Giản Thời Ngọ trước giờ chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó mình lại phải học cách quyến rũ nam nhân.
Điều này thật sự khiến cậu cảm thấy có chút khó xử. Nhưng khi nghĩ đến việc nếu không thử thì có lẽ sẽ mất cơ hội tham gia bộ phim, cậu lại không cam tâm.
Cậu thật sự rất thích vai diễn này và muốn thử sức với nó.
Hầu Tử hỏi: “Tình hình ra sao rồi?”
Giản Thời Ngọ thật thà lắc đầu: “Không được.”
Hầu Tử hơi ngạc nhiên, lại có chút khó xử: “Sao lại thế? Vương đạo diễn không phải rất coi trọng cậu sao?”
Giản Thời Ngọ liền kể lại tình hình thử vai trong phòng.
Nghe xong, Hầu Tử mắt tròn xoe, lưỡi cứng đơ.
Trong mắt hắn, với vẻ ngoài của Giản Thời Ngọ, nếu nhìn khắp giới giải trí, cậu là một trong những người xuất sắc. Nói không quá thì là rất hợp với hình tượng nhân vật, hơn nữa Vương đạo diễn đã đích thân chỉ định cậu, nên Hầu Tử cứ tưởng lần này chắc chắn sẽ thành công.
Hầu Tử gãi đầu: “Sao lại như thế được chứ.”
Giản Thời Ngọ nhanh chóng tiếp nhận sự thật: “Tớ thấy đạo diễn nói cũng có lý. Rốt cuộc, đây là sự tôn trọng đối với nhân vật mà.”
Hầu Tử nghe hiểu nhưng cũng có phần mơ hồ.
Giản Thời Ngọ là người đã quyết định làm gì thì nhất định sẽ cố gắng làm tốt. Cho nên khi quyết định sẽ diễn thật tốt vai này, cậu bắt đầu tìm tòi học hỏi. Tuy nhiên, hôm nay sau khi đi thử vai, cha mẹ cậu cũng biết, nên cậu muốn về nhà báo tin trước.
Khi về đến nhà, trời đã về chiều, Chân Mỹ Lệ đã chuẩn bị xong bữa cơm. Thấy Giản Thời Ngọ về, cô liềnhỏi: “Thử vai xong rồi hả?”
Giản Thời Ngọ thay giày ở cửa, đáp: “Con không được nhận.”
Cậu tưởng mẹ sẽ bất ngờ, nhưng không ngờ Chân Mỹ Lệ lại nói: “Vậy cũng bình thường thôi.”
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên, vội hỏi: “Vì sao lại thế?”
Chân Mỹ Lệ bảo cậu mang thức ăn ra bàn. Hôm nay, bữa cơm chủ yếu là các món chay, nhưng vẫn đủ hương sắc.
Trên bàn chỉ có một món thịt kho tàu, Chân Mỹ Lệ dùng bàn tay rắc thêm chút hành lá lên, rồi mới nói: “Nghiên cứu nhân vật không chỉ là học thuộc lời thoại. Muốn diễn xuất sắc, con phải hiểu được tâm lý của nhân vật. Con cần trải nghiệm cuộc sống của nhân vật được thì mới có thể nhập vai.”
Giản Thời Ngọ nghe mà tay run lên, suýt chút nữa làm rơi đồ ăn ra ngoài.
Cậu nhìn mẹ với vẻ mặt hoang mang.
Chân Mỹ Lệ tiếp tục: “Sao nhìn mẹ như thế, chẳng lẽ mẹ nói sai?”
“Không… không hẳn vậy.” Giản Thời Ngọ ngập ngừng: “Nhưng làm sao con có thể trải nghiệm được? Nhân vật này quá đặc biệt, con không biết phải bắt đầu từ đâu.”
Chân Mỹ Lệ lườm cậu: “Thì đi khách sạn mà xem mấy người nổi tiếng đó, xem họ hành xử thế nào.”
