Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 58: Thật ra bá tổng là tử trạch (11)



Trên đỉnh đầu chỗ ngồi của nhà hàng có một ngọn đèn giống như hoa sen, ánh đèn màu vàng ấm áp.

Trong chai thủy tỉnh trên bàn ăn cắm hoa hồng, mùi thơm của thức ăn xung quanh và hoa hồng quấn lấy nhau.

Khuyết Chu ngồi đối diện Trâu Tử Minh, uống nước chanh miễn phí, đôi môi đỏ mọng tươi đẹp khép lại, yết hầu Trâu Tử Minh cũng giật giật theo.

Rõ ràng trước kia cũng từng mặt đối mặt ngồi cùng một chỗ ăn cơm, nhưng chưa bao giờ giống như bây giờ cả, có được lực hấp dẫn trí mạng như vậy.

Trong nháy mắt, Trâu Tử Minh muốn từ bỏ tất cả tư tâm của mình, chỉ muốn ở bên Khuyết Chu.

Muốn hôn lên đôi môi của cô.

“Chị… Chị có muốn ăn gì không? Tự gọi đi.” Trâu Tử Minh đẩy thực đơn tới trước mặt Khuyết Chu.

Xúc cảm hơi lạnh đánh úp lại, trong nháy mắt đó ngón tay Khuyết Chu đụng phải mu bàn tay Trâu Tử Minh, chỉ trong một giây, xúc cảm đó lại biến mất không thấy nữa.

Nhưng cũng đủ để tim Trâu Tử Minh đánh trống kịch liệt.

Cô hơi rũ mắt xuống, hôm nay mặc váy dài kiểu Trung Quốc màu xanh nhạt, tóc dài bị quấn sau đầu một cây trâm cài tua rua xinh đẹp ở trên đầu cô lung lay sắp đổ, đẹp mắt đến kỳ cục.

Cho dù là động tác lật thực đơn cũng cực kỳ tao nhã.

Giống như trong tay cô không phải thực đơn, mà là tranh chữ nổi tiếng gì đó.

Khuyết Chu chỉ vào mấy món ăn, sau đó giao cho nhân viên phục vụ.

Hai tay cô giao nhau, khuỷu tay để trên bàn, cằm gác lên trên hai tay.

Mặt mày đều là phong tình vạn chủng, sóng mắt lưu chuyển, Trâu Tử Minh sớm đã quên hô hấp.

Anh ta mở miệng, có chút đê mê trừng mắt nói: “Chị… Hôm nay chị rất đẹp.”

“Cảm ơn lời khen, có điều tôi chỉ đẹp hôm nay thôi sao?”

“Không phải, chị mỗi ngày đều xinh đẹp!”

Cô cười khẽ: “Đàn em thật khéo miệng.”

Hai chữ đàn em khiến Trâu Tử Minh tỉnh táo trong chốc lát.

Anh ta cau mày, hơi nghiêm túc một chút: “Em không muốn làm đàn em của chị.”

“Ồ? Vậy cậu muốn làm cái gì của tôi?”

Trâu Tử Minh lại bắt đầu ấp ủ trong lòng.

Một lúc lâu sau, anh ta còn chưa mở miệng, Khuyết Chu hỏi trước: “Cậu có thích tôi không?”

Cả người Trâu Tử Minh chấn động, sau đó cúi đầu khẽ gật đầu: “Em thích chị.”

“Vậy sao cậu không nói?”

“Chị đã biết điều đó từ lâu?” Trâu Tử Minh hỏi.

Khuyết Châu ừ nhẹ một tiếng.

Nghe thấy một chữ ừ này khiến Trâu Tử Minh bỗng nhiên có chút tự tin, Khuyết Chu đã sớm biết, còn không vạch trần, vả lại hôm nay nguyện ý ra ngoài ăn cơm tối với mình, chắc là cũng thích mình.

Nếu không cô sẽ không ra ngoài với mình.

Tối nay đồng nghiệp trong công ty đều nói như vậy, cô cũng hào phóng thừa nhận.

Nghĩ vậy, cả người Trâu Tử Minh đều thông suốt, lấy ra lý do thoái thác mà mình đã chuẩn bị từ lâu nói: “Em đã sớm thích chị rồi, lần đầu tiên nhìn thấy chị, em đã thích chị, nếu không sao em lại đưa chị về nhà vào buổi tối, sao lại muốn ăn cơm với chị vào buổi trưa chứ.”

Anh ta nói thật sự rất thâm tình, trong ánh mắt nhìn Khuyết Chu đều là sao.

Đàn ông cặn bã đều biết diễn kịch.

Khuyết Chu đã thấy nhiều rồi.

Cô mỉm cười, ngụy trang còn hoàn mỹ hơn Trâu Tử Minh.

Thật tình không biết, điện thoại di động bên cạnh cô đã sớm mở chức năng ghi âm.

Những lời Trâu Tử Minh nói, đều sẽ bị ghi lại từng chữ một, sau đó cô sẽ gửi cho cô gái ở quê của Trâu Tử Minh.

Anh ta thao thao bất tuyệt nói ra những câu từ mà mình tự cho là vô cùng cảm động.

Sau đó nhìn Khuyết Chu nói: “Cho nên, chị có thể làm bạn gái em không?”

