Editor: Lạc + Beta: Haily
Chiếc điện thoại màu hồng chưa hề nhận được cuộc gọi hay tin nhắn nào. Mãi đến buổi lễ tốt nghiệp giữa hè tháng sáu, một tin nhắn văn bản được gửi đến vào sáng sớm.
Không rõ tin nhắn đã được gửi từ phần mềm nào.
Trong khoảnh khắc Thịnh Hạ mở tin nhắn ra đọc, thông tin tự động bị hủy lần lượt từ dòng đầu tiên đến dòng cuối cùng.
Cô nhanh chóng liếc mắt đọc, cho đến dòng tin cuối cùng, hộp thư đã trống rỗng.
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn bốn chữ: “Cổng sau trường học”
Loading…
Thịnh Hạ không muốn đi, nhưng sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, cô vẫn ngược dòng người đi đến cổng sau của trường. Đã bốn mươi ngày trôi qua.
Cô vẫn không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi và bóng ma tâm lý do người đàn ông để lại.
Chuyện này kéo dài đến hiện tại, cô bất lực không có cách nào thoát ra.
Cô cố gắng đi đến khu quản lý an ninh, tìm một cái cớ để hỏi xin đoạn video ghi lại cảnh người đàn ông đó ngồi trên xe taxi, nhưng nhân viên nơi đó lại xin lỗi, nói rằng đoạn camera giám sát ngày hôm đó đã bị hư mất. Thật trùng hợp, đoạn băng bị mất ngay khúc cô bước xuống xe. Khoảnh khắc đó cô đã hiểu.
Cô đấu không lại người đàn ông này.
Anh quá thông minh, cũng rất gian xảo.
Anh vốn dĩ không bao giờ để người khác nắm được thóp của mình.
Cổng sau của trường không nhiều người, bởi vì học sinh cuối cấp đang ăn mừng tốt nghiệp, vì vậy mọi người chủ yếu tập trung náo nhiệt tại cổng chính của trường.
Cổng sau của trường ngược lại rất yên tĩnh.
Thịnh Hạ đi dọc theo cổng bước ngoài, nhìn thấy bên đường có một chiếc xe đang đỗ, sau đó nhìn thấy người đàn ông đang đứng dưới một gốc cây. Anh ăn mặc giản dị, toàn thân đều màu trắng, đầu đội một chiếc mũ màu đen, mái tóc dài che hết trán, chỉ để lộ sống mũi cao và đôi môi mỏng. Nhưng Thịnh Hạ nhìn thấy, ngay tức khắc nhận ra anh.
Vóc dáng của người đàn ông rất cao, khí chất lãnh đạm nổi bật.
Thịnh Hạ tiến lên phía trước, đi thẳng đến trước mặt anh mới dừng lại. Nơi này dù ít người qua lại, nhưng ngay cổng sau trường học, cô cũng cảm thấy an tâm hơn.
Người đàn ông rũ mắt xuống, lặng lẽ quan sát mái tóc ngắn đã được cắt tỉa của cô.
Sau khi đánh giá xong, anh bước đến nâng cằm cô lên, rồi đặt một nụ hôn xuống.
Thịnh Hạ bất ngờ bị hôn, lỗ chân lông toàn thân như muốn nổ tung. Nhưng người đàn ông đã nhanh chóng buông cô ra, hất cằm về phía xe, ra lệnh: “Lên xe.”
Thịnh Hạ chần chờ nhìn anh, Lạc Hàn Đông không biểu lộ cảm xúc khác thường nào.
Cô không muốn lên.
Không muốn có bất kỳ mối liên quan nào đến người đàn ông này nữa.
Mặc dù chính anh đã cứu cô ra, thậm chí đưa cô về nhà.
Nhưng… anh vẫn đang mang mác ‘người xấu’.
“Không lên thì tôi sẽ chơi em ngay tại đây.” Lạc Hàn Đông nói xong câu đó thì lên xe.
Thịnh Hạ nghe thấy lời uy hiếp của anh thì da đầu tê rần đi, tay chân run rẩy bước theo anh ngồi lên xe.
Tài xế phía trước không nói gì, lặng lẽ lái xe đi.
Thịnh Hạ không biết xe đi đến chỗ nào, cô chỉ lo lắng nhìn ngoài cửa sổ rồi, âm thầm ghi nhớ tuyến đường.
“Một tiếng nữa sẽ đưa em về.” Lạc Hàn Đông nhìn cô, sau đó nâng cằm cô lên, hơi dùng sức kéo thân người cô lại gần mình, cúi đầu hôn lên môi cô. Thịnh Hạ có lẽ đã đoán được anh sẽ làm gì, cô mơ hồ muốn chống cự, người đàn ông càng giữ chặt cô hơn.
Khi xe dừng lại, Lạc Hàn Đông ôm cô vào thang máy, không kiêng dè mà nồng nhiệt hôn cô.
Thịnh Hạ nhớ mấy lần trước, anh không hôn cô nhiều lắm, thường thì anh thích… vào từ sau lưng cô.
Vậy mà hôm nay… trên đường đi anh lại hôn cô.
Chủ động, công khai.
Giống như đang làm cho ai đó xem vậy.
Cảm xúc nhiệt liệt lại nồng cháy, nhưng chỉ Thịnh Hạ gần sát anh mới nhận ra được, trong đôi mắt kia hoàn toàn không chứa dục vọng.
Cô nhớ lại ‘thời cơ’ mà anh Đông đã nói trước đó, nhớ tới anh đã đánh Oai Chủy Lục cùng Tứ Nhãn, nhớ tới lúc vừa rời đi, hai người đó liền đi đến chiếc xe mà anh Đông bỏ lại.
Bí mật mờ ám đó dường như chỉ thiếu một mảnh ghép nữa là có thể nhìn thấy toàn bộ bức tranh.
Nhưng Thịnh Hạ tìm không ra mảnh ghép đó.
Tại sao anh Đông lại đưa cô về nhà?
Nếu như anh cùng một loại người với đám bắt cóc, không có lý do gì để anh thả cô đi.
Những ngày qua cô luôn khép mình lại, không muốn nghĩ đến những chuyện đã xảy ra, tâm trí bài xích những hồi ức về việc đó, nghĩ đến thôi cô đã chịu không nổi. Nhưng giờ đây anh Đông lại xuất hiện, cô không thể trốn tránh được nữa.
Người đàn ông này không bao giờ làm chuyện lỗ vốn.
Mỗi một hành động của anh cô đều có thể lần theo dấu vết để suy đoán.
Thế nhưng cô không đoán ra được, vì sao anh lại muốn đưa cô về nhà.
Chỉ vì cô đã cầu xin anh sao?
Không, cô không tin rằng mình có sức quyến rũ đến mức có thể khiến một người xấu rửa tay gác kiếm.
Nhưng… Tại sao anh đưa cô trở về, rồi lại đến tìm cô?
Với ngoại hình và điều kiện của anh, Thịnh Hạ hoàn toàn tin rằng nhất định có không ít phụ nữ tình nguyện theo ý anh.
Cả hai còn chưa vào tới nhà, vừa bước ra khỏi cửa thang máy, người đàn ông đã cởi quần cô ra, đè cô lên tường, vừa hôn mãnh liệt vừa nâng vật nam tính lên cọ xát vài cái ở cửa huyệt sớm đã ẩm ướt của cô, sau đó động thân đâm vào.
Thịnh Hạ bị cắm đến nỗi cong người lên, cắn môi cũng không nén được tiếng rên rỉ bật ra: “A…”