Khi Giang Vu Thanh ra khỏi thư viện thì thấy xe ngựa của Lục gia đậu một bên, Nguyên Bảo đang buồn chán vặn ngón tay, vô tình liếc thấy y thì đi tới đón, “Giang thiếu gia!”
Giang Vu Thanh gật đầu cười với hắn rồi nói: “Chờ lâu rồi đúng không, trưa nay họ đòi chơi bóng đá nên chưa kịp nói với ngươi.”
Nguyên Bảo cười hì hì: “Không sao, đợi cũng không lâu lắm đâu ạ.”
Hắn nháy mắt với Giang Vu Thanh, y chẳng hiểu gì, đang định hỏi thì cửa xe mở ra, người ngồi trong xe lập tức lọt vào mắt y. Người kia lười biếng dựa vào thành xe, toát ra vẻ phong lưu, tóc dài như mực, gương mặt như tuyết khiến áo gấm trắng tinh cũng bị lu mờ, môi mỏng đỏ tươi, đôi mắt ẩn chứa muôn vàn càm xúc, ngay khi nhìn thấy y, trong mắt hiện ra ý cười, Giang Vu Thanh sững sờ tại chỗ rồi mừng rỡ kêu lên: “Thiếu gia!”
Lục Vân Đình cười, sau đó nghiêng người chìa tay ra cho y: “Lên đây đi.”
Giang Vu Thanh nắm lấy tay hắn rồi khom người chui vào xe, liến thoắng nói, “Chẳng phải thiếu gia nói mấy ngày nữa mới về à? Sao hôm nay thiếu gia đã về rồi? Có mệt không ạ?”
“Sao không ở nhà nghỉ ngơi mà lại tới thư viện?” Giang Vu Thanh hỏi, “Thiếu gia có việc gì quan trọng sao ạ?”
Lục Vân Đình bị một đống câu hỏi ập vào mặt, vỗ vỗ lòng bàn tay y, Giang Vu Thanh lập tức im bặt, cũng không giận mà chớp mắt nhìn Lục Vân Đình, “à” một tiếng rồi bật cười.
Nụ cười của y vẫn như lúc mười bốn mười lăm tuổi, chẳng có chút trầm tĩnh ôn hòa nào, càng không giống Giang Thừa Tuyển đang rất nổi tiếng ở Giang Châu.
Sĩ tử Đại Chu lấy tên tự lúc hai mươi tuổi, còn Giang Vu Thanh lấy tên tự khi thi đậu năm mười sáu tuổi, Trương phu tử đã đích thân đặt tên cho y —— “Thừa” trong kế thừa, “Tuyển” là đủ tư cách thi khoa cử, đủ thấy kỳ vọng lớn cỡ nào.
Lục Vân Đình thấy y cười cũng không nhịn được cười, theo thói quen đưa tay định xoa đầu Giang Vu Thanh, y sực nhớ ra gì đó nên tránh đi rồi nói: “Thiếu gia, đừng —— Người ta toàn mồ hôi bẩn lắm.”
Lục Vân Đình hít mũi, nhìn gò má đỏ ửng của Giang Vu Thanh hỏi: “Làm gì vậy?”
Giang Vu Thanh nói: “Đá bóng ạ.” Nhắc đến chuyện này, hai mắt y sáng ngời, hệt như chú chó con đang vẫy đuôi lia lịa, “Chu Lê Thăng đòi đấu với chúng ta, kết quả bọn họ đấu thua, bị chúng ta trét bột mì đầy mặt.”
Lục Vân Đình thấy y phấn khích như vậy thì ngứa tay, nhịn không được véo má y, “Chẳng phải thằng béo Chu gia kia là vua bóng đá ở Giang Châu à, các ngươi lại thắng được hắn sao?”
Giang Vu Thanh nói: “Tại hắn chủ quan thôi. Mặc dù Chu Lê Thăng lợi hại nhưng đội bọn họ chỉ có mình hắn chơi giỏi, còn A Ngôn và Ngọc ca của đội chúng ta đều giỏi, Ngũ Lang và Ngọc ca hợp sức bao vây Chu Lê Thăng, dù hắn có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng chẳng thoát được đâu.”
