Phòng bị cháy thường được dùng cho khách ở, bên hông không có phòng thông nhau, phía trước viện có một hồ nước, nhưng tình hình hỏa hoạn được phát hiện kịp thời nên vẫn chưa bị lan rộng, thế lửa mau chóng được khống chế và dần dần bị dập tắt.
Điểm hỏa hoạn cách Tường Vi Viên không quá xa, âm thanh cứu hỏa ồn ào không ngừng truyền đến, cũng là thị nữ ngủ sát vách tỉnh dậy. Mai Cẩm vừa đi ra thì hai thị nữ cũng chạy ra theo, phát hiện tình hình hỏa hoạn thì rất hoảng sợ, đứng ở bậc thềm của viện nhìn thấy tình hình hỏa hoạn cuối cùng được ngăn chặn liền thở phào nhẹ nhõm.
Trẻ con đêm ngủ thường rất sâu, tiếng ồn ào cũng không đánh thức A Lộc đang ngủ say. Mai Cẩm thấy hỏa hoạn đã nhanh chóng được dập tắt thì cũng không dự tính đánh thức A Lộc dậy, cô đi vào trong phòng. Một lát sau hai thị nữ cũng về phòng, toàn bộ Tường Vi viên lại dần dần lấy lại sự yên tĩnh vốn có của nó.
——————
Viện lạc bị hỏa hoạn là một trong những viện cho khách ở Thổ Tư phủ. Trong viện có hành lang cột trụ, kiến trúc khí phái, nhưng giờ phút này lại thành một đống hỗn loạn.
Ngọn lửa bắt đầu từ một căn phòng ở giữa, lửa đã bị dập tắt, cửa ra vào và cửa sổ cháy đen, khói vẫn bốc ra từ một số nơi, trên mặt đất toàn nước là nước, người hầu vẫn đang xách nước và đổ nước vào theo sự chỉ huy của quản sự để ngăn chặn ngọn lửa bùng trở lại.
Bên ngoài một gian rộng lớn phía sau có ít nhất mấy chục phủ binh canh gác, bên trong lúc này đèn đuốc sáng trưng như ban ngày. Thái giám Thượng Phúc được đặt trên ghế dài, có những vết cháy trên tóc và lông mày, trên mặt và mu bàn tay cũng có những vết phồng rộp do bị bỏng. Quần áo đã được cởi bỏ, chỉ đắp chăn lên che bộ phận quan trọng, phần còn lại của cơ thể châm kim châm, từ xa nhìn giống như một con nhím.
Một y sĩ giỏi nhất của Thổ tư phủ đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thấy tác dụng gì, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều, tay run run cầm chiếc ngân châm định châm vào huyệt đạo lần nữa, nhưng bởi vì run tay mà ngân châm bị nghiêng đi đâm vào bên cạnh, một giọt máu như hạt châu bật ra, thái giám Thượng Phúc nằm trên giường lại không có chút phản ứng nào.
Y sĩ sững sờ, tay càng run rẩy hơn, đột nhiên quỳ sụp xuống dập đầu:
– Đại nhân, tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân vô năng! Tiểu nhân không cứu được công công! Ngài ấy…ngài ấy đã hít khói quá nhiều, tiểu nhân không thể nào cứu được ạ!
Lý Đông Đình cúi xuống xem xét tim đập và hơi thở của Thượng Phúc, ngón tay khựng lại một chút, kế đó đứng thẳng lên, lạnh lùng nói:
– Tiếp tục cứu!
Đại quản sự Trương Phú thấy nét mặt không chút biểu cảm của chàng, vội vàng đi qua thăm dò.
Hơi thở và nhịp tim của Thượng Phúc đã không còn cảm nhận được nữa.
Một vị khâm sứ, một thân tín hầu hạ hoàng đế mấy chục năm, ngày đầu tiên vừa tới Vân Nam thì đã chết ở Thổ Tư phủ Côn Ma…
Lòng ông ta lập tức chùng xuống.
– Đại nhân, người phụ nữ cứu quan tỷ nhi đang ở trong phủ, nghe nói cô ta cũng là lang trung, gọi cô ta đến thử được không ạ?