Khuyết Chu cứ như vậy nhìn ánh mắt Trâu Tử Minh nhưng không nói gì, nhìn cặp mắt xinh đẹp sâu không thấy đáy kia, khiến Trâu Tử Minh bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Ngay khi anh ta muốn mở miệng nói gì đó để che giấu sự hoảng hốt của mình, Khuyết Chu chợt mở miệng: “Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cậu.”

“Vấn đề gì?”

“Bây giờ tôi đã hai mươi bốn tuổi, một tháng tiền lương của cậu chỉ bằng một nửa của tôi, tôi là người địa phương, nếu như sau này cậu muốn kết hôn nhất định phải mua nhà ở đây, giá phòng ở chỗ chúng tôi bình quân hơn hai vạn, không cần nhiều, chỉ cần mua bảy tám mươi mét vuông, xe tôi có, cậu định trong vòng mấy năm có thể kết hôn?”

Khuyết Chu hỏi liên tiếp mấy câu khiến nụ cười trên mặt Trâu Tử Minh cứng đờ.

Anh ta nào nghĩ tới nhiều vấn đề như vậy, ngay từ đầu bản thân anh ta muốn ở cùng Khuyết Chu cũng chỉ là vì lợi dụng cô.

Mặc dù bây giờ có khả năng thật sự nhiều hơn vài phần thật lòng, nhưng anh ta cũng tuyệt đối không phải là loại người có thể chịu trách nhiệm.

Cô gái quê đang mang thai, anh ta cũng không muốn cưới người về nhà, chớ nói chỉ là Khuyết Chu.

Cho nên Khuyết Chu vừa nói xong, Trâu Tử Minh cũng không trả lời được câu nào.

“Cậu không nghĩ tới những vấn đề này sao?” Khuyết Chu cười lạnh một tiếng: “Xem ra tấm lòng của cậu cũng chỉ có chừng đó sao!”

“Không phải! Em có nghĩ tới!” Trên trán Trâu Tử Minh chảy mồ hôi.

Anh ta cầm lấy ly, đầu ngón tay sắp bị bóp trắng bệch: “Em sẽ mua nhà ở đây, em thật lòng đấy.”

Khuyết Châu thở dài: “Tôi biết cậu có năng lực này, nhưng hiểu biết của tôi về cậu thật sự quá ít, ngoại trừ biết cậu là học đệ của tôi ra, thậm chí cậu là người ở đâu tôi cũng không biết, hơn nữa cậu đẹp trai như vậy, thật sự không có bạn gái sao?”

“Tuyệt đối không có!”

Giống như là đâm trúng bí mật gì đó, Trâu Tử Minh mạnh mẽ cất cao giọng nói của mình, sau đó lại ý thức được mình đột nhiên nói lớn tiếng như vậy có chút giấu đầu hở đuôi, một lần nữa hạ thấp giọng xuống: “Em không có bạn gái, trước đây cũng không có người mình thích, ngay khi nhìn thấy chị, em đã… Nhất kiến chung tình.”

Hạt vừng nhỏ muốn cười ha ha: “Người này bịa chuyện đến mức sắp lừa gạt được chính mình rồi, từ cấp hai anh ta đã bắt đầu yêu đương, chân đạp hai thuyền gì đó là chuyện thường xảy ra, đến bây giờ phỏng chừng đối tượng yêu đương không nói chừng đã gần trăm người, mấy chục người cũng có, bây giờ còn ở chỗ này giả bộ làm thiếu nam ngây thơ gì chứ.”

Nhưng khóe miệng Khuyết Chu lại gợi lên nụ cười.

Cô lặng lẽ tắt chức năng ghi âm trong điện thoại di động, thứ mình muốn đã lấy được.

“Tuy rằng cậu rất ưu tú, cũng rất tốt, nhưng con người tôi có chút bảo thủ, hơn nữa gần đây tôi có chút bận, tôi cảm thấy chúng ta nên tiếp xúc thêm một thời gian nữa, sau đó tôi mới có thể quyết định có nên ở cùng một chỗ với cậu hay không, đây là chịu trách nhiệm với chính tôi, cũng là chịu trách nhiệm với cậu, cậu nói xem?”

Mặc dù Trâu Tử Minh muốn nhanh chóng đạt được mục đích của mình, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể đồng ý với Khuyết Chu.

Hai người ăn cơm xong, anh ta lại tốn hơn sáu trăm tệ, Khuyết Chu thấy Trâu Tử Minh dùng Alipay thanh toán.

Cô không giống như nguyên chủ, không muốn thiếu nợ đàn ông cặn bã.

Thứ Trâu Tử Minh nợ nguyên chủ cũng phải trả lại, cho nên khi Trâu Tử Minh cố ý để Khuyết Chu nhìn thấy mình cạn ví, cô liền cúi đầu chơi điện thoại di động.

Trâu Tử Minh chỉ có thể dùng số tiền còn lại để trả.

Trả xong, Khuyết Chu mới ra vẻ lo lắng hỏi: “Cậu hết tiền rồi sao?”

Bị người mình vạch trần, sao Trâu Tử Minh có thể thừa nhận được.

Anh ta xua tay: “Không sao, chị không cần lo lắng, em có tiền.”

“Có tiền là tốt rồi, tốn kém cho cậu rồi.”

Ngay lúc này.

Trên bàn ăn cách đó không xa.

Lý Trợ nhét một miếng thịt bò bít tết vào miệng, nhìn ông chủ nhíu mày trước mắt.

Vô cùng không có mắt nhìn mở miệng: “Ông chủ, hình như Khuyết Chu muốn làm bạn gái với nam sinh này.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.