Bạch Tiên Đồng sống trong một tòa dân trạch thuê chỉ cách phủ Đô úy mấy con phố, hàng xóm bên cạnh đã bỏ đi gần hết. Bạch Tiên Đồng cũng biết động tĩnh bên ngoài, mấy ngày nay cũng rất hoảng loạn. Cô ta ôm cái bụng to nói chuyện với tiểu nha hoàn A Cửu mà Bùi Trường Thanh đã mua về chăm sóc cho mình, muốn cô hầu chạy đi phủ đô úy nghe ngóng tình hình. A Cửu hơi ngốc, gan cũng nhỏ, cúi gằm xuống lí nhí:
– Bạch phu nhân, Bùi đô úy từng căn dặn kêu chúng ta không thể lộ diện trước mặt đại nương tử ạ. Hôm trước lão thái thái Bùi gia cũng đã tới đây và dặn chúng ta không được qua đó. Em sợ em đi sẽ bị bà bà mắng ạ.
Bình thường Bạch Tiên Đồng cũng không quá hà khắc với A Cửu, lúc này không kìm nén được véo cô bé một cái:
– Tại sao ta lại có một con ngốc hầu hạ mình chứ! Ngươi mở to mắt ra mà nhìn xem, hàng xóm chung quanh đi hết rồi còn đâu? Ta đang mang thai, nếu không đi hỏi, ngộ nhỡ họ đi rồi bỏ mặc hai chúng ta ở chỗ này còn bản thân thì trốn lưu tặc binh thì sao? Ngươi đi nói với lão thái bà, nói nếu bà ta mặc kệ thì ta và đứa con trong bụng sẽ chết tại đây, xem bà ta nói thế nào!
A Cửu bị véo đau rưng rưng nước mắt, hoang mang chuẩn bị đi lại bị Bạch Tiên Đồng gọi lại, nói:
– Ngươi gặp đại nương tử kia thì đừng có gọi ta là Bạch phu nhân trước mặt cô ta, nhớ thông minh lên một chút!
A Cửu đáp vâng rồi chạy đi.
Bạch Tiên Đồng chậm rãi ngồi xuống, mày nhăn lại, đang lúc hoảng hốt bỗng nghe được bên ngoài có âm thanh, hình như là nha hoàn kia lại chạy về.
Thấy cô bé quay lại nhanh như vậy, Bạch Tiên Đồng tức giận đỡ bụng, đang muốn đi ra mắng cô hầu một trận, nhìn thấy A Cửu hấp tấp chạy vào mắt trợn to reo lên:
– Bạch phu nhân ơi, lão thái thái Bùi gia cùng với đại nương tử đánh xe tới đón chúng ta rồi! Hiện đang dừng ở cửa rồi, kêu chúng ta mau đi thôi.
Bạch Tiên Đồng vừa mừng vừa sợ, đứng bật dậy ra lệnh cho nha hoàn đi lấy tay nải.
Quần áo và hành lý của cô ta đã được đóng gói từ mấy ngày trước. Khi nha hoàn chạy vào trong phòng lấy đồ, Bạch Tiên Đồng vội thu dọn đồ tế nhuyễn cho vào một cái bọc riêng, hai người bao lớn bao nhỏ đi ra ngoài. Cả hai đi ra tới cửa, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa ở đó. Vạn thị nhìn thấy Bạch Tiên Đồng còn xách theo tay nải lớn liền gấp gáp bước lên cầm giúp, miệng kêu A Cửu linh hoạt nhanh nhẹn chút, đừng có vướng vào bụng cô ta.
Bạch Tiên Đồng được A Cửu đỡ đi lên xe ngựa, trông thấy Mai Cẩm đứng bên nhìn mình, nét mặt bình tĩnh, không cười cũng không có gì không vui, cũng không đoán ra được cô đang nghĩ gì. Cô ta tự thấy lúng túng, đẩy A Cửu ra, muốn đỡ bụng to muốn chào hỏi cô, vừa mới định mở miệng Mai Cẩm đã nói:
– Đi lên đi, ngồi vào chỗ đệm ngồi bên trong kia kìa.
