Sắc mặt Thẩm Hồi điềm nhiên, hiển nhiên đã sớm đoán được.
Sau khi công công truyền lời đi, Thẩm Hồi phân phó cung tỳ để mắt đến cung của Tĩnh quý phi. Vừa rồi nàng thấy nét mặt Giang Nguyệt Liên thật sự khác thường, sợ nàng ta nghĩ quẩn làm chuyện ngốc. Nàng còn dặn: “Âm thầm nói vài câu với cung tỳ bên cạnh nàng ấy, rằng tốt nhất hãy báo chuyện này cho mẫu thân của Tĩnh quý phi.”
Thẩm Hồi ngồi xuống giường La Hán, thuận tay lấy quyển sách trên bàn con qua xem. Đây là bài tập Tề Dục viết ở chỗ của nàng.
Thấy nàng như vậy, Thập Tinh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Nương nương, người tuyệt đối đừng nghĩ quẩn!”
Thẩm Hồi ngước mắt, thấy cả Trầm Nguyệt và Thập Tinh đều lộ rõ vẻ sầu lo.
“Sắc mặt hai em sao thế này? Sợ ta không muốn hầu quân nên đâm đầu tự sát?”
Trong lòng Trầm Nguyệt và Thập Tinh biết rõ Thẩm Hồi căm hận Hoàng đế đến thế nào. Trầm Nguyệt im lặng, Thập Tinh hạ giọng lầu bầu: “Vừa nãy tránh đi thì tốt rồi…”
“Ta là Hoàng hậu. Dẫu Đế Hậu bất hoà thì đến mùng một và mười lăm Đế vương vẫn phải qua đêm ở chỗ Hoàng hậu, đây là thông lệ. Huống hồ Hoàng đế vốn chưa từng chán ghét ta. Dù hôm nay có chạm mặt hay không cũng không tránh được.”
Lòng Thẩm Hồi hiểu rõ, nếu không vì cơn bệnh này thì Hoàng đế đã triệu nàng từ lâu rồi.
Thập Tinh ngẫm nghĩ, đúng thật là thế. Hơn nữa nghĩ đến bộ dạng của hai vị phi tử khi ấy, bây giờ mình nói vậy lại hoá hẹp hòi.
Thẩm Hồi cầm bút khoanh tròn từ sai trong bài làm của Tề Dục.
Tề Dục là hy vọng của nàng.
“Nếu ta là thật sự là bậc liệt nữ kiên trinh thà chết không theo, vong thân trong sạch sẽ ở ngoài cung cấm không tốt sao? Hà tất vào cung dùng thân phận Hoàng hậu liều chết giữ mình.”
Sẵn lòng hay không phải xem so sánh với chuyện gì.
Nếu so cùng sinh tử, chút không cam lòng kia chẳng đáng nhắc tới. Sở dĩ Thẩm Hồi nói thẳng ra như thế là vì không muốn hai người các nàng mãi cho rằng nàng muốn tìm đến cái chết, lo lắng cho nàng.
Nàng sẽ không tự vẫn, người lớn lên trong gập ghềnh trắc trở, từ bé đã gần gũi với Diêm Vương như nàng là người yêu quý mạng sống nhất.
Tất nhiên chuyện thị tẩm này nàng quả thật không muốn.
Nhìn bài tập của Tề Dục trên tay, Thẩm Hồi không khỏi thẫn thờ.
Từ nhỏ nàng đã được người nhà che chở quá tốt, nuôi dưỡng nàng thành người yếu ớt mỏng manh. Nàng cũng luôn xem bản thân là người nhu nhược bé gan, song sau khi nhận thánh chỉ lập Hậu, nàng chợt nghĩ có lẽ mình có thể dùng thân phận Hoàng hậu này làm điều gì đó chăng?
Dù sao cũng không thể phí công nhận phượng ấn này.
