Hai chữ trèo cao khiến trái tim Vương Thiếu Khanh đau nhói.
Ngay cả mẹ ruột của mình cũng nói mình trèo cao.
Vừa rồi cô ta lật xem vòng bạn bè của cô gái tên Khuyết Chu kia.
Lớn lên thật đẹp, da trắng như tuyết, người ta cũng là sinh viên đại học, còn là cấp trên của Trâu Tử Minh, tuổi còn trẻ đẹp lại là người thành phố, còn có sự nghiệp của riêng mình.
Chẳng lẽ cô ta không hâm mộ sao?
Lúc trước cho dù cô ta mơ màng yêu sớm với Trâu Tử Minh cũng là vì thành tích của Trâu Tử Minh không tệ, cô ta cũng luôn cố gắng học tập, chính là muốn mình cũng có thể sóng vai đứng bên cạnh Trâu Tử Minh, không thể để cho người ta nói mình không xứng với anh ta.
Nhưng ai biết được gia đình cô ta lại xảy ra chuyện.
Chẳng lẽ đây là lỗi của cô ta sao?
Thậm chí lúc Khuyết Chu thêm bạn cô ta, thiếu chút nữa cô ta đã chửi ầm lên.
Nhưng đối phương rất lễ phép, trong tập tin ghi âm, giọng nói của cô cũng rất êm tai, nếu mình thật sự chửi ầm lên thì cô ta thật sự sẽ chân chính biến thành một cô gái nông thôn, cả đời chỉ xứng đáng ở lại nơi hẻo lánh này.
Cô ta siết chặt ga giường dưới người, mở tập tin ghi âm ra cho mẹ cô ta nghe.
Từ ban đầu có chút nghi ngờ rồi đến khiếp sợ, cuối cùng là tức giận.
Mẹ Vương Thiếu Khanh đập mạnh vào giường, giường bị đập phát ra tiếng động rất lớn.
Bà ta cũng mặc kệ lòng bàn tay của mình bị giường cứng chấn đến đau đớn, chỉ mang theo tức giận hỏi: “Đây thật sự là giọng nói của Tử Minh?”
“Mẹ, có phải là giọng của anh ta hay không, chẳng lẽ mẹ còn không nghe ra sao?” “Nhưng… Nhưng Tử Minh sao có thể…” Vẻ mặt của mẹ Vương Thiếu Khanh tỏ ra không thể tin được.
Nhiều năm như vậy, bà ta cũng xem như là người nhìn Trâu Tử Minh lớn lên, hơn nữa Trâu Tử Minh thật sự rất giỏi ngụy trang.
Trong nháy mắt tức giận kia, mẹ Vương Thiếu Khanh bắt đầu tìm lý do giải thích cho Trâu Tử Minh.
Hoặc là bà ta biết rõ người đang nói trong đoạn ghi âm kia là Trâu Tử Minh, nhưng bà ta vẫn không tin.
Ánh mắt của bà ta dừng ở trên bụng con gái của mình, nhìn vào cái bụng vẫn bằng phẳng kia làm trong mắt bà ta hiện lên một tia đau đớn.
Mẹ của Vương Thiếu Khanh là người phụ nữ điển hình không được học hành tử tế ở nông thôn.
Nhưng Vương Thiếu Khanh thì khác, cô ta cũng đã từng đi qua thành phố lớn dù là thời gian rất ngắn ngủi, gặp qua những cô gái có vẻ ngoài tự tin lại xinh đẹp.
Cô ta siết chặt nắm đấm nói: “Mẹ, mẹ có thể không giúp con, nhưng chuyện này con sẽ tự mình xử lý.”
“Bây giờ toàn bộ người trong thôn đều biết chuyện chúng ta đính hôn với Trâu gia, đây là chuyện tốt, không ít người hỏi mẹ có phải con đang mang thai hay không, mẹ không trả lời, nhưng cái bụng này của con sớm muộn gì cũng lộ ra.
Đàn ông mà, ở bên ngoài luôn có chút đào hoa, chỉ cần trái tim của nó ở đây là được rồi, Thiếu Khanh, chúng ta…”
“Mẹ!” Vương Thiếu Khanh gần như tuyệt vọng kêu mẹ của mình.
Sau đó chỉ vào cửa nói: “Mẹ đi ra ngoài đi, con mệt rồi.”
“Thiếu Khanh, mẹ…”
“Đi ra ngoài.”
Vương Thiếu Khanh không muốn nói gì, so với chuyện Trâu Tử Minh phụ lòng, thái độ của mẹ cô ta lúc này càng Vương Thiếu Khanh cảm thấy tuyệt vọng hơn.
Cô ta nằm ở trên giường, đưa lưng về phía mẹ mình, phía sau truyền đến một tiếng thở dài, sau đó một tiếng đóng cửa vang lên, lúc này trong phòng mới truyền đến tiếng nức nở trầm thấp.
Vương Thiếu Khanh run rẩy, mở lại khung tin nhắn của Khuyết Chu.
Từ khi cùng Trâu Tử Minh ra ngoài ăn cơm, bị người trong văn phòng nhìn thấy.
Mỗi ngày Khuyết Chu đi làm đều có thể cảm nhận được ánh mắt hóng dưa đến từ đồng nghiệp, mọi người có ý thức giữ khoảng cách với Khuyết Chu, giống như vậy mới có thể bo bo giữ mình.
Đương nhiên, điều này cũng không làm Khuyết Chu cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí cô có loại cảm giác như trở lại Vô Gian Địa Ngục vậy.
