“Sao hả, ngươi quen hắn ta à?”
Quý Thanh Lâm vừa trả lời Sở Uyên, vừa để ý thái độ của Tư Nhược Trần.
Lúc hắn nói chuyện, cả người Tư Nhược Trần cứng ngắt, hơi thở nặng nề rất kỳ lạ.
Ngay cả khi hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt y trong bóng tối, Quý Thanh Lâm vẫn có thể đoán khuôn mặt Tư Nhược Trần bây giờ chắc chắn đã trắng bệch rồi.
Nhưng y sợ gì chứ?
Sở Uyên mở miệng: “Quen, ngài có muốn gặp hắn không Vương Gia?”
Thật ra Quý Thanh Lâm cũng muốn, nhưng hắn ta đã bị Tư Nhược Trần đạp xuống vực rồi còn đâu, không biết có thể tìm được cái xác nguyên vẹn không nữa.
Gã này hỏi mình như vậy làm gì?
Không lẽ nhân chuyện này để áp chế mình?
Dù có là gì, để người khác đoán được mong muốn của mình thì cũng đều là việc làm ngu ngốc.
“Không muốn gặp, ta cũng không thân với hắn.”
“Vậy là do ta nhiều chuyện.”
Chuyện Quý Thanh Lâm cưỡng ép kết hôn với Sở Uyên khi đó đã gây ra một vụ náo động lớn. Hơn nữa, hắn chưa bao giờ cưới vợ, mọi người gần như đều tin vì hắn yêu Sở Uyên nhiều năm, không phải hắn thì không cưới.
Nếu hắn nói không quen biết hắn ta, ở đây ngoại trừ Hoa Ngưng Vũ ở Thiên Cơ Các nhiều năm, không có ai tin.
Tư Nhược Trần nghe thế ngạc nhiên, khẽ cụp mắt.
Trong bóng tối, biểu tình trên mặt Quý Thanh Lâm cũng rất khó đoán được thật giả.
Sở Uyên cười lạnh.
Nói dối thì càng chứng minh hắn có quan tâm.
Quý Thanh Lâm vốn là một tên miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.
Sau này có nhiều cơ hội để thử lại lắm.
Trong mắt Sở Uyên, quan hệ của Quý Thanh Lâm và Tư Nhược Trần rất yếu ớt, chỉ cần hắn ta giở chút thủ đoạn, là có thể biến họ trở mặt thành thù, giống như ngày xưa.
Đi dọc theo con đường đá một lúc, cuối cùng nhìn thấy phía trước có một luồng ánh sáng mờ nhạt.
Đã đến lối ra.
Nó giống như một cái giếng trời, bên trên có một cái miệng lớn, ánh trăng từ trên cao lọt vào, chiếu sáng mọi thứ xung quanh.
Các loại thực vật kỳ lạ bò khắp nơi, cành cây và dây leo rậm rạp đan xen dày đặc, che khuất tầm nhìn phía dưới
Không thể thấy rõ ràng tình trạng bên dưới.
Mặc Tùng lần này không dám xông lên phía trước, rụt rè trốn ở bên cạnh Liễu Dật Hàn.
Hắn ta không dám trốn bên cạnh Quý Thanh Lâm, sợ sau này Tư Nhược Trần sẽ trả thù.
Quý Thanh Lâm vốn đi trước, đang định nhảy vào đầu tiên, lại bị Tư Nhược Trần túm lại kéo lui một bước, làm người đầu tiên nhảy vào.
Quý Thanh Lâm sửng sốt nhìn y, ngay cả nắm cũng không nắm lại kịp.
Lúc tỉnh táo lại đang định nhảy xuống thì nghe thấy tiếng Tư Nhược Trần vọng lên:
“Sư Phụ đừng nhảy vội.”
Tiếp theo là một tiếng gầm chói tai của dã thú.
Nhưng lại không giống bất kỳ dã thú nào mà hắn từng nghe nói.
Phản ứng đầu tiên của Quý Thanh Lâm, y sắp xảy ra chuyện rồi!
“Con ở đó đừng di chuyển, ta xuống ngay đây.”
Một nửa cơ thể của hắn đã rơi xuống, nhưng lại bị một bàn tay khác nắm chặt, hắn ngẩng đầu híp mắt trừng người đó.