Nay Thẩm Hồi đã sống trong cung một thời gian, nỗi sợ hãi ban đầu với Hoàng đế hoàn toàn biến mất. Một Hoàng đế như hắn, ngoại trừ thân phận chí cao vô thượng, bản thân hắn nào còn nửa phần năng lực đáng cho người ta e sợ? Chỗ dựa của hắn cũng chỉ là Chưởng ấn thái giám, người túm hắn lên ngai vàng mà thôi.
Ý nghĩ ngông cuồng xa ngoài tầm với chợt loé lên trong đầu Thẩm Hồi thuở đầu kia, dường như cũng không còn quá viển vông.
Không chỉ Tiêu Khởi đằng Tây Ngô Vãng đằng Đông, hiện nay khắp tứ hải nghĩa sĩ muốn trừ hôn quân nhiều không kể xiết, cớ sao nàng không thể trở thành một nghĩa sĩ như thế?
Sau đó Thẩm Hồi lại thở than, than Du Trạm sao còn chưa vào Thái y viện.
Nàng cần huynh ấy bắt mạch điều dưỡng thân mình, càng cần thuốc độc trong tay huynh ấy.
Cung tỳ vén mành tiến vào, khuất gối thi lễ hỏi có cần mang thức ăn lên không.
Hoá ra đã sắp vào trưa.
Bữa trưa được dọn lên bàn, Thẩm Hồi nhận đũa bạc Trầm Nguyệt đưa, vừa định gắp món cá tươi mềm mới chưng thì bất chợt nghĩ đến điều gì, ánh mắt nàng thay đổi, yên lặng buông đũa bạc, chỉ bảo cung tỳ múc gần nửa chén cháo ngọt. Chén sứ trắng nhỏ đựng cháo bí đỏ ngọt mềm vừa miệng, là hương vị trước nay nàng yêu thích. Tuy chỉ nửa chén nhưng nàng cũng không ăn hết.
Trầm Nguyệt và Thập Tinh chỉ cho rằng nàng lo lắng chuyện thị tẩm tối nay nên không buồn ăn uống.
Bữa trưa vừa được dọn xuống thì Lệ phi đến.
Lệ phi phụng chỉ tới đây. Tuy ở bên Lan quý nhân đợi con chào đời nhưng Hoàng đế vẫn không quên hạ lệnh, khiển Lệ phi sang đây dạy múa cho Thẩm Hồi. Ngụ ý là hy vọng đêm nay khi thị tẩm Thẩm Hồi có thể nhảy điệu múa kích tình kia.
“Chuyện hôm nay đa tạ nương nương.” Lệ phi khom lưng quỳ xuống thi lễ.
Nói đến việc này, trước lúc nhập cung Lệ phi là kỹ nữ, loại nhục nhã hôm nay nàng vốn không cảm thấy ô nhục giống như Tĩnh quý phi. Thậm chí khi đứng ở một bên nhìn Thẩm Hồi vội cởi đấu bồng che chắn cơ thể cho Tĩnh quý phi, nàng cũng hoàn toàn xem mình như người ngoài cuộc. Nàng vốn không ngờ rằng Thẩm Hồi cũng sẽ tặng đấu bồng của mình cho nàng che thân.
Vốn dĩ không cảm thấy xấu hổ, song khi đấu bồng ấm áp bao bọc thân thể, trái lại khiến nàng bỗng nhiên nhặt lại đôi phần mặt mũi bởi bị người giẫm đạp mà đánh mất từ lâu.
Thẩm Hồi không nhắc lại chuyện sáng nay, nàng bảo Lệ phi sang giường La Hán lót đệm bên này ngồi.
Lệ phi liếc qua chiếc giường La Hán được trải vải gấm màu vàng nhạt, êm ái và sạch sẽ. Nàng dè dặt ngồi xuống bìa giường.
“Đúng lúc tự tay trả lại đấu bồng cho nương nương.”
Cung tỳ của Lệ phi đưa đấu bồng cho Thập Tinh.
Thẩm Hồi tuỳ ý liếc qua, nói: “Đấy hình như không phải áo của ta.”
Lệ phi vẫn luôn quan sát tỉ mỉ sắc mặt của Thẩm Hồi, nghe vậy mới lên tiếng trách tỳ nữ của mình: “Sao lại cầm nhầm thế này!”
