Giản Thời Ngọ bị câu nói của Thẩm Thành làm cho ngơ ngác.
Khuôn mặt thanh tú của cậu hiện lên nét ngạc nhiên, nhưng chỉ một thoáng, mặt cậu đỏ bừng.
Cậu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, rồi dừng lại một chút, bực bội, xấu hổ nói: “Anh nói cái gì thế!”
Thẩm Thành nhìn cậu từ đầu đến chân, mắt lướt qua khuôn mặt đẫm mồ hôi của Giản Thời Ngọ, rồi mới lên tiếng: “Nóng như vậy, sao lại mặc áo khoác kín người như thế?”
Giản Thời Ngọ thực sự đang rất nóng, nhưng khi nghe Thẩm Thành hỏi vậy thì càng thêm khó chịu: “Em không nóng!”
Ánh mắt Thẩm Thành tối lại, dưới cái nhìn chăm chú của Giản Thời Ngọ, hắn tiến lên một bước. Tay hắn nắm lấy áo khoác của Cậu, khi Giản Thời Ngọ kịp phản ứng kêu lên một tiếng, áo khoác đã bị Thẩm Thành giật lên.
Giản Thời Ngọ hét lên: “A!”
Cậu có chút bất ngờ nhìn về phía Thẩm Thành. Thực ra ban đầu Thẩm Thành chỉ muốn giúp cậu thoải mái hơn, không phải mặc đồ quá dày rồi thực hiện những điệu nhảy kỳ lạ trong phòng.
Nhưng điều mà Thẩm Thành không ngờ tới là khi áo khoác bị lột ra, bên trong Giản Thời Ngọ chỉ mặc một chiếc áo dài cùng quần đùi, lộ ra đôi chân thon dài, trắng ngần.
Thẩm Thành khựng lại, nét mặt hắn lập tức thay đổi.
Giản Thời Ngọ cũng không ngờ Thẩm Thành đột nhiên ra tay như vậy. Cậu kêu lên một tiếng, định giật lại áo khoác từ tay Thẩm Thành, nhưng nam nhân đã khéo léo tránh đi.
Hắn thuận thế nắm lấy bàn tay mềm mại của Giản Thời Ngọ, kéo cậu vào lòng mình, cúi xuống, giọng trầm khàn: “Đây cũng là quà đón gió sao?”
Giản Thời Ngọ đơ người. Thẩm Thành cúi đầu, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cậu. Bàn tay hắn vuốt ve cổ cậu, môi mỉm cười: “Anh rất thích.”
“……”
Đây hoàn toàn không phải là một lễ đón gió bình thường!
Giản Thời Ngọ cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng Thẩm Thành không cho cậu nhiều thời gian để phản ứng.
Người ta thường nói “tiểu biệt thắng tân hôn”, mặc dù cậu và Thẩm Thành chưa kết hôn, nhưng sau một thời gian xa cách, khi gặp lại, Thẩm Thành trở nên đặc biệt nhiệt tình. Hắn ôm chặt eo cậu, không chịu buông tay.
Hai người từ cửa đi đến sô pha, quấn quýt một hồi lâu. Nếu là trước đây, Giản Thời Ngọ nhất định đã từ chối khi Thẩm Thành hành động như vậy, nhưng hôm nay cậu cũng không hiểu tại sao, không phản kháng mà còn thuận theo, ôm lấy cổ hắn.
(??? ụa??? Σ (° ロ °))
Sau một nụ hôn dài, Thẩm Thành nửa nằm lên người Giản Thời Ngọ, giọng trầm thấp hơn: “Sao hôm nay ngoan vậy?”
“Hử?” Giản Thời Ngọ thầm nghĩ chắc là do đạo diễn cứ bảo phải thử xem mị lực của mình, nhưng cậu không dám nói thật, do dự vài giây rồi nói: “Chẳng phải vì nhớ muốn gặp anh sao.”