“Còn nữa, con phải chú ý đến hình thể và dáng vẻ của mình.” Chân Mỹ Lệ chọc nhẹ vào trán Giản Thời Ngọ: “Nhân vật này là một tiểu quan kinh thành tuyệt sắc, con nghĩ chỉ cần có vẻ bề ngoài là đủ sao? Cầm kỳ thi họa đều phải tinh thông, đâu phải nói suông. Cách cử chỉ, phong thái của hắn, con có được chút nào không? Bây giờ trông con như một khúc gỗ di động.”
…
Giản Thời Ngọ bị mẹ cậu làm cho không biết phải nói gì. Cậu muốn phản bác nhưng không tìm được lý do. Cuối cùng, cậu chỉ biết hỏi: “Vậy giờ con phải làm sao?”
Chân Mỹ Lệ cười mỉm: “Ăn cơm trước đã.”
Bữa cơm này, Giản Thời Ngọ ăn trong trạng thái thấp thỏm.
Sau khi ăn xong, Chân Mỹ Lệ liền dẫn cậu đến một cửa hàng mà trước đây cậu chưa từng nghe tới. Cửa hàng được trang trí theo phong cách cổ xưa, bên trong vọng lại tiếng ca du dương.
Trong sảnh, có nhiều người đang ngồi rải rác. Trên sân khấu, một người phụ nữ đeo khăn che mặt đang cất tiếng hát nhẹ nhàng.
Đó là một người phụ nữ rất quyến rũ, mặc sườn xám, với đôi mắt sóng sánh đầy mê hoặc.
Chân Mỹ Lệ thấp giọng nói: “Thấy không, đó mới gọi là phong tình vạn chủng.”
Giản Thời Ngọ ngước nhìn người trên sân khấu, không tự chủ bị cuốn hút. Khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Người phụ nữ rời sân khấu, Chân Mỹ Lệ nhanh chóng bước tới. Cô nói với người phụ nữ: “Lily, lâu rồi không gặp.”
Người phụ nữ tên Lily có vẻ ngạc nhiên: “Sao hôm nay chị lại có thời gian tới đây?”
“Có chuyện muốn nhờ em…”
Chân Mỹ Lệ ghé tai Lily thì thầm điều gì đó. Lily nhìn Giản Thời Ngọ với ánh mắt kỳ lạ, rồi gật đầu nói: “Không hổ là con của chị, tố chất tốt lắm, chị thực sự giao nó cho tôi à?”
Chân Mỹ Lệ gật đầu: “Ừ, giao cho em, chị cũng yên tâm.”
Lily mỉm cười, rồi quay sang Giản Thời Ngọ: “Được rồi, đi theo tôi.”
Giản Thời Ngọ cảm giác như mình biến thành một con cừu béo đang đợi bị làm thịt.
Cậu được Lily dẫn vào hậu trường, cô châm một điếu thuốc. Sau đó, cô nhìn Giản Thời Ngọ rồi hỏi: “Cậu đã từng học múa chưa?”
Giản Thời Ngọ gật đầu: “Biết một chút.”
Lily cười nhẹ, rồi chỉ vào chiếc mặt nạ trên bàn: “Mang nó vào.”
Giản Thời Ngọ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cầm lấy chiếc mặt nạ hình con heo nhỏ và đeo lên mặt. Khi cậu đeo xong, Lily đưa cho cậu một chiếc áo choàng, hoàn toàn che đi vóc dáng của Cậu. Sau đó, cô nói: “Giờ ra sân khấu nhảy một đoạn cho khách xem.”
Giản Thời Ngọ:?
Ánh mắt Lily trở nên nghiêm khắc: “Sao, không biết nhảy à?”
Giản Thời Ngọ hỏi: “Nhảy bất kỳ điệu nào cũng được sao?”
Lily không nói nữa, nhưng cô khoác lên mình một chiếc áo choàng khác, khiến thân hình trở nên tròn trĩnh. Cô bắt đầu nhảy quanh cây cột trong phòng, động tác mềm mại, uyển chuyển, dù không thấy rõ thân thể dưới lớp áo, nhưng mỗi cử động đều tràn đầy sự quyến rũ, khiến người ta mê mẩn.