“Nô tỳ đáng chết. Do nô tỳ lấy sai. Đấu bồng nương nương mặc hôm nay cũng là màu đỏ nên nô tỳ mới cầm nhầm.” Cung tỳ vội vã bước nhanh ra ngoài lấy áo của Thẩm Hồi từ tay một cung tỳ khác rồi giao cho Thập Tinh lần nữa.
Lệ phi sợ Thẩm Hồi vì e ngại đấu bồng bị nàng khoác qua mà chê bẩn. Dù gì các phi tần cao quý trong cung có ai không chê nàng bẩn? Đừng nói là y phục nàng từng mặc, ngay cả chỗ nàng từng ngồi cũng ghét bỏ muốn chết, không chịu ngồi.
Vì lẽ đó mà khi tới đây nàng mang theo hai chiếc đấu bồng, ngoại trừ áo của Thẩm Hồi còn thêm một đấu bồng mới có kiểu dáng tương tự. Trước tiên đưa lên chiếc áo mới kia. Nếu Thẩm Hồi ngại nàng từng khoác qua, dĩ nhiên sẽ ngầm chấp nhận lấy chiếc mới.
Thẩm Hồi chỉ nghi hoặc giây lát đã lập tức nhận ra ý tứ sâu xa bên trong. Nàng có ý an ủi đôi câu, nhưng rốt cuộc trong lòng còn có việc nên tạm thời bỏ qua không nhắc tới, chỉ mời Lệ phi ăn điểm tâm: “Bản cung đau bệnh nhiều ngày, thân mình không còn sức, e là không múa được.”
“Phượng thể của nương nương quan trọng hơn tất cả.” Đương nhiên Lệ phi biết Thẩm Hồi chưa từng học nghiêm túc, chẳng qua Hoàng đế bảo nàng đến đây nên nàng không thể không đi. Nàng đã tới rồi, dẫu rằng Thẩm Hồi không học nàng cũng không tiện đi ngay, chỉ đành ngồi lại.
Từ trước đến nay Lệ phi không thích ở cạnh phi tần trong cung, bởi nàng biết các phi tần kia xem nàng ra sao, nhất là khi vị trước mặt còn là Hoàng hậu tôn quý nhất. Nàng nhìn điểm tâm tinh xảo trước mắt, thầm nghĩ đành mượn việc ăn mấy món điểm tâm ngọt này kéo dài đến trưa vậy.
“Dù không múa được nhưng Lệ phi có thể dạy bản cung chuyện khác không?”
Lệ phi sửng sốt, vội đáp: “Nương nương quá đề cao thần thiếp rồi. Là chuyện gì làm khó nương nương?”
Thẩm Hồi cong cong đôi mắt, bảo: “Ta thấy cô luôn điểm trang tinh tế, nghe nói không phải cung tỳ vẽ cho mà đều do chính tay cô đặt bút. Ta muốn học từ cô.”
Nhìn gương mặt hoàn mỹ như ngọc trong đá của Thẩm Hồi, Lệ phi thầm nghĩ Hoàng hậu nương nương nào cần trang điểm? Suy nghĩ một lát, nàng nói thật: “Những lối vẽ của thần thiếp chỉ sợ không hợp với nương nương, nương nương hợp với lối vẽ nhẹ nhàng nhã nhặn.”
Thẩm Hồi bèn đứng dậy tự tay kéo Lệ phi đi về phía bàn trang điểm.
Nhìn bàn tay đang dắt tay mình của Thẩm Hồi, Lệ phi thoáng ngây ra. Sau thật lâu nàng mới hiểu sự ngẩn ngơ lạ lẫm ấy gọi là vì được ưu ái mà sinh lo lắng.
Rõ ràng buổi sáng còn trời quang vạn dặm, giữa ngày lại nổi gió bất ngờ, liền theo sau là tuyết bắt đầu rơi. Tuyết rơi khi lặng gió không lạnh, tuyết hoà cùng gió mới thật sự khiến người ta buốt giá.
