Doanh trại quân triều đình…
Vân Tiêu Mạc đặt miếng ngọc truyền âm trong tay xuống, hít sâu một hơi. Đoạn, lão nhìn về phía bên ngoài trướng bồng, cất cao giọng:
“Đại kích sĩ nghe lệnh!”
“Rõ!”
Một tiếng dạ ran, cơ hồ là chấn động cả tòa liên doanh kéo dài mấy chục dặm.
Trình Chân Kim ngồi trong soái trướng, lắng tai nghe tiếng tám trăm người đồng thanh đáp lại Vân Tiêu Mạc mà trên mặt lúc trắng lúc xám. Tuy hắn hiểu rõ bản thân không phải kẻ có tài thống soái, nhưng trông thấy người khác nắm một chi tinh binh hoành hành bá đạo, Oanh Thiên Lôi há lại không ghen tị?
Thế nhưng gã cũng chỉ biết ghen tị suông mà thôi.
Trình gia những năm gần đây cố nhiên là có tiền, nhưng còn chưa đủ để sánh vai với loại quái vật như Vân thị. Thành thử, Vân gia có thể bồi dưỡng đại kích sĩ cho Vân Tiêu Mạc tung hoành thiên hạ, mà Trình gia ngoại trừ lấy tiền tài lo lót trải đường giúp Trình Chân Kim ra thì không làm được gì khác.
“Mau mời Trương tiên sinh đến đây gặp bản soái!”
Trình Chân Kim cau mày, đoạn vội vàng ngoái đầu, sai bảo Vũ Văn Hiên.
Vũ Văn Hiên gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng rời khỏi soái trướng. Đinh Bật khịt mũi một cái, mắt đảo một vòng, đoạn cũng lên tiếng:
“Nguyên soái, mạt tướng xin được ra ngoài dây dưa Vân Tiêu Mạc.”
“Tốt!”
Trình Chân Kim cười ha hả, sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Đinh Bật.
Thu nhận đàn em quả nhiên phải tìm người đầu óc nhanh nhạy như Bạch Viên tướng quân này, biết tự chủ động suy nghĩ, phân ưu giải nạn với cấp trên.
Trình đại nguyên soái thầm nhủ, về sau phải đề cao cất nhắc loại thủ hạ như Đinh Bật nhiều hơn.
Đinh Bật ra khỏi trướng, vội vội vàng vàng đuổi theo bước chân của Vũ Văn Hiên. Gã nhìn đông ngó tây, xác định không có ai chú ý đến mình, bấy giờ mới thấp giọng:
“Vũ tướng quân, chẳng nhẽ ngươi cam tâm tình nguyện để cái tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia đè đầu cưỡi cổ mãi hay sao?”
Vũ Văn Hiên giật bắn mình, bước chân thoáng dừng lại, đoạn hỏi:
“Đinh tướng quân à Đinh tướng quân. Loại suy nghĩ này của ngài vô cùng nguy hiểm đấy ngài có biết không?”
“Không vào hang hổ sao bắt được hổ con?”
“Chuyện này chỉ có mình ngài thôi, hay còn có ai khác tham dự?”
“Còn có Trương tiên sinh. Nếu như có thể móc nối với đám người thành Bạch Đế thì càng chắc chắn hơn.”
oOo
Vân Tiêu Mạc mình mặc áo giáp, tay cầm lệnh kỳ, sau lưng là tám trăm đại kích sĩ đứng ngay hàng thẳng lối, quân dung chỉnh tề nghiêm nghị. Bấy giờ, lão mới dời ánh mắt, nhìn về phía Trương Do Cơ, chầm chậm lên tiếng hỏi:
“Trình nguyên soái phái tiên sinh theo giám sát lão hủ phải không?”
“Vân lão nói đùa. Ngài là cột chống trời trong quân, Trình nguyên soái không tin ai cũng phải tin ngài chứ, có đúng không? Chỉ có điều… chuyến này dù sao cũng hung hiểm, Đặng Tiến Đông lại chẳng phải hạng hiền lành gì. Trình tướng quân lo lắng an nguy của ngài, thế nên mới để tại hạ theo quân, đến lúc quan trọng còn có thể phát biểu ý kiến một hai. Vân lão xem, tại hạ cũng đâu có thực quyền gì, sao có thể nói là giám sát?”
Trương Do Cơ cười hiền lành, giải thích.
Vân Tiêu Mạc cười nhạt, trong lòng đương nhiên là biết thằng cha này không nói lời thật. Dù sao, đại kích sĩ cũng chỉ nghe lệnh lão, có giám quân đi theo hay không kỳ thực cũng chẳng thay đổi gì. Thậm chí, Nho Tướng còn ngờ rằng chính Trương Do Cơ là người khuyên Trình Chân Kim không cần phong mình làm giám quân, không cần giao thực quyền cho mình.
Hơn nữa…
Đặng Tiến Đông còn phải bó tay hết cách trước đại kích sĩ, huống chi là một văn nhân trói gà không chặt.
