Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 122: Hoàn chính



Giản Thời Ngọ vừa dứt lời, cả khán phòng thoáng chốc im lặng.

Ngay sau đó, tiếng reo hò bùng nổ từ phía các fan nữ, khiến người dẫn chương trình trên sân khấu cũng phải nở nụ cười ngượng ngùng. 

Giữa những âm thanh náo nhiệt ấy, không ai để ý rằng phía dưới khán đài, vẻ mặt Thẩm tổng tối sầm. Giản Thời Ngọ vừa nói xong cũng chột dạ, chỉ dám len lén nhìn hắn vài lần.

Chạm phải ánh mắt của Giản Thời Ngọ, Thẩm Thành – người đàn ông với dáng vẻ ưu nhã – khẽ nâng mí mắt nhìn thoáng qua. 

Khí thế của hắn cực kỳ áp đảo, khiến Giản Thời Ngọ cảm thấy da đầu hơi tê. Nhưng đúng lúc không khí đang căng thẳng, Thẩm Thành lại bất ngờ nở một nụ cười đầy ẩn ý, làm lòng người không khỏi căng thẳng hơn.

Giản Thời Ngọ tự dưng thấy chột dạ, nhưng nghĩ lại, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Dù gì thì hiện tại cậu đang trên sân khấu, hơn nữa còn đang tham gia phỏng vấn, chẳng lẽ Thẩm Thành có thể nhảy lên cắn cậu ngay trước mặt mọi người sao?

“Vậy thì chúng ta hãy mời đạo diễn Vương lên chia sẻ vài lời nhé?” Người dẫn chương trình nhanh chóng chuyển đề tài sang vị đạo diễn.

Đạo diễn Vương bước lên, cầm lấy micro chuẩn bị phát biểu, còn Giản Thời Ngọ thì lặng lẽ rút lui khỏi sân khấu. 

Sau khi nói lời chào với vài nhân viên hậu trường, cậu định quay về phòng nghỉ của mình. Tuy nhiên, khi vừa đi ngang qua hành lang, một cánh tay dài bất ngờ vươn ra, kéo cậu vào lòng.

“A!” Cậu khẽ hét lên một tiếng.

Người đàn ông lôi cậu cao hơn cậu cả cái đầu, ép cậu vào tường. 

Hơi thở quen thuộc của hắn ngay lập tức bao quanh cậu. Eo cậu bị giữ chặt, Giản Thời Ngọ khẽ chống cự: “Có thể sẽ có người đi ngang qua…”

Thẩm Thành hạ giọng: “Nếu bị phát hiện thì nói là…”

Giản Thời Ngọ tò mò hỏi: “Nói cái gì?”

“Nói là anh đang giới thiệu đối tượng cho em.”

Giản Thời Ngọ sững sờ, rồi bật cười nhìn nam nhân trước mặt. Đôi mắt to tròn của cậu ánh lên niềm vui, thậm chí cậu còn cười thành tiếng.

Ánh mắt Thẩm Thành tối lại, hắn khẽ nhéo cằm cậu, rồi cúi xuống hôn, mang theo chút ý phạt.

Tiếng bước chân vọng lại từ xa, nhưng cặp đôi vẫn tiếp tục bị cuốn vào nụ hôn đầy kích thích. 

Khi nụ hôn kết thúc, đôi môi Giản Thời Ngọ đỏ lên, hơi sưng, cậu có chút bất mãn, trừng mắt nhìn Thẩm Thành: “Nếu vừa rồi bị ai đó thấy được, không biết họ sẽ nghĩ gì về em nữa.”

“Có thể nghĩ đến niềm vui của tình yêu.” Thẩm Thành khẽ vuốt môi cậu, bàn tay hắn cọ vào môi cậu, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Hiện tại, em đã cảm nhận được rồi chứ?”

“……”

Mặt Giản Thời Ngọ bỗng đỏ bừng, từ vành tai đến má đều ửng đỏ. Nếu lúc trước đôi môi cậu chỉ hơi hồng, thì giờ cả người cậu trông giống như một quả táo chín đỏ, tỏa ra hơi thở ngọt ngào. 

