Trong lời nói của Lục Vân Đình lộ vẻ ai oán, hai người kề sát nhau, mùi thơm trên áo hắn xen lẫn mùi thuốc đắng len lỏi vào mũi Giang Vu Thanh, y ngại ngùng lí nhí: “Thiếu gia……”
Lục Vân Đình xoa lớp chai mỏng trên ngón tay y rồi hừ khẽ: “Thiếu gia gì hả.”
Giang Vu Thanh gãi lòng bàn tay hắn rồi chồm tới dụi dụi thái dương Lục Vân Đình, lẩm bẩm nói: “Ai không nhớ chứ, chẳng phải thiếu gia vẫn khỏe mạnh đó sao?”
“À,” Lục Vân Đình không mặn không nhạt nói, “Ta khỏe thì khỏi cần nhớ chứ gì?”
Giang Vu Thanh yên lặng nghĩ thầm tính tình thiếu gia ngày càng trẻ con, còn hỏi mình có nhớ hắn không nữa.
Tất nhiên là nhớ rồi. Sao có thể không nhớ chứ? Lục Vân Đình và Triệu Tử Dật cùng đi xa làm ăn, tuy chỉ đến Lâm Châu nhưng vẫn phải vượt qua Giang Châu, nhanh nhất cũng mất mấy ngày. Tuy bây giờ thiên hạ thái bình, thương đạo yên ổn, nhưng lỡ đụng phải kẻ không có mắt chưa biết chừng còn phải đánh nhau. Đây chỉ là phụ, quan trọng nhất là Lục Vân Đình rất kén chọn, ngày thường ăn cá chỉ ăn chỗ mềm nhất trên bụng cá, cái này không thích, cái kia không ăn, ăn gió nằm sương không dễ gì, chẳng biết sức khỏe Lục Vân Đình có chịu nổi không nữa?
Giang Vu Thanh từng muốn Lục Vân Đình làm ăn ngay tại Giang Châu, buôn bán ở đâu mà không được? Huống chi gia nghiệp nhà họ Lục đồ sộ đến mức Lục Vân Đình không cần phải bôn ba bên ngoài. Nhưng cuối cùng Giang Vu Thanh vẫn không nói ra, đây là chuyện Lục Vân Đình muốn làm, hắn đã thích thì Giang Vu Thanh sẽ không cản.
Hai người tốt xấu gì cũng sống chung mấy năm, Giang Vu Thanh do dự một lát rồi chồm tới hôn khóe môi Lục Vân Đình, thấp giọng dỗ dành: “Đồng môn ở thư viện làm sao hơn thiếu gia được chứ, tất nhiên là trong lòng ta nhớ nhung rồi.”
Quả nhiên nụ hôn này làm sắc mặt Lục Vân Đình dịu đi, hai người cọ xát giây lát, dù gì cũng xa nhau mấy ngày, Lục Vân Đình đè Giang Vu Thanh vào thành xe hôn. Tim Giang Vu Thanh đập mạnh, lòng bàn tay rịn mồ hôi, ấp úng nói: “Trên người ta có mồ hôi ——”
Tất nhiên là Lục Vân Đình bỏ ngoài tai, hắn thích sạch sẽ nhưng không chê mùi trên người Giang Vu Thanh mà còn thích là đằng khác. Giang Vu Thanh đã mất đi vẻ bầu bĩnh của trẻ con, vóc dáng nảy nở, thân hình cao gầy, nhìn như công tử phong lưu nhà ai. Y thường xuyên tập võ nên khí chất hiên ngang mạnh mẽ hơn thư sinh bình thường, mỗi lần Giang Vu Thanh đi trên đường phố Giang Châu đều có mấy tiểu cô nương ném túi thơm cho y.
Mỗi tấc xương thịt của Giang Vu Thanh như lớn lên trong lòng Lục Vân Đình.
Lục Vân Đình nghe vậy thì dụi mũi vào tai y hít hà rồi ngậm vành tai cắn một cái, Giang Vu Thanh rên khẽ, túm lấy tay áo Lục Vân Đình. Lục Vân Đình cười, chồm tới hôn môi y rồi nói: “Há miệng ra.”
Đây không phải lần đầu hai người hôn nhau, chẳng biết từ lúc nào những nụ hôn chuồn chuồn lướt nước bắt đầu biến thành môi lưỡi quấn quýt si mê, lưỡi mềm ướt sũng quấn chặt nhau, ngươi tới ta đi, hôn đến khi cả hai đều thở không nổi.
Hai năm trước Lục Vân Đình luồn lưỡi vào miệng Giang Vu Thanh, y choáng váng để mặc hắn tiến quân thần tốc, khi tỉnh táo lại suýt ngạt thở mà chết.
Lục Vân Đình cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, đều là chim non nên đâu ai chê cười được ai. Lúc đó khuôn mặt trắng như ngọc của Lục thiếu gia đỏ bừng, khóe mắt long lanh nước, Giang Vu Thanh sửng sốt nửa ngày, hồi lâu sau mới che lại đôi môi run rẩy, không biết nói gì cho phải.
Thanh niên mới biết yêu ở cạnh nhau cũng nên làm gì đó, dần dà kìm lòng không đặng cởi đai lưng.
Đã qua hai năm mà Giang Vu Thanh vẫn hôn vụng về như trước, nhưng Lục Vân Đình trở về khiến y rất vui vẻ, trong nụ hôn cũng không giấu được sự nhiệt tình. Hơi thở Lục Vân Đình dần trở nên nặng nề, ôm chặt eo thon của Giang Vu Thanh dưới đai lưng dày, hôm nay y đá bóng nên mặc trang phục khí khái hào hùng. Hai năm trước sức khỏe Lục Vân Đình không tốt, chưa từng tham gia hoạt động cưỡi ngựa hay đá bóng ở thư viện nhưng không lạ gì kiểu trang phục này, cởi ra hết sức dễ dàng.
Phát hiện hắn cởi đai lưng mình, Giang Vu Thanh lập tức tỉnh táo lại, đỏ mặt nắm tay Lục Vân Đình lí nhí: “Thiếu gia…… còn đang trên xe mà.”
Lục Vân Đình dừng lại rồi hỏi Giang Vu Thanh: “Chúng ta về biệt viện trước rồi sáng mai hãy về nhà nhé?”
Giang Vu Thanh chớp mắt, tai càng nóng hơn, y hiểu được ẩn ý của Lục Vân Đình. Lục phủ rất đông người hầu nên không tự do thoải mái bằng biệt viện.
Giang Vu Thanh ấp úng: “Phu nhân và lão gia đã biết thiếu gia về chưa ạ?”
Lục Vân Đình vuốt ve khóa ngọc trên đai lưng của y rồi hờ hững nói: “Chưa.”
Hắn vội vàng trở về từ Lâm Châu, thậm chí không vào cổng thành Giang Châu mà đến thẳng thư viện đón người, không đợi Giang Vu Thanh lên tiếng, Lục Vân Đình cất giọng nói với Nguyên Bảo ngoài cửa xe: “Về biệt viện đi.”
Nguyên Bảo đáp: “Vâng, thiếu gia.”