Nhân lúc tuyết chưa lớn, Lệ phi rời khỏi Vĩnh Phượng cung.
Lệ phi đi không bao lâu, người Thẩm Hồi phái đi theo dõi Thương Thanh các quay về bẩm lại —— Chưởng ấn đã hồi cung.
Thẩm Hồi nhìn bản thân đã điểm trang trong gương đồng, sửa lại tóc mây, phân phó: “Đi lấy chiếc đấu bồng dày nhất.”
Nàng quay người lại, lộ ra dung nhan kiều diễm tựa đoá sen non sắp nở, giọt lệ thần nữ đỏ thắm điểm giữa chân mày khiến người ta bỏng mắt.
Thẩm Hồi mặc y phục xong, vốn đã bước ra tẩm điện lại đột nhiên vòng về, không để cung tỳ hầu hạ mà tự mình thay y phục khác, kế đó lên kiệu phượng đi Thương Thanh các.
Thẩm Hồi ngồi trong kiệu phượng, gió mát lùa vào từ góc kiệu dường như phủ khắp bốn bề. Nghe gió tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, Thẩm Hồi rũ mi, yên lặng ngồi ngay ngắn.
Đến Thương Thanh các, tiểu thái giám nghênh tiếp trông rất lạ, không còn là người trước kia nữa.
“Chưởng ấn vừa trở lại chưa lâu, trước mắt nếu không phải ở lầu sáu thì chính là lầu bảy ạ.” Tiểu thái giám môi hồng răng trắng, thoạt nhìn dáng vẻ chỉ độ mười lăm mười sáu tuổi.
Nghe câu này, nỗi lòng thấp thỏm suốt đường đi của Thẩm Hồi bỗng dịu đi.
—— Bùi Hồi Quang biết nàng sẽ chủ động đến đây.
Giống như lần trước, Thẩm Hồi bảo Xán Châu đợi dưới lầu một. Dọc theo cầu thang gỗ hình xoắn ốc, nàng đi một mình lên từng tầng từng tầng một hướng đến lầu trên tìm Bùi Hồi Quang. Gió mát thổi qua khiến cẳng chân của nàng hơi lạnh.
Bùi Hồi Quang đang ở lầu sáu.
Sau khi về y đã tắm gội và thay sang y phục màu trắng, y lười nhác ngồi trên ghế bành trước kệ sách dựa tường, trên đầu gối thả một quyển sách, giở xem giết thời gian.
Khi ở Thương Thanh các, phần lớn thời gian Bùi Hồi Quang đều đọc sách cổ hoặc sách khác trong lầu sáu. Dù toàn bộ sách ở nơi này y sớm đã thuộc nằm lòng.
Thẩm Hồi đứng ngoài cửa nhìn y từ xa. Cánh tay buông thõng bên người của nàng chợt siết chặt góc áo, lúc đến chuẩn bị tâm lý lâu như vậy, nhưng khi thật sự đến đây và gặp được y, nàng vẫn phần nào căng thẳng.
Bùi Hồi Quang ngước mắt trông qua.
Cách khá xa, ánh đèn trong phòng sách lại mờ nhạt. Nét mặt y khi nhìn về bên này không mấy rõ ràng, Thẩm Hồi cũng không thấy rõ ánh mắt của y.
Nàng nói: “Chưởng ấn, Bệ hạ muốn ban chết cho bản cung.”
Bùi Hồi Quang khẽ cười một tiếng, hỏi: “Nương nương phạm vào tội chết gì?”
Thẩm Hồi không đáp, nàng cởi đấu bồng thật dày trên người xuống và treo lên giá áo trên cửa, đoạn bước chầm chậm về phía Bùi Hồi Quang. Thẩm Hồi vô cùng tỉnh táo, nàng biết mình sắp làm chuyện gì.
Đi mỗi một bước, ngũ quan chìm trong ánh sáng loang lổ của y lại rõ rệt thêm một phần.
“Lúc này chẳng phải nương nương nên chải tóc điểm trang chuẩn bị thị tẩm sao? Cớ gì lại đến nơi này của nhà ta?”
“Thị tẩm là hạ sách.”