Trong khi đó, người khơi mào là Thẩm Thành lại giữ vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.

Giản Thời Ngọ có chút giận dỗi, lẩm bẩm: “Lúc trước, từ khi học tiểu học, em đã bắt đầu theo đuổi anh, hồi cấp hai còn viết cả mớ thư tình cho anh, vậy mà anh vẫn chẳng động lòng, đến giờ mới chịu hành động…”

Cậu nghĩ rằng với tính cách cứng nhắc của Thẩm Thành, chắc hẳn hắn sẽ tức giận.

Nhưng thật không ngờ, Thẩm Thành lại dừng lại một lúc, suy nghĩ nghiêm túc rồi hỏi: “Em đã viết bao nhiêu bức thư?”

?!

Làm sao lại có người lại hỏi chuyện đó chứ?

Giản Thời Ngọ bỗng cảm thấy không biết trả lời sao, nhưng không sao, khi không biết nói gì, cậu rất giỏi chơi xấu: “Em quên rồi, dù sao cũng rất nhiều, rất rất nhiều.”

Thẩm Thành cười nhạt: “Nhiều đến mức đầy một cái sọt chứ?”

Giản Thời Ngọ gật đầu mạnh mẽ: “Đúng vậy, nên anh cũng phải theo đuổi em thật lâu, lâu như thời gian em theo đuổi anh cơ.”

Thẩm Thành không giận, ngược lại còn mỉm cười: “Lâu đến khi nào, đợi đến khi già rồi em mới chịu đồng ý kết hôn sao?”

“Làm gì mà cần lâu như thế!”

“Vậy có phải là em muốn kết hôn sớm không?”

Giản Thời Ngọ chợt nhận ra mình vừa bị Thẩm Thành gài bẫy, định mở miệng phản đối, nhưng môi cậu vừa hé ra đã bị hắn hôn lần nữa. Trong lúc nụ hôn kéo dài, giọng Thẩm Thành vang lên nhẹ nhàng bên tai: “Thật muốn đem em về nhà thật sớm.”

____

Hôm sau.

Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường.

Trường mời không ít cựu học sinh đã tốt nghiệp quay lại. Trở về ngôi trường trung học cũ luôn mang đến cho người ta cảm giác bồi hồi sau nhiều năm xa cách. 

Cả lớp của họ đều nhận được thư mời, ngay cả Kiều An và Anne đang ở nước ngoài cũng bay về. Dù những năm trung học trôi qua rất ngắn ngủi, nhưng nó để lại những ký ức không thể nào phai mờ.

Kể từ khi tốt nghiệp, Giản Thời Ngọ rất hiếm khi gặp Anne, nhưng hôm nay vừa tới cổng trường, cậu đã thấy cô nàng tóc vàng ngày nào giờ đã trưởng thành, cao ráo và xinh đẹp hơn. 

Anne đã tự sáng lập một thương hiệu thời trang, trông cô ấy thật tuyệt vời, như một bà hoàng trên ngai vàng của mình.

Nhìn thấy Giản Thời Ngọ, cô lập tức chạy tới ôm chầm lấy cậu: “Thời Ngọ!”

Giản Thời Ngọ cũng ôm lại cô. Ban đầu, việc gặp lại có chút ngượng ngùng, nhưng sau cái ôm ấy, sự xa lạ nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại hoài niệm và niềm vui gặp lại bạn cũ sau nhiều năm.

Tuy nhiên, cái ôm này không kéo dài lâu, vì Thẩm Thành đến kéo Anne ra một chút và chắn Giản Thời Ngọ sau lưng mình.

Anne bĩu môi: “Đúng là đồ hẹp hòi.”

Cô còn không chịu thôi, quay sang làm mặt quỷ với Giản Thời Ngọ: “Thẩm Thành của cậu là đồ hẹp hòi.”

Giản Thời Ngọ bật cười.

Thẩm Thành chỉ lạnh lùng nhìn Anne: “Có vẻ như cậu không muốn tiến vào thị trường Trung Quốc nhỉ.”

