Hệ Thống kinh ngạc: [Đến bây giờ mà ngài vẫn còn rối rắm sao? Dù bây giờ Sở Uyên có sống lại thì cốt truyện cũng không thể như trước được nữa, ngài cũng không thể từ phản diện chính biến thành pháo hôi được!]
Nó thở dài một hơi: [Ngài vẫn nên thành thật cứu nhân vật chính đi, tôi không tin ngài đủ nhẫn tâm bỏ mặt nhân vật chính.]
Giọng nói của Các Lão thúc giục hắn: “Nghĩ xong chưa?”
Tư Nhược Trần và Sở Uyên đồng thời đưa mắt nhìn hắn.
Hắn chọn gì đây?
Tư Nhược Trần từ từ cúi đầu xuống, gương mặt yêu diễm chìm dần vào bóng tối.
Sao người lại chọn y được chứ?
Không có khả năng đó.
Căn bản là không có khả năng.
“Thỉnh nói cho ta biết, một người nếu bị đổi mắt với Mộng Mô, vậy có cách nào để cứu chữa không?”
Sở Uyên: “…”
Tư Nhược Trần nháy mắt ngẩng đầu lên.
Người… người vừa nói gì?
Các Lão gõ trượng trong tay, những bức tường xung quanh rung chuyển. Đột nhiên, một cuốn sách bay ra từ những chiếc kệ, các trang sách tự động lật lật, cuối cùng dừng lại ở một trang.
Cuốn sách dừng trước mặt Quý Thanh Lâm.
Các Lão: “Đáp án mà ngươi cần ở trong đó.”
Quý Thanh Lâm cầm cuốn sách lên, đọc một hồi, vẻ mặt càng ngày càng nhăn nhó.
Các Lão: “Sao thế?”
Quý Thanh Lâm: “Thứ trong này không liên quan gì đến việc mà ta hỏi…”
Hắn liếc mắt xuống dưới thấy một mảnh giấy vụn còn dính lại trên gáy sách.
“Chỗ này có một tờ bị người ta xé mất rồi.”
“Không thể nào!”
Cát Lão giật lại cuốn sách, khi nhìn thấy mảnh giấy vụn, lão tức giận đến mức chửi ầm lên.
“Là ai? Ai dám động vào sách của lão phu? Giết hắn! Lão phải giết hắn!”
Quý Thanh Lâm không có thời gian nhìn lão phát điên.
“Lão có còn nhớ nội dung của cuốn sách này không? Hay là nhớ ai đã đọc cuốn này trước đó không?”
Các Lão cắn răng ôm sách:
“Nội dung trong sách lão phu không nhớ, nhưng lão nhớ kẻ kia!”
Lão chống quải trượng, bay tới bay lui trên không trung, trông rất tức giận.
“Là ai chứ? Hình như đã lâu lắm rồi? Ta nhớ kẻ đó là một nam nhân.”
Quý Thanh Lâm: “Dáng vẻ nam nhân đó như thế nào?”
Các lão bay càng lúc càng nhanh, lão nói: “Là một nam nhân mặc đồ đỏ, tóc đen, rất trẻ tuổi, ánh mắt cũng rất đáng sợ.”
Quý Thanh Lâm: “Còn gì khác không?”
Các Lão chậm rãi dừng lại: “Ta nhớ rõ đôi mắt hắn màu đỏ, đúng vậy, đỏ như máu, tràn ngập toàn bộ con ngươi!”
Quý Thanh Lâm: “Màu đỏ?”
Tư Nhược Trần đứng một bên không ai chú ý tới, vẻ mặt hoảng hốt, càng cúi đầu thấp hơn.
Y chưa bao giờ ngờ tới, ông lão này vậy mà có thể nhớ rõ kiếp trước y từng tới đây?
Chẳng lẽ người trước mặt cũng trùng sinh giống y ư?
Còn cuốn sách đó, kiếp trước khi đọc xong y đã thực sự xé trang đó mất, nhưng ở kiếp này trang đó cũng đã biến mất!
Dường như thời gian ở đây được kết nối với kiếp trước, khác biệt với thế giới ngoài kia.
Thật ra, cuốn sách đó không có cách giải độc, chỉ có một cách để giảm bớt sự điên cuồng, đó là tự chia mình thành hai nhân cách.
Chất độc của Mộng Mô được nuôi dưỡng bởi những cảm xúc tối tăm, tiêu cực, vậy nên chỉ cần giao lại mọi thứ tồi tệ cho một nhân cách khác, còn lại nhân cách kia sẽ là một người bình thường.