Trương Phú đột nhiên nhớ đến phụ nhân Bùi gia lúc chiều từng gặp mặt, đột nhiên lên tiếng.
————
Mai Cẩm xoa xoa hai bên huyệt Thái Dương rồi lại nhìn đồng hồ nước, cảm thấy thời gian trôi qua tựa như mấy năm. Ngồi trước ngọn đèn một lúc, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn đen như mực, đành phải cởi giày lên giường nằm, nhắm mắt lại, trong đầu cô lặp đi lặp lại trong đầu những điều cần nói khi gặp Lý Phủ Quân vào ngày mai, đúng lúc này chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp, hình như có người đang chạy về bên này, khi cô đang tập trung lắng nghe thì có tiếng gõ cửa vang lên.
– Bùi nương tử! Bùi nương tử!
Mai Cẩm bật dậy vén màn lên đi xuống giường ra mở cửa.
Bên ngoài cửa là đại quản sự Trương Phú lúc sẩm tối đã từng gặp mặt. Khi đó ông ta mang lại cho cô cảm giác lòng dạ rất sâu, không hiện hỉ nộ trên mặt. Lúc này thì trên mặt lại mnag vẻ lo lắng bồn chồn tới đây tìm cô, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?
– Bùi nương tử, vừa xảy ra vụ hỏa hoạn có người bị ngạt khói, ngươi có thể cứu chữa được không?
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Mai Cẩm, Trương Phú đè thấp giọng hỏi nhanh.
Mai Cẩm giật mình lập tức gật đầu:
– Mau đưa cháu tới xem đi.
– Đi theo ta!
Trương Phú đi ngay.
Thị nữ nghe tiếng động lại đi ra, ngơ ngác nhìn Mai Cẩm vội vã đi theo đại quản sự.
A Lộc cũng bừng tỉnh, ngồi dậy dụi dụi mắt, lần mò xuống giường đi ra ngoài, thấy thị nữ thì hỏi:
– Mai tỷ tỷ đâu rồi?
————
Mai Cẩm biết tầm quan trọng của thời gian trong việc giải cứu người bị ngạt thở tại hiện trường vụ cháy, gần như chạy một mạch tới đấy cửa ra, không kịp nhìn những người khác trong phòng lập tức đi đến bên người bị thương, đưa mặt sát vào miệng, mũi người đó để kiểm tra, phát hiện hô hấp đã ngừng, lại kiểm tra động mạch cổ, cũng không có nhịp đập.
– Đặt ông ấy xuống nền đất bằng. – Cô không quay đầu lại, lên tiếng.
Lý Đông Đình và Trương Phú lập tức đặt Thượng Phúc nằm dưới đất theo yêu cầu của cô.
Mai Cẩm quỳ xuống bên cạnh Thượng Phúc, nhanh chóng rút hết ngân châm trên người ông ta xuống, một tay ấn vào trán ép xuống, tay kia nâng cằm lên, mở ra đường thở xong, cô xin miếng gạc của y sĩ đứng bên cạnh đặt lên miệng Thượng Phúc, luân phiên thực hiện hô hấp nhân tạo và ép tim ngực liên tục.
Đây là một công việc đòi hỏi thể lực rất cao, đặc biệt trong thời gian ngắn không thấy hiệu quả.
Dần dần, mồ hôi làm quần áo dính vào phía sau lưng cô, trán cũng túa mồ hôi.
Mai Cẩm vẫn không từ bỏ, kiên trì thực hiện hồi sức tim phổi theo yêu cầu tiêu chuẩn.
Quá trình này kéo dài khoảng mười phút, Mai Cẩm chạm vào tay chân của Thượng Phúc và cuối cùng cảm thấy nhiệt độ đã tăng lên, động mạnh cổ cũng bắt đầu có nhịp đập, liền ngừng hồi sức, lấy ngân châm châm vào các huyệt Thủy Câu, Ấn đường, Bách Hội, Thập Nhị Tỉnh, Dũng Tuyền, Thần Khuyết. Một lát sau, mí mắt Thượng Phúc khẽ cử động.