“Vậy đâu là thượng sách?” Bùi Hồi Quang hỏi.
Thẩm Hồi ngừng lại trước mặt Bùi Hồi Quang, nàng cầm quyển sách trên đầu gối của y lên, cúi người đặt xuống bàn con ba chân cạnh đó. Tiếp theo sau, nàng dùng bản thân mình thay thế quyển sách kia.
Thẩm Hồi nhẹ xoay người nhìn qua Bùi Hồi Quang, đuôi mắt vẽ nên ý cười nhàn nhạt: “Thượng sách của bản cung, là Chưởng ấn.”
Bùi Hồi Quang cười, y nhấc tay ôm lấy vòng eo thon mềm mại.
Y đợi Tiểu Hoàng hậu chủ động nói điều gì đó, nàng lại rũ mi không lên tiếng. Bùi Hồi Quang quét mắt từ trên xuống dưới, biết hôm nay nàng dốc tâm trang điểm, ngay cả cổ tay cũng cố ý dùng hương ngọc đàn.
Bùi Hồi Quang nhìn xuống tà váy của nàng. Bởi tư thế ngồi xoay người của nàng nên dưới đuôi váy đỏ lộ ra một đoạn trắng muốt nho nhỏ trên mắt cá chân.
“Phải chăng nương nương luống cuống tay chân kinh hồn bạt vía, thế nên cả quần trong cũng quên mặc?” Bùi Hồi Quang cúi người duỗi tay sửa ngay ngắn tà váy của Thẩm Hồi, sợ cô nàng yếu ớt này lại nhiễm lạnh.
Thẩm Hồi nhìn bàn tay đang sửa váy cho mình của y, mi mắt không cầm được mà run rẩy.
Tay của Bùi Hồi Quang rất đẹp, thuôn dài cân đối, có nét tinh xảo hoàn mỹ của ngọc băng, cũng có sự trơn mượt thấm lạnh từ nó. Y mang nhẫn xương* trên ngón trỏ, màu sắc thiên đậm lại càng tôn lên vẻ gọn gàng sạch sẽ của ngón tay y.
*Nhẫn xương:
Khi Bùi Hồi Quang rút tay về, Thẩm Hồi chủ động kéo tay y lại.
Hai bàn tay ôm sát vào nhau, nét nhỏ xinh mềm mại từ nàng càng làm bật lên ngón tay thuôn dài của y.
Bùi Hồi Quang ngước mắt nhìn nàng, nàng rũ mi, hàng mi cong dài hờ che vẻ chuyên chú trong đôi mắt. Bùi Hồi Quang xưa nay không phải người hấp tấp, y lạnh nhạt nhìn nàng, chợt nảy sinh hứng thú, đợi xem Tiểu Hoàng hậu muốn làm gì, là mềm giọng cầu xin y hay tự phụ dùng lợi thế để mà trao đổi.
Một lát sau, Thẩm Hồi tháo chiếc nhẫn xương trên ngón tay Bùi Hồi Quang xuống.
Bùi Hồi Quang không hiểu ý nàng, ánh mắt y nhìn Thẩm Hồi thêm phần sâu thẳm, chứa đựng đôi chút thăm dò.
“Vẫn chưa cảm ơn Chưởng ấn tặng thuốc. Vết sẹo kia nay đã tan hết rồi.” Giọng nói của nàng vẫn giống như trước đây, trong ngọt mềm phảng phất nét mừng vui trong sáng: “Chưởng ấn muốn xem không?”
Chẳng từng hoảng loạn, cũng không bối rối.
Bùi Hồi Quang cau mày.
“Trước ngày thị tẩm đã mất thân hoàn bích*, liệu Bệ hạ có giáng bản cung tội chết không?” Thẩm Hồi nhìn y: “Chưởng ấn?”
*Hoàn bích: ví von xử nữ.
•
Bùi Hồi Quang ngẩn ra, đầu ngón tay chạm vào nơi ấm áp khiến gương mặt luôn luôn ung dung của y toát mấy phần ngơ ngác.
Và cả hoảng loạn.