Hoạn Sủng - Lục Dược

Chương 147: C147: Chương 147



Khi Thẩm Hồi thức dậy đã sắp vào trưa. Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, sự lười biếng và mệt mỏi trên người còn chưa tan hết. Thẩm Hồi trở mình chầm chậm, xác định Bùi Hồi Quang không ở bên cạnh.

Cũng phải, đã muộn thế này rồi.

Thẩm Hồi chậm rãi ngồi dậy toan xuống giường. Nàng ưvfa bỏ một chân xuống giường và dẫm lên mặt giày thì bỗng nghe tiếng mở cửa, nàng ngước mắt, trông thấy Bùi Hồi Quang đi vào.

“Dậy rồi?” Bùi Hồi Quang để tay sau người đóng cửa phòng lại, sau đó thong thả đi về phía Thẩm Hồi.

Thấy y dần dần tiến gần, đôi mắt sáng của Thẩm Hồi dần toát vẻ vui mừng. Ngay sau đó lại chợt dời mắt trốn tránh, nói nhỏ: “Chào buổi sáng.”

Giọng nói không chỉ khẽ khàng êm ái, mà còn phảng phất âm điệu mềm mại khi vừa tỉnh giấc.

Bùi Hồi Quang đã đi đến trước mặt nàng, y cúi người hôn nhẹ lên khoé môi nàng, kế đó nhìm vào mắt nàng, đáp lại một câu khe khẽ: “Chào buổi sáng.”

Ký ức đỏ gay tự động vụt lên, đuổi cũng đuổi không được. Thẩm Hồi nghe thấy tiếng tim đập của mình, nàng đưa mắt sang hướng khác. Thế nhưng cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, nàng lại một lần nữa trông qua bằng đôi mắt dịu dàng hạnh phúc, hơi hất cằm tiến lại gần, cũng hôn nhẹ lên khoé môi y, mềm giọng lặp lại: “Chào buổi sáng.”

Bùi Hồi Quang rũ mi, bên dưới hàng mi ẩn giấu nét cười. Tay y ôm gáy nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về phần gáy ngọc mềm mịn của nàng, hôn nhè nhẹ lên khoé môi bên kia của Thẩm Hồi, tiếng nói thấp và khàn: “Chào buổi sáng, bé cưng.”

Thẩm Hồi lập tức đỏ mặt. Nàng nhấc tay nhẹ nhàng đẩy ngực y, dùng giọng nói êm ái gần như nỉ non mà khẽ khàng cảnh cáo: “Sau này buổi sáng không được gọi ta như thế!”

“Chậc.” Bùi Hồi Quang nhẹ nhàng vén gọn một lọc tóc mai bị đè rối ra sau tai nàng, “Chuyện này không thể theo ý nương nương.”

Y lại khẽ hôn giữa mày Thẩm Hồi.

Bụng Thẩm Hồi đột nhiên kêu lên một tiếng. Nàng lập tức nhíu mày, ngũ quan cũng nhăn lại. Nàng buồn bực ấn tay vào bụng mình, cũng không che giấu mà trái lại lầu bầu hai tiếng, mềm giọng bảo: “Đói…”

Bùi Hồi Quang thẳng người dậy, ngữ điệu bình thường trở lại: “Đã dậy rồi thì đừng lười nữa. Xuống lầu rửa mặt chải đầu rồi dùng bữa.”

Thẩm Hồi “Ừm” nhỏ một tiếng, bàn chân nhỏ dẫm lên giày nhúc nhích, duỗi vào trong mang giày vào, đoạn đứng dậy. Nhưng nàng vừa bước một bước lên phía trước đã bỗng chốc cảm thấy người trên không còn chút sức lực nàng, người nàng hơi nghiêng, vịn mép giường ngồi xuống trở lại.

Bùi Hồi Quang rũ mi liếc chân nàng.

Nàng ngước mắt trộm nhìn thoáng qua y, nhỏ giọng oán trách: “Tất cả là do chàng.”

“Cơ thể nương nương không còn sức cũng trách tội lên người nhà ta?” Bùi Hồi Quang xoa đầu nàng, lòng bàn tay từ từ đi xuống, ngón tay dài kẹp tai nàng.

“Vốn là do đêm qua chàng cứ mở chân ta…” Thẩm Hồi đứng dậy lần nữa, mềm mại hừ một tiếng với y rồi mới đi ra ngoài.

Nàng không muốn, không muốn để y biết được trên người nàng không còn chút sức lực nào.

Nàng cũng không muốn thật sự quay về những tháng ngày mỏi mệt ngày xưa.