– Sống rồi! Sống rồi!
Y sĩ vẫn luôn nín thở quan sát đột nhiên kêu to lên.
Lý Động Đình nhanh chóng đi đến bên cạnh Thượng Phúc, ngồi xuống kiểm tra động mạch cổ, biết đúng là đã cứu được rồi, nét mặt hòa hoãn trở lại, ngước lên nhìn Mai Cẩm còn đang tập trung châm cứu. Nhìn thấy cô quỳ bên kia, quần áo bị mồ hôi ướt sũng dính vào người, trên trán và chóp mũi cũng có mồi hôi, nét mặt lại nghiêm túc và tập trung, ánh mắt vẫn luôn chú ý đến thái giám Thượng Phúc, không hề dịch chuyển
Ánh mắt Lý Đông Đình bất giác dừng ở trên mặt cô, vẻ mặt đột nhiên hơi động đậy, dường như nhớ ra điều gì đó.
Mai Cẩm tiếp tục châm cứu, một lát sau, Thượng Phúc cuối cung cũng khôi phục ý thức, chậm chạp mở mắt ra, miệng lẩm bẩm:
– …Ta…đang ở đâu…Sao người lại đau thế…
Mai Cẩm thấy ông ta cuối cùng đã tỉnh lại, cơ thể căng chặt do khẩn trương cũng được thả lỏng xuống, bấy giờ mới phát giác hai cánh tay mình đau nhức, cô ngồi phịch xuống đất, bắt đầu thở hổn hển.
……
Thái giám Thượng Phúc đi một vòng từ quỷ môn quan trở về, ngoài vết bỏng trên da và thỉnh thoảng buồn nôn, nôn mửa ra thì hiện tại không có vấn đề gì nghiêm trọng. Y sĩ Thổ Tư phủ vô cùng biết ơn Mai Cẩm, anh ta sở trường là chữa trị ngoại thương, tất nhiên là bôi thuốc một cách cẩn thận. Thượng Phúc vô cùng tiều tụy, mắt nhắm nghiền nằm trên giường, khi nghe được tin tức tiểu thái giám hầu hạ mình lúc nổi lên hỏa hoạn đã chạy trốn, bị phủ binh bắt được ở hậu viên và đã đâm đầu vào hòn giả sơn mà chết, mí mắt động đậy, chậm rãi mở mắt ra, giọng khàn khàn nói:
– Cha gia biết rõ nhãi con này là tai mắt của ai nghe lệnh ai. Ngàn phòng vạn phòng lại không phòng được người bên cạnh phản bội đâm cho một đao. Lý đại nhân, nếu cha gia bị thiêu chết ở nhà của ngài, chỉ sợ ngài khó mà ăn nói trước mặt hoàng đế. Một hòn đá ném hai con chim, kế này thật là quá cao siêu. May mà ông trời có mắt cha gia không bị thiêu chết.
– Tối hôm qua có việc ta đã hạ nghiêm lệnh không được truyền ra ngoài rồi. – Lý Đông Đình lộ vẻ áy náy, – Tại ta phòng bị không chu toàn mới khiến cho công công gặp kiếp nạn này. Nếu hoàng thượng trách tội, một mình Đông Đình xin gánh chịu.
Thượng Phúc xua tay, nét mặt nghiêm túc, đột nhiên nói:
– Vân Nam Tuyên úy sứ Lý Đông Đình nghe khẩu dụ!
Ánh mắt Lý Đông Đình khẽ dao động, lập tức quỳ xuống.
– Thục vương nhận ân trọng của tiên đế, nhận đất phong vương một vùng, hưởng đầy cung phụng nhưng lại không trung quân sự quốc. Trẫm nghe nói Thục vương tùy ý hoành hành, tích lũy của cải nuôi dưỡng phản tặc, trên không nghe theo chiếu mệnh, dưới bạo ngược dân sinh, thậm chí còn mang lòng phản nghịch đã lâu. Trẫm không thể dung thứ. Nay trẫm sai Thượng Phúc nhập Tây Nam tìm kiếm tài liệu chứng cứ, ngươi cần toàn lực hiệp trợ, không được để xảy ra sai sót. Khâm thử!