Một câu nói khiến người tự mãn như Anne im bặt. Thương hiệu thời trang của cô đúng là còn cần sự giúp đỡ của Thẩm Thành để tiến vào thị trường trong nước. Tuy bị uy hiếp nhưng cô vẫn lè lưỡi, làm mặt quỷ với hắn.

Giản Thời Ngọ không muốn họ tranh cãi, liền nói nhỏ: “Chúng ta vào thôi, bên trong có vẻ rất náo nhiệt.”

Mọi người đồng ý.

Hầu Tử và Kiều An đứng ở cổng trường, mua hai chiếc hộp mù học sinh tự chế. 

Khi mở ra, bên trong là hai chiếc vòng tay nhỏ được tết bằng dây, tuy đơn giản nhưng lại rất xinh.

Kiều An nói: “Người Trung Quốc thật sự khéo tay.”

Giản Thời Ngọ nhìn quanh khu chợ trời nhộn nhịp nơi các học sinh bày bán đồ cũ, rồi mỉm cười: “Cũng không hẳn, vì lúc đó chúng ta đâu có khéo tay thế này.”

Hầu Tử xuýt xoa: “Bây giờ học sinh giỏi thật đấy.”

Anne nhìn sang hai người bên cạnh với ánh mắt đầy ý tứ: “Không chỉ bây giờ đâu. Lúc đó, dù không có không khí cởi mở như bây giờ, nhưng ai yêu thì vẫn cứ yêu đấy thôi.”

Nghe thế, Giản Thời Ngọ bước nhanh hơn, không muốn ở lại nghe thêm, cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Khuôn viên trung học tràn ngập kỷ niệm. Những tán lá ngô đồng rơi xuống, con đường nhỏ rợp bóng cây, cả sân bóng rổ giờ đã thay đổi rất nhiều. 

Mỗi bước chân đi qua, cậu như thể đang quay về những năm tháng đã qua, khi mà mọi thứ dường như vẫn vẹn nguyên trong ký ức.

Sau đó, lớp trưởng triệu tập mọi người lại. Nhiều bạn học lâu ngày không gặp tụ tập nói chuyện rôm rả:

“Đều đã kết hôn rồi nhỉ?”

“Giờ cuộc sống tốt chứ?”

“Hoa khôi của lớp mình từng thích cậu đấy…”

Thật lạ, những điều ngày xưa không dám nói ra mà giờ gặp lại sau nhiều năm, lại có thể dễ dàng thổ lộ như cậu chuyện đùa. Những tình cảm xưa kia từng được giữ kín, giờ nói ra cũng chỉ là để cùng nhau cười vui.

Có người nhìn thấy Giản Thời Ngọ, Nhị Cẩu và những người khác vẫy tay gọi: “Thời ca!”

Nhiều người nhìn sang. Dù giờ Giản Thời Ngọ là một ngôi sao lớn, Thẩm Thành cũng là tổng tài giá trị hàng trăm triệu, nhưng khi gặp lại bạn học cũ, ai nấy đều cảm động, mắt rưng rưng. 

Mọi người khoác vai nhau, tự nhiên hỏi thăm về cuộc sống hiện tại, có người đã lập gia đình, có người vẫn còn lang thang nơi xa. Dù năm tháng đã thay đổi nhiều thứ, nhưng khi trở về lớp học cũ, ngồi vào những chỗ ngồi xưa, tất cả như chưa hề đổi thay.

Có người đề nghị: “Chúng ta hãy ngồi đây, viết một lá thư gửi cho chính mình ngày xưa.”

“Mọi người đều có thể viết!”

“Viết cho tương lai của chính mình cũng được.”

“Hoặc là viết lời khen cho các em nhỏ đang ngồi ở vị trí này cũng được.”

“Tán thành!”

Mỗi người được phát một tờ giấy. Nhiều người ngồi xuống ghế, bắt đầu viết. Do cuộc sống bán mình cho tư bản quá khắc nghiệt, một số người thậm chí đã lâu không cầm bút viết chữ. 

Nhưng giờ phút này, tất cả đều rất nghiêm túc.

Giản Thời Ngọ cũng muốn viết. Lúc này đã gần trưa, cậu ngồi ở vị trí gần cửa sổ. 