Vân Tiêu Mạc tự tin rằng cho dù có để Trương Do Cơ đi theo thì gã cũng chẳng gây ra được sóng gió gì.
Thế là…
Nho Tướng dẫn theo tám trăm đại kích sĩ, Trương Do Cơ theo quân làm tham mưu, thẳng tiến về phía Huyền Võ pha. Đồng thời, Trình Chân Kim cũng phái trinh sát ra, bao vây chặt núi Lệ Chi, không để Mạc Vấn phái bất cứ tai mắt nào ra ngoài.
Cứ thế, đại kích sĩ hành quân vô cùng thuận lợi, chỉ tốn nửa ngày đã đến đích.
Huyền Võ pha là một vùng đồi hình yên ngựa.
Phía nam là vách núi dựng đứng, có một cửa động dẫn xuống lòng đất, cũng là cửa vào của Sơn Trung Man Quốc.
Phía bắc là một quả núi tên là Trọc sơn, hình dáng ba mặt là vách đá, duy chỉ có một mặt phía nam là một dốc đất thoai thoải, hướng thẳng về phía cửa vào Man Quốc đối diện.
Nghe đồn rất lâu trước đây, đỉnh núi có một hồ nước quanh năm đục ngầu, đổ xuống thành thác, nên mới có cái tên là Trọc sơn. Dòng nước chảy đến vách động, gặp đê đập do Sơn Man xây thì đổi dòng đông tiến, xuyên qua rừng rậm, đổ vào đầm nước tám trăm dặm của Lệ Chi sơn.
Thế nhưng, trước khi Lê Hạo Thanh dẫn quân đuổi đánh Sơn Man, thì nước hồ đã cạn sạch, chỉ để lại một con đường mòn xuyên qua rừng cây.
Vân Tiêu Mạc dẫn quân đến chân núi thì vừa lúc hoàng hôn, ánh nắng xuyên qua tán cây đã dần dần chuyển qua màu vàng cam tiêu điều. Lão vung cờ hiệu, hạ lệnh cho quân ngồi xuống nghỉ chân tại chỗ chỉnh đốn một canh giờ, sau đó sẽ lên Trọc sơn chuẩn bị bày trận, mai phục Đặng Tiến Đông.
Đại kích sĩ vừa ngồi xuống, gác vũ khí muốn nghỉ ngơi…
Thì đột nhiên, mặt đất dưới chân bắt đầu rung lên, những hòn sỏi nhỏ thi nhau hoặc bắn tung lên không, hoặc lăn tròn dưới đất. Từ trên đỉnh núi, một đám bụi mù cuốn tung lên.
“Chuyện gì xảy ra?”
Vân Tiêu Mạc mở trừng mắt, vội vã đứng dậy.
Chỉ thấy lúc này, từ trên đỉnh núi, một dòng lũ đen ầm ầm tràn xuống, lao về chỗ đại kích sĩ đang đóng quân. Dưới ánh tà dương, Nho Tướng cũng chỉ lờ mờ phát hiện đối phương là một đám người cưỡi ngựa, dường như chính là loại quân đội đã thất truyền mấy ngàn năm ở Huyền Hoàng giới – kỵ binh. Thế nhưng thân phận của đối thủ thì lão hoàn toàn không nghĩ ra, cũng không rõ vì sao đối phương sẽ mai phục sẵn ở Huyền Võ pha.
Chỉ biết, kẻ đến không thiện.
Thái sơn áp đỉnh, thế như chẻ tre, có lẽ chỉ chính là loại cảm giác đại quân xung kích thế này.
Đội kỵ binh này đương nhiên chính là toàn bộ vốn liếng của Bắc Lĩnh tam tộc bây giờ.
Năm trăm binh mã lấy trọng kỵ binh Thiên Khải Đột kỵ làm mũi dùi, hai chi khinh kỵ U Lang thiết kỵ, Toàn Phong lang kỵ giáp công, xông thẳng về phía đại kích sĩ.
Chân khí của kỵ sĩ bốc cao, bao trùm lên thân ngựa, khiến tọa kỵ và chủ nhân cơ hồ hòa làm một trong một làn khói đen. Năm trăm kỵ binh dàn trận xung kích, chân khí hóa thành một trận sóng thần chồm tới trước, cuốn phăng hết thảy chướng ngại.
Nháy mắt…
Trời sập đất nứt, người ngã sõng soài.
Chiến mã hí dài, kỵ binh hò hét, thương mác sáng loáng tuốt trần phản chiếu ánh tà dương. Dưới chân Huyền Võ pha, một bữa tiệc của máu tươi nóng hôi hổi diễn ra, tựa hồ như kéo cả mảnh đất nơi đây về nhiều năm trước, khi quân của Lê Hạo Thanh đụng độ phục binh của Sơn Trung chư tộc.