Lại đảm bảo phải áp chế nhân cách tối tăm kia hoàn toàn là được.
Nhưng nếu một ngày nào đó, nhân cách tối tăm kia được nuôi dưỡng ngày càng mạnh mẽ hơn, nó sẽ thay thế nhân cách chính, mà bản thân hiện tại rất có thể sẽ biến mất vĩnh viễn.
Ngay từ đầu y đã biết, ở đây không có cách nào để cứu y cả.
Tư Nhược Trần thả mình vào cõi thần tiên, chờ y tỉnh táo lại, đã thấy Quý Thanh Lâm đang chăm chú nhìn y.
“Sư… Sư Phụ?”
Ánh mắt dò xét của Quý Thanh Lâm khiến y hơi hoảng sợ.
[Hệ Thống, mày có nghĩ kẻ đó là Tư Nhược Trần không? Y phục đỏ, tóc đen, đàn ông trẻ tuổi, mắt đỏ, chỉ còn thiếu tên của y nữa thôi.]
Hệ Thống cũng đăm chiêu: [Nhưng nếu thật sự là y, vậy tại sao y phải lừa gạt ngài chứ? Lúc trước nhân vật chính luôn ở bên cạnh ngài hơn mười năm, chưa từng có cơ hội tới chỗ này, rõ ràng ở đây cũng không ai biết y cả.]
Quý Thanh Lâm: [Có phải hay không… thử một lần sẽ rõ.]
Hắn nở nụ cười nhìn Tư Nhược Trần hiếm khi đứng cách hắn thật xa, sự nghi ngờ càng thêm khẳng định.
“Qua đây, qua chỗ Sư Phụ này, đứng bên cạnh ta.”
Tư Nhược Trần: “…”
Y có cảm giác hắn đang đào hố để chờ mình lọt vào.
“Sư Phụ, vết thương của con lại đau…”
“Lại đây!”
Quý Thanh Lâm trừng mắt nhìn y, Tư Nhược Trần nuốt nước miếng, toàn thân run rẩy, nhấc từng bước một đi qua chỗ hắn.
Quý Thanh Lâm kéo người đến trước mặt Các Lão, nâng cằm đưa khuôn mặt Tư Nhược Trần đến tầm mắt lão.
“Nhìn thử xem, lão có nhận ra người này không?”
Tư Nhược Trần bị hù đến mức tim nhảy lên cổ họng.
Tiêu rồi.
Các Lão nhìn y một lúc lâu rồi cuối cùng lắc đầu.
“Không quen.”
Phù.
Trái tim trên cổ họng của Tư Nhược Trần chậm rãi tuột xuống.
Chẳng lẽ ông lão này không nhận ra mình? Vậy thì đời này có người khác xé sách ư?
Quý Thanh Lâm buông Tư Nhược Trần ra, cảm thấy hơi áy náy vì vừa nghi ngờ y, sau đó lo lắng hỏi:
“Vết thương còn đau không?”
Tư Nhược Trần: “Không còn…”
Quý Thanh Lâm nhìn Các Lão: “Đã nói rõ là ta hỏi lão trả lời, nhưng sách bị xé mất rồi, vậy vấn đề của ta tính sao đây?!”
Các Lão cũng bất lực lắm, ôm gậy hùng hổ la mắng, bảo rằng nếu bắt được kẻ kia phải dùng gậy gõ nát đầu hắn.
Cuối cùng lão lẩm bẩm:
“Không thì các ngươi đến Bình Dương Quan thử xem? Nói không chừng có thể tìm được manh mối?”
“Sao lại phải đến Bình Dương Quan?”
“Cái này lão không nói được, nhưng ký ức của ngươi có tổn thương, còn tên nhóc kia nữa…” Các Lão chỉ vào Mặc Tùng:
“Ký ức của nó cũng bị người ta bóp méo, đều là cùng một người làm. Có lẽ sau khi ngươi tới đó thì ngươi có thể tự nhớ lại, nếu ta nói cho ngươi biết ta chỉ sợ sau này người đó sẽ trách cứ ta, ta cũng không có đủ năng lực để chọc giận y.”
Quý Thanh Lâm liếc lão một cái:
“Nhưng lão không thể trả lời vấn đề của ta, lại nghe bí mật của ta rồi, lão nghĩ ta sẽ đồng ý ư?”
Quý Thanh Lâm giả vờ muốn ra tay.
“Ngươi! Ngươi, ngươi sao lại muốn ăn hiếp người già vậy hả? Thôi được rồi, cùng lắm thì ta trả lời thêm một câu hỏi cho của ngươi.”