Bạch Tiên Đồng ngớ người sau đó lí nhí nói cảm tạ, được A Cửu và Vạn thị đỡ lấy chậm chạp trèo lên xe, ngồi xuống chỗ ngồi có đệm lót.
Toàn bộ tay nải được chất lên, mấy người cũng lần lượt trèo lên xe ngựa, chỉ còn lại A Cửu còn đứng bên ngoài, hết chỗ ngồi rồi. A Cửu sợ mình bị bỏ lại, hai mắt ầng ậc nước mắt trông mong nhìn Bạch Tiên Đồng, lại lén lút nhìn biểu cảm của Mai Cẩm, muốn cầu xin mà lại không dám nói. Mai Cẩm nhìn cô gái nhỏ, kêu Vạn thị và Bạch Tiên Đồng dỡ xuống tay nải có đồ không cần thiết. Vạn thị tiếc không nỡ, buồn bực nói:
– Những gì có thể vứt mẹ đều vứt hết rồi, số còn lại đều là lương khô để ăn trên đường, không thể không cần được.
Bạch Tiên Đồng vội nói:
– Xin nghe Đại nương tử ạ. Tay nải của con để lại ạ. Đồ của con mang theo trên đường cũng nặng, người đi được là may mắn lắm rồi.
Nói xong bảo A Cửu dỡ tay nải của mình xuống, chỉ còn lại đồ tế nhuyễn cùng mấy món quần áo cần thiết. A Cửu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, luống cuống xách tay nải mang lại vào trong phòng, khóa cửa viện lại, cuối cùng trèo lên xe ngựa rồ đóng thùng xe lại. Hồ quản sự đánh xe ngựa đi, chiếc xe đi ra khỏi cửa sau phía Tây nam bắt đầu đi lên quan đạo đi Tĩnh Châu.
Trên đường đều là những người muốn chạy trốn đến Tĩnh Châu theo cùng một hướng. Những người này có người giống như họ vừa ra khỏi Mai Châu, cũng có người đến từ huyện thành và nông thôn phụ cận. Xe ngựa không nhiều lắm, phần lớn là xe la đơn giản, nhưng nhiều hơn hẳn vẫn là xe ba gác sàn phẳng để trẻ em ngồi và chất đầy gia sản, còn người thì đẩy xe đi. Hai bên đường cũng chật kín người đi bộ cùng gia đình, đội ngũ trước sau kéo dài, nhìn không thấy điểm cuối. Trên mặt người nào cũng lộ vẻ kinh hoảng và mù mịt, phụ nữ thì quát to với nam giới, trẻ con thì khóc lóc vì khát sữa, tất cả đều hỗn loạn như một nồi cháo.
Ngày thường đi quan đạo này chỉ mất ba bốn ngày để đến Tĩnh Châu, như bây giờ đi đi dừng dừng, sau ba ngày cũng chỉ đi được một nửa lộ trình, nghỉ đêm buổi tối càng là vấn đề khó khăn không nhỏ, những quán trọ và nhà dân ven đường từ sáng sớm đã vắng người nhưng khi trời vừa tối đã đông đúc những người chạy nạn. Hai đêm đầu tiên, vì không tìm được chỗ ở nên họ đã qua đêm trên xe ngựa, trời chưa sáng đã tiếp tục lên đường. Tuy nhiên, đến ngày thứ tư, Bạch Tiên Đồng lại thấy khó chịu trong người, bắt đầu từ sáng sớm sắc mặt đã không được tốt, tới buổi chiều, cô ta ôm bụng rên rỉ, nói rất khó chịu.