Dù sao đám ác quỷ kia nhìn thấy cô cũng tránh không kịp, xoay người lại xì xào bàn tán sau lưng mình.
Thậm chí còn có người ở trước mặt Trâu Tử Minh nói xấu Khuyết Chu.
Nhưng bây giờ Trâu Tử Minh đang muốn biểu hiện trước mặt Khuyết Chu, có vài lần anh ta cố ý tức giận mắng mỏ mấy người trong phòng làm việc trước mặt Khuyết Chu.
Hạt vừng nhỏ nói, bây giờ có vài người trong phòng làm việc đều nói Trâu Tử Minh giống như liếm cẩu*.
(*) Liếm cẩu là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ, mặt nóng dán mông lạnh luôn quấy rầy đối phương.
Trong nội dung vở kịch, nguyên chủ bị oán thầm là liếm cẩu Trâu Tử Minh, bây giờ thì phong thủy luân chuyển, nhưng Khuyết Chu vẫn cảm thấy không đủ.
Bây giờ cô thường xuyên cho Trâu Tử Minh một chút ngon ngọt.
Ví dụ như mang chút sữa chua, hoặc là thuận tay lấy sandwich sắp hết hạn ở siêu thị đưa cho anh ta.
Hoặc là lúc làm kế hoạch, tích cực nói cho anh ta biết chỗ nào làm không đúng.
Toàn bộ quá trình đều bảo trì khoảng cách xã giao bình thường, nhưng Trâu Tử Minh là người có tính mẫn cảm đa nghi, một thời gian sau, anh ta cảm thấy Khuyết Chu nhất định là thích mình, nhất định là đang lạt mềm buộc chặt với mình.
Vào lúc này, Khuyết Chu cần một ngòi nổ.
Một cái gì đó có thể kích hoạt ngòi nổ của Trâu Tử Minh, khiến anh ta biến thành một kẻ mất trí.
Rất nhanh, ngòi nổ này đã tới.
Thành phố A nơi cô đang sống sắp tổ chức một triển lãm truyện tranh.
Triển lãm có quy mô rất lớn, sẽ mời rất nhiều coser nổi tiếng tham gia.
Mà Khuyết Chu biết, triển lãm này… Lâm Dập nhất định sẽ đi.
Cô mua trang phục coser trên mạng, sau đó tự mình sửa lại vài chỗ.
Rồi lại mua tóc giả, cũng tự mình sửa lại cho phù hợp.
Ở trong không gian, hạt vừng nhỏ trợn mắt há hốc mồm: “Tỷ tỷ, còn có cái gì tỷ không biết không? Sao tỷ lại biết sửa quần áo, làm tóc tạo hình tỷ cũng biết?”
Đại lão không phải là tôn tại giống như chiến thần sao?
Đôi tay kia không phải là tay cầm trường kiếm sau đó anh dũng giết địch ở trên chiến trường sao?
Sao còn làm những chuyện này?
Ngược lại Khuyết Chu chỉ lạnh nhạt gẩy tóc giả, để tạo hình của tóc giả hoàn mỹ hơn một chút: “Ta sống lâu như vậy, biết những kỹ năng này rất kỳ lạ sao?”
“Không phải là kỳ lạ, chỉ là… Trước kia ta cũng gặp qua mấy vị thần, nhưng việc mỗi ngày bọn họ làm chính là tu luyện rồi lại tu luyện, rất nhiều thứ đều không biết.”
“Ồ, đó có thể là ta không cần tu luyện, tu vi của bản thân ta cũng đã đủ cao, sớm đã đánh khắp thiên hạ không địch thủ, quá nhàm chán nên đành phải tìm chút đồ chơi nhỏ của thế giới nhân loại học một chút giết thời gian.”
“…” Ít nhiều cũng có chút hội chứng tự luyến rồi.
Hạt vừng nhỏ không thấy lúc Khuyết Chu làm những chuyện này, trong mắt có chút lưu luyến.
Ban đầu những chuyện này, tất nhiên không cần cô phải tự mình động thủ, có một thiếu niên đã vì cô mà học rất nhiều rất nhiều thứ.
Lúc hắn sửa quần áo, cô yên lặng ở một bên nhìn vẻ mặt nghiêm túc sửa quần áo cho cô, lúc sửa xong, lại sáng mắt đòi phần thưởng với mình.
Lưu luyến tan đi, trong mắt Khuyết Chu lại khôi phục bình tĩnh.
Quần áo được sửa xong trước khi triển lãm diễn ra.
Khi cô thay trang phục coser, trang điểm theo phong cách giống trong anime, thay mái tóc xoăn màu đỏ rực xuất hiện trên tàu điện ngầm.
Khuyết Chu trở thành tiêu điểm trong đám người.
Không ít người trên tàu điện ngầm đều đi tham gia triển lãm.
Nhân vật Khuyết Chu cos cũng không phải nhân vật tên là Lucia mà Lâm Dập thích.
Ngược lại chính là nữ nhân vật phản diện trong bộ anime kia.
Có chút điên, nhưng cũng đủ mạnh.
Khí thế trên người cô có thể áp chế được nhân vật này, khi ánh mắt cô dừng lại trên người cô gái đang chụp trộm cô.
Cô gái kia cuối cùng cũng nhịn không được, run rẩy hỏi: “Tỷ tỷ, giãm đạp em đi!”
Hạt vừng nhỏ: “???”
Bây giờ nhân loại đều thích chơi như vậy sao?