Thẩm Hồi ăn từng miếng từng miếng nhỏ, một miếng tiếp một miếng. Chớ thấy nàng mỗi miếng đều ăn không nhiều, kỳ thật vì ăn mãi không ngừng mà chỉ trong chốc lát đã ăn được không ít rồi.

Nàng thật sự rất đói.

Bàn ăn trưa được đặt trước cửa sổ, gió ấm dịu êm đầu hạ thổi vào, thổi đến gò má mịn màng trắng nõn của nàng.

Bùi Hồi Quang vẫn ăn ít như trước, chỉ ăn một ít đã buông đũa bạc, chuyên chú nhìn dáng vẻ Thẩm Hồi ăn cơm. Dáng dấp khi nàng ăn từng miếng nhỏ vô cùng nghiêm túc.

Không, nàng làm bất cứ chuyện gì cũng vô cùng nghiêm túc.

Thuận Tuế mang trà nóng vào, cung cung kính kính đặt trước trà trước mặt Bùi Hồi Quang. Sau đó lù ra sau ngay, cách xa xa mà đợi.

Hắn trước mắt len lén quan sát hai người ngồi trước cửa sổ giây lát. Cũng không biết vì sao mà bữa cơm hôm nay, hai vị chủ nhân lại cực kỳ yên lặng, không ai lên tiếng tán gẫu bao nhiêu. Thế nhưng từ việc im lặng đối diện nhau này, Thuận Tuế lại cảm nhận được đôi phần dịu êm tốt đẹp của những tháng năm yên bình hạnh phúc.

Rất nhanh thôi Thuận Tuế đã xua đi ý nghĩ trong đầu. Hắn luôn cảm thấy từ này áp lên người Chưởng ấn quả thật là không phù hợp.

Bùi Hồi Quang cầm trà nóng lên thuận miệng uống một ngụm, thoáng hiện vẻ bất ngờ, quayd dầu hỏi Thuận Tuế: “Trà này ai pha?”

Thuận Tuế cười ngay, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ, cười đáp: “Thưa là trà do Xán Châu tỷ tỷ pha. Tỷ ấy nói tỷ ấy học từ Vương Lai. Nghe bảo Chưởng ấn thích trà Vương Lai pha, đợi khi nương nương đi tỷ ấy liền xuống bếp hỗ trợ pah trà cho Chưởng ấn. Nếu Chưởng ấn cảm thấy trà này không tồi, nhất định Xán Châu tỷ tỷ sẽ vui.”

Bùi Hồi Quang không nói gì, tiếp tục nhàn nhã uống trà cho đến khi Thẩm Hồi ăn no.

Thẩm Hồi ợ một cái.

Thuận Tuế tức khắc ngưng cười, cúi đầu xem như không nghe thấy gì cả.

Thẩm Hồi dời mắt, cọ lòng bàn tay vào má mình.

Bùi Hồi Quang cúi người lấy tay Thẩm Hồi ra, không kinh ngạc chuyển mắt nhìn qua, chỉ thấy Bùi Hồi Quang hơi cong ngón tay thuôn dài, dùng lưng ngón tay vuốt má nàng.

Thẩm Hồi lập tức quay đầu nhìn Thuận Tuế bên kia.

Thuận Tuế càng cúi đầu thấ hơn, chỉ cho phép mình nhìn mũi giày của mình.

Thẩm Hồi tránh người qua một bên, đẩy tay Bùi Hồi Quang, sau đó lấy ly trà trước mặt Bùi Hồi Quang. Nước trà trong ly đã bị Bùi Hồi Quang uống hơn một nửa, còn dư không nhiều. Thẩm Hồi cầm ly uống phần trà nóng không bao nhiêu trong ly.

“Quả là rất ngon! Trước đây Xán Châu cũng từng pha trà hoa cho ta. Lần sau bảo nàng ấy pha cho chàng nếm thử.”

“Được.” Bùi Hồi Quang đáp ít ý nhiều.

Thuận Tuế đi nhanh lên từ dưới lầu, vào phòng, thấy hai người ngồi quay vào nhau trước cửa sổ đã ăn xong mới tiến lên bẩm báo: “Chưởng ấn, Tiêu Khởi phái người đưa tất cả những kẻ tham gia bắt cóc Hoàng hậu nương nương lần này đến đây.”

Sắc mặt Bùi Hồi Quang thản nhiên, ngoài mặt không tỏ thái độ gì. Y rót thêm một ly trà, lại không tự uống mà đưa cho Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi quan sát thử nét mặt của Bùi Hồi Quang, trong lòng thoáng lưỡng lự một phen mới nói: “Giao những người đó cho ta đi.”