Hình như Các Lão thật sự hơi sợ hắn, sợ hắn sẽ phá tan tành nơi này.
Khóe môi Quý Thanh Lâm khẽ cong: “Vậy cũng được, ngoài Ngọc Tủy ra thì còn thứ gì có thể hoạt tử nhân nhục bạch cốt?”
Các Lão đột nhiên cười thần bí: “Muốn cứu người?”
“Phí lời.”
Các Lão bất mãn hừ một tiếng: “Không cần đâu, người đó chưa chết.”
Quý Thanh Lâm giật mình: “Lão nói gì?”
“Ngươi muốn cứu một người tên Sở Uyên đúng không? Hắn được người khác cứu rồi, sống tốt lắm.”
Quý Thanh Lâm im lặng hồi lâu mới hỏi: “Hắn đang ở đâu?”
Trái tim Tư Nhược Trần chầm chậm chìm xuống.
Ánh mắt Sở Uyên lại sáng ngời lên.
Xem ra trước sau thì mình vẫn là người Quý Thanh Lâm quan tâm nhất.
“Việc này thì ta không thể nói cho ngươi biết.”
Quý Thanh Lâm cau mày, hoàn toàn không nhìn thấy Tư Nhược Trần đang thất vọng vô cùng.
Hắn đang suy nghĩ, Sở Uyên còn chưa chết, tại sao hắn lại phải trở thành phản diện?
Lúc đầu hắn nghĩ, nếu cứu sống Sở Uyên thì hắn có thể trở lại làm pháo hôi như cũ, sau đó chờ Tư Nhược Trần đâm hắn một kiếm là có thể trở về thế giới của hắn.
Nhưng xem ra bây giờ chỉ còn cách tìm đủ điểm thù hận, hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi thế giới này, thì không còn cách nào khác.
Hắn yên lặng đứng một bên, tự mình buồn bực, cả người toát ra khí thế: ‘Cút hết đi, ai dám tới gần là toi mạng’.
Thấy hắn như vậy Tư Nhược Trần rất khó chịu.
Người đang nhớ tới Sở Uyên ư?
Các Lão trả lời xong câu hỏi của Quý Thanh Lâm, lão nhìn những người khác.
“Còn có ai muốn trao đổi không? Nếu không thì nhanh chóng ra ngoài. Đừng ở đây quấy rầy sự yên tĩnh của ta.”
Hoa Ngưng Vũ bước ra trước.
“Mặc dù ta không có bí mật gì đáng trao đổi, nhưng lần trước ngài nói nếu ta có thể ra ngoài tìm một người võ công cao cường, tóc bạc, đeo mặt nạ bạc cho ngài, thì ngài sẽ cho ta cơ hội hỏi một chuyện. Nhưng ta lại không thể mang ông ấy về, vì ông ấy đã chết rồi.”
Các Lão nhìn cô không dám tin: “Chết rồi? Sao y lại có thể chết được? Y chết rồi thì làm sao ta ra khỏi đây được?”
“Đáng chết! Thật đáng chết! Đã nói rõ ràng sau này sẽ thả ta đi! Vậy mà lại bị người ta giết rồi! Thật sự làm lão phu tức chết, làm lão phu tức chết mà!”
Lão lại bắt đầu bay loạn xạ trên không.
Trong lòng Sở Uyên hơi chấn động, người mà Hoa Ngưng Vũ miêu tả hình như là Lăng Khanh.
Các Lão sau khi trút giận liền xụi lơ, dính chặt vào vách tường.
“Ngươi hỏi đi, hỏi xong thì cút hết cho lão phu!”
Hoa Ngưng Vũ nhanh chóng nắm bắt cơ hội:
“Có cách nào khiến một người quên đi ký ức đau buồn không?”
“Có một người hình như trước đây đã từng sử dụng phương pháp này. Tuy đã lâu đến mức ta đã quên mất đó là ai, nhưng ta vẫn nhớ rõ có một loại cỏ tên là Vong Ưu Thảo, nếu ăn vào có thể quên hết những kỷ niệm đau buồn, có điều bây giờ ta không nhớ tìm nó ở đâu, ngươi hãy tự đi tìm đi.”
“Vâng.”
“Nhưng ngươi phải nhớ rằng, thuốc giải độc của nó cũng chính là bản thân nó. Hàng năm khi Vong Ưu Thảo nở hoa, phấn hoa của nó chính là thuốc giải độc. Nếu để người đó ngửi thấy mùi phấn hoa, thì họ sẽ nhớ lại tất cả.”