Bên ngoài, lá cây khẽ lay động theo gió, ngẩng đầu nhìn ra xa, cậu thấy lá cờ trên sân thể dục bay phấp phới trong gió. 

Trên đường, lác đác vài học sinh đang vui đùa. Không hiểu sao, Giản Thời Ngọ lại nhớ về chính mình khi xưa.

Cậu muốn viết thư, nhưng không phải cho chính mình của vài năm trước, mà là cho chính mình ở kiếp trước. 

Ngòi bút vừa chạm giấy, muôn vàn suy nghĩ cuộn trào trong lòng. Cậu khẽ quay đầu, thấy Thẩm Thành ngồi ở hàng ghế sau, cũng đang cầm bút viết. 

Ánh nắng ngày trưa chiếu vào, soi rõ góc nghiêng khuôn mặt hắn, thanh thoát như ngọc. 

Hôm nay, Thẩm Thành không mặc vest mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trông thật giống một cậu thiếu niên vừa trưởng thành.

Thẩm Thành…

Hắn là người đã tham gia vào phần lớn cuộc đời cậu, là những kí ức về năm tháng thanh xuân, là niềm vui ngọt ngào từ những rung động đầu đời, và giờ đây, dù đã trải qua nhiều chuyện, tình cảm ấy vẫn không thể dứt bỏ.

Trước đây, Giản Thời Ngọ luôn e ngại khi nhớ về quá khứ. Nhưng lúc này, nhìn chàng trai của cậu ngồi đó, trái tim cậu lại cảm thấy vô cùng bình yên. 

Nhớ lại những ký ức khi xưa, cậu bỗng thấy thật thanh thản, ngòi bút bắt đầu di chuyển, cậu đã sẵn sàng đối thoại với quá khứ của chính mình.

Sau bao năm, cuối cùng cậu cũng có thể hòa giải với chính mình.

“Ai nha, xong rồi!”

“Tớ cũng viết xong rồi.”

Tiếng cười nói vang lên khắp phòng. Khi Giản Thời Ngọ chuẩn bị đứng dậy rời đi, cậu ngạc nhiên khi thấy Thẩm Thành đã đứng dậy trước mình. 

Hắn không biết từ lúc nào đã bước tới bên cạnh cậu, khiến Giản Thời Ngọ có chút bất ngờ. Cậu theo bản năng nắm chặt lá thư trong tay, không biết nên nói gì.

Nhưng rồi, Thẩm Thành lại chủ động đưa cho cậu một phong thư.

Giản Thời Ngọ nhìn lá thư trong tay: “Đây là…”

Thẩm Thành không nói gì. Giản Thời Ngọ nhận ra trên phong thư có chữ viết, cậu nhìn kỹ hơn, nhận ra đó là chữ tiếng Anh: “loev.”

Giản Thời Ngọ ngẩn người, rồi bật cười: “Cái gì đây? Anh còn viết sai nữa, đây là “yêu” sao, hay là…”

Cậu cười, rồi đột nhiên dừng lại, không biết nghĩ đến điều gì. 

Trái tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thành, thấy chàng trai ấy đứng ngay giữa lối đi, mặc chiếc áo sơ mi trắng, phảng phất như năm đó, giữa mùa hè, khi vừa mới khai giảng. 

Ngày ấy, Giản Thời Ngọ vừa trọng sinh, lén lút đến chỗ Thẩm Thành để lấy lại lá thư tình của mình, nhưng bị hắn bắt gặp.

Khác với lần đó, lần này Thẩm Thành không nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng, mà thay vào đó, hắn nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, đây là thư tình.”

Trong khoảnh khắc đó, Giản Thời Ngọ như nghe được tiếng tim mình đập thật nhanh.

Thẩm Thành tiến thêm một bước, đến gần cậu hơn: “Đây là lá thư cuối cùng mà em viết cho anh. Dù sau đó em đã lấy lại nó.”

“Nhưng từ nay về sau, mỗi ngày anh sẽ viết cho em một bức.” Giọng Thẩm Thành trầm ấm, dừng lại ngay nơi trái tim Giản Thời Ngọ, khiến cậu cảm thấy như bị thiêu đốt: “Anh cũng sẽ viết cả một rổ thư tình cho em.”

