biểu đệ nữa.”
Triệu Tử Dật cười to, “Mẹ ta và dì Lục là bạn thân, ta và Lục Vân Đình quen nhau từ lúc còn mặc tã, ngươi là biểu đệ hắn thì cũng xem như biểu đệ ta rồi.”
Giang Vu Thanh nghĩ thầm nhưng mình đâu phải biểu đệ Lục Vân Đình.
Y không nói lời nào, Triệu Tử Dật khoác vai Giang Vu Thanh, nhéo nhéo cánh tay y nói: “Tay chân ngươi lèo khoèo như cọng giá vậy, làm sao đè Chu Lê Thăng xuống đất đánh được thế?”
Giang Vu Thanh nói: “Ta khỏe lắm đấy.”
Triệu Tử Dật nói: “Chu Lê Thăng béo thế cơ mà.”
Giang Vu Thanh ưỡn ngực nói: “Toàn mỡ thôi, đánh còn không đã tay bằng Hổ Tử ở thôn chúng ta nữa.”
Triệu Tử Dật buồn cười hỏi: “Thôn các ngươi…… Chẳng phải ngươi là biểu thiếu gia Lục gia à, sao lại ở trong thôn?”
Giang Vu Thanh biết mình nói hớ nên vô thức nhìn sang Lục Vân Đình rồi ngậm miệng lại.
Tính tình Triệu Tử Dật phóng khoáng, Giang Vu Thanh có quan hệ thân thích với Lục gia nên hắn lập tức xem y là người một nhà. Đối với người nhà mình hắn cũng nói nhiều hơn, dặn Giang Vu Thanh: “Nội quy nhiều lắm, ngươi đừng chép hết, chép trước mấy trang rồi nhờ Nguyên Bảo chép cho.”
Giang Vu Thanh mở to mắt hỏi: “Sao lại thế được……”
“Sao không được,” Triệu Tử Dật hời hợt nói, “Nội quy vừa chán vừa dài, chép hết chắc gãy tay luôn, tay chúng ta để thi khoa cử, mưu công danh chứ đâu phải để chép mấy thứ kia.”
Hắn nói: “Ngươi cứ yên tâm, giám thị không xem kỹ đâu.”
Giang Vu Thanh thấy Triệu Tử Dật có vẻ quen thuộc thì tò mò hỏi: “Triệu thiếu gia cũng từng chép à?”
“Có chứ,” Triệu Tử Dật cười nói, “Chẳng những ta chép mà Lục Vân Đình cũng chép không ít đâu.”
Giang Vu Thanh trố mắt, Triệu Tử Dật suýt kể hết chuyện hai người, Lục Vân Đình gọi một tiếng “Triệu Tử Dật, ngươi nói nhiều quá đấy.”
Triệu Tử Dật lập tức ngậm miệng.
Từ khi Lục Vân Đình bênh vực y ở Minh Chính Đường, trong lòng Giang Vu Thanh đã tin tưởng Lục Vân Đình hơn, Lục Vân Đình luôn lạnh mặt nhưng tưởng tượng thiếu gia nhà mình cũng từng bị phạt chép nội quy khiến y cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì đáng sợ. Giang Vu Thanh nhịn không được cười một tiếng, Lục Vân Đình hỏi: “Cười gì?”
Giang Vu Thanh nghiêm túc nói: “Chép nội quy ạ.”
Lục Vân Đình nói: “…… Chép nội quy có gì buồn cười chứ?”
“Thiếu gia cũng bị phạt chép nội quy mà,” Giang Vu Thanh nói ngay.
Lục Vân Đình: “……”
Giang Vu Thanh đuổi theo Lục Vân Đình nói: “Thiếu gia, lần này cảm ơn ngươi nhé.”
Lục Vân Đình hừ lạnh một tiếng.
Giang Vu Thanh nói: “Thiếu gia, ngươi đúng là người tốt mà. Sau này ta sẽ không mắng thầm ngươi nữa đâu.”
Lục Vân Đình tức quá hóa cười: “Giang Vu Thanh, ngươi còn dám mắng thầm ta nữa à?”
Giang Vu Thanh ngậm miệng.
Lục Vân Đình: “Nói xem, ngươi mắng ta gì hả?”
Giang Vu Thanh lắc đầu nguầy nguậy: “Không thể nói được, ngài sẽ giận cho xem.”
Lục Vân Đình: “Ta không giận.”
“Thật không?” Giang Vu Thanh nửa tin nửa ngờ.
Lục Vân Đình: “Thật.”
Giang Vu Thanh do dự một lát rồi kể vanh vách từ lúc mình vào Lục phủ đến nay, Lục Vân Đình nói chuyện khó nghe, nghi ngờ mình có ý đồ khác, trêu chọc giày vò mình, qua miệng y Lục Vân Đình chính là người xấu tính, hay kiếm chuyện, bắt bẻ khó hầu hạ.
Lục Vân Đình: “……”
Hắn cười lạnh rồi trừng Giang Vu Thanh làm y vô thức lùi lại một bước, lí nhí nói: “Ngài nói không giận mà!”
Lục Vân Đình: “Giang Vu Thanh, ngươi đừng hòng yên thân!”