Trên đường mấy ngày nay, vì chăm sóc Bạch Tiên Đồng, Mai Cẩm đã bảo Hồ quản sự đi chậm hơn, gặp phải đường xấu sẽ ưu tiên ổn định nhất. Nhưng mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, hơn nữa tinh thần căng thẳng, thế nên đi đường dù cẩn thận đến mấy vẫn không tránh được bị xóc nảy, thoạt nhìn, Bạch Tiên Đồng vẫn còn bị ảnh hưởng.
Mai Cẩm kiểm tra cho cô ta, đoán cô ta có khả năng sinh non. Vạn thị cuống cà kê lên, trách móc Bạch Tiên Dồng vô dụng ngay cả thai nhi cũng không giữ nổi. Bạch Tiên Đồng mặt đã tái nhợt, rúc ở một chỗ mặc bà ta quở trách, nước mắt rơi không ngừng.
– Cẩm Nương ơi, con xem bây giờ phải làm sao đây? Ngộ nhỡ cô ta sinh nửa đường…
Vạn thị hỏi Mai Cẩm, nét mặt đầy lo lắng.
Mai Cẩm nói:
– Chúng ta đành phải tìm chỗ dừng, tốt nhất là tìm một nhà trống cho cô ta vào đó.
Vạn thị không biết làm gì hơn đành phải gật đầu. Đêm đó, khi trời vẫn còn sớm, họ dừng ở một căn nhà trống không xa đường chính đã bị cướp đoạt gần như không còn gì, đỡ Bạch Tiên Đồng đi vào, tìm chút rơm rạ khô làm chỗ cho cô ta nằm, trải tấm vải lên, bảo cô ta nằm xuống nghỉ ngơi.
Tới nửa đêm, Bạch Tiên Đồng bắt đầu có dấu hiệu sinh sản. Mai Cẩm ở bên cạnh hỗ trợ cả đêm, đến hừng đông thì Bạch Tiên Đồng sinh ra một bé trai.
Vì sinh non, số tháng sinh chưa đủ, thể trọng của đứa bé trai rất nhẹ, tiếng khóc cũng rất nhỏ giống như dê con, nhưng tình huống khá ổn định, lau khô người xong đứa bé cũng có thể ngậm ti Bạch Tiên Đồng để bú sữa. Bú sữa no say rồi đứa bé liền ngủ say, Vạn thị hạnh phúc cứ đứng ngắm nhìn rất lâu mới lưu luyến đi ra, miệng thì lẩm bẩm “cháu trai mình trộm vía xinh đẹp quá”, “giống y như đúc con trai mình lúc nhỏ”, giọng điệu nói chuyện với Bạch Tiên Đồng cũng hiền hòa hơn, không còn cau có khó chịu như trước nữa.
Đêm qua bận rộn một đêm, Mai Cẩm đã rất mệt mỏi, thấy tạm thời không có việc gì nữa, hôm nay cũng không thể đưa Bạch Tiên Đồng cùng đứa bé mới sinh lên đường ngay lập tức, cô dự tính chợp mắt một lúc để phục hồi tinh thần. Cô đi ra một cái giếng sau nhà múc nước rửa mặt, khi đang rửa tay thì Vạn thị đã đi tới, nói:
– Con ơi, tối qua vất vả cho con quá. Mẹ biết con có năng lực, có con ở bên cạnh, mẹ thấy rất an tâm, không phải lo lắng gì cả.
Mai Cẩm chỉ cười nhẹ, rửa mặt xong rồi thì tiếp tục rửa tay.
– Cẩm Nương, mẹ muốn bàn bạc với con chuyện này…
Vạn thị vội xối nước cho cô:
– Con xem, cháu trai của mẹ bị sinh non, nhìn mà thấy thương, hơn nữa lúc này cũng không thể tìm được nhũ mẫu. Ý của mẹ là, hay là cứ giữ Bạch Tiên Đồng lại, chờ mấy tháng nữa đứa bé cứng cáp lên rồi, nếu con vẫn ngứa mắt cô ta, vậy thì chúng ta sẽ đuổi cô ta đi. Con thấy thế có được không?