Là Sở Uyên.
“Nhan Trạch, ngươi đừng ép ta ra tay.”
Sở Uyên cười với hắn, khom người kéo hắn lên đẩy vào trong, mình thì thuận thế đó nhảy xuống dưới.
“Vương Gia yên tâm đi, ta đi xuống đó chăm sóc cho y.”
Liễu Dật Hàn cũng kéo Quý Thanh Lâm lại, lắc đầu với hắn.
“Ngươi không thể đi, nếu phía dưới còn có cơ quan khác, ngươi cũng bị mắc kẹt, vậy muốn cứu người ra càng khó hơn.”
Quý Thanh Lâm khẽ cắn môi, trên người Tư Nhược Trần vẫn còn thương tích.
Nhưng Liễu Dật Hàn nói cũng đúng, chỉ có thể chờ xem chuyện gì xảy ra tiếp theo.
*
Nghe thấy có người nhảy xuống, Tư Nhược Trần hơi hoảng sợ.
Y sợ là Quý Thanh Lâm sẽ nhảy xuống theo.
Nhưng khi nhìn thấy người tới, y liền cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng đề cao cảnh giác.
“Sở Uyên, ngươi tới đây làm gì?”
Sở Uyên cười với y: “Không có gì, ta chỉ muốn ngươi cách xa người của ta một chút thôi, ngươi chiếm hữu lâu vậy rồi, không phải nên trả lại sao?”
“Người của ngươi? Người ấy có thừa nhận sao?”
Sở Uyên nhướng mày: “Tuy rằng hôn lễ lần đó chưa kịp hoàn thành, nhưng cả thiên hạ đều biết người hắn muốn cưới là ai, có phải người của ta hay không? Ngươi thấy thế nào hả?”
“Người không thừa nhận thì không tính.”
Tư Nhược Trần trừng hắn.
Sở Uyên cười châm chọc: “Sao ngươi lại cứ phải tự lừa mình dối người? Thật đáng thương.”
Cuộc nói chuyện giương cung bạt kiếm của họ dừng lại, một gã đàn ông từ đâu lao ra, há to cái miệng như bồn máu cắn mạnh về phía họ.
Sở Uyên nhẹ nhàng né tránh, đá người nọ về phía Tư Nhược Trần:
“Tặng cho người món quà lớn đây, tiếp đi.”
Tư Nhược Trần đâm thủng ngực người nọ.
Y chưởng bay gã đó vào tường, phát ra một âm thanh rất lớn, như là đã đụng phải thứ gì trong bóng tối.
Tiếng gầm thấu trời thậm chí còn lớn hơn trước.
Từ khi Tư Nhược Trần nhảy xuống, đã luôn ẩn nấp trong bóng tối.
Nhưng y có thể cảm nhận được, số lượng thật sự rất nhiều.
Không ngoài dự đoán, chỉ giây tiếp theo đã có vô số bóng người lao lên.
Tư Nhược Trần lại rút kiếm, thanh kiếm bạc không ngừng chuyển động trong tay y.
Âm thanh thanh kiếm đâm vào da thịt vang vọng không ngừng.
Vết máu dính lên da y lại lạnh lẽo chứ không hề ấm áp.
Dần dần Tư Nhược Trần nhận ra có gì đó không đúng.
Dù cho có nhiều người đi nữa, giết lâu như vậy cũng nên giết hết rồi.
Nhưng những kẻ này lại giống như không có điểm cuối.
Và những kẻ này có vẻ thích tấn công từ bên dưới, mỗi kẻ đều khá thấp bé.
Kiếm trong tay y vung đến mức tê liệt, mà đám người đó lại xông ra như vô cùng vô tận.
Bên kia Sở Uyên cũng gần như không chống đỡ nổi, nhưng hắn ta lại không có vẻ vội vàng gì.
Cũng không biết đang bày trò gì.
Lúc này, từ bên trên vọng đến tiếng nói của Quý Thanh Lâm từ phía trên truyền đến.
“Dưới đó rốt cuộc có bao nhiêu người? Các ngươi đã đánh nhau nửa canh giờ rồi.”