– Thần lãnh chỉ. – Lý Đông Đình dập đầu.
Thượng Phúc ra lệnh cho chàng đứng dậy, tâm tình uể oải vừa rồi thay đổi, ánh mắt sáng ngời nói:
– Ngài đã biết ý tứ của hoàng thượng, cha gia cũng không cần che giấu nữa. Lý đại nhân, cha gia biết Tây Nam không thể so với biệt địa, thánh ngôn không truyền đạt, muốn làm tốt công việc của mình thì phải tôn trọng và nghe theo đại nhân vật sinh ra và lớn lên tại nơi này như các ngài. Tây Nam có nhiều thổ ty, Lý gia các ngài giỏi nhất trong đó, còn có bốn nhà khác như Quý Châu Miêu thị, Trung Châu Dương Thị cùng với Lý thị ngài cũng được xưng là “Ngũ ty Tây Nam”, có điều là khó phân biệt được trung hay gian. Chỉ duy nhất Lý gia ngài là trung thành với triều đình, hoàng thượng rất coi trọng. Hy vọng ngài không làm hoàng thượng thất vọng.
Lý Đông Đình cung kính nói:
– Xin hỏi công công cần bên ta hiệp trợ chuyện gì?
Thượng Phúc cười lạnh nói:
– Từ năm ngoái, triều đình đã nghiêm cấm điều vệ sở quân nhân làm quặng đinh ở mỏ quặng. Theo ta được biết, xưởng quặng có liên quan đến Thục vương vẫn không tuân theo lệnh cấm này, còn mở rộng quặng đinh, thậm chí còn cưỡng ép phiến dân từ nơi khác làm hắc đinh, khiến ai nấy cũng căm phẫn. Vụ án Cục đúc tiền Kiếm Nam Đạo cũng có liên quan đến Thục vương. Về phần lén lút nuôi quân, mua ngựa đã vượt xa định mức mà năm xưa Viễn Siêu tiên đế đã đặt ra cho phiên vương, dã tâm càng rõ như ban ngày. Chỉ riêng mấy việc này thôi cũng đủ cho triều đình xử lý. Điều cha gia cần là nhân chứng và vật chứng xác thực.
– Ta sẽ toàn lực hiệp trợ công công, không dám chậm trễ. – Lý Đông Đình nói.
……
Lý Đông Đình đi ra chỗ ở của Thượng Phúc trở lại Minh Tâm Đường của mình, bình minh đã ló dạng ở phía đông.
Cả một đêm không ngủ làm hai mắt chàng đỏ ngầu, nhưng chàng lại không hề thấy buồn ngủ, một mình đứng trước cửa sổ nhìn phía chân trời nơi xa đang dần dần nổi lên bụng cá trắng, bóng dáng bất động.
Đại quản sự Trương Phú cùng một thị nữ đi vào. Thị nữ đặt khay ăn lên bàn rồi lui ra ngay.
– Đại nhân, cả một đêm ngài không ngủ rồi, ăn vài thứ đi ạ. – Trương Phú bước lên nói.
Lý Đông Đình bất động.
– Trương thúc, hoàng thượng đang ép ta tỏ thái độ. Tây Nam sớm hay muộn cũng sẽ có một trận bạo loạn.
Trương Phúc hỏi rõ tình hình.
Lý Đông Đình quay người lại.
– Đêm qua thái giám Thượng Phúc muốn ta hiệp trợ thu thập chứng cứ phạm tội của Thục vương. Nếu hoàng đế muốn ra tay thì cần gì tội chứng, muốn tội danh gì mà chẳng được. Ông ta chỉ đang thử ta mà thôi.
Trương Phú nói:
– Đại nhân, trong các Thổ ty Tay Nam thì ngài là lớn nhất, nếu triều định muốn ra tay với Thục vương, hoàng thượng thử ngài cũng là điều hợp tình hợp lý.
