Họ Tạ trăm năm qua, chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.
“Hoàng thượng, nếu Thái tử điện hạ đã quyết ý, xin thành toàn cho điện hạ!”
“Thần tuyệt đối không oán thán!”
Một đoàn người khác lại quỳ xuống.
Chỉ vì một nữ tử câm, mà làm náo loạn đến mức khó coi như thế này!
Hoàng thượng đã giận cũng đã giận, tức cũng đã tức.
Nhưng sự việc đến nước này, dù Hoàng thượng không muốn đồng ý, cũng không còn cách nào khác.
Chỉ là đúng như lời đồn trong thành, trưởng nữ nhà họ Tạ đã đính hôn với Thái tử điện hạ mười mấy năm, lại chiếm một nửa thế lực trong triều, nếu hủy hôn, ai dám cưới nàng?
Nếu hủy hoại cả đời Tạ Thục Nhân như vậy, sau này Hoàng thượng làm sao còn mặt mũi đối diện với trung thần?
Liệu mối quan hệ hòa thuận trăm năm giữa họ Tạ và hoàng thất có bị phá vỡ từ đây?
Khi tình thế đang căng thẳng, một người bất ngờ xuất hiện, khiến mọi người kinh ngạc.
Thực ra hôm đó ta đã đặc biệt gửi cho Sở Ngu một lá thư:
【Ăn mặc đẹp đẽ một chút.】
【Đừng quá nghiêm nghị.】
【Ngoại hình vẫn là yếu tố quan trọng nhất.】
Vì thế, theo lời đồn, khi người ấy xuất hiện, mày mắt phong lưu, phong thái thanh thoát như một bức họa.
Tựa như thần tiên từ trên trời giáng xuống.
Đến khi hắn quỳ xuống, mọi người mới nhận ra.
Đó chính là vị Đại hoàng tử yếu ớt, gần như đã bị mọi người quên lãng.
Khi hắn mở miệng, lời nói càng khiến người ta sửng sốt:
“Phụ hoàng, nhi thần cầu xin cưới Tạ Thục Nhân làm thê tử.”
Một câu phá vỡ thế cục.
Hoàng thượng kinh ngạc nhận ra mình đã quên mất còn có một người con trai khác, dù thân thể yếu kém, nhưng đã sống qua tuổi mười tám mà Quốc sư từng tiên đoán.
Phụ thân ta ngạc nhiên nhận ra sau vài năm không gặp, vị Đại hoàng tử này đã trở nên xuất thần như vậy, thậm chí còn nhìn thuận mắt hơn cả vị Thái tử như trúng tà kia.
Một quân một thần, ánh mắt giao nhau, thấu hiểu lẫn nhau.
Chỉ có Thái tử điện hạ, nghe đồn khi đó sắc mặt vô cùng đặc sắc, ngạc nhiên đến mức suýt đứng dậy.
Chưa kịp lên tiếng, Hoàng thượng đã ban chỉ.
Hủy bỏ hôn ước giữa Tạ Thục Nhân và Thái tử, chuyển thành ban hôn với Đại hoàng tử.
Đồng thời ban hôn cho Thái tử và nữ tử câm Liễu Nhược, chọn ngày lành thành hôn.
Sự việc, kết thúc tại đây.
Khi nhận được thánh chỉ, đã lâu rồi ta mới thấy lòng mình vui vẻ.
Nước cờ đầu tiên thuận lợi như thế này, nằm ngoài dự liệu của ta.
Điều này cho thấy, chọn đúng đồng minh rất quan trọng.
Chỉ là vừa mới nhận thánh chỉ, Sở Hành đã đến ngay sau đó.
Cuối cùng cũng có thể cưới được người đẹp, hắn không ở bên Liễu Nhược mà ân ái, lại chạy đến tìm ta gây chuyện?
Ta ra lệnh: “Thái tử và chó, không được vào trong.”
Đáng tiếc, chỉ có Hồng Nhạn trong viện ta dám hét lên câu này với hắn.
Sở Hành đứng ngoài viện, tức giận đến mức không kìm chế được:
“Tạ Thục Nhân, ta thấy nàng đ.i.ê.n rồi!”
“Ta tốt bụng đến nhắc nhở nàng, Sở Ngu chẳng qua chỉ là một kẻ phế nhân!”
“Nếu nàng biết điều, tốt nhất hãy nghĩ cách hủy hôn đi!”
“Nếu không, tương lai sẽ có ngày nàng phải khóc đấy!”
Trong lòng ta rất vui vẻ, ngay cả lông mày cũng lười nhướng lên vì hắn.
Chỉ từ từ mở lá thư trong tay.
【Khi nào đi nước cờ thứ hai?】
Đồng minh của ta, quả nhiên tiến bộ hơn kẻ ngoài kia nhiều.
Ta đặt bút viết: 【Không vội.】
【Mời ngài xem một màn kịch hay.】
Trước khi Sở Hành g.i.ế.t ta, thực ra hắn đã nói rất nhiều.
Chỉ là lúc đó quá đau, ta không nhớ rõ hết.
Ấn tượng sâu sắc nhất có lẽ là một câu:
“Nếu không phải vì ngươi, nếu không phải vì họ Tạ các ngươi, ta và Nhược Nhược đã có thể bên nhau đến bạc đầu!”
Đời này không có ta, không có họ Tạ.
Ta muốn xem, hắn và Liễu Nhược, làm sao mà bên nhau đến bạc đầu.
Trong phòng, hương trà tỏa nhẹ nhàng.
“Ở phương Nam dịch bệnh bùng phát, Thái tử điện hạ xin đi cứu trợ vốn là chuyện tốt, nhưng mà…”
“Mang theo nữ quyến, liệu có hợp lý không?”
“Có gì không hợp chứ? Nữ tử câm… dù vẫn chưa chính thức làm Thái tử phi, nhưng bách điểu triều phượng, người được trời phù hộ mà!”
“Nghe nói nàng ấy còn biết y thuật, có khi lại có thể giúp đỡ bách tính nữa cũng nên!”
Trong trà quán, lúc nào cũng có những người thích bàn luận chuyện thế sự.
“Đây là màn kịch hay mà nàng nói sao?”
Thái tử điện hạ đi xuống phía Nam cứu trợ dịch bệnh, mang theo nữ tử câm chưa chính thức vào cửa.
Lập tức khiến cả thành xôn xao bàn tán.
Ta nhướng mày, nhấp ngụm trà, tất nhiên không chỉ có thế.
“Thục Nhân thuần khiết hơn cả trà, may thay có kẻ không nhận ra điều đó.” Sở Ngu bỗng nhiên cười nói.