Giản Thời Ngọ rõ ràng cảm thấy mình nên vui, nhưng khi đối diện với ánh mắt chân thành và nghiêm túc của Thẩm Thành, cậu lại bất ngờ cảm thấy mũi cay xè, muốn rơi nước mắt. 

Để che giấu sự xúc động, cậu vội vàng nói: “Em đã quên em từng viết bao nhiêu bức thư rồi, mỗi ngày anh viết cũng không bù nổi số lượng đâu.”

“Vậy thì viết tiếp thôi.” Thẩm Thành cúi đầu, khoảng cách giữa hai người gần đến mức như sắp chạm vào nhau: “Viết đến khi chúng ta kết hôn, viết đến khi chúng ta già, viết đến khi chúng ta chống gậy đi không nổi nữa.”

“……”

Giản Thời Ngọ nghe xong, vừa cười vừa ngăn nước mắt, ánh mắt lấp lánh nhìn Thẩm Thành: “Nhất định nhé.”

Thẩm Thành mỉm cười, giọng hắn trầm thấp đầy từ tính, dứt khoát hứa hẹn: “Đúng vậy, nhất định.”

Bỗng có người đứng ở cửa phòng học gọi lớn: “Lớp trưởng nói chúng ta xuống sân trường chụp ảnh chung, mọi người mau xuống lầu nào.”

Đám đông bắt đầu kéo nhau ra ngoài. Giản Thời Ngọ đi giữa dòng người, cậu có chút không quen với sự đông đúc xung quanh, cho đến khi Thẩm Thành bước đến bên cạnh. 

Hắn không hề ngại ngần, trực tiếp nắm lấy tay Giản Thời Ngọ giữa đám đông, không chút kiêng dè.

Giản Thời Ngọ do dự trong giây lát, nhưng không hất tay ra. Cậu biết nếu bị chụp lại, chắc chắn hôm nay cả hai sẽ lên hot search, nhưng vào khoảnh khắc này, khi hai người sóng vai đi trên hành lang dài của trường, cậu không muốn buông tay.

“Đến đây, đứng ngay ngắn nào.” Lớp trưởng đứng phía trước chỉ huy.

Giản Thời Ngọ và Thẩm Thành đứng ở hàng đầu. Năm đó, Thẩm Thành đã vắng mặt trong bức ảnh tốt nghiệp cấp hai, cả cấp ba cũng vậy. 

Nhiều năm qua, những tiếc nuối ấy giờ đã được bù đắp. 

Hai người đứng cạnh nhau giữa đám bạn học, nắm tay nhau, lá cờ quốc gia bay phấp phới ở xa xa, hoa tử đằng trong sân trường nở rực rỡ tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.

Ánh nắng sau giờ trưa chiếu xuống, mang theo hơi ấm dịu dàng. Hai người dựa sát vào nhau, những khoảng cách và ngăn trở của quá khứ bỗng chốc tan biến vào hư vô.

Hầu Tử muộn màng chạy tới: “Chụp hình à, đợi đã, bọn tớ cũng đến.”

Kiều An và Anne cũng theo sau.

Giản Thời Ngọ mỉm cười, vẫy tay gọi: “Mau lên, các cậu chậm quá rồi!”

Những người bạn thân nhất của cậu đứng bên cạnh. Phía trước, lớp trưởng đã điều chỉnh góc máy, hắn cười rạng rỡ. 

Mọi người đều quay về trường cũ, như được sống lại những cảm xúc và nhiệt huyết của tuổi trẻ. 

Lớp trưởng cao giọng: “Nào, một hai ba, cười lên nào!”

Mọi người cùng nhau hô to, gương mặt ai cũng rạng rỡ nụ cười. 

Tiếng “tách” vang lên, những tràng cười nói vui vẻ nối tiếp nhau. 

Ánh mặt trời buổi trưa thật rực rỡ, đúng lúc ấy, tiếng chuông báo giờ học vang lên từ khu giảng đường, ghi lại một khoảnh khắc tươi đẹp nhất của thời thanh xuân.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.