Tư Nhược Trần nhân lúc có khoảng không thư thả để trả lời hắn:
“Không biết, con nhìn không rõ lắm, nhưng lại cảm giác có gì đó không ổn, con cảm thấy mình đã giết không ít, nhưng lại lập tức xuất hiện một đợt mới, giống như…”
“Giống như cơ bản không thể giết chết bọn chúng vậy!”
Sở Uyên ở bên cạnh thâm sâu phụ họa một tiếng:
“Y quả thật đã giết rất nhiều.”
Không thể giết chết? Đó là thứ quái vậy gì?
Quý Thanh Lâm nhớ đến năng lực chữa trị cường đại của Mộng Mô, và suy nghĩ biến thái của Sở Uyên trong ảo cảnh, tự dọa mình toát mồ hôi lạnh cả người.
Ngay cả Tư Nhược Trần cũng không thể thừa hưởng hoàn toàn khả năng chữa lành đáng sợ đó, dù đã đổi đôi mắt của Mộng Mô, vậy còn ai có thể làm được điều đó?
Hắn khẽ nuốt nước bọt, nói với người phía dưới:
“Mắt của họ màu gì? Có phải màu đỏ không?”
Tư Nhược Trần sửng sốt, hiểu được ý của Quý Thanh Lâm.
Y nghiêm túc quan sát, ngoài màu đen của bóng tối thì chẳng thể thấy được gì cả.
Ánh trăng trên đầu gần như bị che khuất bởi những dàn cây xanh rậm rạp kỳ lạ kia.
“Sư Phụ, con chỉ toàn thấy màu đen thôi.”
Quý Thanh Lâm thở phào nhẹ nhỏm, vậy chắc là không phải đâu.
Hoa Ngưng Vũ đột nhiên nhớ tới gì đó.
“Ta nghe nói ở Thục Cương có một loại cổ trùng, nếu thả vào người lúc người đó còn thở, là có thể biến người đó thành con rối, giống như Hoạt Tử Nhân*.”
(Chỉ việc còn sống nhưng không thể làm được gì, cũng đồng nghĩa là xác sống và thây ma, là trạng thái nửa chết nửa sống, trích theo baidu.)
Mặc Tùng ngạc nhiên nói: “Vậy thì người đó xem là người sống hay người chết?”
“Nửa người sống.” Hoa Ngưng Vũ nhìn đám bóng đen phía dưới:
“Nhưng ta nghe nói, nếu có thể bảo đảm thi thể không bị tổn hại, sau khi hạ loại cổ này lên người, sau đó lấy ra, như vậy người đó rất có thể sẽ sống lại.”
Nhưng sau đó cô lại lắc đầu:
“Nhưng làm sao một người sống có thể hạ loại cổ này được? Làm sao một người đang sống dở chết dở lại có được cơ thể nguyên vẹn? Hạ loại cổ này để khiến một người sắp chết sống lại gần như là không thể, loại cổ này thường bị những kẻ có lòng dạ bất chính sử dụng, chế tạo con rối để phục vụ mưu đồ riêng.”
Quý Thanh Lâm nhớ trong ảo cảnh Sở Uyên từng cố gắng phục hồi thi thể của Lăng Khanh, nếu giống như lời Hoa Ngưng Vũ nói, vậy thì suy nghĩ của hắn cũng không phải không có căn cứ.
Chỉ là loại cổ này yêu cầu người đó phải còn thở, còn Lăng Khanh chỉ là một xác chết.
“Con rối này thật sự có thể bất hoại bất diệt à?”
Quý Thanh Lâm nhìn hai người phía dưới đang cố gắng chiến đấu, hỏi Hoa Ngưng Vũ.
Hoa Ngưng Vũ khẽ gật đầu.
“Vâng, nếu như cổ trùng trong người con rối không chết, thì dù con rối bị tổn thương thế nào cũng sẽ không sao.”
“Có cách gì giải quyết không?”
“Có, loại cổ này sợ ánh trăng, thường sống ở trong cổ họng con người, chỉ cần chặt đầu rồi để ánh trăng chiếu vào, những con rối này sẽ trở thành xác chết thực sự.”
“Được, vậy chúng ta nghĩ cách loại bỏ hết dây leo phía trên, để ánh trăng có thể chiếu xuống dưới.”
Dứt lời, hắn la to với hai người bên dưới:
“Hai người chặt đầu những người phía dưới, khi ánh trăng chiếu vào, những kẻ này sẽ không hoạt động nữa.”