Nói xong lén lút nhìn sắc mặt cô.
Mai Cẩm đứng thẳng lên, vẩy vẩy nước ở tay, nói:
– Mẹ, chỉ cần mẹ không ngứa mắt cô ta, không muốn đuổi cô ta đi là được, không cần phải hỏi con ạ.
Vạn thị có vẻ không dám tin ngỡ ngàng nhìn Mai Cẩm, cười xòa:
– Cẩm Nương con, con…con đã đổi ý chịu giữ nó lại rồi à?
Mai Cẩm nói:
– Cô ta là mẫu thân của đứa bé, đuổi cô ta đi rồi thì ai nuôi đứa bé ạ?
Vạn thị vừa mừng vừa sợ, lại thở dài:
– Cẩm Nương, con đúng là người hiền lành tốt bụng. Trường Thanh nhà ta quá có phúc mới cưới được con. Chờ nó về, biết con đồng ý chuyện về Bạch Tiên Đồng không biết sẽ mừng đến mức nào. Con không hiểu đâu, tối hôm đó nó tìm mẹ nói chuyện này và nhờ mẹ đi chăm sóc, không chỉ mẹ mắng nó mà nó cũng tự mắng mình, nói có lỗi với con…
– Đại nương tử ơi! Chết rồi!
Vạn thị đang nói chuyện, nha hoàn A Cửu lao tới như cơn gió làm bà giật mình, quay lại quát cô bé đi đứng ăn nói ầm ầm dọa mình và đứa bé giật mình. A Cửu kêu to:
– Lão nãi nãi, đại nương tử ơi, chết rồi, Hồ quản sự vào đêm qua đã mang xe ngựa chúng ta chạy đi mất rồi! Tất cả đều biến mất rồi!
Vạn thị kinh sợ, Mai Cẩm cũng giật mình, vội vàng chạy ra đằng trước, quả nhiên nhìn thấy chỗ để xe ngựa tối qua trống không, cả người lẫn xe đều đồng loạt biến mất. Nói vậy Hồ quản sự đã nhân nửa đêm Mai Cẩm ở bên trong hỗ trợ Bạch Tiên Đồng sinh con thì đã nỏi lên tâm tư xấu, mang theo toàn bộ hành lý ở trong thùng xe và xe ngựa chạy mất.
Vạn thị tức giận đến mức suýt ngã, cùng với Mai Cẩm và A Cửu chạy đi tìm ở những chỗ gần đó, tìm một vòng lớn, một nửa cái bóng cũng không thấy. Trong lòng biết tìm không được, khi trở về bà dậm chân chửi Hồ quản sự không có lương tâm, nguyền rủa đối phương chết không được tử tế. Mắng chửi Hồ quản sự xong, bà lại mắng đôm đốp A Cửu, mắng cô gái đêm qua chỉ mải lười biếng ngủ, không chịu trông xe ngựa.
Khi bà mắng chửi, Mai Cẩm rất lo lắng.
Xe ngựa bị trộm đi, nơi này cách Tĩnh Châu còn nửa lộ trình. Nếu chỉ có một mình cô, cô có thể cắn răng đi bộ mấy ngày là có thể tới đó. Nhưng hiện giờ còn có sản phụ và đứa trẻ vừa mới sinh, bất kể thế nào cũng không thể đi bộ mà cần phải có xe.
May mắn là ngày hôm qua khi dừng lại nghỉ ngơi, Vạn thị và Bạch Tiên Đồng đã mang hết đồ tế nhuyễn xuống dưới. Hiện tại biện pháp duy nhất có lẽ là ra ngoài đường vẫy xe, xem có thể dùng số tiền lớn làm chủ xe nào dao động không để thu nhận nhóm người mình và cùng nhau đi tới Tĩnh Châu hay không.