Bùi Hồi Quang không trả lời, y quay đầu trông ra ngoài cửa sổ. Từ góc độ của y có thể nhìn thấy khoảnh đất trồng vải ở góc Tây Nam trong sân. Từ đằng xa, y nhìn mầm non màu xanh lá lay động nhè nhẹ trong gió, thầm nghĩ đến lúc tưới nước rồi.

Thẩm Hồi quay qua nhìn Thuận Tuế và Thuận Tuế, nói: “Hai người các ngươi ra ngoài đi.”

Thuận Tuế và Thuận Tuế gật đầu, cung kính lui xuống. Hoàn toàn không đợi lệnh của Bùi Hồi Quang nữa, dường như hai người họ đã quen với việc có hai chủ nhân.

Đợi Thuận Niên và Thuận Tuế đóng cửa lui xuống, Thẩm Hồi đứng lên đi đến bên cạnh Bùi Hồi Quang. Nàng kéo bàn tay đang đặt lên bàn của y, thả lỏng người ngồi vào lòng y, lại tiện thể kéo tay y đặt lên hông mình. Nàng nhẹ nhàng ngọ nguậy trên đùi y, vòng hai tay qua eo y ôm chặt lấy y. Nàng cũng không nói chuyện, chỉ chầm chậm phát ra đôi ba tiếng hừ hừ làm nũng từ lõ mũi.

Bùi Hồi Quang Bùi Hồi Quang rời mắt khỏi cảnh ngoài cửa sổ, nhìn sang con người yêu kiều trong lòng mình. Y xoa đầu nàng, động tác dịu dàng, ngữ điệu lại điềm nhiên: “Chỉ thế thôi?”

Thẩm Hồi nương theo Bùi Hồi Quang suy tư ngẫm nghĩ một chút, xem còn phải thế nào mới được. Nhưng nàng cũng chỉ ngẫm nghĩ giây lát đã nhanh chóng thôi suy nghĩ. Nàng ngước mắt, chau mày trừng y. Trong cáu kỉnh mang theo nũng nịu, trong mềm mại mang theo oán trách, giọng nói của nàng vẫn be bé như vậy, âm điệu lại nhấn nhá: “Chỉ thế thôi!”

Bùi Hồi Quang cười khẽ: “Cũng được thôi.”

“Như vậy còn tạm được.” Thẩm Hồi dần dần lộ ý cười, tiến lại gần thơm khoé môi y như đang khen thưởng.

Không lâu sau đó, Thẩm Hồi gặp được những người kia.

Hoá ra căn phủ đệ thoạt nhìn bình thường này của Bùi Hồi Quang lại có một tầng bí mật. Không phải nhà nho gì cả mà là nhà lao.

Bùi Hồi Quang cũng không giải bọn họ lên mà chỉ cho Thuận Niên đưa Thẩm Hồi xuống nhà giam dưới đất. Không giấu nàng về sự tồn tại của phòng giam dưới lòng đất này. Đây là lần đầu tiên Thẩm Hồi đến nơi âm y như thế, hai mắt không kiềm được mà tò mò quan sát. Trong lòng nàng cũng rất hồi hộp, không biết liệu có nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn nào không.

Thuận Tuế cười nói: “Nương nương đừng lo. Nhà lao này vẫn luôn để trống, mấy chục năm chưa giam một ai, càng không hành hình tù phạm. Người bị giải tới đây lần này cũng chỉ là tạm thời mang đến nơi này.”

Thẩm Hồi gật đầu, lần này ánh mắt quan sát chung quanh càng bạo dạn hơn.

Chẳng mấy chốc Thẩm Hồi đã gặp được những người Tiêu Khởi đưa tới trong phòng giam. Không ít người trong số đó đêm qua Thẩm Hồi đã gặp.

Những người Tiêu Khởi đưa đến bị nhốt cả vào một phòng giam rộng lớn, hơn ba mươi người bị giam cùng nhau lại không một ai lên tiếng, nặng nề mùi chết chóc.

Hoặc là… đã nản lòng thối chí.

Nhưng người ở nơi này nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, trong lòng chùng xuống, ngoài nỗi tuyệt vọng thì cũng không hẳn là bất ngờ.

Cửa phòng giam bị mở ra, những người bị giam bên trong ngẩng đầu nhìn ra cửa, khi thấy Thẩm Hồi đứng bên cửa, không khỏi hơi kinh ngạc.

Thẩm Hồi nhìn qua từng người một. Ánh mắt của nàng điềm tĩnh và thản nhiên, không có phẫn nộ, càng không có oán thù. Ánh nhìn ôn hoà của nàng từ tốn quét qua khuôn mặt của từng người, khựng lại đôi chút ở trên gương mặt của Lý tiên sinh tóc mai bạc trắng, cuối cùng khi dời mắt, mặt mày thậm chí còn hiện nét cười nhẹ khoan dung.