Bị xung kích bất ngờ, khiến đại kích sĩ tử thương thảm trọng. Cho dù Vân Tiêu Mạc phản ứng nhanh, đại kích sĩ có tinh nhuệ, thì lúc dàn được thành phương trận để chống cự lại kỵ binh của đối thủ, quân số còn sức chiến đấu đã chỉ còn một nửa.
Bốn trăm mấy chục người còn lại, kẻ thì chết, người thì trọng thương.
“Chống cự. Giơ cao thuẫn, khua kích về phía trước. Chậm rãi rút lui!”
Vân Tiêu Mạc phát giác được kỵ sĩ đã hết đà, cái thế thái sơn áp đỉnh ban nãy cũng đã mất. Bấy giờ bọn họ chỉ dựa vào ưu thế độ cao từ lưng ngựa vung thương đánh xuống, cố gắng sát thương đại kích sĩ.
Chiến lực của đối phương bình bình hạng trung, đại kích sĩ của lão lại là tinh nhuệ trăm tuyển một. Dựa vào trang bị tinh lương, phối hợp nhuần nhuyễn, giữ vững trận hình, phòng thủ thế công của đối phương hoàn toàn không khó. Chờ khi chi kị binh này công lâu không thành, nhuệ khí tiêu hết, thì cũng là lúc lão phản công.
Lần này thắng lợi vẫn là của lão.
Chỉ cần chống cự được thêm nhiều nhất là một khắc…
Thế nhưng, lúc này, một bóng người cầm côn bạc từ trên trời đáp xuống, cười vang:
“Vân Nho Tướng, Đặng mỗ ở đây, còn chưa đầu hàng?!”
Đặng Tiến Đông tham chiến.
Gã sớm không tới, muộn không đến, lại chọn đúng lúc này nhảy vào giữa trận, giáng bồi một đòn chí mạng. Nhuệ khí của đại kích sĩ Vân Tiêu Mạc khó khăn lắm mới cổ vũ ra được lần nữa chịu đả kích, cuối cùng sập xuống như lâu đài cát trước sóng.
Bị Đặng Tiến Đông bất ngờ đánh từ trong ra, chẳng mấy chốc phương trận của đại kích sĩ đã bị xé rách. Đầu lĩnh đại kích sĩ gầm lên một tiếng, quát:
“Vân thống lĩnh, đi mau! Nhanh lên!”
Vân Tiêu Mạc giật mình, nhìn đại kích sĩ tâm huyết một lần, đoạn cắn răng dời gót, lao theo đường cũ mà về. Trương Do Cơ thấy thế, vội vàng ba chân bốn cẳng đuổi theo, miệng kêu be be:
“Vân lão, chờ tại hạ…”
Trận chiến này, Mạc Vấn yêu cầu toàn diệt đại kích sĩ, chỉ thả một mình Vân Tiêu Mạc. Mặc dù Đặng Tiến Đông không rõ địa vị của Trương Do Cơ thế nào, song đã đến tận đây, vậy cũng có thể xem như một bộ phận của đại kích sĩ. Thế nhưng, lúc gã đang định tiến tới chặn đường, thì đã nghe một trong số kị sĩ nói nhỏ:
“Người này là thầy đồ của tại hạ, có ơn dạy chữ. Xin Đặng tướng quân nể mặt Vân, mở một mắt lưới, tha cho lão.”
Nghe vậy, Bạch Mã Hầu mới dừng chân, bằng không chỉ dựa vào chút tu vi cỏn con của Trương Do Cơ há lại có thể trốn dưới mí mắt của hắn?
Đại kích sĩ thấy chủ soái bỏ chạy, chẳng những không bỏ vũ khí, mà trái lại càng hăng tiết hơn. Tên nào tên nấy đều theo lệnh gã đầu lĩnh vứt khiên chắn, chỉ cầm đại kích khua bừa, liều mạng đánh giết. Bọn hắn lúc này như một con dã thú nổi điên vì bị dồn vào chân tường, khí thế liều mạng khiến kị binh của tam tộc không dám lại gần.
Đặng Tiến Đông giơ côn, nói:
“Vân Tiêu Mạc đã bỏ các người lại, cần gì phải liều mạng cho lão nữa?”
Tên đầu lĩnh đáp ngay:
“Họ Đặng, không cần nói nữa. Vân lão có ơn tái tạo với chúng ta, chúng ta xá mạng hộ vệ người có gì mà không thể? Muốn đuổi theo Vân lão, trừ phi là đạp qua xác đại kích sĩ bọn ta!”
Đại kích sĩ liều mạng xung sát, nhưng không có trận Chính Phản Lưỡng Nghi thì hoàn toàn không phải đối thủ của Đặng Tiến Đông.
Bạch Mã hầu vì sợ nhân quả cắn trả, chỉ đứng ngoài lược trận, song kết quả cuối cùng vẫn không đổi.
Mãi cho đến khi người cuối cùng của đại kích sĩ ngã xuống trong vũng máu, trận chiến Huyền Võ pha rốt cuộc tuyên bố kết thúc.