Lý Đông Đình nhíu mày:
– Nếu ta đoán không sai, hoàng thượng đang ép Thục vương hành động trước. Nếu không lần này cũng sẽ không gióng trống khua chiêng phái thái giám Thượng Phúc tới. Chỉ cần Thục vương có động tác, hoàng thượng sẽ chiếm thế thượng phong. Từ việc đêm qua cũng đủ thấy Thục vương đã cảm thấy được hoàng thượng muốn gây bất lợi cho ông ta, không còn kiên nhẫn được nữa.
– Đại nhân có tính toán gì không ạ? – Trương Phú hỏi.
– Thục Vương phủ đã cố thủ ở Tây Nam nhiều năm, thực lực không thể coi thường, nếu xảy ra giao tranh, triều đình chưa chắc đã thắng. Đêm qua ta nghe giọng điệu của thái giám Thượng Phúc, có vẻ hoàng thượng cũng đã có chuẩn bị…. – Chàng dừng lại.
Trương Phú là người đắc lực đi theo lão thổ ty, cơ bản là nhìn huynh đệ Lý thị lớn lên, thấy Lý Đông Đình trầm ngâm liền thở dài nói:
– Đáng tiếc, khó khăn lắm mới ổn định mấy năm, nơi này lại sắp xảy ra đại loạn. Ý bên trên không thể trái. Đại nhân vẫn phải chuẩn bị trước.
Lý Đông Đình day thái dương:
– Dưới quyền mưu đế vương, dân chúng chỉ là con kiến, xưa nay đều thế. Điều chúng ta có thể làm cũng chỉ cố gắng hết mình mà thôi.
Chàng dường như không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, đi đến bên bàn ngồi xuống, cầm bát cháo lên uống một miếng, đột nhiên nói:
– Vị phụ nhân Bùi gia kia tới đây, thúc có biết cô ta có việc gì không?
Trương Phú nói:
– Cụ thể việc gì không thấy nói ạ.
Lý Đông Đình trầm ngâm rồi nói:
– Ta biết rồi. Trương thúc, thúc có tuổi rồi, đi ngủ một giấc đi, đã không ngủ cả một đêm rồi.
Trương Phú cười nói:
– Cảm ơn đại nhân, lão đi đây. Đại nhân cũng đi nghỉ đi ạ, công công không tới mấy ngày là sẽ khỏe lại ngay thôi.
Lý Đông Đình cười cười, gật đầu.
……
Mai Cẩm cũng không biết thân phận thái giám Thượng Phúc là gì, thấy người đã hồi phục lại thì giao lại cho y sĩ Thổ Tư phủ chăm sóc, mình cũng thấy mệt mỏi liền trở về phòng. Nhưng cô cũng chỉ chợp mắt được một chút, mở mắt ra trời đã sáng. A Lộc bởi vì tối qua ngủ muộn, giữa buổi có chút gián đoạn nên lúc này vẫn chưa dậy. Cô đi rửa mặt chải đầu, đi đến giữa sân trước nhà, phủi mấy cánh hoa rơi trên ghế đá đêm qua và ngồi xuống, lâm vào trầm tư.
Vụ hỏa hoạn tối qua rất kỳ lạ, suýt chút nữa thì làm một người trông giống như thái giám bị chết, đó là ai cô cũng không biết, chỉ biết đó là một nhân vật rất quan trọng. Nếu không thì người Thổ Tư phủ sẽ không khẩn trương như thế.
Cô cũng không qua để tâm đến những việc này, bất kể trận hỏa hoạn là tại sao xảy ra, thái giám là ai, những việc này quá xa vời với cuộc sống thường ngày của cô.
Điều duy nhất cô quan tâm chính là khi nào thì Lý Phủ quân sẽ trở về.
Bên ngoài viên có tiếng bước chân vang lên.
Mai Cẩm nhìn lên thấy đó là một thị nữ mặc y phục rực rỡ mà cô chưa từng gặp mặt đi tới, mỉm cười, cung kính nói:
– Bùi nương tử, cô dậy rồi ạ? Đại nhân nhà ta cho mời ạ.
Mai Cẩm khá ngạc nhiên, suy nghĩ một chút rồi đứng lên, sửa sang lại quần áo đi theo thị nữ.