“Được, Sư Phụ.”
“Biết rồi, Vương Gia.”
Nụ cười của Sở Uyên càng sâu hơn.
Không khó để loại bỏ đám dây leo phía trên. Mấy người họ rất giỏi khinh công, nhẹ nhàng đặt chân lên những mỏm đá nhỏ nhô lên trên bức tường đá để đứng, Nhảy qua lại vài lần, bầu trời bị bao phủ bởi những dây leo khổng lồ dần dần thưa thớt.
Vài tia sáng của ánh trăng lọt xuống, khiến bóng tối phía dưới dần dần lùi xa.
Động tác của Tư Nhược Trần không hề dừng lại, dù đã tốn sức một thời gian dài, nhưng sức chịu đựng của y rất kinh người. Chỉ trong chốc lát lại nhanh hơn.
Dường như Sở Uyên kiệt sức, hắn ta bước sang một bên, giao nhiệm vụ này cho Tư Nhược Trần.
Kiếm trong tay y nâng lên hạ xuống, dáng người tao nhã, mỗi nhát kiếm vung ra liền nghe tiếng máu phụt chảy.
Mùi máu tanh dày đặc dần tỏa ra trong bóng đêm.
Mùi vị thật khiến người ta buồn nôn.
Tiếp đó là từng tiếng “phịch” nặng nề, là tiếng những cái đầu rơi xuống đất.
Cổ trùng nằm trơ trọi trong cổ họng của những người đó, dưới ánh trăng chiếu rọi, chúng lập tức hóa thành tro bụi, thi thể họ cuối cùng cũng bất động.
Đến khi đã xóa xổ gần như bằng hết, Tư Nhược Trần mới dừng tay lại.
Những dây leo trên đầu ngày càng mỏng dần, ánh trăng bên trên càng tỏ sáng, càng khiến y cảm nhận rõ ràng trong bóng đêm.
Khi y ngẩng đầu lên nhìn rõ, toàn bộ máu từ cơ thể giống như chảy ngược, y cứng đờ tại chỗ.
Thanh kiếm đẫm máu trong tay leng keng rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Những xác chết không đầu này yên lặng nằm trên mặt đất, đuôi duỗi về sau để cử động, chiếc đuôi vốn dĩ xinh đẹp đang đầm đìa máu tươi.
Những cái đầu lăn lốc trên đất đều bị móc mắt, chỉ còn lại hốc mắt trống rỗng.
Nhưng Tư Nhược Trần cảm thấy rằng họ đang nhìn mình.
Xem y dùng chính đôi tay này để giết chết tộc nhân của mình.
Toàn bộ vết máu trên người y, lúc này dường như biến thành những mảnh sắt nóng, nóng đến mức khiến da y như đang bỏng.
Cổ họng Tư Nhược Trần nghẹn cứng, chỉ có thể co giật khóe miệng, đôi môi tái nhợt run rẩy.
Tư Nhược Trần cảm nhận được hơi gió phía sau, y quay đầu lại, nhìn Giao Nhân đang muốn lao đến cắn mình, cũng không cử động.
Sở Uyên cũng không cản lại, cứ đứng im xem vở kịch này.
Quý Thanh Lâm ở trên, không có cách nào dựa vào ánh sáng yếu ớt này để nhìn rõ toàn bộ phía dưới, cả một nửa đều nằm trong bóng tối.
Nhưng hắn liếc sơ cũng thấy có bóng đen đang lao về phía Tư Nhược Trần, mà Tư Nhược Trần lại chỉ đứng ngây người.
“Mau tránh ra.”
Quý Thanh Lâm cơ hồ không có thời gian suy nghĩ, chỉ dựa vào bản năng cơ thể mà nhảy xuống, dùng kiếm chém đứt đầu thứ kia.
Âm thanh của Hệ Thống và tiếng hét xé lòng của Tư Nhược Trần gần như phát ra cùng một lúc.
[Ký chủ dừng tay.]
Hai mắt Tư Nhược Trần đỏ đậm, cách một cái xác Giao Nhân không đầu, xa xa nhìn về phía Quý Thanh Lâm, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Y cố gắng mở miệng, cuối cùng chỉ có thể run rẩy thốt ra hai tiếng trong cổ họng.
“Mẫu thân…”