“Đa tạ Các Lão.”
Các Lão nhìn những người còn lại.
Liễu Dật Hàn và Mặc Tùng đồn thời lắc đầu, hai người họ không có gì muốn hỏi.
Dù có muốn hỏi cũng không thể cung cấp bí mật gì cho lão.
Mà đến lượt Sở Uyên thì hắn ta lại nói: “Ta muốn chờ chỉ còn một mình ta rồi nói.”
Thế là chỉ còn lại mỗi Tư Nhược Trần: “Ngươi muốn hỏi gì, bí mật không có giá trị ta sẽ không trả lời ngươi.”
Các Lão vẫn thấy người này quen quen, nhưng lão lại không nhớ ra.
Tư Nhược Trần nhẹ nhàng mở miệng, thì thầm một câu gần như chỉ mình Các Lão nghe thấy.
Y nói:
Ta là người trùng sinh.
Các Lão lập tức nhớ ra, tên này không phải kẻ lúc trước đã xé sách của mình sao?
Lão cầm gậy muốn gõ đầu y, nhìn thấy thanh kiếm trong tay y thì khẽ nuốt nước miếng.
Lão nhớ lần trước lão không trả lời câu hỏi của y, y cầm kiếm phá hủy gần hết nơi này, đuổi theo chém giết lão giống hệt kẻ điên.
Nhưng bây giờ nhìn y hình như hơi yếu?
Bỏ đi, lỡ như là do y giả vờ thì sao?
“Ngươi, ngươi muốn hỏi gì?”
Tư Nhược Trần nhấn mạnh từng chữ một: “Ta muốn biết mười năm trước, chuyện gì đã xảy ra ở Bình Dương Quan.”
Quý Thanh Lâm nghe xong ngẩng đầu.
Không thể không nói, tên đồ đệ này thật sự rất chấp niệm với việc tẩy sạch thanh danh của hắn!
Nhưng mà hắn thật sự không muốn đâu.
Đặc biệt là khi biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tăng điểm thù hận, hắn càng muốn bịt miệng Tư Nhược Trần lại.
Tha cho hắn đi mà, kiếm điểm thù hận cũng không dễ đâu, lần trước đổi túi Càn Khôn cho y đã tốn hết 30 điểm rồi, giờ hắn chỉ còn 50 thôi.
Các Lão còn tuyệt vọng hơn Quý Thanh Lâm.
“Sao các ngươi cứ hỏi liên quan tới vấn đề này vậy hả? Không biết!”
Tư Nhược Trần híp mắt, màu đỏ trong mắt chợt lóe lên.
Các Lão: “…”
“Cũng không phải là không thể. Tuy rằng ta đã thề với người đó là không nói gì, nếu không sẽ bị sét đánh, nhưng dù sao chỉ cần không phải chính miệng ta nói ra thì không sao cả.”
Lão nện nhẹ gậy lên đất, một cuốn sách khác bay ra từ hàng kệ xung quanh, rơi vào tay Tư Nhược Trần.
Tư Nhược Trần bỏ sách vào túi Càn Khôn.
Đôi mắt Các Lão dính vào đó.
“Đồ tốt đó, ngươi có thể hỏi ta thêm một chuyện, ngươi đưa nó cho ta được không?”
“Không được.”
“Hứ.”
Đôi mắt Tư Nhược Trần quét hết căn phòng, nhưng lại không nhìn thấy cầu thang hay lối đi lên tầng hai.
“Lầu hai cũng có người đúng không?”
“Đừng nhìn nữa, không có chìa khóa của Các chủ thì ngay cả ta cũng không thể lên đó.”
“Cáo từ.”
Mấy người mở cửa bước ra ngoài, chỉ còn lại Sở Uyên ở bên trong.
Sau khi ra ngoài, Tư Nhược Trần cuối cùng cũng lấy hết can đảm gọi Quý Thanh Lâm.
“Có chuyện gì?”
Tư Nhược Trần chạm vào túi Càn Khôn trên thắt lưng, như thể hơi ấm từ ngón tay của Quý Thanh Lâm vẫn còn đó.
Khi y tuyệt vọng, Quý Thanh Lâm đưa túi Càn Khôn cho y, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt vẫn còn sống động rõ ràng trong đầu y.
Cả lúc hai người da thịt chạm nhau, hơi thở hòa quyện, làm đi làm lại những việc thân mật…
“Chúng ta vẫn có thể giống như trước đây không?”
“Người… còn cần con không?”