Thẩm Thành cười mỉm, rõ ràng rất hài lòng với câu trả lời này.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại bất ngờ vang lên trong phòng. Giản Thời Ngọ nhận máy, bên kia là Hầu Tử: “Thời ca, tớ tìm được rồi! Tớ đã tìm được giáo viên cho cậu rồi, chắc chắn có thể dạy cậu cách quyến rũ đàn ông. Mai cậu phải đi học đấy, nghe nói Thẩm tổng sắp về, lúc đó cậu có thể thử với cậu ta rồi!”
Giản Thời Ngọ không ngờ Hầu Tử lại nói chuyện này, hơn nữa càng nói càng lố.
Khi cậu định ngăn lại thì đã muộn, cậu cứng đờ nhìn hắn, liền chạm phải ánh mắt nguy hiểm của Thẩm Thành.
Giản Thời Ngọ vội vàng nhắc nhở Hầu Tử: “Thẩm Thành đã về rồi!”
Hầu Tử khựng lại, cảm giác có điều gì không ổn, liền hỏi dò: “Vậy… hắn đang ở đâu? Cậu đã thử chưa?”
Giản Thời Ngọ trong lòng đầy hối hận, không dám đối diện với Thẩm Thành, nhưng Thẩm Thành trực tiếp cầm điện thoại, giọng trầm thấp và mạnh mẽ vang lên: “Tôi ở đây.”
“……”
Đầu dây bên kia im bặt.
Hầu Tử ngừng một lát, sau đó lập tức hèn mọn rút lui: “A, không có gì, xin lỗi đã quấy rầy hai người!”
Điện thoại nhanh chóng bị cắt đứt.
Thẩm Thành đặt điện thoại sang một bên, liếc nhìn Giản Thời Ngọ rồi hỏi: “Giáo viên?”
Giản Thời Ngọ ngượng ngùng đáp: “Ừm…”
“Quyến rũ?”
“Khổ luyện?”
Mỗi lần Thẩm Thành lặp lại một từ, Giản Thời Ngọ lại cảm thấy tội lỗi tăng lên. Cuối cùng, dưới áp lực đó, cậu không chịu nổi nữa: “Được rồi, được rồi, em sẽ khai hết!”
Vậy là Giản Thời Ngọ đành tóm tắt lại câu chuyện về việc cậu muốn thử sức diễn xuất cho Thẩm Thành nghe.
Cậu nghĩ rằng hắn sẽ nổi giận, sẽ ngăn cậu tiếp tục, nhưng đợi mãi vẫn không thấy phản ứng gì.
Thẩm Thành ngồi dậy, dù vừa xuống máy bay, trên người vẫn mặc bộ vest sạch sẽ, thẳng thớm. Hắn ngồi xuống sô pha, ngoại trừ bộ quần áo hơi xộc xệch, không ai có thể đoán được hai người vừa thân mật như thế nào.
ლ (¯ ロ ¯ “ლ)
Sau đó, Thẩm Thành cầm ly nước, uống một ngụm rồi mới mở miệng: “Anh không ngăn cản em.”
Giản Thời Ngọ sững sờ.
Giản Thời Ngọ bị câu nói của Thẩm Thành làm ngẩn người.
Hắn hạ mí mắt, hỏi tiếp:
“Nếu anh ngăn cản, em sẽ làm gì?”
Giản Thời Ngọ bối rối: “Em…”
Sau một thoáng suy nghĩ, cậu kiên quyết đáp: “Em sẽ không vui.”
Thẩm Thành gật đầu nhẹ nhàng: “Vậy nên, anh không muốn ngăn cản em.”
Giản Thời Ngọ không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, cậu hơi ngập ngừng: “Em cứ tưởng rằng, nghĩ rằng…”
Thẩm Thành nhíu mày: “Nghĩ cái gì?”
Giản Thời Ngọ thở phào nhẹ nhõm. Thì ra bạn trai mình không hề ghen tuông vô cớ như cậu lo lắng, hoàn toàn không có lòng dạ hẹp hòi như mình nghĩ. Cậu thầm trách bản thân đã lo quá nhiều.
