Sau khi Lâm Dư Dư trèo xuống giếng, đứa bé vẫn luôn lo lắng quan sát. Khi Lâm Dư Dư nhặt được thùng nước của đứa bé, trên miệng giếng liền truyên đến một giọng nói: “Dư Dư, em làm gì ở dưới đó thế?”
Hoá ra là Trần Kiều tới.
Lâm Dư Dư: “Thùng nước của bạn nhỏ này bị rơi xuống giếng, cho nên em nhặt thùng nước giúp thằng bé.”
Trần Kiều: “Thật nguy hiểm a, hơn nữa, sao lại để trẻ con đi xách nước? Người còn chẳng có mấy cân, rơi xuống nước thì làm sao?”
Lâm Dư Dư trèo lên miệng giếng, ngồi dưới đất nghỉ ngơi một chút: “Nếu mà không phải xách nước, thì thằng bé đến làm gì?”
Trân Kiều cũng cảm thấy câu hỏi của mình nhàm chán, vội vàng múc nước, cô cũng không thể xách một xô, cô liên múc nửa thùng rồi trở về.
Lâm Dư Dư quay sang nhìn đứa bé bên cạnh: “Em tên là gì? Mấy tuổi?”
Đứa bé ngoan ngoãn nói: “Em tên là Lâm Ôn Lễ, nhưng bây giờ tên là Phạm Ôn Lễ”
Lâm Dư Dư căng thẳng, cô nắm chặt tay đứa bé: “Em nói em tên là gì? Lâm Ôn Lễ?” Sức lực hơi lớn, đến chính cô cũng không phát hiện.
Đứa bé hít một hơi, cánh tay bị Lâm Dư Dư cầm rất đau, nhưng cũng không có kêu lên, mà dùng sức gật đầu: “Ân.”
Mắt Lâm Dư Dư lập tức đỏ lên, cô che miệng, ánh mắt có chút kích động nhìn Phạm Ôn Lễ: “Vậy em… Vậy ba mẹ em tên là gì?”
Đứa bé: “Trước kia, ba em tên là Lâm Bùi, mẹ tên Ôn Hinh, nhưng, nhưng em không thấy ba mẹ, là bà nội nhặt được em, bà nội nói, em hiện tại tên là Phạm Ôn Lễ, ba em hiện tại tên Phạm Đại Sơn, không có mẹ, bây giờ ba cũng chết rồi.” Lâm Dư cắn chặt răng, Lâm Bùi cùng Ôn Hinh, đó chẳng phải là tên của anh cả với chị dâu sao? Đây là Ôn Lễ, là cháu trai cô sao? Thật không? Mắt cô nhoè đi, mặc kệ nước mắt rơi, nhưng cô lại đang cười, đứa bé này, là Tiểu Ôn Lễ sao?
Phạm Ôn Lễ: “Chị, chị sao vậy?”
Lâm Dư Dư lắc đầu: “Không sao, vừa nãy cơ thể chị có chút không thoải mái, đi thôi, chị xách nước cho em, sau này một đứa bé như em đừng tự đi xách nước, muốn lấy nước, em đến chỗ ở của thanh niên trí thức tìm chị, chị tới giúp em.” Chuyện của đứa bé này, Lâm Dư Dư vẫn còn rất nhiều câu hỏi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không muốn hỏi nhiều như vậy.
Nhưng có thể khẳng định, khả năng đứa bé này là cháu trai cô đến 90%, tên của ba mẹ đứa bé giống tên anh cả và chị dâu, chỉ là dáng người không đúng, lúc mạt thế mới xảy ra, cháu trai đã 6 tuổi, ở nhà trẻ, dáng người đều cao hơn đứa bé này, hiện tại đứa bé này… Không lẽ thằng bé cũng giống cô, là xuyên hồn, cho nên thân thể này mới tương đối nhỏ?
Chỉ là, nếu chỉ xuyên hồn, vậy tại sao thân thể này lại giống cháu trai cô tới như vậy? Không nói là giống 100%, nhưng cũng phải giống đến 80%.
Nhưng mà, cho dù là thế nào, Lâm Dư Dư cũng rất vui mừng, tạm thời không nói đến có phải cháu trai hay không, cho dù không phải, ở nơi này, xuất hiện một đứa bé lớn lên giống cháu trai như vậy, vẫn ngoan ngoãn như vậy, khiến người khác đau lòng, đây cũng là một chuyện rất ý nghĩa trong cuộc đời của cô. Nếu kiếp trước, trong thế giới đó, cô vẫn còn có một người thân, cô cũng sẽ không lựa chọn hy sinh.
Nghĩ đến đây, Lâm Dư Dư lại sờ đầu Tiểu Ôn Lễ.
Tiểu Ôn Lễ có chút ngây ngốc nhìn Lâm Dư Dư, sau đó ngốc nghếch cười, người chị này, khiến thằng bé rất thích.
Thùng nước của Tiểu Ôn Lễ tương đối nhỏ, không cần xách quá nhiều nước, cho nên Lâm Dư Dư dứt khoát dùng thùng nước của mình xách nước cho thằng bé, trên đường, Lâm Dư Dư lại hỏi thằng bé mấy chuyện, sau đó liền tổng kết được một số tin tức.
Tiểu Ôn Lễ là do mẹ của Phạm Đại Sơn nhặt được, thằng bé tuổi nhỏ, được mẹ của Phạm Đại Sơn nhặt được lúc nào đã quên mất, nhưng thằng bé nhớ rõ, đã qua hai lần Tết. Bởi vì vào tháng giêng, các bạn nhỏ trong thôn sẽ đi khắp nơi chúc Tết, sau đó những người có điều kiện, sẽ cho mấy đứa nhỏ viên kẹo đường hoặc mấy củ lạc, lúc này, là lúc Tiểu Ôn Lễ giàu nhất, nên thằng bé nhớ rõ, đã trải qua hai lần.
Đã qua hai lần Tết, có nghĩa mẹ Phạm Đại Sơn đã nhặt được thằng bé được hai năm. Nhưng nhiều năm như vậy, Tiểu Ôn Lễ cũng không rõ, bởi vì thằng bé còn nhỏ tuổi.