Trước khi vào trong, Chiêu Lam nhìn Vũ Kiên cảm ơn một tiếng.
Cô thấy Hình Thịnh Minh đang ngồi ở bàn tiệc, khách khứa đã rời đi hết.
– Anh cả!
– Ừm, em cũng tới đây ăn cơm à?
– Vốn định ăn, nhưng lại có chút chuyện.
– Vậy là chưa ăn?
– Vâng.
– Để anh bảo người dọn bàn và gọi món cho em.
– Thôi không phiền anh. Em gặp anh là có chuyện muốn hỏi. Ăn uống để sau
đi.
Hình Thịnh Minh dập điếu thuốc rồi gật gù.
– Ừm, em muốn hỏi điều gì?
Cô thở ngắn thở dài, rồi nhìn người đàn ông mình từng ghét cay ghét đắng.
8:04
– Bố em nói anh chống lưng cho em. Anh ép ông ấy gì vậy? Sao ông ấy lại nói không phải tự nhiên em được ngồi ở ghế lãnh đạo Hoàng thị?
Hoàng Chiêu Lam luôn cho rằng việc mình và em trai quản lý Hoàng thị là điều rất rất hiển nhiên và bình thường. Và khi Hoàng Danh Dương tiếp nhận sự giúp đỡ của Hình Thịnh Minh khá âm thầm và không nói cho chị gái một tiếng, thành ra cô chẳng biết gì. Nói ra chắc gì cô đã nhận sự giúp đỡ ấy, có khi còn đành đạch chối từ cũng nên.
– Cũng không có gì cả. Anh thay ông nội, ông nội quan tâm cháu ngoại, thì anh cũng để ý hai em họ một chút thôi.
– Không đơn giản như thế chứ?
– Em không cần phức tạp hóa vấn đề lên đâu. Anh cũng từng hứa với cô rồi. Đã hứa thì phải giữ lấy lời.
Nhắc đến mẹ làm Hoàng Chiêu Lam rất hồi hộp, cô tò mò ngồi thẳng lên để nghe ngóng.
– Anh hứa gì với mẹ em?
Hình Thịnh Minh nâng ly rượu vang dở lên uống nốt, sau đó nhìn đứa em họ ương bướng và mỉm cười. Lần đầu Chiêu Lam thấy ánh mắt Hình Thịnh Minh dịu dàng và không còn đăm chiêu khó đoán như thông thường. Điều này càng làm cô thấp thỏm, sự tập trung trở nên cao độ như thể sợ bỏ sót bất cứ điều gì quan trọng.
– Em còn nhớ hồi nhỏ, một lần tất cả mọi người tập trung ăn cơm ở nhà ông không? Khi đó là đầu mùa vải, mà ông được người ta biếu cho một chùm lớn. Ông cưng em nhất, để em cầm hết chia cho đám trẻ. Em chia cho cả nhà, ngoại trừ anh ra. Thực ra anh không hi vọng mình sẽ có phần, bởi anh biết kiểu gì em cũng không cho anh lấy một quả nào. Lúc em cùng Danh Dương và Trí Anh ra ngoài chơi, cô đã đưa chùm vải của cô cho anh. Anh không thèm khát mấy quả vải, nhưng đó là những quả vải ngon nhất, sau này ăn loại nào cũng không ngon bằng. Khi ấy mẹ em nói với anh đừng ghét em, em nhỏ tuổi hơn anh nên chưa hiểu chuyện. Ngoài bố mẹ anh, mẹ em là người duy nhất thật lòng coi anh là người nhà. Sau này mỗi lần cô làm bánh cho em và Danh Dương, đều để cho anh một suất. Anh hứa sau này sẽ trả ơn cô. Nhưng cô lại Mai trong buổi tiệc của anh, nên anh rất áy náy và không muốn phụ lòng cô, cố gắng sống hòa thuận với hai đứa. Xin lỗi, vì mẹ hai đứa mất trong bữa tiệc của anh.
Hoàng Chiêu Lam trầm ngâm nghĩ lại, cô không nhớ chuyện chùm vải, nhưng nhớ rằng mẹ luôn nói cô không nên xấu tính với anh họ. Cô nhớ rõ đám tang mẹ, Hình Thịnh Minh quỳ dưới chân chị em cô, lặp đi lặp lại hai từ “Xin lỗi”. Kí ức không vui vẻ này cô không muốn nghĩ lại, cho tới hôm nay nghe được từ chính miệng Hình Thịnh Minh nói “Xin lỗi ” lần nữa.
Đã nhiều năm như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn cuồn cuộn sóng trào. Cô ghét anh cả, nhưng giờ cũng thấy thương thương. Những người thiếu thốn tình thương sẽ rất trân trọng những ai hiếm hoi thương mình.
Cô có thể đồng cảm, bởi cô cảm giác ngoài Hoàng Danh Dương là em ruột thì không còn ai thương cô nữa, kể cả là bố ruột.
Nhưng có vẻ cô nghĩ thiếu rồi, hóa ra anh họ cũng thương chị em cô. Là lâu nay cô không biết, chứ không phải người ta không có.
Vừa giận, vừa thương, tâm tư của cô rất rối.
– Quả thực em rất ghét anh.
– Ừm, anh không trách em, kể cả Danh Dương hay Trí Anh cũng vậy.
– Nhưng mà… Thôi bỏ đi, nếu mẹ em yêu quý anh, thì em sẽ cố gắng bớt ghét anh. Đó cũng là sự tôn trọng em dành cho mẹ mình.
– Ừm, cảm ơn em!
– Chuyện Hoàng thị, em không biết anh cam thiệp tới đâu. Nhưng cảm ơn anh, vì Hoàng thị, và vì đã giữ lời hứa với mẹ em.Nhắc tới mẹ là điều gì đó thiêng liêng với Hoàng Chiêu Lam. Cô có thể ghét bố vì ông thất hứa với mẹ, thì cũng có thể bớt ghét Hình Thịnh Minh vì anh họ giữ lời hứa với mẹ cô.