Khi kết thúc, Lily nhìn Giản Thời Ngọ: “Hiểu chưa?”
Giản Thời Ngọ: “…”
Lily không thúc giục Cậu: “Tôi sẽ gửi cho cậu một số video dạy múa, cậu về xem và luyện tập. Khi nào cảm thấy có thể nhảy làm người khác mê mẩn, thì đến tìm tôi.”
Tiếc là Giản Thời Ngọ không có nhiều thời gian. Cậu chỉ có ba ngày.
Lily gửi cho cậu các video múa khác nhau, cậu xem đi xem lại cả trăm lần, suốt một đêm không ngủ, tập luyện liên tục. Cậu vốn có nền tảng vũ đạo, học khá nhanh, nhưng để thể hiện được sự tự nhiên và quyến rũ thì lại rất khó.
Hơn nữa, cậu vẫn không tìm được trạng thái phù hợp.
Cuối cùng, Lily không thể chịu nổi, tiến tới sửa lại cho Giản Thời Ngọ một vài động tác, thêm vào đó chút mềm mại uyển chuyển.
Khi thấy mắt cậu thâm quầng, cô mới bảo: “Về nghỉ ngơi đi, ngày mai quay lại.”
Giản Thời Ngọ ngơ ngác gật đầu: “Được.”
Nhưng thực ra cậu không có tâm trạng để nghỉ ngơi, trên đường về vẫn luôn nhớ lại từng động tác.
Thậm chí, cậu còn mặc chiếc áo dài mà Lily đã đưa, nghĩ đến việc làm sao có thể quyến rũ người khác, nhớ đến lời Vương đạo diễn bảo cậu tìm ai đó để luyện tập.
Giản Thời Ngọ bắt đầu suy nghĩ liệu có nên nhờ Thẩm Thành giúp đỡ mình không.
Điện thoại reo lên, là tin nhắn của Thẩm Thành: “Tối mai anh bay về.”
Giản Thời Ngọ vui mừng: “Vậy ngày mai gặp anh.”
Thẩm Thành: “Ừ.”
Giản Thời Ngọ ngập ngừng một chút rồi nhắn: “Khi anh về, em sẽ chuẩn bị một món quà đón gió đầy bất ngờ cho anh.”
Thẩm Thành có vẻ hứng thú: “Quà gì?”
“Anh về sẽ biết!”
Giản Thời Ngọ quyết định giữ bí mật một chút.
Trong thời gian này, Thẩm Thành luôn ở Mỹ, giờ mới trở về.
Họ ở trong một căn hộ trung tâm thành phố, đôi khi Thẩm Thành không về nhà cũ mà ở lại đây.
Ngày hôm sau, Giản Thời Ngọ dậy sớm, mặc bộ áo choàng dài đã chuẩn bị kỹ, đợi Thẩm Thành về đánh giá hiệu quả bài múa của mình.
___
Buổi tối 7 giờ, khóa vân tay của căn hộ vang lên.
Thẩm Thành mở cửa, đập vào mắt hắn là ánh đèn phòng khách chiếu lên hình dáng một thiếu niên đang nhảy múa. Giản Thời Ngọ mặc một chiếc áo choàng đen dài, trên mặt đeo chiếc mặt nạ hình con heo nhỏ. Động tác của cậu mềm mại, lả lướt
Khi nhảy xong, Giản Thời Ngọ thở hổn hển, hơi ngượng ngùng bước đến trước mặt Thẩm Thành: “Anh thấy thế nào?”
Thẩm Thành nói: “Quà đón gió?”
Giản Thời Ngọ đỏ mặt gật đầu: “Thế nào?”
Thẩm Thành đứng trước cậu, nhìn cậu khó hiểu. Trong ánh mắt đầy chờ đợi của Giản Thời Ngọ, hắn hỏi: “Em bị động kinh à?”