Tâm trạng thoải mái hơn, Giản Thời Ngọ nở nụ cười rạng rỡ: “Không có gì, chỉ là em nghĩ hơi nhiều thôi.”
Thẩm Thành khẽ nhấp ngụm nước, ánh mắt không rời khỏi Giản Thời Ngọ: “Sao nào, em nghĩ anh là loại người không biết lý lẽ, hay ghen tuông vớ vẩn à?”
Một câu nói trúng phóc làm Giản Thời Ngọ không khỏi bối rối. Cậu vội vàng lảng tránh ánh mắt Thẩm Thành, cố gắng chữa cháy: “Sao có thể, em biết rõ anh không phải mà!”
Thẩm Thành không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Giản Thời Ngọ. Đôi mắt hắn hơi tối lại khi thấy lớp áo mỏng manh của Giản Thời Ngọ lộ ra, rồi hắn bất ngờ quăng chiếc áo khoác lên người cậu.
…
Đến ngày thử vai lại, khi bước vào phòng, Giản Thời Ngọ cảm thấy lo lắng không biết mình có đạt yêu cầu hay không.
Tuy nhiên, đạo diễn Vương lại nghiêm túc xem màn trình diễn của cậu, rồi đưa ra nhận xét: “Không tồi, tiến bộ nhiều đấy. Dù biểu hiện vẫn còn thiếu sót, nhưng đã có tiến triển nhiều.”
Giản Thời Ngọ ngơ ngác, bất ngờ với lời khen của đạo diễn. Theo lý thuyết, nếu diễn không đạt, đáng ra cậu sẽ bị loại.
Ai ngờ đạo diễn lại cười: “Trước đó tôi chỉ dọa cậu thôi. Thực ra, tôi rất vừa lòng với ngoại hình và kỹ năng của cậu từ lâu rồi. Mấy hôm nay chỉ là tạo chút áp lực để cậu thể hiện hết tiềm năng.”
“……”
Đạo diễn này đúng là có chút nghịch ngợm.
Dù sao thì kết quả cuối cùng vẫn là tốt, Giản Thời Ngọ chính thức được vào đoàn.
Vì cậu nhập đoàn khá muộn nên đến ngày quay đầu tiên, cậu mới gặp mặt các diễn viên chính.
Khi chuẩn bị quay cảnh thân mật đầu tiên, một người phụ trách nói: “Giản lão sư, có người đến thăm ngài.”
Giản Thời Ngọ bất ngờ nhìn ra ngoài, thấy Thẩm Thành đang bước vào đoàn phim. Dáng vẻ đẹp trai của Thẩm Thành khiến không ít nhân viên chú ý, nhất là khi hắn lại là người có thân phận đặc biệt, càng khiến mọi người tò mò.
Giản Thời Ngọ đã thay trang phục diễn, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt Thẩm Thành trong bộ dạng này, cậu cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Người của đạo diễn đến nhắc: “Giản lão sư, cảnh quay sắp bắt đầu rồi, mời ngài chuẩn bị.”
Giản Thời Ngọ nhìn Thẩm Thành, hơi lúng túng: “Em phải đi quay rồi… Cảnh này hơi dài, anh muốn chờ em trong phòng nghỉ không?”
Thẩm Thành lắc đầu, bước thẳng tới trường quay. Hắn liếc nhìn nam diễn viên chính đóng vai Yến Vương, người lẽ ra phải toát lên uy nghiêm. Nhưng ngay khi Thẩm Thành xuất hiện, khí thế của hắn ngay lập tức lấn át cả diễn viên chính.
Hắn ngồi xuống ghế sofa, điềm tĩnh nói: “Cứ quay tiếp đi, anh không làm phiền đâu.”
Giản Thời Ngọ mở to mắt, kinh ngạc nhìn Thẩm Thành.
Hắn chỉ thong thả liếc nhìn cậu rồi trầm giọng: “Dù sao thì, anh cũng không phải là người ghen tuông vô lý đâu.”