“Ta và các ông là những người giống nhau.”

Đây là câu đầu tiên nàng mở miệng nói với bọn họ.

Đây cũng là câu mà nàng vốn dĩ muốn nói với bọ họ sau khi bị bắt lên núi đêm qua.

Nhóm người bị giam ở đây không khỏi sững sờ, có hơi ngạc nhiên mà một lần nữa nhìn qua Tiểu Hoàng hậu đứng ở cửa nhà lao bằng những ánh mắt khác nhau.

Thẩm Hồi nhìn ông lão ngồi trong góc, mỉm cười nói: “Ngày còn bé ta từng đọc tác phẩm của tiên sinh, đặc biệt thích câu “Non sông dẫu có hoang tàn, không thẹn lòng chẳng phí công, càng không hối hận.””

Vị tiên sinh già cả nọ kinh ngạc nhìn qua, nhưng Thẩm Hồi đã dời mắt, tìm được Lâm Hổ trong đám người.

Mặt Lâm Hổ lập tức tái đi, đêm qua hắn dùng từ dơ tiếng bẩn nói nhiều lời đại bất kính như vậy, hắn biết mình chắc chắn không có kết cục tốt.

“Gia phụ từng khen Lâm tướng quân anh dũng, còn viết trận chiến ở cửa ải Khương Môn của tướng quân ngày trước thành chuyện xưa kể trước khi ngủ, kể cho các tỷ muội trong nhà nghe.” Thẩm Hồi tạm dừng rồi dịu dàng thêm một câu: “Lâm phu nhân ở trong cung vẫn bình an mọi bề.”

Nếu nói câu trước của Thẩm Hồi không thể lay động được Lâm Hổ chút nào, thì câu sau lại làm hắn cứng đờ cả người, hồn phách như bị rút ra, đã quên mình đang ở nơi nào.

Bởi đều gặp cảnh chính thê bị cưỡng ép nhập cung, mới khiến hắn dứt khoát rời kinh ra quân đến nương nhờ Tiêu Khởi. Chỉ là cừu thù chưa trả đã bị biến thành vật hi sinh.

Khi Thẩm Hồi ra khỏi nhà lao dưới lòng đất và gặp lại Bùi Hồi Quang, y đang đứng ở góc sân phía Tây Nam, trong tay cầm bình nước bằng đồng, ung dung tưới nước cho mầm vải.

Thẩm Hồi đứng ở chỗ cũ nhìn y chốc lát mới tiến về phía y, đứng bên cạnh y cùng y ngắm mầm xanh chui ra từ đất trồng.

“Ở đây đang trồng cái gì thế?” Thẩm Hồi tò mò hỏi.

Thẩm Hồi từng ăn không ít vải, nhưng vải đưa tới bên cạnh nàng đều là trái đã được hái xuống. Nếu chỉ vào cây vải mà hỏi nàng, nàng cũng không nhận ra.

“Cây vải?” Bùi Hồi Quang đáp.

Thẩm Hồi có chút hiếu kỳ mà ngồi xổm xuống, quan sát kỹ mầm vải, tà váy mềm phết đất nàng hỏi: “Hoá ra khi còn nhỏ quả vải trông như thế này.”

Nàng lại hỏi: “Tất cả chúng nó sẽ từ từ lớn lên, biến thành cây vải và kết ra trái cây miệng sao?”

“Gieo xuống mười hạt, chỉ nảy mầm ba cây này.” Bùi Hồi Quang nói.

Thẩm Hồi lại nhfin thoáng qua mầm nhỏ màu xanh lá chui lên từ đất trồng, cảm thấy chúng nó có thể lớn lên trong tay Bùi Hồi Quang cũng là chuyện rất ly kỳ. Nàng hỏi: “Sao Chưởng ấn lại từ tay trồng vải?”

Nàng ngẩng đầu, mỉm cười ngước nhìn Bùi Hồi Quang đứng cạnh, nói tiếp: “Quả thật không biết chàng thích ăn vải đến thế, thích đến nỗi phải đích thân trồng. Tuy rằng chỉ có ba hạt nảy mầm, nhưng nếu chúng đã chui ra khỏi đất thì tất nhiên sẽ lớn lên và kết quả.”

Bùi Hồi Quang “Ừ” một tiếng, đặt bình tưới trong tay xuống, thản nhiên nói: “Đến khi ấy thoa nước vải lên người nương nương, lại vẩy ít mật ong. Nghĩ thôi đã thấy ngon.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.