Lục Vân Đình không có ý định làm quan, sau khi đậu kỳ thi Hương thì tập trung vào việc kinh doanh, lâu lâu về thư viện cũng là vì Giang Vu Thanh. Giang Vu Thanh còn học ở thư viện Bình Lam nên hai người vẫn ở trong điền trang ngoại ô, ngoài những lúc Lục Vân Đình đi xa vì chuyện làm ăn thì hầu như chẳng có gì khác biệt so với hai năm trước.
Hai năm trước Lục Vân Đình về phủ thành Giang Châu thi Hương, Giang Vu Thanh đi chung với hắn. Nơi họ ở tuy gọi là thành Giang Châu nhưng lại không phải phủ thành Giang Châu, hai thành cũng chẳng xa nhau lắm, đi xe ngựa một ngày là đến.
Đó là lần đầu tiên Giang Vu Thanh và Lục Vân Đình xa nhà, tùy tùng đi theo có Lục Đao, Tiểu Lục và Nguyên Bảo, vừa đi vừa chơi nên ba ngày mới đến.
Trong phủ thành rất đông sĩ tử, Giang Vu Thanh vừa vào phủ thành đã hồi hộp lo âu, Lục Vân Đình còn cười y lúc thi đồng sinh không lo mà giờ hắn đi thi lại căng thẳng đến nỗi mất ngủ.
Giang Vu Thanh lẩm bẩm: “Hai chuyện này đâu có giống nhau.”
Lục Vân Đình vò đầu y nói: “Dù thi Hương có đậu hay không thì đây cũng là lần cuối cùng ta thi khoa cử.”
Giang Vu Thanh sửng sốt nhìn Lục Vân Đình, hắn nói: “Chí của ta không ở chỗ này, ngươi đừng lo cho ta nữa.”
“Ta đi thi chỉ vì muốn hoàn thành tâm nguyện của mình và cha mẹ ta thôi.”
Giang Vu Thanh hiểu ra, trong lòng cũng bình tĩnh lại.
Đại Chu thi Hương ba vòng, ròng rã chín ngày, hai vòng đầu xem như thuận lợi, đến vòng thứ ba lại bắt đầu mưa, trời cũng trở lạnh, Giang Vu Thanh sốt ruột đợi ngoài trường thi, lúc đó trúng cử hay không đã không còn quan trọng, y chỉ mong Lục Vân Đình được bình an mà thôi.
Trời mưa hai ngày hai đêm, trưa ngày thứ ba mới ngớt dần, chân trời hiện lên cầu vồng. Đúng lúc đó Lục Vân Đình đi ra trường thi, sắc mặt trắng bệch, mái tóc hơi rối, bước chân nặng nề chậm chạp, Giang Vu Thanh hoảng hốt đỡ lấy hắn, Lục Vân Đình dựa vào y, lên xe chưa kịp ngồi xuống thì Lục Vân Đình đã ngất đi.
Sau kỳ thi Hương kia, Lục Vân Đình sốt cao một đêm, sức khỏe lúc tốt lúc xấu, Giang Vu Thanh lo lắng gọi ông bà Lục từ Giang Châu tới.
Giang Vu Thanh và ông bà Lục cùng ở Giang Châu đợi Lục Vân Đình khỏe lại, hôm có kết quả thi, Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh không đi xem mà Tiểu Lục và Nguyên Bảo đi.
Lục Vân Đình có tên trên bảng.
Thứ hạng không cao không thấp, Lục Vân Đình khá hài lòng với kết quả này, tuy Giang Vu Thanh hơi tiếc nuối nhưng Lục Vân Đình bình an vô sự đã là kết quả tốt nhất.
Còn kỳ thi mùa xuân được tổ chức vào tháng Hai, phải lên tận kinh thành Đại Chu ở phía Bắc, tháng Hai trời rất lạnh nên mấy người không dám để Lục Vân Đình đi thi Hội nữa.
