Vệ Phong tiến quân về phía tây, Đàm Tam Khuyết đánh về phía bắc.
Ta ở Kinh Châu, thường xuyên nhận được thư từ cả hai người.
Đàm Tam Khuyết viết rằng, Tống Bảo Bình đã sinh được một nhi tử, hắn ta đã có người nối dõi, còn ta đã trở thành mẫu thân rồi.
Ta bực bội ném lá thư vào chậu than.
Tên thần kinh, chuyện này có liên quan gì đến ta chứ?
Thư của Vệ Phong giấy trắng mực đen, hàng ngày báo cáo tình hình quân sự ở tiền tuyến một cách nghiêm túc, ở cuối thư luôn kèm theo vài lời ngắn gọn.
“Khi đi qua trạm dừng chân, muôn hoa đua nở, xin gửi tặng chủ công một đóa phù dung, để chủ công thưởng thức.”
“Đóng quân tại Quảng Nguyên, các bậc trưởng lão tặng mười cuộn gấm Tứ Xuyên, xin biếu chủ công may áo xuân.”
“Đánh hạ Lãng Trung, dân chúng dâng tặng điềm lành, là một cây linh chi ngàn năm, ăn vào sẽ kéo dài tuổi thọ, mong chủ công mau chóng sử dụng.”
“Đêm qua, có sao băng từ trên trời rơi xuống, ánh lửa rực rỡ, rơi xuống đồng cỏ Mục Dã ở phía bắc, quả thật là điềm lành trời ban, xin chúc mừng chủ công. (Thiên thạch đã được đặt lên xe kéo chở đến Tương Dương rồi).”
Ta viết thư dặn dò hắn: “Bá Ước, ngươi còn trẻ, đừng nghe người ta nói bậy. Điềm lành gì chứ, tất cả đều là giả dối, lừa gạt người thôi.”
Vệ Phong đáp: “Khởi bẩm chủ công, đó là điềm lành thật! Thần đã tận mắt chứng kiến! Chủ công ra đời nên mới có nhiều điềm lành như vậy, sao chủ công lại không tin chứ?”
Ta bất lực lắc đầu.
Đại tướng quân của ta có chút mê tín.
Ta có thể làm gì đây?
Tất nhiên là dựng thiên thạch giữa phủ, trồng hoa phù dung, mặc áo xuân làm từ gấm Tứ Xuyên, thưởng thức cùng các quan gia.
“Vệ Phong thế như chẻ tre, lập được chiến công hiển hách, ta nên thưởng hắn thế nào?”
Tề Ngoạn phe phẩy quạt lụa: “Mới đôi mươi đã được phong hầu làm tướng, còn chưa đủ sao?”
“Nhưng dù sao đó cũng là thứ ta lừa được từ Đàm Tam Khuyết. Nói cho cùng, đó là Đàm Tam Khuyết thưởng cho hắn, ta chưa từng cho Bá Ước thứ gì cả – hay là ta tặng hắn một ngôi nhà? Giá nhà ở Tương Dương gần đây tăng ghê lắm.”
Đôi mắt tinh ranh của Tề Ngoạn lóe lên: “Vệ Tướng quân chắc chắn sẽ không nhận đâu.”
Quả nhiên, ta hạ chỉ tặng hắn một ngôi nhà, Vệ Phong từ chối: “Thần ở ngoài dẫn binh, lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu, không cần nhà cửa.”
“Chẳng lẽ ngươi không định về nữa sao?”
“Chẳng lẽ chủ công định ở mãi Kinh Châu chật hẹp này sao?”
“Vậy ngươi cũng phải có chút tài sản chứ. Ngươi không ở, mua để đó cũng sẽ tăng giá.”
“Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân.”
Ta cầm xấp thư dày, lo lắng: “Ta chưa từng thấy ai không thích tiền, không mua nhà, tuy những gì hắn nói rất có lý, nhưng khi hắn về Tương Dương yết kiến ta, sẽ ở đâu?”
Chẳng bao lâu sau ta đã biết câu trả lời.
Ngày sinh nhật ta, Vệ Phong đến dâng biểu chúc thọ, mang theo thử ly hai đầu, nhã tước biết nói, cóc ba chân, nai con toàn thân trắng muốt và một cụ già hơn chín mươi tuổi.
“Thần ở Kinh Châu không có nhà cửa, có thể tạm trú vài đêm ở chỗ chủ công không, giống như trước đây, để trực đêm cho chủ công?”
Ta nhìn gương mặt ửng hồng của Tướng quân thiếu niên, nuốt xuống ngàn lời muốn nói: “Mời vào.”
Từ đó, Kinh Châu phủ biến thành vườn bách thú, Vệ Phong thấy thứ gì kỳ lạ hiếm có đều không quản đường xa ngàn dặm mang về cho ta xem.
Thư từ không dứt, điềm lành liên tiếp.
Ta liếc nhìn chàng thiếu niên đang ôm kiếm đi tới đi lui dưới ánh trăng, đóng hộp đựng vàng bạc châu báu mà Đàm Tam Khuyết gửi tặng lại.
“Cầm đi. Cho Vệ Tướng quân dùng làm quân phí.”
Tiền tài phú quý, chẳng qua cũng chỉ là vật ngoài thân.
“Bá Ước, vào uống chén trà đi. Trong thư ngươi nói đã học được nhiều khúc dân ca, mọi người đang chờ nghe đấy.”
“Khụ khụ… Vậy Vệ Phong xin tuân mệnh.”
Đêm đó, trong Kinh Châu phủ, ta đánh đàn, hắn hát ca.
– “Ngày xuân ca hát uống rượu say, thanh xuân bên người về chốn cũ.”
Hết chương 8