Con đường khoa cử của Lục Vân Đình kết thúc tại đây. Vốn dĩ ông bà Lục và Giang Vu Thanh hơi lo cho Lục Vân Đình, nhưng thấy hắn tỏ vẻ dửng dưng thì yên tâm lại. Sau đó Lục Vân Đình làm cử nhân danh nghĩa ở thư viện Bình Lam, bỏ hẳn việc học, mặc dù các tiên sinh ở thư viện hơi bất mãn nhưng lòng người đã có chí riêng không thể cưỡng cầu, đành phải mắt nhắm mắt mở để hắn đi.
Thư viện Bình Lam có thể trở thành thư viện tiếng tăm lừng lẫy ở phía Nam Đại Chu cũng không phải là không có lý do.
Tuy Lục Vân Đình không ở thư viện nhưng vẫn biết rõ những người xung quanh Giang Vu Thanh. Khác với Lục Vân Đình cao ngạo, Giang Vu Thanh tốt tính, lại hay giúp người nên nhân duyên trong thư viện rất tốt, y thân nhất với Sở Ngôn, Trần Ngọc Sênh và Ngũ Lang Nguyễn Tầm của Nguyễn gia. Quan hệ giữa Giang Vu Thanh và Chu Lê Thăng cũng không tệ, chỉ là hai người hay đối đầu nhau, mỗi lần gặp mặt đều khích bác mấy câu, người thua luôn là Chu Lê Thăng.
Hồi nhỏ tên béo Chu gia này rất hay khiêu khích Giang Vu Thanh, có lần sinh nhật Giang Vu Thanh, hắn lại vênh mặt ném cho y một cái nghiên mực, Giang Vu Thanh trở tay không kịp, muốn trả vật kia cho hắn, Chu Lê Thăng nói ngươi có lấy không thì bảo, không lấy thì vứt cho ăn mày ngoài đường đi!
Giang Vu Thanh nhìn Chu Lê Thăng, Chu Lê Thăng bị y nhìn làm mất tự nhiên, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, cáu kỉnh nói nhìn gì mà nhìn!
Giang Vu Thanh cười rồi nghiêm túc cảm ơn Chu Lê Thăng. Lời cảm ơn này khiến Chu Lê Thăng ngẩn người, nắm tóc hừ một tiếng rồi quay mặt đi.
Chuyện này do chính miệng Giang Vu Thanh kể cho Lục Vân Đình, lúc đó y hơi bối rối, nằm trên gối ngửa đầu hỏi Lục Vân Đình: “Sau này ta có nên nhường hắn chút xíu không?”
Lục Vân Đình nổi cơn ghen, bóp mặt vợ nuôi từ bé rồi che mắt y lại, nghĩ thầm nhường gì mà nhường, tốt nhất là làm ngơ luôn đi.
Nhưng Giang Vu Thanh không phải vật sở hữu của hắn, sau này cũng sẽ không bị giam hãm trong bốn bức tường mà là chim ưng sắp tung cánh bay lên trời, Lục Vân Đình không thể cản đường y được.
Lục Vân Đình hỏi: “Còn ngươi thì sao?”
“Chỉ có Trần Ngọc Sênh và Nguyễn Tầm lợi hại thôi à?” Lục Vân Đình xoa vành tai y nói, “Ngươi đá bóng cũng giỏi đâu thua gì bọn họ.”
Hai năm nay sức khỏe Lục Vân Đình đã tốt lên rất nhiều nhưng ngón tay vẫn lạnh, xoa tai y hơi nhột, tai Giang Vu Thanh lại mẫn cảm, vô thức rụt cổ lại rồi nắm lấy ngón tay thon dài trắng nõn của Lục Vân Đình, “Nhột——”
“Ta đá lọt mấy quả, cuối cùng A Ngôn chuyền bóng cho ta,” Giang Vu Thanh giơ hai ngón tay lên nói, “Thắng đội kia hai quả.”
Lục Vân Đình cười, bị bàn tay ấm áp của Giang Vu Thanh nắm lấy thì dứt khoát bao bọc tay y trong tay mình, rũ mắt nhìn đôi môi đỏ hồng của Giang Vu Thanh rồi thấp giọng nói: “Mở miệng ngậm miệng đều nhắc đến người khác, Giang Vu Thanh, ta đi xa nhiều ngày như vậy……”
“Xem ra ngươi không hề nhớ ta nhỉ.”